Chương 33: Gặp người lớn trong nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Trì Trọng Kiều không tỉnh táo lắm, anh chỉ cảm nhận được một nguồn nhiệt ấm nóng cách mình vài centimet nên cứ theo bản năng dựa vào gần hơn.

Gò má anh hơi lạnh, hô hấp ấm áp phả vào cổ Lục Ngộ Chu, hai hàng lông mi dày như cánh quạt rủ xuống, tròng mắt đen nhánh phủ một tầng hơi nước vì mơ màng buồn ngủ.

Không nhận được lời đáp, Trì Trọng Kiều lặp lại câu hỏi: "Sao vậy?"

Lục Ngộ Chu: "... Không có gì, anh ngủ tiếp đi."

Hắn cúi đầu xuống, khuôn mặt của Trì Trọng Kiều ở khoảng cách quá gần, gần đến mức hắn sinh ra ảo giác rằng mái tóc của bọn họ đang vấn vít cọ xát lẫn nhau.

Trì Trọng Kiều rất nghe lời, nhắm mắt lại tiếp tục chìm vào nửa giấc mơ còn đang dang dở.

Lục Ngộ Chu nhẹ nhàng hít thở, trong xe bật hệ thống sưởi ấm, hai má Trì Trọng Kiều bị hun đến ửng đỏ, ngủ say không biết trời trăng mây đất gì, dáng vẻ ấy nhanh chóng in sâu vào nơi mềm mại nhất trong lòng Lục Ngộ Chu.

Bầu không khí trong xe bỗng trở nên an tĩnh yên bình, Chung Ấn ôm đầu, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Trì Trọng Kiều: Cảm ơn anh Kiều đã cứu mạng chó của em.

Đang lúc Chung Ấn thở phào nhẹ nhõm, Lục Ngộ Chu bỗng ngẩng đầu lên: "Vừa rồi còn chưa nói xong, tiếp tục đi."

Chung Ấn: "..." Tôi phải làm thế nào anh mới chịu tin chứ? Anh Kiều nhà chúng ta thực sự không hề bị bắt nạt, anh ấy thậm chí còn chọc Từ Hành Chu phát điên lên rồi. Người đang nằm trong lồng ngực anh là ma quỷ đấy.

Thực tế cậu không dám nói như vậy, chỉ có thể run rẩy tóm tắt toàn bộ sự việc "rượu vào lời ra" dưới ánh mắt áp bức lạnh lẽo như hầm băng của sếp lớn.

Lục Ngộ Chu nghe xong thì sắc mặt trở nên vi diệu, hắn nhớ lần trước Trì Trọng Kiều bắt gặp hắn hút thuốc đã kéo lại dạy dỗ một trận, tuy rằng không nói lan man, nhưng nghe nhiều cũng đủ đau đầu.

Chung Ấn cạn lời: "Vậy nên anh Kiều nhà chúng ta không hề chịu thiệt thòi, dù anh ấy có say cũng là một con ma men cấp bậc cao thủ trăm năm khó gặp."

Lục Ngộ Chu cúi đầu nhìn Trì Trọng Kiều đang ngủ say, bất đắc dĩ đồng ý với cách nói này.

...

Sau trận náo loạn đêm qua, cả hai người trong cuộc đều đã quên hết sạch, mãi cho tới khi đọc tin tức trên hotsearch mới đổ mồ hôi lạnh vì hoảng hốt.

Trì Trọng Kiều cầm điện thoại di động mất mười mấy phút cũng không nhớ được rốt cuộc bản thân đã làm cái gì, anh bất chấp thời gian gọi điện cho Chung Ấn.

"Alo, Chung Ấn."

Chung Ấn còn chưa tỉnh ngủ: "Alo, anh Kiều hả?"

Từ lúc thấy bài viết thì Trì Trọng Kiều đã bật dậy khỏi giường, hiện tại anh đang vừa lướt mạng vừa thăm dò thông tin: "Tối hôm qua tôi và Từ Hành Chu có làm gì kì cục không?"

Chung Ấn bắt đầu tỉnh táo lại: "Bị chụp được sao? Cũng không làm gì đâu, hai người chỉ nói về nhân sinh quan và giá trị cuộc sống thôi."

Trì Trọng Kiều: "..."

Anh đọc lại bài viết một lần nữa, lúc này tinh thần căng thẳng mới bắt đầu thả lỏng – toàn bộ nội dung chỉ có hình ảnh chứ không kèm video hay ghi âm, làm tròn xuống vẫn là chẳng có gì đáng kể.

Tác giả bài viết chỉ có bốn bức ảnh, hai tấm là Từ Hành Chu lảo đảo đi về phía anh, một tấm là anh vươn tay vỗ đầu Từ Hành Chu, một tấm là hai người cùng ngồi xổm xuống, chỉ nhìn như vậy thì hoàn toàn không đoán được bọn họ đang làm cái gì.

Bản thân bài viết cũng không có ý định soi mói mối quan hệ giữa hai người, chỉ nói rằng hai diễn viên "Mẫu Nghi Thiên Hạ" say rượu rũ bỏ hình tượng, nhưng nhìn qua quan hệ không tệ lắm.

Trì Trọng Kiều hoàn toàn yên lòng, anh nhấn vào khu vực bình luận, phát hiện một trong những bình luận được nhiều lượt tương tác nhất là:

Lê Không Phải Hạt Dẻ: Cmn tôi cười buồn cười chết mất. Hai người này đang làm gì vậy? Kiều của tôi vỗ đầu người ta trông đáng yêu quá đi, nhưng mà cứ ngốc ngốc thế nào ấy.

Trì Trọng Kiều tắt điện thoại di động, nghiêm mặt nghĩ: Bạn mới là đồ ngốc!

...

Còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, sáng mai Trì Trọng Kiều sẽ trở về nhà họ Trì, cho nên hôm nay phải bắt đầu thu dọn hành lý.

"Ngày mai Anh Kiều đi thật sao?" Lục Ngộ Chu xoay lưng về phía Trì Trọng Kiều, mặt không thay đổi dọn đồ vào túi xách nhỏ cho anh. Lục Ngộ Chu cố gắng kiềm chế để không thể hiện thái độ quá rõ ràng, hắn không muốn giọng nói của mình nghe khác với mọi khi.

Dù hắn che giấu chút mất mát ấy rất tốt nhưng Trì Trọng Kiều vẫn nghe ra được. Anh thở dài. Thật ra anh cũng đâu có muốn về trở về, đến hôm nay thu dọn quần áo vẫn phải suy nghĩ tới mức đau đầu mệt mỏi. Anh lo đứa nhỏ tội nghiệp Lục Ngộ Chu sẽ phải về nhà họ Lục với cặp ba mẹ vô trách nhiệm cùng người anh trai mưu mô gian xảo, chỉ có mỗi ông nội Lục là thật lòng yêu thương Lục Ngộ Chu, hắn ở nơi đó đã phải chịu đựng nhẫn nhục đến phát điên rồi.

Trong lòng Trì Trọng Kiều bỗng dưng có loại xúc động muốn bỏ vali về chỗ cũ, không đi đâu nữa cả.

Anh nhấc chiếc áo khoác mình thường mặc lên, lặng lẽ đi tới phía sau Lục Ngộ Chu, bất thình lình nhét áo khoác vào lòng hắn.

Lục Ngộ Chu ôm áo khoác: "Anh Kiều?"

Trì Trọng Kiều cười: "Tôi thực sự phải đi, không có cách nào ở lại, đành tìm một thứ cho cậu nhìn vật nhớ người."

Trì Trọng Kiều quanh năm chung thủy với một loại nước hoa nam nhẹ nhàng thoang thoảng, chiếc áo khoác này là đồ thường mặc, bên trên vẫn còn lưu giữ mùi hương, tản mát hơi thở thuộc về riêng Trì Trọng Kiều.

Mềm mại, quen thuộc, đem đến cảm giác thư giãn và ấm áp.

Lục Ngộ Chu chìm đắm trong mùi hương cuốn hút đến từng mạch máu, một cảm giác không nỡ chẳng thể diễn tả bằng lời bỗng nảy mầm nơi trái tim —— người còn chưa đi mà hẵn đã bắt đầu nhung nhớ tương tư rồi.

Tuy vậy, phải đi vẫn là phải đi, chuyến bay chẳng đợi ai cả.

Ngày hôm sau.

Lục Ngộ Chu đưa Trì Trọng Kiều ra sân bay: "Anh Kiều nhớ về sớm nhé."

Trì Trọng Kiều: "Được, tôi sẽ về sớm một chút."

Lục Ngộ Chu dặn dò thật kĩ: "Ở nhà đừng ăn quá nhiều đồ lạnh, ra ngoài phải mặc thêm quần áo..."

Trì Trọng Kiều cười tủm tỉm đồng ý.

Lục Ngộ Chu không còn lời nào để nói, hai người lẳng lặng nhìn nhau, Lục Ngộ Chu thấp giọng hỏi: "Vậy anh Kiều đi luôn bây giờ sao?"

Trì Trọng Kiều bật cười, dang tay ra: "Cậu không đưa tôi hành lý thì làm sao tôi đi được đây?"

Lục Ngộ Chu nhắn nhủ nhiều như vậy nhưng trong tay vẫn cầm chiếc vali màu đen. Mãi đến khi Trì Trọng Kiều nhắc nhở mới nhớ tới việc trả đồ cho anh.

Trì Trọng Kiều nhận lấy hành lý, đột ngột nghiêng người ôm lấy Lục Ngộ Chu: "Chúc mừng năm mới sớm nhé, tôi phải đi rồi." Trong lòng đã không còn là thiếu niên gầy gò ngây ngô của ngày đầu gặp mặt, Trì Trọng Kiều thực sự cảm thấy rất vui.

Anh nhẹ nhàng thủ thỉ: "Cậu đã cao bằng tôi rồi này."

Lục Ngộ Chu dịu dàng đáp một tiếng.

Trì Trọng Kiều chỉ ôm nhẹ rồi buông tay ra.

Lục Ngộ Chu bảo: "Anh Kiều đi đi, chúc thuận buồm xuôi gió." Nếu có thời gian, nhớ phải nghĩ về tôi.

Trì Trọng Kiều cười cười, xách vali rời đi.

Mãi đến khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Lục Ngộ Chu mới rút chiếc điện thoại di động đang kêu ong ong không ngừng: "Ông nội?"

"Ngộ Chu à, mọi người vừa bàn bạc xong, năm nay chúng ta về quê ăn Tết."

Lục Ngộ Chu vô thức nhíu mày: "Về quê?"

Ông nội Lục: "Đúng vậy, về quê ăn Tết. Lâu rồi nhà chúng ta chưa về quê, năm nay phải thờ cúng tổ tiên nữa. Ông biết con không muốn về, đám thân thích kia sẽ tọc mạch nhiều chuyện khiến con khó chịu. Ý ông là con có thể ở lại thành phố luôn. Tuy rằng Tết đến nhân viên đều được nghỉ, công ty cũng tạm ngừng hoạt động, nhưng không thể không có ai ở lại giám sát. Nếu con nhận việc thì ông bảo bọn họ chuyển vị trí cho con."

Lời nói của ông nội Lục nhiều ẩn ý nhưng Lục Ngộ Chu lại hiểu rõ ràng.

Ông cụ lớn tuổi rồi, đã đến lúc phải trao quyền điều hành cho người khác, nhưng ông không thể cứ như vậy mà buông tay. Ông vẫn không yên tâm về Lục Ngộ Chu, ba Lục mẹ Lục quá thiên vị, cháu trai lớn tiền bạc rủng rỉnh còn được yêu chiều chăm chút, cháu trai nhỏ lại chỉ nhận được sự quan tâm của một mình ông, hỏi làm sao ông không sốt ruột cho được?

Nếu ba Lục mẹ Lục không chịu thay đổi, ông cũng chỉ đành thiên vị Lục Ngộ Chu thêm một chút. Lúc Trác được ba mẹ nâng niu hơn Lục Ngộ Chu, ông Lục sẽ thay bọn họ bù đắp phần tình cảm thiếu thốn còn lại.

Dù sao luận về năng lực, so với Lục Trác luôn đưa ra những quyết định sai lầm thì tương lai của Lục Ngộ Chu xán lạn hơn nhiều.

Lục Ngộ Chu chăm chú nhìn khoảng sân bay tấp nập người qua lại, yên lặng một lát mới đáp lời: "Được, con biết rồi, vậy năm nay con sẽ không về nữa." Hắn hiểu suy nghĩ của ông nội Lục, ông đã lớn tuổi rồi, không còn đủ sức quản lý công ty, ông sợ rằng về già không bảo vệ được Lục Ngộ Chu, đành phải thừa dịp còn gắng gượng được chuyển giao gánh nặng cho Lục Ngô Chu tiếp quản, tuy rằng như vậy là quá nhẫn tâm với một đứa cháu nhỏ tuổi.

Ông nội Lục xuất thân là quân nhân, ông làm việc gì cũng cương quyết cứng rắn, nhưng đối với đứa cháu trai tự tay nuôi lớn này lại không khỏi mềm lòng: "Ngộ Chu, ông nội biết những năm qua con đã rất vất vả, nhưng con chưa bao giờ từ bỏ mà vẫn cõng theo toàn bộ áp lực để tiến về phía trước..." Đã rất lâu rồi ông nội Lục không an ủi người khác, nhất thời chưa thể nghĩ ra lời hay ý đẹp để dỗ dành cháu trái, chỉ đành chen thêm vài câu đạo lý chẳng ai muốn nghe cả.

Lục Ngộ Chu nhẹ giọng bảo: "Con hiểu." Hắn hiểu rõ những nỗi khổ tâm mà ông nội Lục cất giữ nơi đáy lòng.

Ông nội Lục ậm ừ vài tiếng: "Vậy, vậy thì tốt rồi, tạm biệt con, năm mới gặp lại. Anh Trần không nghỉ Tết, hiện tại vẫn đang ở công ty, từ nay để anh Trần đi theo giúp đỡ con."

Trần Hàn là trợ thủ đắc lực của ông nội Lục, năm nay ông nội Lục không cho Trần Hàn nghỉ Tết mà phân phó đi theo Lục Ngộ Chu, có thể thấy ông nội Lục cương quyết chuyển giao quyền điều hành cho Lục Ngộ Chu rồi.

Lục Ngộ Chu cúi người ngồi vào Maybach: "Được, vậy chiều nay con sẽ đến công ty."

Ông nội Lục đau lòng nhưng không biết an ủi ra sao, đành đáp vài câu rồi cúp điện thoại.

Lục Ngộ Chu bỏ điện thoại di động sang một bên, tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tài xế: "Giám đốc Lục, chúng ta..."

Lục Ngộ Chu: "Về nhà trước đi."

Mặc dù hắn biết ở công ty đang có hàng tá công việc xếp hàng chờ được giải quyết, nhưng hiện tại hắn không còn chút sức lực nào cả. Trước đây vật lộn cả ngày cũng không mệt mỏi, hiện tại rõ ràng là kiệt quệ về mặt tinh thần chứ không phải thể chất, nhìn cái gì cũng mất hết hứng thú.

Tài xế lặng lẽ quay đầu xe.

Lục Ngộ Chu mở cửa, trong nhà chỉ thiếu một người, vậy mà lại vắng vẻ tựa như một nửa sinh mệnh đã bị hút rỗng.

Lục Ngộ Chu rũ mắt xuống, tiện tay vứt chìa khóa qua một bên, đi thẳng vào phòng ngủ, lúc trở ra, trên cánh tay đã nhiều thêm một chiếc áo khoác của Trì Trọng Kiều.

Hắn không có ý định nghỉ ngơi, dù sao căn phòng này cũng trống rỗng, chẳng còn bóng dáng thân quen vẫn thường níu bước chân hắn ở lại.

...

Khi Trì Trọng Kiều ra khỏi sân bay thì trời đã tối đen, bên ngoài gió lạnh thổi ào ào, anh che hắn kín mít cũng chỉ khiến một hai người ngoái lại, không bị ai nhận ra cả.

Nhìn đồng hồ đã bảy giờ rưỡi, anh thở dài một hơi, chưa đầy một giây sau, màn hình điện thoại lại sáng lên lần nữa.

Là cuộc gọi từ Lục Ngộ Chu.

Trì Trọng Kiều lập tức bấm nhận: "Alo, Ngộ Chu hả, tôi đến nơi rồi."

Lục Ngộ Chu đứng trước cửa sổ sát đất, cả thành phố bừng sáng ánh đèn trải dài dưới chân: "Tôi ước lượng thời gian, đoán rằng hiện tại anh Kiều đã xuống máy bay rồi. Anh Kiều có đói không? Trước khi về nhà nhớ ăn nhẹ chút gì đó nhé."

Trì Trọng Kiều chặn một chiếc taxi: "Tôi đã ăn trên máy bay rồi, còn cậu thì sao? Đang ở nhà hay ở công ty vậy?"

Lục Ngộ Chu: "Vẫn còn ở công ty, tôi chưa ăn tối."

Trì Trọng Kiều lo lắng: "Cậu nói xem, sao lớn chừng này rồi còn không nhớ giờ ăn cơm tối vậy? Cậu muốn ăn cái gì để tôi gọi về công ty cho."

Lục Ngộ Chu: "Tại anh Kiều không có ở đây, không ai thúc giục, mà tôi lại bận rộn nên quên mất luôn."

Cách xa ngàn dặm, Trì Trọng Kiều không nhìn thấy người nhưng lại có thể nghe được sự mất mát trong giọng điệu của Lục Ngộ Chu, anh bật cười: "Đứa nhỏ hay làm nũng này."

Lục Ngộ Chu quay đầu lại, trên móc áo văn phòng vẫn treo áo khoác của Trì Trọng Kiều, nó lẳng lặng ở đó tựa như người bạn đồng hành cho ngày dài đằng đẵng cô đơn.

Trì Trọng Kiều nói: "Mau đi ăn cơm đi, tôi cúp điện thoại đây."

Lục Ngộ Chu đáp một tiếng.

Trì Trọng Kiều đợi vài phút, Lục Ngộ Chu vẫn không cúp máy, bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, Trì Trọng Kiều đành quyết tâm tắt điện thoại đi.

Anh nhắm mắt lại và duyệt qua tất cả tình huống có thể phát sinh, xây dựng hơn chục phương án đối phó, vốn đã cảm thấy khá tự tin, vậy mà khi đứng dưới cổng khu chung cư lại đột ngột trở nên hoảng loạn.

Trì Trọng Kiều kéo vali lớn, ngửa đầu nhìn ánh đèn tầng ba, do dự nửa ngày mới chậm rãi bước từng bước lên cầu thang.

Trong vài phút đồng hồ ấy, nhịp tim anh đập mạnh như trống bỏi, lồng ngực phập phồng lên xuống không thể ổn định. Khi đứng trước cửa nhà, anh rút điện thoại ra nhìn một chút, màn hình đen đặc phản chiếu đôi lông mày nhíu chặt.

Trì Trọng Kiều kéo khẩu trang, điều chỉnh lại biểu cảm, cố gắng tỏ ra thoải mái, lúc này mới bắt đầu gõ cửa.

Người mở cửa là Trì Đình Vũ.

Thiếu niên đã hơn một năm chưa gặp anh trai nên nhất thời không phản ứng kịp: "... Anh?"

Trì Trọng Kiều bật cười.

Trì Đình Vũ vội vàng tránh sang một bên: "Anh mau vào đi. Mẹ, anh đã về rồi!"

Trì Trọng Kiều thay giày vào cửa, hết thảy đều đem đến cảm giác xa lạ.

Trì Đình Vũ nói: "Anh, mau bỏ vali xuống, em đi rót nước cho anh."

Nói xong, không đợi Trì Trọng Kiều lên tiếng đã chạy thẳng vào nhà bếp.

Trì Trọng Kiều dựa vào chút trí nhớ còn sót lại tìm đến cửa phòng của mình, đẩy vali vào bên trong. Phòng ngủ rõ ràng đã vắng người một thời gian dài nhưng ga giường vẫn được thay mới liên tục, không có mùi ẩm mốc hay bụi bặm bay lung tung.

Nơi này được dọn dẹp và thông gió thường xuyên.

Trì Trọng Kiều thở dài: Nguyên chủ thực sự may mắn khi có một gia đình hạnh phúc như vậy.

Anh ra khỏi phòng ngủ, ba Trì vốn đang ở trong thư phòng không biết đã ngồi trên ghế sofa phòng khách từ khi nào, trong tay cầm một quyển sách chưa lật được mấy trang.

Trì Trọng Kiều: "Ba."

Ba Trì hừ một tiếng.

Trì Trọng Kiều hơi lúng túng, không thể làm gì khác ngoài chuyển hướng đi vào phòng bếp.

Ba Trì thấy anh cứ như vậy mà lẳng lặng rời đi, lập tức cáu kỉnh mắng một tiếng: "Quay lại đây."

Trì Trọng Kiều yên lặng xoay người.

Ba Trì nói: "Ngồi xuống."

Trì Trọng Kiều tìm một vị trí không gần không xa ngồi xuống.

Ba Trì cầm sách chậm rãi bảo: "Nói xem năm vừa qua con đã làm những gì?" Ông liếc Trì Trọng Kiều một cái.

Ba Trì làm trong ngành giáo dục, từ trước đến nay vẫn luôn giữ vững phong thái nghiêm túc của thầy chủ nhiệm, đừng nói nguyên chủ từ nhỏ đã không hợp tính ba, đến cả em trai Trì Đình Vũ ngoan ngoan nghe lời khi thấy ông cũng phải co rúm lại.

Trì Trọng Kiều ngồi nghiêm chỉnh, anh không sợ ba Trì, chỉ sợ mình biểu hiện không đúng khiến ông nghi ngờ mà thôi: "Năm nay con vừa tốt nghiệp thì phát sinh vài vấn đề, hiện tại con đang ở nhà ông nội Lục..."

Ba Trì đặt sách xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm Trì Trọng Kiều, chờ anh nói xong mới hỏi: "Vậy con về nhà có nói với ông nội Lục tiếng nào không? Đã chào hỏi chú Lục dì Lục chưa?"

Trì Trọng Kiều gật đầu.

Sắc mặt ba Trì thoải mái hơn nhiều: "Được, vậy bây giờ gọi điện cho cậu con trai thứ hai nhà Lục đi."

Trì Trọng Kiều ngẩng đầu: "Dạ?"

Ba Trì đen mặt: "Người ta nhỏ tuổi còn biết quan tâm chăm sóc cho con, con cái không hiểu chuyện, chẳng lẽ người làm ba không thể thay mặt cảm ơn cậu ấy hay sao?" Con trai tổng cộng diễn được hai bộ phim truyền hình, còn đều do cậu Lục tìm kịch bản dâng tới tận cửa, lớn rồi mà chẳng có ý thức tự lập gì cả!

Nhưng nửa câu sau ba Trì nuốt xuống không nói ra, kẻo lại chọc giận đứa con trai vất vả lắm mới chịu về nhà một chuyến.

Trì Trọng Kiều gọi điện thoại cho Lục Ngộ Chu, yên lặng chuyển máy cho ba Trì.

Ba Trì nhận điện thoại di động, âm báo vang lên hai tiếng đã có người nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng: "Anh Kiều à?"

Ba Trì hiền từ bảo: "Là Ngộ Chu phải không? Chú không phải Trọng Kiều."

Trì Trọng Kiều ngồi bên cạnh chớp chớp mắt.

Lục Ngộ Chu ra hiệu bảo Tề Sở ra ngoài trước: "Chú là?"

Ba Trì nói: "Chú là ba của Trì Trọng Kiều."

Cây bút trong tay Lục Ngộ Chu rơi đánh bộp xuống mặt bàn, biểu cảm trên mặt hắn phải miêu tả bằng hai từ "hoảng hốt" —— Ba của anh Kiều ư? Hắn, hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net