Phần 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 112

"Ca ca, giao việc này cho ta đi." Từ Tử Dung mỉm cười nói.



"Ừ, cũng được." Từ Từ Nham nghĩ nghĩ liền đồng ý. Tử Dung luôn luôn không thích tiếp xúc với người, tính nết như vậy đối với tương lai phát triển của y bất lợi. Tuy rằng không biết y vì cái gì lại ra yêu cầu như vậy, nhưng Từ Từ Nham cũng hy vọng việc sẽ thành công.



"Ca ca ở đây chờ ta quay lại, nếu ta làm tốt, ca ca phải khen thưởng đấy." Từ Tử Dung đầy mặt sung sướng nói.



"Không thành vấn đề, như vậy đi, đệ nếu có thể tiêu tốn khoảng một trăm linh thạch, ta liền thưởng cho đệ. . . . . ." Từ Từ Nham nói còn chưa nói hết liền bị cắt ngang."Ca ca, phần thưởng để ta tự mình chọn đi, ca ca chỉ cần đến lúc đó cho ta là được rồi."



Từ Tử Dung nhìn như không lưu tâm nói.



"Cũng được." Từ Từ Nham cười tủm tỉm đáp ứng, anh không cho rằng Tử Dung sẽ đề xuất yêu cầu gì bản thân không thể làm được, trong lòng tự nhiên chẳng chút áp lực.



Từ Tử Dung nhàn nhạt cười, xoay người liền đến Vu gia giải quyết vấn đề. Mà Từ Từ Nham thì điềm tĩnh ngồi trong phòng khôi phục. Linh lực trong cơ thể anh đã tiếp tục tiến tới một cổ bình, chỉ cần đột phá cổ bình này, anh liền có thể tiến vào cảnh giới kế tiếp—— Ngưng mạch.



Đáng tiếc cổ bình lớn như vậy cũng không phải tùy tùy tiện liền có thể đột phá, bất quá nhân việc yêu thú công thành lần này, lợi dụng việc chiến đấu cùng chém giết làm cổ bình nới rộng ngược lại là một cơ hội phi thường không tồi.



Trong lòng hạ quyết định, Từ Từ Nham bắt đầu ngồi thiền tu luyện. Anh muốn dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục toàn bộ linh lực, sau đó lại đi chém giết, rồi lại khôi phục, lợi dụng quá trình không ngừng lặp lại, tranh thủ trước khi chiến tranh chấm dứt, lợi dụng tối đa những yêu thú này để tu luyện.



Buổi tối, đèn hoa vừa thắp, Từ Từ Nham chậm rãi mở mắt ra, làn môi khẽ nhếch, phun ra một ngụm sương mù màu xanh nhạt.



"Phụt. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Tử Dung đệ làm cái gì thế!!!" Khí còn chưa ra hết, Từ Từ Nham liền bị sặc. Đối diện ngay trước mắt anh là khuôn mặt tuấn mỹ, không phải Từ Tử Dung còn có thể là ai!



"Ca ca, ta đang đợi ca mà." Từ Tử Dung thực vô tội nói.



Từ Từ Nham ngẩng đầu nhìn mới phát hiện lúc này bên ngoài trời đã tối, chẳng ngờ lần thiền này của bản thân thế nhưng liền tiêu tốn thời gian dài như vậy, nhất thời vì ngữ khí vừa nãy của bản thân mà cảm thấy thật có lỗi.



Thuận tay vuốt hai cái trên tóc Tử Dung: "Khụ khụ, thật có lỗi, ca ca vừa rồi ngữ khí không tốt, chủ yếu là bị đệ làm giật mình. Nếu mới nãy ta hoảng sợ kết quả theo phản xạ mà công kích thì phải làm sao đây? Nói coi đệ bị đánh thì có oan hay không hả."



"Ca ca nếu muốn đánh ta khẳng định là có nguyên nhân, ta tin tưởng ca ca." Từ Tử Dung thản nhiên nói, trong ngữ khí lại mang theo sự tín nhiệm chân thật đáng tin.



Trong lòng Từ Tử Nham nóng lên, nhịn không được lại dùng lực xoa hai cái trên đầu y, khiến một đầu tóc đen mềm mại của y bị xoa thành một đống lộn xộn. Nhìn kiểu tóc như tổ gà kia, Từ Từ Nham nhịn không được bật cười lớn. Được rồi được rồi, anh thừa nhận mình chẳng hiền lành, nguyên bản động tác xoa đầu này chỉ là để thể hiện tình cảm tốt của huynh đệ bọn họ, song từ thời điểm anh phát giác mỗi lần đứng chung cùng chỗ với Tử Dung, mục quang của nhóm nữ tu đều rơi lên người Tử Dung, loại hành vi này của anh liền mang theo chút ý tứ trả thù. . . . . .



Mỹ nhân thì sao chứ, ở trong mắt anh, còn không phải có thể tùy tiện giày vò? Đội một đầu tóc rối như tổ gà, chí ít cũng có thể khiến y giảm khí thế đi ba phần!



"Ca ca. . . . . ." Từ Tử Dung cũng không chán ghét Từ Từ Nham thân mật như vậy, ngược lại nhân cơ hội này nhào vào trong lòng anh, nhốn nháo cùng anh thành một đống.



Hai người ha ha cười lớn lăn lộn trên giường mấy vòng, loại hành vi này dù rằng có chút ẫu trĩ, nhưng lại làm sâu thêm cảm tình giữa hai người bọn họ —— chí ít Từ Từ Nham là nghĩ như vậy.



Về phần Từ Tử Dung, y thu hoạch được gì trong lần đùa giỡn cùng Từ Từ Nham, cũng chỉ có chính y biết được. . . . . .


***


Yêu thú công thành cũng không phải vô bờ bến, bọn chúng đồng dạng cũng cần nghỉ ngơi. Vấn đề đồ ăn lúc công thành song song cũng đã được giải quyết, vô luận là tu sĩ hay yêu thú chết trận, thi hài của bọn họ đều có thể để cho những yêu thú còn sống sót ăn đã đời.



Ngày thứ hai thời điểm bình mình vừa đến, con cự mãng từng diễu võ dương oai trên chiến trường đã muốn biến thành một bộ khung xương. Đống huyết nhục mang năng lượng này dù kém xa so với dịch thể kim sắc chảy ra từ trên đầu nó, song đối với đại đa số yêu thú cấp thấp mà nói cũng là một bữa ăn ngon.



Trải qua một đêm nghỉ ngơi, nhóm tu sĩ ngày hôm qua chiến đấu anh dũng ngoài thành phần lớn đều đã khôi phục tới trạng thái cao nhất, thậm chí còn có một số ít vì trận chiến hôm qua mà có đột phá.



"Tình huống thế nào rồi?" Từ Từ Nham nhìn yêu thú nhung nhúc xa xa, thấp giọng hỏi.



"Cũng tàm tạm, bất quá yêu thú tụ tập tại cổng Tây tựa hồ ít hơn một chút so với ngày hôm qua." Sắc mặt Tương Thiên Hành có chút mỏi mệt, với tư cách phụ trách cổng Tây, đồng thời còn gánh vác nhiệm vụ tìm kiếm nội gián, ông hôm qua từ sớm đến tối muộn cả ngày không có lấy một phút nghỉ ngơi. May sao ông đã là tu sĩ Ngưng mạch hậu kỳ, cho dù mười ngày nửa tháng không ngủ cũng không phải vấn đề quá lớn.



"Đề phòng có kẻ tập kích cổng thành." Từ Từ Nham cũng không nói với Tương Thiên Hành nội gián sẽ phá vỡ cổng Tây. Anh chỉ là dẫn dắt đối phương phát hiện pháp trận bên dưới cổng thành đã bị phá hoại. Chỉ riêng điểm cũng đủ để chứng minh nhóm yêu thú thực sự có thể đột phá cổng thành Tây.



"Ừm." Thần tình Tương Thiên Hành ổn định, nếu đã biết chuyện này, ông sao có khả năng không có đối sách. Bề ngoài ba tu sĩ Ngưng mạch hậu kỳ Tương gia đều canh gác trên tường thành, song một vị trưởng lão giấu mặt đã tuân theo mệnh lệnh của Tương Thiên Hành, gắt gao canh giữ cổng Tây.



Vô luận tình hình chiến đấu nguy hiểm cho đến mức độ nào, lão cũng không sẽ ra tay, nhưng một khi có kẻ có ý định phá bỏ cổng thành, lão sẽ dùng thế như sấm giật bóp chết tất cả hy vọng của đối phương.



U ——



Thiết tê hú một tiếng dài, tuyên bố trận công thành thứ hai bắt đầu.



Xuất hiện dưới thành hôm nay chính là những người mới hôm qua không có tham gia chiến đấu. Trong những người này có Tán tu, cũng có con cháu Tương gia.



Trận đại chiến này, Tương Thiên Hành đã hạ quyết định cho thế hệ trẻ Tương gia tiến hành một lần sàng lọc*, chọn ra những tinh nhuệ trong đó. Mà những con cháu không dám ra trận, Tương Thiên Hành cũng không có bức bách bọn họ, chính là hủy bỏ tất cả đãi ngộ của bọn họ, từ hôm nay trở đi, những người này không còn nhận được bất cứ cung ứng tài nguyên gì nữa.



*Nguyên văn: 大浪淘沙 (đại lãng đào sa): Đã giải thích tại c107.



Con cháu thế gia cũng thế, đệ tử môn phái cũng vậy, điểm khác biệt lớn nhất giữa bọn họ cùng Tán tu là sở hữu tài nguyên cung ứng ổn định, không có những thứ đó, bọn họ cùng Tán tu bình thường sẽ chẳng có gì khác nhau nhau, thậm chí còn thảm hại hơn một chút. Dù sao Tán tu bình thường phần lớn đều có một chút cách thức kiếm tiền, song những con cháu quen thói được gia tộc cung cấp nuôi dưỡng, cơ hồ chẳng có bất cứ mánh lới mưu sinh gì.



Con cháu bị tước đoạt tài nguyên trừ phi từ bỏ tu hành, bằng không tuyệt đối là sống không bằng chết.



Thanh niên bình thường do Tương Ưng ngụy trang ẩn giữa một đám con cháu. Kỳ thật với tính cách của hắn, nguyên bản không thích loại tình cảnh hỗn chiến chém giết này, thế nhưng chủ nhân của hắn chỉ khe khẽ dùng ánh mắt ra hiệu một chút, hắn liền ngoan ngoãn nhảy xuống tường thành, bắt đầu chém giết cùng đám yêu thú.



Tương Ưng rơi lệ đầy mặt một kiếm xuyên thấu một con lợn rừng lớn cỡ con hổ, huyết dịch đỏ tươi phụt một tiếng phun tung toé trên mặt hắn, cho dù cách tầng mặt nạ ngụy trang cũng có thể cảm thấy sự ấm nóng của huyết dịch.



"Chúng ta không đắc tội chủ nhân chứ?" Văn nhã Tương Ưng đầy mặt chán ghét hất lợn rừng sang mặt đất bên cạnh, đồng thời nhấc chân đạp bay một yêu thú thầm muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi.



"Ta sao biết được!" Tà mị Tương Ưng cáu kỉnh nói. Suốt một ngày không thấy được Phương Thiên Duệ, làm cho nội tâm gã khó chịu tới cực điểm.



"Được rồi, Phương gia nếu không truyền ra tin tức gì, vậy Thiên Duệ khẳng định không vấn đề gì đâu." Văn nhã Tương Ưng bất đắc dĩ, vừa an ủi một nửa khác của mình, vừa một kiếm chọc mở não lợn rừng, móc ra một khối yêu hạch lớn cỡ ngón cái.



"Ta biết, nhưng. . . . . . Đáng chết! Tối hôm đó y hình như đã bị thương!" Biểu tìnhTà mị Tương Ưng âm trầm, hai mắt gã khẽ ngưng tụ, một con độc xà đang xông về phía gã thình lình hoảng hốt, tốc độ chậm lại, bị một kiếm của gã xuyên thấu bảy tấc.



"Còn không phải tại ngươi kế tiếp chẳng biết tiết chế!" Nhớ tới chuyện này Văn nhã Tương Ưng liền nổi giận, rõ ràng hắn đã quá tam ba bận nhắc nhở gã, Phương Thiên Duệ là lần đầu tiên không thể làm quá phận. Kết quả ngày hôm sau tỉnh lại, lưu lại chỉ có giường đệm trống không, cùng huyết tích lấm tấm bên trên. . . . . .



Tà mị Tương Ưng nhất thời nghẹn lời, rầu rĩ không cất tiếng, đem toàn bộ thịnh nộ của bản thân phát tiết lên thân đám yêu thú đáng thương.



Trong khoảng thời gian ngắn, yêu thú vây xung quanh Tương Ưng hễ nằm trong tầm mắt gã thấy được, toàn bộ giống như uống rượu , xiêu xiêu vẹo vẹo ngay cả đứng cũng không vững, bị gã dễ dàng đánh chết.



Bất quá sau khi dùng xong chiêu này, sắc mặt Tương Ưng cũng trở nên thập phần tái nhợt, gã hơi lui về phía sau vài bước, đứng phía sau đồng bạn, nương nhờ đồng bạn yểm hộ nghỉ ngơi một chút, lần thứ hai xông lên phía trước.



Văn nhã Tương Ưng khẽ thở dài một cái, giao quyền khống chế thân xác ra, hắn biết Tà mị Tương Ưng là đang phát tiết lo lắng tìm không thấy Phương Thiên Duệ. Bất quá như vậy cũng tốt, chủ nhân đáng giận kia của hắn bắt hắn ít nhất phải thu thập hai trăm miếng yêu thạch, đây cũng không phải là một số nhỏ lượng, hắn chỉ e phải liều mạng mới có thể làm nổi.



Tương Ưng ở bên dưới vất vả chém giết, Từ Từ Nham lại mặt lạnh tanh đứng bên cạnh Tương Thiên Hành. Từ sáng sớm, anh đã không nói qua một câu với Từ Tử Dung, rõ ràng bộ dáng tức giận chưa tiêu.



Từ Tử Dung vẫn như cũ gắt gao bám theo sau ca ca, chưa từng vượt qua một thước. Thần tình y lạnh băng như trước, song ánh mắt nhìn ca ca lại phi thường ôn nhu, nhìn đến không ít người phải hô lên trong lòng, nếu ta cũng có một đệ đệ xinh đẹp như vậy thì tốt biết bao nhiêu!!!



"Ca ca, đừng giận nữa." Từ Tử Dung thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ kéo tay áo Từ Từ Nham.



"Câm miệng, ta không muốn nói chuyện với đệ!" Gân xanh trên trán Từ Từ Nham gồ lên, oán hận giật lại tay áo mình.



Con ngươi của Từ Tử Dung thoáng ảm đạm, nhưng nhớ tới chuyện phát sinh sáng nay, tức thì tựa như mèo con trộm được thịt nở nụ cười. Y đè thấp thanh âm: "Ca ca, ta thật sự không phải cố ý."



"Nhảm nhí! Loại sự tình này còn có không cố ý à? Ta thấy đệ là muốn ăn đòn !" Từ Từ Nham nghiến răng nghiến lợi giận dữ trừng y.



Từ Tử Dung thập phần vô tội gật gật đầu: "Ta là thật sự ngủ hồ đồ, lại nói. . . . . . Ca ca không phải cũng. . . . . ."



"Câm miệng! Không cho nói!" Từ Từ Nham thẹn quá hóa giận quát, toàn khuôn mặt căng thành màu đỏ.



"Được rồi, nhưng chuyện này thật sự không phải lỗi của ta. . . . . . Chí ít không hoàn toàn là lỗi của ta." Sắc mặt Từ Tử Dung ửng đỏ hồi đáp.



Từ Từ Nham mặt lạnh te trừng y, nội tâm rất muốn rít gào: Ta biết việc này ta cũng có sai, nhưng đệ đỏ mặt làm cái lông gì hả! Loại sự tình này hẳn là thực xấu hổ mới đúng chứ! Đệ suốt sáng vì sao đầy mặt thản nhiên, hiện tại mới bắt đầu thẹn thùng hả!



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hê. . . . . . Mọi người đoán coi, buổi sáng đã xảy ra sự tình gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC