CHƯƠNG 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 117

Pháp trận thượng cổ này uy lực tuy lớn, song thực lực mấy người bày binh bố trận kia của Bặc gia lại không đủ, bao gồm cả Bặc tộc trưởng, chỉ miễn cưỡng đạt tới trình độ bày trận. Nếu là vây giết những người bị pháp trận bắt giữ thì thực dễ dàng, nhưng một khi có tu sĩ cấp cao gia tăng áp lực, dưới thế gọng kìm trong ngoài, bọn họ rất nhanh liền sụp đổ.

         

Ở trước mặt tu sĩ cấp cao, những tu sĩ Bặc gia tu vi không đủ này căn bản không có bất cứ năng lực phản kháng gì. Vừa rồi có đại trận phòng ngự còn có thể miễn cưỡng chống cự, ngay khi pháp trận bị phá nát, bọn họ liền phải đối diện trực tiếp với uy áp của tu sĩ Kim đan.

         

Thời điểm Thiết Tê bị chặn bên ngoài tường vây, phát giác ra sự xuất hiện của tu sĩ Kim đan liền lập tức lui binh, mang theo yêu thú như thủy triều ào ào rút lui. Hắn ý thức được lần công thành này đã hoàn toàn thất bại, mà ngọn nguồn thất bại lại do một tu sĩ Kim đan bất ngờ đi ngang qua.

         

Thiết Tê rút lui dứt khoát, hoàn toàn không để tâm đếnngười của Bặc gia sẽ thế nào. Ở trong mắt Yêu tu, Bặc gia bất quá là nhân loại bị bọn chúng lợi dụng, đương nhiên không đáng vì một vài phế vật để mạo hiểm với tu sĩ Kim đan.

         

Bặc tộc trưởng bị uy áp cường đại đè tê liệt trên mặt đất, phẫn nộ ngùn ngụt tràn trong hốc mắt nhìn đám yêu thú chớp mắt liền chạy không còn bóng dáng.Quang mang trong mắt gã từng chút u tối lại, cuối cùng hóa thành tĩnh mịch tuyệt vọng . . . . . .

         

"Lại gặp Dã Quỷ sư thúc." Từ Tử Nham cung kính hành lễ.

         

Tu sĩ hắc bào từ không trung hạ xuống, vỗ vỗ bả vai Từ Tử Nham: "Tiểu tử, khéo quá nha."

         

"Đúng vậy sư thúc, ta phụng mệnh sư phụ tới nơi này làm việc, vừa vặn gặp phải yêu thú công thành."

"Ừm, tiểu tử con vừa rồi biểu hiện không tồi." Dã Quỷ tán thưởng cười nói." Phối hợp cùng đệ đệ con rất tốt." Nói xong, chính hắn cũng nhịn không được nở nụ cười: "Đặc biệt mới nãy, chạy khỏi cái kia thật nhanh nha. . . . . ."

         

Từ Tử Nham tức thì đầy mặt hắc tuyến, không ngờ tình cảnh mất mặt mới nãy đã bị Dã Quỷ sư thúc nhìn thấy.

         

"Sư thúc là nghe được tin tức gì, nên mới đến trợ giúp chúng ta sao?" Từ Tử Nham hỏi.

         

"Không, chính là vừa vặn đi ngang qua, nghe được con tê giác kia kêu quá lớn, ta liền ghé lại nhìn xem. Chẳng ngờ vừa vặn gặp được, ha ha. . . . . ." Dã Quỷ ha ha cười nói.

         

Cách đó không xa, con hắc báo kia sau khi cắn chết một con linh dương có cặp sừng cực đại, liền ngậm thi thể linh dương tao nhã tiến lại.

         

Bộp một tiếng, thi thể linh dương  bị quẳng tới trước mắt Từ Tử Nham, hắc báo lấy lòng tiến đến bên người anh cọ cọ. Trên trán Dã Quỷ cùng Từ Tử Dung ở một bên đồng thời nổi lên mấy sợi gân xanh. . . . . .

         

"Ha ha, không thành vấn đề, lát nữa chúng ta sẽ được ăn đại tiệc!" Từ Tử Nham cười cười, dùng sức vỗ vỗ đầu hắc báo. Từ sau một lần anh nướng thịt sau núi trên Thiên La Phong, bị hắc báo ngửi được tìm đến, mỗi lần anh nướng thịt, hắc báo sẽ mang con mồi tìm đến anh.

         

Từ Tử Nham cũng chẳng để tâm làm nhiều thêm một phần thức ăn, vì thế một người một báo liền thành bằng hữu, thuận tiện còn gọi đến cả Dã Quỷ sư thúc tới tìm hắc báo.

         

"Từ đạo hữu!"

         

Xa xa truyền đến một tiếng hô hoán, Từ Tử Nham nhất thời cảm thấy sau lưng tê dại, giọng nói quen thuộc này, không hề nghi ngờ, Bạch Hoa đã tới rồi.

         

Đôi khi Từ Tử Nham cũng cảm thấy bực bội, anh đối với Bạch Hoa tuy rằng không trở mặt, nhưng là cũng đủ lãnh đạm mà? Rốt cuộc là cái gì đã duy trì gã bám riết không tha muốn lôi kéo làm quen với anh vậy? Chẳng lẽ là bị ảnh hưởng của nguyên tiểu thuyết ư?

         

"Từ đạo hữu, huynh không bị thương chứ?" Thanh âm mang theo mười phần quan tâm của Bạch Hoa vang lên phía sau Từ Tử Nham.

         

Từ Tử Nham xoay người, người ta là đang quan tâm ngươi, cũng không nên làm như không thấy. Chẳng ngờ mới vừa quay đầu lại chứng kiến ánh mắt lấp lánh kia của Bạch Hoa, đang ân cần nhìn —— Từ Tử Dung.

         

Từ Tử Nham thoáng im lặng, Bạch Hoa đây là —— chuyển dời mục tiêu sao?

         

Gã bắt đầu chuyển hướng sang Tử Dung??? Điều này tuyệt đối không được!!!

         

Từ Tử Nham rất muốn hất bàn, Bạch Hoa này đến tột cùng là sao vậy? Tử Dung mấy ngày này dường như ngay cả nói cũng chưa nói qua với gã, gã sao lại xem Tử Dung là mục tiêu vậy???

         

Từ Tử Dung đối với sự xuất hiện của Bạch Hoa, áp dụng thái độ triệt để coi khinh, y thậm chí ngay cả ánh mắt đều keo kiệt, chỉ để lại một bóng lưng lạnh nhạt.

         
Từ Tử Nham lặng lẽ đỡ trán, anh cũng không biết vì cái gì Tử Dung lại lãnh đạm chán ghét với Bạch Hoa như thế. Bản thân dù sao cũng là bởi vì đã xem qua cuốn tiểu thuyết kia, lại thêm có toàn bộ kí ức của nguyên thân, nhưng Tử Dung tựa hồ mới chỉ gặp gã có vài lần mà? Sao lại chán ghét gã đến như vậy?

         

Bạch Hoa thập phần mất mát, khẽ cắn môi dưới đong đầy ai oán.

         

Đáng tiếc gã đây là liếc mắt đưa tình cho người mù nhìn, Từ Tử Dung hai kiếp trước sau không phải là người thương hương tiếc ngọc, hoàn toàn không hề chú ý đến biểu tình chực khóc kia của gã.

         

Không biết vì cái gì, Từ Tử Nham đột nhiên vô cớ rất muốn cười, anh cũng không biết bản thân vì sao muốn cười, nhưng chính là không kiềm chế nổi cong khóe môi lên.

         

"Ca ca." Từ Tử Dung tựa hồ vừa định nói cái gì, song đồng tử đột ngột co rút lại: "Cẩn thận!" Thân hình y chợt nhào đến, lập tức ôm Từ Tử Nham vào trong lòng, lăn trên đất mấy vòng.

         

Sắc mặt Dã Quỷ lại càng đại biến, nâng tay một đạo hồng mang bay về phía Bặc tộc trưởng.

         

"Từ đạo hữu!" Bạch Hoa thét một tiếng chói tai, cũng nhào về phía Từ Tử Dung.

         

"Ha ha ha ha! Đều là lỗi của ngươi! Các ngươi đều phải chết!!" Con ngươi Bặc tộc trưởng đỏ lừ, điên cuồng cười lớn, trong tay cầm một lá bùa màu bạc, quang mang trên bùa vừa vặn bắn về phía Từ Tử Nham.

         

Từ Tử Dung ôm ca ca lăn trên mặt đất vài vòng, song ngân quang bùa chú phát ra lại tựa như có thể định vị, bay đuổi theo bọn họ.

         

Hồng mang của Dã Quỷ đánh lên thân Bặc tộc trưởng, trực tiếp đốt gã thành quả cầu lửa, nhưng lá bùa kia lại chẳng chịu bất cứ ảnh hưởng gì, ngược lại càng thêm nhanh chóng cuốn về phía Từ gia huynh đệ, xen lẫn một đạo quang mang hồng nhạt, bao phủ toàn bộ bọn họ.

         

Bạch Hoa rốt cuộc chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy Từ Tử Dung ở ngay tại nơi có thể chạm đến nháy mắt biến mất, nhịn không được hung hăng nện một quyền trên mặt đất.

         

Mà cùng lúc đó, Tương Ưng được Từ Tử Dung cho lưu lại canh giác tại cổng tây cũng đột ngột biến mất trong mục quang kinh hoàng của mọi người. Mà đồng dạng bị ngân quang cuốn đi giống hắn, còn có Phương Thiên Duệ vì phát sốt mà không thể không ở nhà dưỡng bệnh . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC