✨Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Edit & Beta : Cà Chua

===================================

Mặc dù tiểu vương tử rất muốn tiếp tục bồi 'nàng' tiên cá xinh đẹp của bé , nhưng khi màn đêm buông xuống, bé vẫn phải quay trở lại hoàng cung.

Bé ngập ngừng nhìn "nàng tiên cá", kỳ thật phía sau c món ung điện của bé có một hồ nước nhỏ thông ra biển, đó là quà mà cậu đã nhận được do khi còn nhỏ đã khóc lóc lăn lộn xin từ chỗ phụ vương và mẫu hậu. Những thợ thủ công trong hoàng cung đã tốn rất nhiều thời gian mới hoàn thành.

Nước trong hồ chính là nước biển do đáy hồ thông với biển khơi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về biển rộng, là nơi cực kì thích hợp cho tiểu tiên cá sinh sống.

Tiểu vương tử cũng không muốn tiên cá bé nhỏ của mình phải đánh đổi một đôi chân, rồi phải đi những bước chân đau đớn như trong truyện cổ tích. Bé có thể vì "nàng" mà xây dựng một cái hồ thật lớn, "nàng" có thể sống vĩnh viễn ở trong đó mà không cần vất vả học cách đi trên đôi chân ngàn vết thương.

Nhưng mà khi tiểu vương tử nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của cá mập nhỏ.

Là một khuôn mặt còn đẹp hơn ngọc thạch trên vương miện của mẫu hậu bé, nhưng lại trưng ra vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.

Bé biết, nếu bây giờ bé mời "tiểu tiên cá" về với mình, chắc chắn "nàng" sẽ không thèm nói chuyện với bé luôn. Cho nên bé chỉ có thể lưu luyến không rời mà nói, " "Anh" đi về trước nha, ngày mai sẽ lại đến bồi "em" ".Cá mập nhỏ vẫn ngâm mình trong biển và mặc kệ bé, biểu hiện duy nhất trên khuôn mặt là không kiên nhẫn, gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Tiểu vương tử lại nán lại một chút, thấy "tiên cá nhỏ" không có ý định giữ bé lại, lúc này mới thở dài, xoay người đi.

Nhưng sau khi bé rời đi, cá mập nhỏ lại nhìn chằm chằm bóng lưng bé một hồi lâu.

Cá mập nhỏ nghịch chiếc hộp nhạc mà tiểu vương tử vừa mang tới tặng cho nó, âm thanh của hộp nhạc thanh tao và duyên dáng, nhưng trong đêm tối mùa hạ lại nghe có chút thê lương.

Cá mập nhỏ có chút cáu kỉnh mà hất hất cái đuôi, anh nhớ tới lúc mà mẹ anh qua đời, trong tay mình chỉ có hai bàn tay trắng, khi đó bà đã đem tất cả quyền lực và tài sản cho anh, nhưng lúc đó anh chưa trưởng thành chưa có trở thành một con cá mập to lớn mạnh mẽ và nó không thể đánh lại một phù thủy biển có sức mạnh huyền bí. -Những ngày sau đó, tiểu vương tử mặc kệ mưa gió mà mang thức ăn và tin tức đến cho cá mập nhỏ.

Cá mập nhỏ dần quen với sự xuất hiện của tiểu vương tử.

Nó vẫn là hắt đuôi về phía tiểu vương tử như mọi lần, nhưng anh vẫn để tiểu vương tử nắm một tay của mình.

Tay tiểu vương tử ấm áp, nhiều thịt, trắng nõn mà xinh đẹp, đó là đôi tay thuộc về một quý tộc được cưng chiều trong nhung lụa. Mà tay của cá mập nhỏ lại lạnh băng với những chiếc móng sắc nhọn, mu bàn tay còn có những vết sẹo chưa lành.

Là một con cá mập hỗn huyết chưa trưởng thành, muốn ở sinh tồn dưới đáy biển, không bị thương là không có khả năng. Cá mập nhỏ chưa từng quan tâm đến vết thương của chính mình, anh rất mạnh, tất cả đối thủ muốn công kích anh đều chết, nhưng anh vẫn còn sống. Chờ anh vượt qua thời kì sinh trưởng, anh chính là vua của vùng biển này, bất kể là nhân loại hay là sinh vật dưới biển, đều phải phục tùng dưới anh.

Cho nên anh chẳng hề quan tâm đến vết thương nhỏ trên mu bàn tay mình.

Nhưng mà tiểu vương tử lại trông rất đau lòng, bé hoàng tử đó nhìn nó với đôi mắt ngấn nước, bé ấy cầm lấy bàn tay của cá mập nhỏ bằng đôi bàn tay đầy thịt của mình, nhẹ nhàng thổi thổi.

Cá mập nhỏ nhìn nhân loại này một cách kì lạ, ngước mắt nhìn tiểu vương tử thổi khí phù phù trên tay anh, bôi thuốc cho anh, còn bày ra bộ dáng cố gắng dỗ dành nó.

Nó từ khi sinh ra còn chưa từng được đối xử dịu dàng như vậy, cho dù là đồng tộc, có thể chia cho anh một chút thức ăn đã là rất tuyệt rồi. Chỉ có nhân loại kì lạ này, rõ ràng không hề có chút quan hệ nào với nó ấy vậy mà lại cho anh ăn, uống rồi còn muốn chăm sóc anh.

Cảm giác này thực xa lạ, lại không có chút chán ghét.

Cá mập nhỏ nghe thấy giọng vương tử nhỏ rụt rè, sợ sệt hỏi nó, "Phía sau cung điện của "anh" có một cái hồ rất lớn bên trong toàn bộ đều là nước biển, đáy hồ có nối liền với biển bên trong bự ơi là bự, "em" có thể ở bên trong bơi lội, cũng có thể trốn ở dưới hang. "Em" có nguyện ý cùng "anh" trở về, để "anh" chăm sóc cho "em"?"

Cá mập nhỏ ngẩng đầu nhìn bé.

Tiểu vương tử đỏ mặt , tại sao bé lại có cảm giác như bé đang dụ dỗ con gái nhà lành vậy nè, nhưng mà bé đã sắp thành niên rồi, không thể lùi bước được, "Hồ nước này "anh" đã đào từ nhỏ. Từ nhỏ "anh" đã rất muốn kết hôn cũng một nàng tiên cá. "Anh" cũng sẽ không yêu cầu "em" biến đuôi cá thành hai chân giống như con người, cũng sẽ không yêu cầu 'em' thay đổi thứ gì. Nhưng anh muốn chăm sóc em nha, muốn mỗi ngày đều cùng 'em' phơi nắng, cùng 'em' bắt cá a." 

Nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ bé của mình đang nhìn đi nhìn lại mình, bé liền lấy hết cam đản nói : "Dù sau này có gặp những nàng tiên cá khác, 'anh' tuyệt đối sẽ không nhìn họ ! Nếu cầu hôn thì 'em' sẽ người duy nhất khiến 'anh' làm điều đó. Nếu không các 'anh' và cha mẹ của 'anh' sẽ giết 'anh' mất ".

Tiểu vương tử sau khi nói xong thì không dám mở mắt ra. 

Cho đến khi một bàn tay lạnh lẽo khẽ chạm vào mặt cậu. 

Tiểu vương tử mở mắt ra, phát hiện tiểu tiên cá của bé đã nhô nửa người ra khỏi biển dựa vào rất gần bé, mái tóc bạch kim thật dài của 'nàng' khẽ chạm vào tay bé.

 Tim tiểu vương tử liền đập thình thịch. 

Nhưng vào giây tiếp theo, bé nhìn thấy tiểu tiên cá lắc lắc đầu, không chút do dự mà, lắc đầu, cự tuyệt bé.

Tiểu tiên cá không chịu trở về cùng với bé. 

Tim tiểu vương tử như vỡ thành nhiều mảnh, rơi loảng xoảng xuống đất. 

Lần này bé thật sự rất buồn, thật vất vả mới lấy hết can đảm để tỏ tình lại bị từ chối một cách dứt khoát, bé thậm chí còn không biết nên bày ra biểu cảm như thế nào để cứu vãn tình huống xấu hổ này. 

" 'Em', em không muốn thì thôi vậy " đôi mắt tiểu vương tử đã đỏ lên, nhưng vẫn duy trì nụ cười ảm đạm, cố gắng làm ra vẻ không mất mát lắm , "Thực xin lỗi, đều là do 'anh' tự mình quyết định. Các ca ca của 'anh' vẫn luôn nói 'anh' làm việc không suy nghĩ chu đáo." 

Đây là lần đầu tiên mà cậu đứng dậy đi về trước khi mặt trời lặn, " 'Anh' đi về trước, ngày mai lại đến gặp 'em' sau. Ngại quá, những điều ban nãy 'anh' vừa nói 'em' hãy quên đi." 

Tiểu vương tử hoảng loạn mà chạy, chỉ lưu lại trên bãi cát một loạt dấu chân dài. 

Nắng còn chưa tắt, bên bờ biển chỉ còn lại một người. 

Cá mập nhỏ nằm trên nham thạch, lần đầu tiên cảm giác được có một chút cô đơn. 

Thói quen thật là đáng sợ, anh đã quen sống cuộc sống của một con cá, vậy mà hiện tại anh lại quen với một vương tử ồn ào phía sau lưng mình. 

Cá mập nhỏ chạm vào vảy cá của mình dưới ánh mặt trời. 

Vảy của anh rất đẹp, nó có màu ngân quang lấp lánh. Anh cũng biết vẻ ngoài của mình cũng rất hợp với gu thẩm mỹ của nhân loại, bởi vì mẹ anh là phù thủy biển đẹp nhất đại dương. 

Nhưng dù anh có đẹp đến đâu. Anh cũng không phải là một nàng tiên cá. 

Anh là con lai giữa cá mập và phù thủy biển. Một con cá mập hỗn huyết. 

Anh không hiền lành, đáng yêu như những tiên cá nhỏ, anh là giống loài sinh ra để sát sinh. 

Móng vuốt sắc bén của cá mập nhỏ quẹt một đường trên nham thạch, ở chỗ bị quẹt liền xuất hiện một vết cào sâu hoắm. 

Anh vẫn luôn tự hào về sức mạnh của mình, nhưng khi thời điểm mà tiểu vương tử tỏ tình với anh, anh cảm thấy không giả làm một tiểu tiên cá yếu đuối dịu dàng, là một điều sai lầm mình làm. 

Anh có thể đúng tình hợp lý quay về hoàng cung cùng với bé vương tử ngốc nghếch kia, để bé ấy chăm sóc cho anh, quấn lấy anh, muốn anh vĩnh viễn ở bên cạnh bé ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net