Chương 22.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa giờ sau, xe dừng ở cổng của nhà cũ Dịch gia.

Lúc xuống xe Hoắc Tiểu Tiểu níu lấy cà vạt Hoắc Tùy Thành, hỏi hắn: "Ba ba, người có còn tức giận không?"

Hoắc Tùy Thành không nói một lời ôm cô xuống xe đi vào trong, cứng rắn nói: "Không tức giận, trở về lại tính sổ với con sau."

"..." Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên có chút hối hận về sự xúc động ngày hôm nay.

Tối về đoán chừng lại phải bị gia gia lải nhải một hồi.

Thọ yến của Dịch lão tiên sinh Hoắc Tùy Thành tới muộn, nhưng tại đây không chỉ có một mình hắn mang theo trẻ con.

Lão nhân gia rất thích con nít, sinh nhật ngay lập tức liền trở nên náo nhiệt.

"Lão tiên sinh, chúc ngài phúc như đông hải, thọ bỉ nam sơn, đây là một chút tâm ý cha con để con mang đến, mong ngài nhận lấy."

Dịch lão tiên sinh đã qua tuổi bảy mươi, nhưng thân thể vẫn còn khoẻ mạnh, cũng không từ chối, trực tiếp nhận lễ vật, nhìn cô bé đang nắm lấy tay Hoắc Tùy Thành, trong lòng cũng đoán được là ai, cười tủm tỉm trêu đùa cô.

"Con tên là gì?"

"Hoắc Tiểu Tiểu."

"Mấy tuổi?"

"Sắp hai tuổi."

"Vậy con còn nhỏ hơn Dịch Khiêm một tuổi, con biết Dịch Khiêm không? Nó là cháu trai của ta, con có muốn làm bạn với nó không?"

Hoắc Tiểu Tiểu không có hứng thú với trẻ con, cô ngẩng đầu nhìn ba.

Dịch lão tiên sinh sờ sờ đầu Hoắc Tiểu Tiểu, "Sớm nghe nói con gái của cậu rất thông minh, ngày hôm nay cuối cùng cũng đã được gặp."

"Tiểu Tiểu còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ sợ nhao nhao làm phiền đến lão nhân gia ngài."

"Tiểu hài tử cãi nhau là bình thường, ta nghe cũng thấy náo nhiệt." Dịch lão tiên sinh nói xong, lấy ra một cái hồng bao nhét vào tay Hoắc Tiểu Tiểu, "Hôm nay có rất nhiều bạn nhỏ tới, con đi chơi đi."

Hoắc Tùy Thành cũng không từ chối, "Vậy ngài cứ chào hỏi khách khứa, con mang con bé đi trước."

"Đi thôi đi thôi."

Hoắc Tùy Thành ôm Hoắc Tiểu Tiểu rời đi, nửa đường bị Dịch Dương đang chào hỏi khách mời nhìn thấy, "Hoắc nhị."

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn về hướng có tiếng gọi, lần trước gặp chú Dịch ở hội sở Ung Hòa cô vẫn còn chút ấn tượng, mà bên cạnh chú Dịch một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài trắng đang thân mật khoác tay, Hoắc Tiểu Tiểu đã từng nhìn thấy cô trên TV.

Là một minh tinh rất nổi danh, tên là Hứa Tân Di.

"Tiểu Tiểu, chào mọi người đi."

Hoắc Tiểu Tiểu nhu thuận chào hỏi: " Chào chú dì ạ."

Hứa Tân Di chỉ có con trai, tâm tâm niệm niệm vẫn muốn có một đứa con trai nữa, nhưng Dịch Dương đều lấy thân thể cô làm lý do để câu giờ ngày nọ qua ngày kia.

Giờ nhìn thấy một cô bé phấn điêu ngọc trác, trong lòng cô vô cùng thích.

"Đây là tiểu bảo bối đáng yêu nhà ai thế? Con tên là gì?"

"Hoắc Tiểu Tiểu."

"Tiểu Tiểu?" Hứa Tân Di không nhịn được dùng tay bóp véo nhẹ trên khuôn mặt mập mạp trẻ con của Hoắc Tiểu Tiểu, " Dì ôm con một cái có được không?"

Hoắc Tiểu Tiểu bất đắc dĩ gật đầu.

Cô đã biết khi rơi vào hoàn cảnh này, chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị người khác hỏi tới hỏi lui, bị người rà qua rà lại, cùng bị người ôm tới ôm lui.

"Hoắc tiên sinh, trước đó đã nghe Dịch Dương nói qua con gái của anh thông minh lanh lợi, một tuổi đã có thể nghe hiểu giao lưu với người khác, tôi đã tò mò rất lâu, ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể gặp được, nghe nói anh đang tìm giáo viên cho con bé sao? Đã tìm được chưa?"

Hoắc Tùy Thành gật đầu, "Tìm được rồi."

"Tìm được là tốt rồi. Như thế này, các anh cứ trò chuyện đi, có một đám trẻ đang chơi ở đằng kia, tôi sẽ mang Tiểu Tiểu tới đó, lát về sẽ trả lại cho anh." Nói xong, cô nói với Hoắc Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, dì dẫn con đi chơi với những bạn nhỏ khác, có được không?"

Hoắc Tiểu Tiểu không phải rất muốn đi.

Nhưng cũng biết ở dưới mắt Hoắc Tùy Thành cũng chỉ có thể quy quy củ củ đi theo, liền nhẹ gật đầu.

Hoắc Tùy Thành gật đầu với Hứa Tân Di ra hiệu, " Làm phiền rồi."

" Không có gì."

Trong hiện trường yến hội người đến người đi, trẻ con ngược xuôi, không biết sẽ gây ra chuyện náo loạn gì.

Hứa Tân Di ôm Hoắc Tiểu Tiểu rời đi, vừa tẩu biên nói với Hoắc Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, dì còn có con trai, tên là Dịch Khiêm, đợi chút nữa dì giới thiệu cho con nhé, các con cùng làm bạn có được không?"

"Được."

"Thật ngoan."

Trong hành lang bên phải của đại sảnh lầu một có một gian phòng, đẩy cửa ra, tiếng ồn ào của con nít quả thực còn chói tai hơn đám người lớn trong đại sảnh, đồ chơi to to nhỏ nhỏ bày trên mặt đất, bốn người hầu đang chăm sóc bảy tám đứa bé trong phòng, sứt đầu mẻ trán.

"Phu nhân."

Hứa Tân Di khẽ gật đầu, thả Hoắc Tiểu Tiểu trên ghế sa lon rồi ngồi xuống, nói với đám con nít: " Các bạn nhỏ, đều tới đây, dì giới thiệu một bạn nhỏ mới cho các con."

Nhìn lên trước mặt đứa trẻ lớn nhất cũng chỉ mới 4 tuổi, lớn hơn nữa cũng không quá 5 tuổi lao đến, đáy mắt Hoắc Tiểu Tiểu nổi lên một chút tuyệt vọng, hoàn toàn không rảnh chú ý Hứa Tân Di đang nói với chúng cái gì.

Bây giờ cô đã hối hận, phi thường hối hận.

Tại sao lại lải nhải mấy ngày liền khóc lóc van nài đi theo Hoắc Tùy Thành tới nơi này.

Ở nhà chơi một mình không được sao?

Nhiều đứa trẻ như vậy, não cô cũng sắp bị làm ồn đến nổ rồi.

" Được rồi, các con phải giúp dì chiếu cố tốt Tiểu Tiểu nhé, có biết chưa?"

"Biết rồi ―― "

"Thật ngoan!"

Hứa Tân Di nhìn thoáng qua cậu bé đang ngồi ở ghế sô pha hẻo lánh hết sức chuyên chú chơi khối rubic đến quên mình, mi tâm vặn một cái, "Dịch Khiêm, tới đây!"

"Ồ." Cậu bé bên trong góc ngoài miệng ứng lại, song vẫn như cũ ngồi ở trong góc không động đậy, con mắt Thần nhìn sang.

"Ồ cái gì? Tới, đây là em gái nhỏ, gọi là Hoắc Tiểu Tiểu, con là anh trai, phải chiếu cố em thật tốt, biết chưa?"

Dịch Khiêm rũ cụp mí mắt, cũng không có biểu tình gì, uể oải lên tiếng: "Biết rồi."

Hứa Tân Di nhìn cái thái độ bại hoại này của nhóc, thật hận không thể để tên tiểu quỷ Dịch Khiêm này biết vì sao cái mông nhỏ của nhóc đỏ đến như vậy.

Sinh con trai bớt lo là bớt lo, cả ngày như một ông cụ non đến một chút sức sống giống trẻ con cũng không có.

Vẫn là con gái mới tốt.

Nghĩ đến, trên mặt lại chất đầy ý cười, nói với Hoắc Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, đó chính là con trai dì, Dịch Khiêm, con ở đây chơi, muốn cái gì có thể nói với Dịch Khiêm, cũng có thể nói với các chị này, nếu có người bắt nạt con, con cứ nói với dì, được chứ?"

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.

"Kia a di đi ra ngoài trước, hảo hảo chơi." Lại nhéo nhéo Hoắc Tiểu Tiểu hài nhi mập, cái này mới rời phòng.

Hứa Tân Di vừa ra khỏi phòng, Dịch Khiêm lại quay người hết sức chuyên chú chơi đùa hắn khối rubic, dùng sắc mặt cùng hành động cho thấy mình và trong phòng này đứa trẻ không phải cùng một loại người.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn những đứa bé này chơi xếp gỗ. Ngựa* ( một câu chửi), còn có phim hoạt hình, xém chút đã nghẹt thở.

Ở nhà cô còn chưa chơi qua trò gì ngây thơ như vậy.

Nhìn một chiếc rubic khác ở trước mặt Dịch Khiêm, Hoắc Tiểu Tiểu nhảy xuống ghế sô pha đi qua.

Dịch Khiêm ngẩng đầu nhìn cô một cái.

" Em có thể chơi cái này không?"

"Tùy tiện."

Hoắc Tiểu Tiểu lại không cầm cái khối rubic kia, mà rất hào hứng nhìn Dịch Khiêm.

Dáng dấp bình thường của trẻ con đều rất đáng yêu, nhưng Dịch Khiêm kế thừa tất cả những ưu điểm của Dịch Dương và Hứa Tân Di thì không thể dùng đáng yêu để hình dung được, con mắt cái mũi cái miệng, thậm chí ngay cả đôi lông mi dài rậm kia, cũng có thể dùng hai chữ tinh xảo để hình dung.

Hoắc Tiểu Tiểu vốn chưa từng tiếp xúc với trẻ con, đứa trẻ tinh xảo giống như Dịch Khiêm càng là lần đầu tiên gặp.

Nói thế nào trong nội tâm cô vẫn còn là một công chúa nhỏ tuổi mười tám (là nhỏ dữ rồi đó:)), không nhịn được đưa tay nhéo nhéo.

Dịch Khiêm ngừng khối rubic trong tay lại, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nàng.

Nhóc cũng chảnh quá rồi đấy, mở miệng chính là: "Buông tay."

Hoắc Tiểu Tiểu không chỉ có không buông, một cái tay khác cũng sờ soạng lên.

Trẻ con cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách không tốt.

"Không!"

Dịch Khiêm không nói hai lời đưa tay liền đánh rơi cái tay của Hoắc Tiểu Tiểu 'đang làm việc xấu' trên mặt nhóc, cúi đầu tiếp tục chơi khối rubic.

"..." Nhóc con tính tình vẫn còn rất lớn.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn khối rubic trên tay hắn.

Đến cùng vẫn là tuổi còn nhỏ, làm sao cũng không lắp được đầy đủ.

Nghĩ nghĩ, cô cầm lấy một khối rubic khác, đầu ngón tay thuần thục chuyển động trên khối rubic.

Có lẽ là bởi vì tần suất chuyển động của cô càng lúc càng nhanh, hấp dẫn cho Dịch Khiêm chú ý, vào phút cuối mắt thấy đã có thể lắp xong, cặp mắt kia của Dịch Khiêm đã một mực dính trên khối rubic của cô.

Tạch tạch tạch ――

Không bao lâu sau, một khối rubic hoàn chỉnh đã được Hoắc Tiểu Tiểu lắp xong.

" Nhóc..." ( Này là bé Khiêm gọi bé Tiểu Tiểu nha)

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn vẻ khiếp sợ kia của thằng nhóc, bĩu môi.

Tốt xấu cô cũng có một khoảng thời gian chơi rubic, khối rubic có quy luật của nó, chơi dễ như trở bàn tay.

Người chơi max level trọng sinh vào thôn Tân Thủ, cuối cùng cũng đã đợi được cơ hội cho cô khoe khoang.

Hai năm này đã nín chết cô rồi.

"Muốn học không?"

Dịch Khiêm ánh mắt do dự.

"Chỉ cần anh để cho em kiểm tra, em sẽ dạy anh." Hoắc Tiểu Tiểu rất đáng xấu hổ cầm khối rubic lắc lư trước mặt Dịch Khiêm.

Dịch Khiêm nháy mắt mấy cái, sau khi liên tục do dự, rốt cục  lộ ra sự ngây thơ và thẹn thùng hợp với dáng vẻ của hắn.

Hắn bình tĩnh tự nhiên, trong tiếng trẻ con mềm mại mang theo chút nãi thanh nãi khí, " Được, nhưng mà... Chỉ có thể sờ một phút thôi."

" Được!" Hoắc Tiểu Tiểu đưa tay lên gương mặt mềm mượt của nhóc.

Cảm giác mềm mại, chơi thật vui.

Đứa trẻ bị sờ khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ bừng, im lặng đếm số, đếm tới sáu mươi liền hô ngừng.

" Hết rồi! Nhóc không được sờ nữa!"

Hoắc Tiểu Tiểu khi dễ đứa trẻ, " Cho em sờ thêm một phút nữa, nếu không không dạy cho anh."

Dịch Khiêm khó thở, " Nhóc..."

Hoắc Tiểu Tiểu chững chạc đàng hoàng dạy cho nhóc, " Con trai ở bên ngoài phải học được cách bảo vệ mình, không thể quá tin tưởng người khác, có biết không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net