Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đã biết cái gì là lính gác dẫn đường, Tô Hòa không hỏi Hàn Thụy bất kỳ vấn đề gì nữa. Câu hỏi trước cũng đã đủ bại lộ cậu là người vô tri, nhưng còn có thể lấy lý do từ khi cậu cậu có nhận thức đã tách rời khỏi con người mà lừa dối cho qua. Nếu cậu tiếp tục hỏi đây là đâu, chỉ sợ Hàn Thụy sẽ nghi ngờ lai lịch của cậu. Trên thực tế, từ việc nam nhân kia và Hàn Thụy đều dùng ngôn ngữ tiêu chuẩn của Hoa Hạ, Tô Hòa dường như có một suy đoán. Nhưng suy đoán này quá mức lớn mật ly kỳ, cậu còn cần thêm nhiều chứng cứ hơn.

Vừa rồi toàn lực chạy trốn rồi lại nghe Hàn Thụy nói chuyện thì không cảm thấy gì, bây giờ dừng lại, cơn đói bị Tô Hòa quên đi lập tức mạnh mẽ nhảy tới, chiếm lấy toàn bộ giác quan Tô Hòa. Cậu nghe bụng mình phát ra tiếng vang nhỏ, lòng tự trọng và sự ngại ngùng của thiếu niên làm cậu không khỏi có chút xấu hổ.

Hàn Thụy sững người, săn sóc* mà từ túi đeo bên hông móc ra một miếng thịt đã chế biến. Thịt khô cũng không quá lớn, được bọc gọn trong da thú, y đưa cho Tô Hòa, "Đói bụng rồi nhỉ, cậu ăn tạm cái này trước đi."

*Săn sóc: chăm nom chu đáo, tận tình.

Tô Hòa có chút ngượng ngùng, nhưng cậu thật sự không chống lại được sức hấp dẫn của thịt khô. Trên người cậu cũng không có thứ gì đáng giá, nửa ngày mới tìm ra hai quả táo hôm qua còn dư lại, đưa tới trước mặt Hàn Thụy. "Cho cậu."

Khi bị người đàn ông kia đuổi đến mức trốn tránh khắp nơi, Tô Hòa có rất ít thời gian đi săn, chủ yếu dựa vào thuật gieo trồng. Trong đó cậu trồng nhiều nhất là cây táo, tốc độ sinh trưởng nhanh lại ăn rất ngon.

Phản ứng của Hàn Thụy lớn hơn Tô Hòa dự đoán, y mở to hai mắt, liên tục xua tay "Không, tôi không ăn đâu, quá trân quý."

Tô Hòa: "......"

Định giá quá táo giữa cậu và Hàn Thụy nhất định không giống nhau.

"Không sao đâu. Cậu ăn đi, tôi vẫn còn."

Tô Hòa vô cùng nhiệt tình, ánh mắt Hàn Thụy không thể khống chế mà dừng trên quả táo trong tay Tô Hòa, khó thấy được mà nuốt nước miếng. Y do dự nhìn Tô Hòa, râu tinh thần trộm dò ra, xác định Tô Hòa là thật lòng muốn cho mình táo, mới từ trong tay Tô Hòa chọn lấy quả tương đối nhỏ hơn, thật cẩn thận mà nâng trên lòng bàn tay.

"Một quả là đủ rồi." Hàn Thụy cõi lòng đầy cảm kích "Một quả táo này ở chợ đen gần đây có thể đổi một trăm điểm tín dụng, dùng từ từ thì có thể dùng tận một tháng."

Lực chú ý của Tô Hòa xẹt qua cụm 'điểm tín dụng', rơi xuống hai từ 'chợ đen', "Nơi này còn có chợ đen?"

Hàn Thụy gật gật đầu "Đây là khu dân cư lớn nhất Phá Tinh, chợ đen cũng thế".

Phá Tinh, Tô Hòa lại nghe được một danh từ mới, là tên của tinh cầu này sao? Cậu vài ba miếng ăn xong thịt khô trong tay, vỗ vỗ tay nhìn về phía Hàn Thụy, "Cậu có thể dẫn tôi đi chợ đen nhìn thử được không?"

Hàn Thụy do dự vài giây, vẫn là gật đầu.

Hiểu biết của Tô Hòa đối với chợ đen toàn bộ là từ sư phụ. Khi ông lão còn sống, cứ cách một khoảng thời gian lại đi thủ đô một chuyến, nghe nói ở đó có thị trường giao dịch ngầm lớn nhất Châu Á. Ông lão thường xuyên mua một ít đồ vật hiếm thấy trở về. Khi đó Tô Hòa còn nhỏ, ông lão không chịu dẫn cậu ra cửa, chỉ là ngẫu nhiên sẽ giảng cho cậu vài câu linh tinh như về quy củ chợ đen. Trong ấn tượng của Tô Hòa, chợ đen cái gì cũng có, là nơi mà thứ gì cũng có thể mua được. Đương nhiên, hiện tại cậu đối với tình huống của Phá Tinh hoàn toàn không biết gì cả, trên người cũng không có tiền hay điểm tín dụng. Cậu đi chợ đen chỉ là muốn biết thêm về thế giới này, thuận tiện thu thập một vài tin tức có ích.

Cách chợ đen một đoạn, Hàn Thụy lại dẫn Tô Hòa tới chỗ vũng nước bùn. Tô Hòa lập tức nhận ra được tính toán của Hàn Thụy, vẻ mặt đau khổ "Nhất định phải như vậy sao?"

Hàn Thụy thuần thục mà bôi một thân bùn, nói "Chợ đen có mấy tên lính gác rất lợi hại, vạn nhất bị bọn họ phát hiện sẽ không tốt."

Tô Hòa bất đắc dĩ mà lặp lại động tác của y, Hàn Thụy nghĩ nghĩ lại moi một nắm bùn quệt lên mặt Tô Hòa.

Tô Hòa: "......"

Hàn Thụy nén cười, nói: "Lúc trước tinh thần thể của tên lính gác kia đã gặp qua cậu, để bảo đảm an toàn, tốt nhất nên che thì đều phải che."

Mũi của Tô Hòa lại lần nữa gặp khổ hình, cũng may tinh thần thể đã hấp dẫn sự chú ý của cậu. "Tinh thần thể? Là chỉ con mèo rừng kia sao?"

Hàn Thụy ừ một tiếng "Lính gác cùng dẫn đường sau khi thức tỉnh đều sẽ có được tinh thần thể của riêng mình. Cậu muốn nhìn của tôi không?"

Không đợi Tô Hòa nói chuyện, trước mặt Hàn Thụy đột nhiên nhiều thêm một con thỏ tuyết trắng. Giống với con mèo rừng kia, con thỏ này cũng không phải là thực thể, mà là một loại tinh thần lực ngưng tụ thành. Hàn Thụy sờ sờ con thỏ, con thỏ nhu thuận mà củng lòng bàn tay của y, vô cùng nghe lời và ngoan ngoãn.

Tô Hòa cảm thấy hình như cậu cũng nên cho Hàn Thụy xem tinh thần thể của mình, nhưng... "Tôi không có tinh thần thể."

"Không sao, cậu vừa mới thức tỉnh, tinh thần thể cùng chủ nhân giống nhau, là biểu hiện cho tinh thần của chủ nhân. Ngưng tụ thành tinh thần thể phù hợp cũng cần có thời gian."

Tô Hòa không chắc trường hợp như cậu có thể có tinh thần thể hay không, bất quá nếu có một vật nhỏ như vậy ở bên cạnh mình nghe cũng không tệ.

Trong lúc nói chuyện phiếm hai người đều đã chuẩn bị tốt, Hàn Thụy thấy Tô Hòa vẫn mang vẻ mặt buồn bực liền không khỏi bật cười.

"Như chúng ta đã là không tệ rồi, làm dẫn đường đơn độc ít nhất có được tự do. Ở nơi khác của Liên Bang, một khi thức tỉnh thành dẫn đường nhất định phải đến Chính phủ đăng ký, sau đó Chính phủ sẽ sắp xếp cho các dẫn đường sinh hoạt cùng một chỗ, đồng thời tiếp nhận học tập giáo dục. Một khi đủ tư cách tốt nghiệp, Liên Bang liền tìm cho dẫn đường một lính gác thích hợp."

"......" Tô Hòa, "Dẫn đường cũng phải học? Học cái gì?"

"Hẳn là học làm cách nào để phối hợp với lính gác, phát huy năng lực của lính gác một cách tốt nhất."

Hàn Thụy từ khi sinh ra đã sinh hoạt ở Phá Tinh, hiểu biết đối với thế giới bên ngoài hơn một nửa là từ cha mẹ đã qua đời, rất nhiều chuyện thật ra y cũng không rõ lắm. Bất quá, y liền chuyển đề tài "Còn phải xem cậu nghĩ như thế nào."

Là nơi lưu đày tội phạm Ngân Hà Liên Bang, Phá Tinh là một trong những tinh cầu mà pháp luật Liên Bang không bao trùm đến. Không có Chính phủ thì tự nhiên cũng sẽ không có sự cưỡng chế đối với dẫn đường, nhưng dẫn đường có được tự do, thì đồng thời cũng mất đi sự bảo hộ từ Chính phủ.

Ở Phá Tinh, một khi thân phận dẫn đường bị phát hiện, kết cục chỉ có hai. Một là bị lính gác độc thân cưỡng chế kết hợp, hoặc là bị coi như hàng hóa qua tay bán đi. Tại chợ đen của Phá Tinh, ngoại trừ Ngân Hà Thụ Nhân, dẫn đường đơn độc là hàng hóa đắt giá nhất. Chính vì điều này, rất nhiều dẫn đường một khi thức tỉnh đều sẽ gia nhập quân đội Liên Bang vì mục tiêu rời khỏi Phá Tinh.

Tô Hòa: "......"

Cậu lại một lần nữa cảm nhận được ác ý đến từ thế giới.

"Chẳng lẽ cả đời chỉ có thể như này sao?" Tô Hòa vô lực mà chỉ bùn trên mặt cùng người mình.

Hàn Thụy quen cửa quen nẻo nhảy vào một ống nước, ngửa đầu nhìn Tô Hòa chuẩn bị nhảy xuống, nói "Chợ đen có bán thuốc quấy nhiễu, 3000 điểm tín dụng một ống, có thể dùng một tháng."

Tô Hòa bị con số 3000 điểm tín dụng làm kinh ngạc một phen, thiếu chút nữa trẹo chân. Cậu lập tức nghĩ đến lúc nãy Hàn Thụy nói 100 tín dụng điểm nếu tiết kiệm thì có thể sử dụng một tháng, vậy chẳng phải là một ống thuốc quấy nhiễu cần ít nhất ba năm sinh hoạt phí sao?? Cũng may giá trị tồn tại của quả táo không nhỏ, trong đầu Tô Hòa xuất hiện một biểu thức mới.

30 quả táo = thuốc quấy nhiễu = một tháng an toàn sinh hoạt.

Cậu theo bản năng sờ sờ ba lô phía sau, bên trong chứa một túi hạt giống nhỏ, đây sẽ là tài sản quan trọng nhất của cậu trong tương lai.

Suy nghĩ của Tô Hòa 'Thiên Mã hành không', từ hạt giống chuyển đến việc ngày hôm qua cậu một hơi gặm mất 1/6 ống thuốc quấy nhiễu. Nhưng rất nhanh Tô Hòa liền không có cơ hội nghĩ đến thứ khác, một luồng cảm giác dính nhớp, các loại cảm xúc âm u tràn ngập chết lặng, tuyệt vọng, thống khổ, sa đọa... như nước lũ hướng cậu ập tới. Cơn nước lũ này đột nhiên mãnh liệt tập kích làm Tô Hòa không kịp phòng ngừa, ở trong thế giới tinh thần của cậu nhấc lên sóng to gió lớn. Sắc mặt Tô Hòa trong phút chốc trắng bệch, cậu đột nhiên dừng lại bước chân, cong người vịn lấy ống dẫn kim loại màu tối.

"Tô Hòa......" Hàn Thụy nói được một nửa, ý thức được không đúng, lập tức mở rộng phạm vi lá chắn tinh thần chắn lấy phía trước Tô Hòa.

Gió lốc trong thế giới tinh thần đủ để hủy diệt hết thảy đột nhiên im bặt, Tô Hòa cảm kích gật gật đầu với Hàn Thụy. Bọn cậu một người sơ suất, một người không có kinh nghiệm, đều quên mất dẫn đường có thể cảm nhận được cảm xúc của những người khác. Nếu chỉ là một người thì còn tốt, còn hàng ngàn hàng vạn loại cảm xúc trộn cùng nhau, đủ để đánh bại bất cứ một dẫn đường nào.

Hàn Thụy có chút áy náy, y không nên quên rằng Tô Hòa vừa mới thức tỉnh không lâu, cũng chưa có ai dạy cậu cách dựng lá chắn tinh thần. Y cẩn thận dùng lá chắn tinh thần bao lấy mình cùng Tô Hòa, quan tâm hỏi "Còn khó chịu sao?"

Tô Hòa lắc đầu. Hàn Thụy nhỏ giọng nói "Đều là tôi sai, lẽ ra trước tiên tôi nên dạy cho cậu dựng lá chắn tinh thần"

Tô Hòa cũng không cảm thấy Hàn Thụy làm sai gì cả, cậu hoãn một hơi "Lá chắn tinh thần?"

"Đúng, nó là một loại ứng dụng của năng lượng tinh thần. Cậu thử tiến vào thế giới tinh thần chính mình, điều động năng lượng bên trong, tưởng tượng nó ở xung quanh người cậu cấu thành một bức tường. Cậu ở bên trong sẽ rất an toàn, nó sẽ bảo hộ thế giới tinh thần của cậu không bị cảm xúc bên ngoài cọ rửa cùng quấy nhiễu."

Đây là lần đầu tiên Hàn Thụy chỉ dạy cho dẫn đường khác, y cố gắng miêu tả ngắn gọn về lá chắn tinh thần theo hiểu biết của mình. Y cũng không trông cậy vào việc Tô Hòa một lần là có thể cấu thành lá chắn tinh thần. Với dẫn đường mà nói, làm cách nào để điều động lực lượng tinh thần trong cơ thể là một trong những bước khó nhất. Nhưng phản ứng của Tô Hòa đem lại cho y một sự bất ngờ cực kì lớn. Y rất nhanh liền cảm nhận được thế giới tinh thần của Tô Hòa đang bài trừ mình, loại mâu thuẫn này cũng không quá kịch liệt, mà là nhẹ nhàng bài xích sự tồn tại của y, khẽ khuếch tán ra phạm vi bên ngoài.

"Sao cậu có thể làm được vậy?" Hàn Thụy kinh ngạc hỏi.

"Hẳn là do tôi khá thông minh?"

Hàn Thụy: "......"

Tô Hòa nở nụ cười. Có lẽ với dẫn đường khác, điều động năng lượng tinh thần là một chuyện khó khăn, nhưng khi Tô Hòa học thuật gieo trồng, yêu cầu đối với năng lượng tinh thần vô cùng khắc khe, từ lúc cậu tu luyện năng lượng tinh thần tầng thứ nhất, làm thế nào để điều khiển năng lượng tinh thần ngày càng tốt chính là bài tập mỗi ngày cậu đều phải trải qua. Trước đó là do cậu chưa có kinh nghiệm, còn bây giờ sau khi được Hàn Thụy đánh thức, cậu tựa như là trong nháy mắt đả thông hai mạch Nhâm Đốc*, lập tức nắm giữ bí quyết dựng lá chắn tinh thần.

*Mạch Nhâm - Đốc: là hai dòng mạch thuộc Kỳ kinh bát mạch, mạch Nhâm kiểm soát 6 đường kinh Âm nằm ở phía trước cơ thể, ngược lại phía sau cơ thể là mạch Đốc kiểm soát 6 đường kinh Dương. Khi 12 kinh mạch trong cơ thể có vấn đề, đầu tiên cần đả thông hai mạch này, khí huyết sẽ được lưu thông.

Hàn Thụy bị nụ cười của Tô Hòa làm cho lóa mắt, có chút hối hận vừa nãy bôi lên mặt Tô Hòa quá ít bùn. Trên người Tô Hòa có một loại khí chất rất đặc biệt, cảm giác không hợp với Phá Tinh. Cho dù không có thân phận dẫn đường, Tô Hòa cũng rất dễ bị những tên côn đồ biến thái theo dõi.

Y do dự liếc mắt nhìn Tô Hòa một cái, ấp úng nói "Cậu về sau phải chú ý chút, Phá Tinh nữ nhân rất ít, cho nên......"

Phần đã tỉnh lược phía sau hai từ 'cho nên' quá mức ý vị thâm trường*. Tô Hòa cảm thấy ác ý từ thế giới lại sắp tràn ra.

*Ý vị thâm trường – 意味深长 – yì wèi shēn cháng (chỉ ý tứ hàm súc, sâu xa).

Hàn Thụy xấu hổ ho nhẹ một tiếng, lôi kéo Tô Hòa tiếp tục đi sâu vào bên trong ống dẫn.

Người trên tinh cầu này đều đã đi đâu? Đây là điều mà Tô Hòa đã từng nghi hoặc, nhưng tại thời điểm cậu theo Hàn Thụy đi xuyên qua ống dẫn kim loại thật dài, Tô Hòa có chút sáng tỏ. Dù cậu đã dựng trong đầu mình một cái lá chắn tinh thần kiên cố, nhưng các loại hương vị tanh hôi trộn lẫn với mùi hương kì quái, cái sau nối theo cái trước mà tra tấn khứu giác cậu. Tô Hòa trong lúc đau khổ cũng đồng thời nhớ tới những lính gác có năm giác quan đã qua cường hóa mà Hàn Thụy từng nhắc, trong lòng sinh ra một loại cảm giác vui sướng khi người gặp họa.

Càng đi vào sâu trong, ống dẫn càng trống trải, ngay sau đó, thế giới ngầm mà cậu chưa bao giờ gặp qua giống như một bức hoạ cuộn tròn đang từ từ hiện ra trước mặt Tô Hòa.

"Oa.."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net