Phần 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

"Oa, Tử Dung thực ngoan. Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Từ Tử Nham tìm ghế dựa ngồi xuống bên giường.

Từ Tử Dung lắc lắc đầu: "Không có." Dứt lời đứng dậy nhảy xuống giường.

"Tốt lắm, lát nữa ca ca sẽ mang Tử Dung đi chọn lựa một quyển công pháp cấp thấp được không?" Từ Tử Nham thấy vậy thuận tay bắt đầu sắp xếp lại chăn gối trên giường, ba hai cái liền gấp lại thành một khối đậu hũ.

Hiềm nỗi chăn mềm, khối đậu hũ không quá tiêu chuẩn, bất quá nhìn tay nghề của mình, Từ Tử Nham vẫn là thực vừa lòng gật gật đầu: Cho dù xuyên vào trong sách, cho dù anh xuất ngũ đã rất nhiều năm, nhưng công lực gấp chăn vẫn cao siêu hoàn mỹ như vậy!

Từ Tử Dung chứng kiến hành vi của Từ Tử Nham, đồng tử hơi co rút. Theo như y biết, Từ Tử Nham là đại thiếu gia của Từ gia, tuy rằng không đến mức vụng thối vụng nát*, nhưng nếu để hắn làm ra loại chuyện gấp chăn này, vẫn là không thể tưởng tượng nổi.

* Nguyên văn: 四体不勤五谷不分 (tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân): Thành ngữ điển cố dùng để hình dung sự thoát ly lao động sản xuất, khuyết thiếu tri thức sản xuất.

Hơn nữa nhìn động tác của Từ Tử Nham, rõ ràng là phi thường thuần thục, xem ra đã được huấn luyện thời gian rất dài, y không khỏi ghi nhớ kỹ trong lòng điểm đáng ngờ rõ rệt này.

Gấp chăn xong, Từ Tử Nham mang theo Từ Tử Dung đi đến trước mặt Từ Mặc.

Con cháu Từ gia lần đầu tới nơi này đều có thể tự do chọn lựa một bộ công pháp, Từ Tử Dung nếu lên núi thành công, đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

Từ Mặc về việc này cũng không có lấy một điểm cố ý khó dễ, gã mang theo hai người xuống núi, đi tới Tàng thư các.

Tàng thư các không xây dựng bên trong chủ viện Từ gia, trái lại nằm tại một góc phi thường hẻo lánh. Từ xa nhìn lại, kiến trúc ba tầng lầu giữa một mảnh sương phòng hiện lên vô cùng chót vót.

Nói đến kỳ quái, nếu là ngoại nhân tiến vào Từ gia, tuyệt đối sẽ kinh ngạc đối phương thế nhưng lại đem Tàng thư các lưu chứa công pháp tương đương với nền móng gia tộc đặt tại một chốn không tiện phòng ngự như vậy.

Song Từ Tử Nham lại biết, những món đồ tốt chân chính của Từ gia căn bản là không hề để tại nơi đây. Những thứ chứa tại nơi này đều là loại hàng đại lục phổ thông tràn lan, hơn nữa phòng ngự của nơi này cũng chẳng hề sơ sài như mới thoạt nhìn.

Không ai biết, lão giả trông coi đại môn chốn này, cũng một vị Kim đan tu sĩ hàng thật.

Nội tình của Từ gia, cũng vượt xa những thứ biểu hiện ở bên ngoài. . . . . .

Từ Tử Nham cảm khái mục quang nhìn xa trông rộng của lão tổ tông Từ gia một phen, dù theo trước mắt mà nói, cái đó và anh tạm thời không có quan hệ gì. Dù rằng anh đã sớm từ trong kí ức của Từ Tử Nham biết được bảo khố bí mật của Từ gia giấu nơi đâu, nhưng hiện tại Từ gia không có bị diệt môn, anh trừ phi là dở người, mới quay về đào phần mộ tổ tiên của người ta.

À, không đúng, hiện tại đã muốn là phần mộ tổ tiên của chính anh rồi. . . . . .

Trong đầu Từ Tử Nham hiện lên lung tung lộn xộn ý niệm, Từ Tử Dung nhắm mắt theo đuôi đi sau anh, mặt ngoài thoạt nhìn thực bình tĩnh, thân thể đã lại căng thẳng tới cực hạn.

Tàng thư các của Từ gia y đương nhiên cũng biết, thời điểm y diệt môn lúc trước, chính là vị lão giả trông coi Tàng thư các này, đã tạo cho y thương tổn cực đại.

Nếu không phải Huyết hải tâm kinh của y mang năng lực đối chiến vượt bậc, vụ diệt môn thuở trước có lẽ sẽ đổi thành y bị đồ diệt.

Làn môi gắt gao mím chặt, Từ Tử Dung hiếm khi có chút khẩn trương. Thật vất vả có được cơ hội trọng sinh một lần, y không muốn xuất hiện bất luận chuyện ngoài ý muốn gì!

Đoàn người tới cổng Tàng thư các, Từ Mặc khom người hành lễ với lão giả ngủ gà ngủ gật tại cửa: "La lão."

Lão giả thoạt nhìn khò khò ngủ say sưa mơ mơ màng màng mở mắt ra, thời điểm nhìn đến Từ Mặc nhếch môi nở nụ cười: "Tiểu Mặc a, có chuyện gì vậy?"

Từ Mặc cung kính nói: "Hôm nay có đệ tử tiến nhập Luyện võ trường, đặc biệt dẫn y tới nơi này chọn lựa một bộ công pháp."

"À." La lão gật gật đầu, ánh mắt dừng ở trên người Từ Tử Dung: "Không tồi, mới tám tuổi đã có thể lên Luyện võ trường, vào đi."

Nói xong, tay áo vung lên, đại môn Tàng thư các liền mở ra, cuộn lên một cỗ tro bụi tại cổng. . . . . .

"Khụ khụ. . . . . . già rồi, xương cốt không tốt lắm, đã lâu không quét tước." La lão thoạt nhìn có vài phần xấu hổ, tay áo lại phất vài cái, bụi bặm trên mặt đất tức khắc bị thổi đến không còn một hạt.

Từ Mặc mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, im lặng không lên tiếng. La lão chính là khách khanh* của Từ gia, người có thể trở thành khách khanh tại phương diện thực lực tất nhiên sẽ không yếu kém. Một tu sĩ Luyện khí cấp chín nho nhỏ như gã có nào có gan đi cười nhạo một vị khách khanh, hiển nhiên chỉ có thể ngậm chặt miệng.

*Khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.

Từ Tử Dung nhìn thấy đại môn Tàng thư các mở rộng, trong lòng có chút tẻ nhạt, chẳng qua trên mặt vẫn lộ ra biểu tình hứng thú, dù sao một hài tử tám tuổi biết được bản thân có cơ hội tu tiên, tuyệt đối sẽ phi thường cao hứng.

Chính là y tu luyện Huyết hải tâm kinh, trình độ chọn lựa đối với công pháp đã muốn tới một mức độ nhất định, y không cho rằng từ Tàng thư các hèn mọn này của Từ gia có thể kiếm được thứ gì tốt. Phải biết rằng, giả như Từ gia có được công pháp thượng đẳng, cũng không có khả năng đặt ở nơi này.

"A a, tiểu bằng hữu, ngươi tên là gì a?" La lão đã muốn là chín mươi tuổi, ánh mắt tự nhiên phi thường nham hiểm, tuy rằng Từ Tử Dung đã muốn hết khả năng biểu hiện ra sự hưng phấn của bản thân, song sự tẻ nhạt giấu dưới đáy mắt vẫn là lọt vào trong mắt La lão.

"Ta gọi là Từ Tử Dung." Từ Tử Dung nhẹ giọng hồi đáp. Tuy rằng y kiếp trước cũng sống mấy chục năm, nhưng so với vị La lão này, bị gọi là tiểu bằng hữu thật đúng là chẳng còn gì để nói.

"A, nguyên lai là Tử Dung a." La lão hòa ái cười cười: "Ngươi vì cái gì khẩn trương như vậy chưa? Thực sợ ta sao?"

Từ Tử Nham cùng Từ Mặc đều thực kinh ngạc nhìn Từ Tử Dung, mà Từ Tử Dung chỉ có thể vờ vĩnh một bộ dáng ngây ngô: "Không. . . . . . Không có."

"A a. . . . . ." La lão sang sảng nở nụ cười: "Nếu không sợ, sao cả người đều cương cứng thế kia?"

Từ Tử Dung nhẹ nhàng cắn môi dưới: "Chính là. . . . . . Chính là cảm thấy bộ dáng La gia gia dường như rất lợi hại."

Từ Tử Nham không nghĩ tới Từ Tử Dung thế nhưng lại nhạy bén như vậy, rõ ràng là một hài tử còn chưa có tiếp xúc với tu luyện, thế nhưng có thể phát hiện ra thực lực của La lão.

Phải biết rằng, nếu không phải anh có kí ức của Từ Tử Nham, anh căn bản là sẽ không ngờ rằng, ông già thoạt nhìn bình thường không có một chút khí thế này thế nhưng chính là một Kim đan tu sĩ.

"Hở?" La lão tựa hồ cũng thực ngạc nhiên, "Ngươi cảm thấy gia gia rất lợi hại ư?"

Từ Tử Dung khẽ gật đầu.

"Có bao nhiêu lợi hại?" La lão có thêm hưng trí hỏi.

Từ Tử Dung do dự một chút: "Dường như. . . . . . còn lợi hại hơn cả phụ thân ."

La lão lúc này đây thật sự kinh ngạc, lão biết thân phận Từ Tử Dung, bởi vậy đối với chuyện y đem lão so sánh cùng Từ Kiêu cũng không có điều gì kỳ quái. Chính là điều làm lão buồn bực, là hài tử này rốt cuộc là như thế nào đoán ra được lão còn lợi hại hơn cả Từ Kiêu chứ?

Sắc mặt Từ Tử Nham bình tĩnh, bởi vì anh đã sớm biết lão giả đây là một vị Kim đan tu sĩ, nhưng sự kinh hoàng trong lòng Từ Mặc lại rõ rành rành viết ở trên mặt.

Thực lực của Từ Kiêu tại Từ gia cũng không phải bí mật, nhưng gã chưa bao giờ nghĩ tới, vị khách khanh La lão này, thế nhưng so với Từ Kiêu còn lợi hại hơn! !

Vậy chẳng phải là có nghĩa. . . . . .

Nghĩ vậy, trong lòng Từ Mặc nhất thời bừng lên nhiệt huyết, nếu gã có cơ hội giành được sự chỉ điểm của một vị Kim đan tu sĩ, không cần nhiều, chỉ cần một chút như vậy, nói không chừng gã còn có cơ hội gia nhập vào hàng ngũ Trúc cơ tu sĩ .

"A a, cảm giác của Tử Dung thực nhạy bén mà." La lão cười đến thực vui vẻ: "Đi thôi, tàng thư phòng tuy rằng phần lớn đều là đồ phổ thông, bất quá vẫn là có mấy cuốn tốt, ngươi đi tìm xem, nói không chừng vận khí tốt có thể tìm được đấy."

"Đa tạ La gia gia chỉ điểm." Từ Tử Dung cung kính nói. Y cũng không cho rằng kho chứa của Từ gia có thể có công pháp tốt hơn so với Huyết hải tâm kinh, bất quá nếu La lão nói như vậy, y cũng không ngại tiêu phí một chút thời gian tìm kỹ xem.

Từ Tử Nham tu luyện chính là bộ công pháp nhập môn hệ lôi, là phụ thân Từ Kiêu của hắn đặc biệt xin về từ Lưu Quang tông. Cuốn công pháp này ở Lưu Quang tông chỉ là hàng phổ thông, song tại Từ gia cũng đã là thứ phi thường không tồi.

Chí ít, Từ gia cũng không có công pháp cùng loại với tu luyện của Từ Tử Nham, mà cuốn Lôi chấn này hoặc giả cũng không quá lợi hại, nhưng dùng để đặt nền móng đã muốn là phi thường không tồi.

Từ Tử Nham không có tư cách tiến vào Tàng thư các, nhưng cũng chẳng trở ngại anh chỉ dạy cho Từ Tử Dung kết cấu phân bố từng chi tiết tỉ mỉ của Tàng thư các.

Dù sao mấy thứ này đều nằm trong đầu Từ Tử Nham, anh nắm rõ kể lại một chút, để Từ Tử Dung khi chọn lựa cũng có thể tiết kiệm không ít thời gian. Từ Tử Nham là tuyệt đối không ngại cho Từ Tử Dung một ít đãi ngộ. ╮(╯▽╰)╭

Nghe xong lời hướng dẫn của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung trên cơ bản đã muốn nắm kết cấu của Tàng thư các rõ như lòng bàn tay. Y nhẹ giọng tạ ơn Từ Tử Nham, đồng thời thu hoạch được một đầu mối khả năng của Từ Tử Nham, xoay người đi vào Tàng thư các.

Tàng thư các tổng cộng ba tầng, căn cứ theo tu vi bất đồng, có thể lựa chọn tầng gác khác nhau.

Hiện giờ Từ Tử Dung bất quá là vừa mới vừa tiếp xúc tu chân, y chỉ có thể lựa chọn công pháp tại tầng thứ nhất.

Trên giá sách tầng một phần lớn đều là một vài bí tịch cơ bản nhất, Huyền thủy bí quyết, Ngự hỏa bí quyết vân vân, Từ Tử Dung chính là tùy tiện nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt.

Loại hàng này, y ngay cả liếc mắt một cái cũng đều cảm thấy lãng phí thời gian, chứ đừng nói đến cẩn thận chọn lựa.

Thuận tay khẽ sờ lướt qua đống ngọc giản, cử chỉ nguyên bản vô tình của Từ Tử Dung khi chạm đến một miếng ngọc giản tối mờ lại sinh ra một chút biến hóa.

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi đau nhói, Từ Tử Dung kinh ngạc nhìn thoáng qua miếng ngọc giản.

U ám vô quang, mặt trên phủ một tầng tro bụi thật dày, giới thiệu bên dưới ngọc giản chỉ rằng, đây là một loại công pháp phụ trợ hệ mộc, song ngọc giản lại mang cho Từ Tử Dung cảm giác đây tuyệt không phải là sự ôn hòa của công pháp hệ mộc.

Y nhẹ nhàng cầm lấy miếng ngọc giản kia, lau đi bụi bặm bên trên, thời điểm dùng ngón tay chạm ngọc giản, vẫn nhoi nhói đau như cũ.

Có thêm hưng trí nhướn mi, Từ Tử Dung hiếm khi nổi nên vài phần hứng thú, dùng nhãn lực Huyết ma cũng nhìn không ra lai lịch thứ này, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để gợi lên hứng thú của y.

Y thả một tia thần thức thăm dò, không ngờ trong nháy mắt vừa mới tiến nhập ngọc giản, tia thần thức cực nhỏ này liền bị vặn nát bét, sắc mặt Từ Tử Dung nhất thời trắng nhợt.

"Năng lực thật cuồng bạo." Y nhìn ngọc giản trong tay vẻ mặt ngưng trọng. Trong ngọc giản này cất giấu một loại năng lực hệ lôi vô cùng cuồng bạo, trừ phi là người có lôi linh căn lại thêm thiên phú cực tốt, bằng không vô luận là ai đem thần thức tham nhập vào trong đều chỉ rơi vào kết cục thần thức bị phá nát.

------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC