Chương 9: Phần vận may thứ mười tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sổ sách cùng giấy trắng mực đen đặt trên bàn, ngòi bút đọng một đốm nhưng hồi lâu cũng chưa rớt xuống.

Cạch.

Lục Ngộ Chu đặt bút, nhấn mi tâm.

Hạng mục hắn phụ trách có vấn đề, nhắc tới lại bực mình. Vốn mọi chuyện vẫn thuận lợi dưới sự quan sát chặt chẽ của hắn, nhưng mấy hôm trước lỡ bị thương mất mấy ngày chưa đến công ty.

Suy cho cùng là do hắn chủ quan.

Lục Ngộ Chu dạo bước tới cửa sổ, hiện tại dưới trướng hắn không phải cấp dưới trung thành tuyệt đối lúc trước, mà là mấy ông già khôn lõi đời.

Ỷ vào việc mình già nên bắt nạt hắn còn trẻ da mặt mỏng sao? Tiếc là bên trong thân thể thiếu niên mười bảy tuổi này lại không phải con người mười bảy tuổi thật sự.

Lục Ngộ Chu nhìn thẳng vào rèm cửa im ắng vàng nhạt trước mắt: Mấy lão già này thấy ông nội đã đi nghỉ phép, trên đầu không còn núi lớn bèn bắt đầu tác oai tác quái. Nhưng lại không biết ông đã ủy quyền cho Lục Ngộ Chu xếp thêm người vào công ty.

Vốn Lục Ngộ Chu còn cố kỵ ông nội, không muốn làm chuyện trở nên khó coi, nhưng tình thế đã đến nước này hắn chẳng tội gì vứt bỏ quyền lực được đưa tận tay.

Cơn tức giận âm ỉ trong lòng Lục Ngộ Chu, vô số ý nghĩ xấu xa xuất hiện, hắn tiện tay là có thể chọn một cái cực kì độc ác chuyển hóa thành hành động.

Lục Ngộ Chu xoay xoay điện thoại, đôi mắt cụp xuống, trông thấy dưới tầng xuất hiện dáng người quen thuộc: là Trì Trọng Kiều.

Trì Trọng Kiều đi đến tầng một bỗng cảm nhận được ai đó đang nhìn, theo bản năng ngẩng đầu, thấy Lục Ngộ Chu trước cửa sổ phòng ngủ tầng ba.

Trì Trọng Kiều vẫy tay với hắn, bước nhanh vào chung cư độc lập.

Ánh mắt Lục Ngộ Chu lập tức dịu đi, sắp xếp gọn gàng sách bút cùng đồ vật lộn xộn trên mặt bàn, định ra khỏi phòng thì Trì Trọng Kiều đã đến.

Trì Trọng Kiều gõ nhẹ, mở hé cửa phòng: "Vào được không?"

Lục Ngộ Chu đáp: "Tất nhiên, mời vào." Hắn nghiêng người sang để tránh đường.

Trì Trọng Kiều thả trà sữa trong tay xuống, cười với Lục Ngộ Chu: "Đưa tay đây nào."

Lục Ngộ Chu nghe lời làm theo. Tay Trì Trọng Kiều đặt lên lòng bàn tay hắn, từng ngón tay cuộn tròn chậm rãi mở ra, một tờ giấy khẽ rơi xuống.

Trì Trọng Kiều thu tay nói: "Tấm thẻ may mắn của ngày hôm nay, cất kỹ nhé."

Đây là một tấm thẻ cứng có ghi "Thêm một ly nữa".

Lục Ngộ Chu nắm tấm thẻ mỏng, ngón tay vô thức dùng sức, mép thẻ cứng ép lên da một vết ngấn sâu.

Vậy mà lại có người... muốn tặng hắn một ngày may mắn.

Từ nhỏ Lục Ngộ Chu đã dính vận đen, chưa từng gặp may mắn, đụng vào chuyện lớn thì chỉ có xui càng thêm xui. Khi bé phải chịu oan ức, đến lúc thành niên vẫn chưa hết căm phẫn. Tất cả những bất bình cùng vận rủi qua thời gian hóa thành một khối đá cứng mắc kẹt trong lồng ngực. Mà vận mệnh tựa như thanh gươm kề bên cổ, chẳng biết sẽ bất ngờ rơi xuống khi nào. Một đường kiếm lóe lên tia máu nháy mắt cắt đứt tất thảy nỗ lực của hắn.

Lục Ngộ Chu không chịu thua kém ai bất cứ điều gì, chỉ thua ở hai chữ vận mệnh, mà cần rất nhiều đêm mất ngủ mới bù đắp được sự thiếu sót này.

Ông Lục thương hắn, nhưng từ đầu đến cuối chỉ nói rằng: "Chứng tỏ năng lực của con chưa đủ, nếu không vận mệnh sẽ chẳng ngăn được con."

Nhưng hiện tại có người nói muốn tặng hắn một phần vận may.

Trì Trọng Kiều bảo, "Hôm nay số tôi cực kỳ tốt, chia cho cậu một nửa, chúc Ngộ Chu mọi chuyện suôn sẻ, mã đáo thành công."

Trước kia anh cũng tuân theo thuyết nhân định thắng thiên*, sau này nhận ra con người tự mình dự tính mọi chuyện, có thành ahy không lại phân nửa dựa vào mệnh trời. Trước khi xuyên sách anh chỉ là người bình thường xuất thân từ gia đình bậc trung. Do hồi nhỏ trông trắng trẻo xinh đẹp nên trở thành sao nhí, mười năm lăn lộn trong giới giải trí mới rèn được kỹ năng diễn xuất có thể đứng chung sân khấu với những diễn viên gạo cội.

*Nhân định thắng thiên: ý chí, nghị lực, lòng quyết tâm của con người có thể chiến thắng được số phận, thay đổi vận mệnh.

Nhưng mỗi khi anh nổi lên thì ắt sẽ có chuyện xui từ trên trời rơi xuống, hoặc là đoàn phim tung scandal máu chó hấp dẫn quần chúng hóng drama đè bẹp sức nóng của anh.

Chưa một lần khởi sắc. Anh nỗ lực suốt hai mươi bảy năm để chứng tỏ bản thân không cần thứ vận may này, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thắng nổi định mệnh – ngay tại buổi tối anh nổi như cồn ấy, anh cho rằng cuối cùng thì mình cũng vượt qua, vậy mà giây phút thả lỏng nhất anh lại xuyên sách.

Ôi, cái vận mệnh chết người này.

Trì Trọng Kiều bùi ngùi nghĩ.

Lục Ngộ là người bình thường, không bởi vì sinh ra đã ngậm thìa vàng mà có cuộc sống tốt hơn Trì Trọng Kiều, có lẽ cũng là do hoài bão của hắn lớn hơn Trì Trọng Kiều rất nhiều.

Một khi con người đã ôm tham vọng ắt sẽ phải hết vượt cửa ải này đến cửa ải khác đến khi tham vọng ấy dịu đi, nếu không chẳng thể dừng bôn ba liên tục.

Lục Ngộ Chu đáp: "Tôi nhất định sẽ mang nó theo sát bên mình."

Trì Trọng Kiều hoàn toàn không nhận ra ý tứ mập mờ, thật thà gật đầu: "Thế thì tốt quá, làm thành bùa hộ mệnh cũng được. Phải rồi, giờ đi ăn không?"

Lục Ngộ Chu đẩy đống sách lộn xộn sang một bên: "Ừm."

...

Thanh Vân Thư V: Bắt sống một chú cá Koi! Hôm nay anh Kiều chơi đổi trà sữa với đoàn phim, anh Kiều thổi một phát được mười bảy tấm "Thêm một ly nữa", ông chủ xanh mặt liền hahahaha. @Trì Trọng Kiều V

/Mười bảy cốc trà sữa.jpg/

Chim Bồ Coo Coo Coo Đẹp Nhất: Mồ hôi tuôn như mưa trên mặt ông chủ.

A Linh Sama: Hahaha, bà lớn thêm Weibo của anh bé chưa? Tui mới mò ra nè!

Thư Ký Khiêu Vũ: Anh bé là người mới đó! Weibo ít bài đăng lắm luôn, ngay cả ảnh selfie cũng chẳng có.

Quý Ninh Thư cầm bảng vẽ lên ngay sau khi đăng Weibo. Trúng liền một lúc mười bảy cốc trà sữa là sức mạnh gì thế này, anh Kiều giống như chú cá Koi nhỏ ấy.

Không, giống chàng tiên cá hơn.

Nên hôm nay phải đi bắt tiên cá Kiều Kiều thôi!

Quý Ninh Thư mau chóng nâng bảng vẽ lên, xoẹt xoẹt phác vài nét. Tay nghề của cô vô cùng tuyệt diệu, chẳng mấy đã vẽ được một bản phác thảo, còn những chi tiết nhỏ hơn phải mất vài ngày mới xong.

Cô đăng một góc bản phác thảo lên, kèm dòng chữ: Chia sẻ chàng tiên cá Kiều Kiều, ngày mai bạn sẽ trúng mười bảy cốc trà sữa một lúc!

Trì Trọng Kiều nhận thông báo tài khoản của mình được tag, anh kinh ngạc nhìn ngắm bức tranh: Vậy mà anh cũng được đại thần biết đến!

Lục Ngộ Chu nghiêng đầu: "Anh đang xem gì thế?"

Trì Trọng Kiều giơ điện thoại ra trước mặt Lục Ngộ Chu: "Đang xem cái này, người ta vẽ đó."

Bức phác thảo cũng không phải bản scan, chỉ là một tấm hình mờ mờ: Tranh vẽ Trì Trọng Kiều đang ghé vào bờ ao, biểu cảm mơ màng, nửa người trên chỉ mặc chiếc áo choàng, nửa người còn lại ngâm dưới nước, chiếc đuôi dài đen nhánh nhô lên khỏi làn nước phẳng lặng.

Nét vẽ vô cùng có hồn, chiếc đuôi kia rõ ràng đứng im bất động nhưng dường như lại có thể khuấy động bất cứ lúc nào.

Lục Ngộ Chu ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Nếu chia sẻ bức ảnh này sẽ nhận được phiếu "Thêm một ly nữa" sao?"

Trì Trọng Kiều: "... Gì kì vậy?"

Người ta chia sẻ cá Koi đều lo chuyện thăng quan phát tài, mà hắn lại muốn tặng kèm trà sữa? Hắn trông đẹp trai thế này, ít ra cũng phải nghĩ đến phương diện đào hoa nào đó chứ? Trà sữa nghe thôi đã thấy tụt đẳng cấp.

Tối đến.

Ăn xong tâm trạng Lục Ngộ Chu dần bình tĩnh lại, hắn vạch ra kế hoạch mới, đồng thời từ chối đơn xin việc của một số nhà quản lý. Hắn quyết định xử những lão già kiêu căng bằng mặt không bằng lòng này càng nhanh càng tốt, mà vừa khéo hắn lại nhận được một số bản CV cực kì ổn.

Lục Ngộ Chu vuốt ve tấm thẻ trong tay, híp mắt nghĩ xem làm thế nào để gài bẫy đám hồ ly đó.

Cứ dứt khoát làm đến cùng, tránh bị cắn ngược.

Lục Ngộ Chu hạ quyết tâm, lập tức vứt mấy chuyện bực mình này ra sau đầu.

Hắn mở chiếc hòm nhỏ xinh lấy về từ lần trước, trong đó đặt một vài dụng cụ thủ công.

Hồi còn bé hắn rất giỏi làm những món thủ công tinh tế này, cũng từng có khoảng thời gian hay nghịch kéo nghịch keo.

Lục Ngộ Chu bật đèn bàn lên rồi ngồi xuống. Trước mặt hắn là một tấm thẻ màu đen với dòng chữ "Thêm một ly nữa".

Lục Ngộ Chu dùng băng dính bọc một mỏng lớp trên tấm thẻ, đặt vào trong khuôn đúc rồi đổ keo UV lên. Sau một hồi đặt dưới tia tử ngoại, keo UV đã khô lại hoàn toàn.

Lục Ngộ Chu cầm chùm chìa khóa đã lâu chưa rời khỏi mình. Vốn ban đầu chỉ có hai chiếc, từ khi đến nhà Trì Trọng Kiều thì có thêm một chiếc nữa. Lục Ngộ Chu nhẹ nhàng cài móc chìa khóa "Thêm một ly nữa" vừa mới ra lò lên, giơ trước mặt tỉ mỉ ngắm nhìn thật lâu.

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tín vật đính ước get √

Cậu chủ nhỏ thật sự khéo tay nha, lời cảm thán đến từ một tên bất lực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net