Chương 1092: Thôn phệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lượng lớn sinh vật Thâm Uyên không chỉ che mắt các chiến sĩ nhân loại, mà cũng che mắt các Vương giả Thâm Uyên.

Cho đến khi Lục Trảo Ma Hoàng biến mất, nó vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì. Thật không thể tưởng tượng nổi.

Nhân loại bắt lấy Lục Trảo Ma Hoàng? Nhân loại cường đại như thế sao? Nghĩ Hoàng kinh ngạc nhìn một màn này, nhưng nó không có can đảm xông lên.

Tuy rằng nó tự phụ mình mạnh hơn nhiều Lục Trảo Ma Hoàng, nhưng Lục Trảo Ma Hoàng có năng lực không gian nên mới là người đầu tiên được cử tới đây. Hơn nữa, phần lớn tộc nhân của nó đều là tiên phong.

Xét về lực chiến đấu, tuy rằng nó mạnh hơn Lục Trảo Ma Hoàng, nhưng nếu tình huống quỷ dị vừa rồi rơi vào người nó, nó không chắc chắn mình có thể đối kháng được.

Không thể hành động thiếu suy nghĩ, những nhân loại này rốt cuộc muốn làm gì? Bắt được Lục Trảo Ma Hoàng thì sao? Nếu Lục Trảo chết, hạch tâm vị diện sẽ mang năng lượng của nó trở về Thâm Uyên. Nhân loại không có khả năng ngăn lại điều này.

Hào quang lóe lên, mặt gương sau lưng Trương Huyễn Vân mờ đi, nhưng trong đó có thêm một thân ảnh khổng lồ. Không phải là Lục Trảo Ma Hoàng sao?

Khoé miệng Trương Huyễn Vân cong lên, có thành công hay không phải xem hành động lần này rồi.

108, nghe có vẻ rất nhiều, nhưng nếu từng tầng bị huỷ thì không khó làm rung chuyển bản thể vị diện Thâm Uyên.

Nghĩ tới điều đó, hắn giơ ngón cái với Tào Đức Trí. Thực lực của vị Vô Tình Đấu La này đúng là cường hãn. Chỉ vừa đối mặt đã bắt được một tên Vương giả Thâm Uyên. Thật không hổ là Huyết Nhất.

Trong vài chục năm qua, Vô Tình Đấu La là người xâm nhập vị diện Thâm Uyên nhiều nhất, hắn đã đi xuyên qua hai vị diện vô số lần, đã tự mình tập sát Vương giả Thâm Uyên, qua đó tạo thành nội loạn trong Thâm Uyên, cho Quân đoàn Huyết Thần thêm thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục.

Lúc này bắt lấy Lục Trảo Ma Hoàng thứ hạng không cao lại càng thuận buồm xuôi gió.

"Vũ Lân."

Một giọng nói truyền đến, Đường Vũ Lân tỉnh lại từ trong minh tưởng, quay đầu nhìn về phía Tào Đức Trí.

Tào Đức Trí nói: "Ngươi đi theo ta." Nói xong, hắn bắt lấy bả vai Đường Vũ Lân bằng một tay. Đường Vũ Lân đột nhiên cảm thấy khí tức vô cùng sắc bén bắn ra từ vị này. Trong nháy mắt tiếp theo, hắn dường như đã tiến vào một thế giới kỳ quái.

Mọi thứ xung quanh đều vặn vẹo, nhưng tất cả đều sắc bén, dường như chỉ cần hắn vọng động sẽ lập tức bị cắt thành từng mảnh.

Hắn đã từng tự mình cảm thụ kiếm ý của Diệp Tinh Lan, thậm chí chứng kiến Diệp Tinh Lan lĩnh ngộ kiếm hồn trong thi đấu. Nhưng tất cả có cách biệt quá xa so với cảm giác trước mặt.

Kiếm ý kỳ diệu này dường như có sinh mệnh, kết nối tất cả không gian xung quanh và đưa hắn đi xuyên qua không gian.

Hoá ra, tu vi nhân loại có thể đạt đến trình độ này sao?

Đường Vũ Lân trong lòng chấn động, hắn tuyệt đối không ngờ tới vị tiền bối này có thể làm được như thế.

Một nụ cười thản nhiên hiện lên trên khoé miệng Vô Tình Đấu La, "Vũ Lân, ngươi đâm Hoàng Kim Long Thương vào trong sinh vật Thâm Uyên. Chúng ta phải thử xem có thể chính thức giết chết sinh vật Thâm Uyên cường đại hay không. Trong quá trình thôn phệ, nếu thân thể ngươi không chịu được thì lập tức nói cho ta biết."

Đánh chết sinh vật Thâm Uyên sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Đường Vũ Lân thì ngay sau đó, trước mắt hắn sáng ngời, hắn và Tào Đức Trí xuất hiện trong một không gian trống.

Xung quanh chỉ có luồng khí dày và mây mù, còn có một thân ảnh khổng lồ. Kia không phải là Lục Trảo Ma Hoàng sao?

Lúc này Lục Trảo Ma Hoàng có vẻ bối rối mờ mịt. Đối với tình hình hiện tại, rõ ràng nó không biết có chuyện gì xảy ra.

Biết Đường Vũ Lân và Vô Tình Đấu La Tào Đức Trí xuất hiện, nó lập tức nổi giận gầm lên, sáu tay vung vẩy, không khí vặn vẹo kịch liệt.

Nhưng đúng lúc này, mây mù xung quanh đột nhiên hoá thành xiềng xích, nhanh chóng quấn lấy thân thể khổng lồ của nó, trong nháy mắt làm tiêu tán năng lực nó vừa phóng xuất ra.

Vô Tình Đấu La vung tay lên, một thành trường kiếm cổ xưa bay vào không trung. Trên không, trường kiếm một hoá hai, hai hoá bốn, bốn thanh kiếm xuất hiện xung quanh đầu Lục Trảo Ma Hoàng, không gian vặn vẹo trở nên ổn định.

"Vũ Lân, ra tay." Tào Đức Trí trầm giọng quát.

Đường Vũ Lân không hề do dự. Hoàng Kim Long Thương thôn phệ năng lượng sinh vật Thâm Uyên làm hắn tăng lên, tuy rằng phải loại bỏ nhiều tạp chất, nhưng khi truyền vào thân thể hắn, đó là năng lượng không thuộc tính thuần tuý nhất.

Từ lâu hắn đã muốn tới tìm sinh vật Thâm Uyên để tăng lên thực lực của mình. Thịt đã dâng lên tận miệng, có lý nào lại không ăn? Hắn cảm thấy rõ tu vi của sinh vật Thâm Uyên trước mặt này mạnh hơn tất cả sinh vật hắn gặp trước đây.

Thân hình lóe lên, hai cánh mở ra, vỗ mạnh, Hoàng Kim Long bay lượn!

Hoàng Kim Long Thương rơi vào tay, đâm thẳng vào Lục Trảo Ma Hoàng.

Trên đầu Lục Trảo Ma Hoàng có 16 cặp mắt, vào lúc này tràn đầy vẻ không cam lòng. Nó không lo lắng mình sẽ chết. Sau khi chết, hạch tâm vị diện sẽ mang nó về. Chỉ cần hạch tâm còn, nó sẽ có cơ hội phục sinh. Nó trở thành Vương giả đã nhiều năm, có lưu lại một ít hậu thủ, nó tự tin mình có thể phục sinh thành công, một lần nữa thống trị vị diện. Nhưng chết thế này làm nó thực không cam lòng.

Đường Vũ Lân cách Lục Trảo Ma Hoàng ngày càng gần, hắn càng cảm nhận rõ thực lực của Vô Tình Đấu La. Bốn thanh trường kiếm cổ lơ lửng trên đầu Lục Trảo Ma Hoàng đã khoá chặt nó, làm nó không thể động đậy. Tất cả đều là kiếm hồn sao? Kiếm hồn lại có thể chia làm bốn, hơn nữa uy lực của mỗi thanh đều như khai thiên tích địa.

Trước mặt bốn thanh kiếm này, Đường Vũ Lân thấy mình thật nhỏ bé.

Vào trận so tài cuối cùng, hắn lấy được chức Song Quan Vương, sự tự tin cũng tăng lên nhiều. Mà bây giờ nhìn thấy Tào Đức Trí thể hiện ra thực lực, hắn mới hiểu được, mình còn kém rất xa các cường giả chân chính.

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, hắn đã tới trước mặt Lục Trảo Ma Hoàng. Hoàng Kim Long Thương đâm nhanh về phía trước. Khi trường thương đâm trúng ngực Lục Trảo Ma Hoàng, hắn cảm giác được sự cản trở mạnh.

Thân thể thật cường hãn! Với sự sắc bén của bản thể Hoàng Kim Long Thương, muốn đâm vào mà lại gặp chút khó khăn?

Đường Vũ Lân kinh ngạc, nhưng không chút do dự phát động Kim Long Chấn Bạo.

Trên Hoàng Kim Long Thương phát ra tiếng vù vù. Lúc đầu trong mắt Lục Trảo Ma Hoàng còn toát lên vẻ khinh thường, nhưng sau đó đã bị thay thế bởi kinh hãi.

"Phốc!" Hoàng Kim Long Thương đâm vào cơ thể Lục Trảo Ma Hoàng, trường thương hơi dừng lại một chút, sau đó, nó biến thành màu đỏ rực. Từng vầng sáng màu trắng trong chớp mắt bao phủ cánh tay cầm trường thương của Đường Vũ Lân. Những vầng sáng này cuộn lại, nhanh chóng rót vào cơ thể Đường Vũ Lân.

Toàn thân Đường Vũ Lân chấn động, trong nháy mắt tiếp theo, hắn cảm thấy một nguồn năng lượng mãnh liệt chui vào trong cơ thể mình.

Cảm giác này giống như lần đầu tiên hấp thu long vân trong Long cốc, chỉ là nguồn năng lượng này thuần tuý và áp súc hơn.

Vầng sáng màu trắng rót vào, Long hạch nảy lên kịch liệt, tham lam hấp thu năng lượng sinh mệnh thuần tuý này.

Năng lượng sinh mệnh rót vào, hồn hạch cũng sáng lên. Đường Vũ Lân vội vàng vận chuyển Huyền Thiên Công, khống chế nguồn năng lượng này rót vào trong hai hạch tâm năng lượng của mình.

Hiện tại, hắn không còn giống lần đầu tiên đối mặt với sinh vật Thâm Uyên. Khi đó, hắn không có hạch tâm năng lượng, rất dễ có cảm giác chướng bụng. Mà lúc này, tốc độ hai hạch tâm năng lượng hấp thu có thể mô tả là tham lam.

Hồn hạch và Long hạch đều loé sáng. Hồn hạch càng ngày càng sáng, ban đầu chỉ ở bên ngoài hạch tâm hình thoi, nhưng khi năng lượng rót vào càng nhiều bắt đầu xuất hiện các phần nhỏ. Mỗi lần xuất hiện thêm một phần, hồn hạch trở nên sáng chói hơn.

Long hạch giống như trái tim, không ngừng co lại. Mỗi lần đập đều thôn phệ một lượng lớn năng lượng sinh mệnh. Thông qua Long hạch chuyển hoá, các năng lượng này dung hợp vào trong năng lượng huyết mạch, liên tục được bơm tới mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Đường Vũ Lân cảm thấy năng lượng tích luỹ trong cơ thể mình như bị thổi phồng lên, dâng cao.

Cái này...

Vô Tình Đấu La chăm chú quan sát biến hoá của Lục Trảo Ma Hoàng.

Đôi mắt Lục Trảo Ma Hoàng vốn kinh ngạc, ngay sau đó liền toát ra vẻ sợ hãi, bởi vì nó cảm giác được năng lượng Thâm Uyên của mình bị nhân loại kia không ngừng hút đi. Điều này sao có thể? Chẳng lẽ giống lời mấy vị Vương giả mạnh nhất nói, nhân loại thực sự có biện pháp thôn phệ năng lượng Thâm Uyên sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net