Phần 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51

Quy định này của Cực tây chi địa đã thiết lập được mấy trăm năm, trong mấy trăm năm đó cũng từng có kẻ có ý bằng mặt không bằng lòng, đáng tiếc phàm là những kẻ làm loại chuyện này, đều bị cao thủ hai bên chính ma đánh giết. Chỉ có những người đạt đến một trình độ nhất định mới minh bạch, nhờ vào sự tồn tại của quy định này, mới có thể khiến cho tất thảy tu sĩ nhân loại trong Huyền Vũ Vực cùng nhau đoàn kết, chống lại yêu tu.

Hình ảnh tựa như đoạn film đó trong nháy mắt Từ Tử Nham chạm đến tượng đá liền biến mất.

Một luồng thần thức lẫm liệt mang theo sát ý bộc phát ra từ trong tượng đá. Từ Tử Nham cảm thấy trong lòng chợt lạnh, một cảm giác khủng bố vô pháp dùng ngôn từ để hình dung trĩu nặng trong lòng anh, giống như giây tiếp theo anh sẽ bị tượng đá này đánh trúng, tan thành mây khói.

Thần thức mang theo sát ý kia dạo một vòng quanh thân Từ Tử Nham liền biến mất.

Từ Tử Nham khẽ vỗ ngực mình, cảm giác ngột ngạt này không xóa đi được, anh kinh hoàng trừng lớn mắt, hít từng ngụm khí lớn. Cảm giác kề cận tử vong mới nãy quá chân thật, anh thậm chí cảm thấy bản thân thấy được Phật tổ. . . . . .

Luồng thần thức kia xuất hiện nhanh chóng, biến mất lại càng nhanh hơn, tưởng chừng tựa như dạo quanh chút đỉnh, quét hình* thân thể Từ Tử Nham một lần, sau đó liền biến mất.

*Quét hình (扫描): cơ bản mình biết nó là chữ scan/analyze, nhưng không rõ có chữ nào nghe chuyên môn hay ho hơn không.

Đợi đã. . . . . . Quét hình ư?

Khóe mắt Từ Tử Nham giật nảy, kết hợp hợp với hình ảnh vị tu sĩ lưng đeo rìu lớn giết yêu thú chứng kiến mới nãy, anh nghĩ rằng, mình đã hiểu được luồng thần thức kia có tác dụng gì.

"Tĩnh tâm, ngưng thần." Một thanh âm uy nghiêm đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu anh.

Từ Tử Nham lập tức khoanh chân mà ngồi, thu liễm toàn bộ tinh khí thần, chống lại áp lực nặng nề đang giáng xuống thân anh.

Thể lực cùng linh lực tại hai ải vừa rồi đã triệt để cạn kiệt, hiện tại thứ duy nhất Từ Tử Nham có thể sử dụng, chỉ có thần thức của mình.

Chính là anh bây giờ còn chưa lên Trúc cơ, chẳng thể phóng thần thức ra ngoài, dưới thế bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đặt chiến trường trong chính cơ thể mình.

Luồng áp lực kia nặng nề đằng đẵng, tính công kích không mạnh, nhưng phi thường khó chống đỡ. Thần thức của Từ Tử Nham cơ hồ liên tiếp tháo lui, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản tốc độ tiến bước của hắn, muốn đánh lui đối phương là tuyệt đối không có khả năng.

Sức mạnh kia sau khi tiến vào trong cơ thể anh, liền bắt đầu phá hoại kinh mạch anh, mà ngay sau khi tổn hại, sẽ liền có một năng lượng nhu hòa lập tức nối tiếp tiến hành chữa trị. Phá hoại cùng chữa trị luân phiên tiến hành, rất nhanh kinh mạch trong cơ thể Từ Tử Nham được sức mạnh kia tôi luyện thành kiên cố dị thường.

Ích lợi của kinh mạch kiên cố căn bản không cần nhiều lời, phải biết rằng từ Trúc cơ đến Ngưng mạch kỳ, chính là phải trui rèn kinh mạch để có thể dung nạp được càng nhiều linh lực.

Chính là --

Trời hỡi thật sự là đau quá đi! ! !

Từ Tử Nham thật sự là đau đến nước mắt cũng chảy ra.

Đừng nói cái gì mà nam nhi có lệ cũng không rơi, đó chỉ là bởi vì chưa đủ đau đớn đó thôi. . . . . .

Bình thường có Từ Tử Dung bên cạnh, Từ Tử Nham tốt xấu vẫn cố muốn giữ chút thể diện cho ca ca mình đây, dù có đau cũng cắn răng chịu đựng. Song hiện tại nơi này chẳng hề có người khác, anh cho dù đau đớn đến lăn lóc cũng không có ai thấy được.

"Đ.m! Có cần đau đến vậy không hở!" Khuôn mặt Từ Tử Nham chịu đựng đến đỏ bừng, hai mắt ướt át, nơi khóe mắt còn có một chút dịch thể khả nghi. Hai tay anh gắt gao cào lên mặt đất, móng tay đều sắp nứt toác.

Song song với đau đớn như chết đi sống lại, Từ Tử Nham cũng không quên điều động chút thần thức đáng thương của mình tiếp tục nghênh chiến. Tuy không có tác dụng gì, nhưng nếu không tiến hành phản kháng, mặc cho sức mạnh này lặp đi lặp lại trình tự xé rách tu sửa, anh lại cảm thấy rất không cam tâm.

Môi cơ hồ bị cắn nát, hai mắt Từ Tử Nham một mảnh đỏ hồng, nếu không dựa vào suy nghĩ không muốn bị sức mạnh này tùy ý chi phối để giữ vững, nói không chừng anh đã sớm hôn mê.

Sức mạnh kia đi một vòng trong cơ thể Từ Tử Nham, tương ứng theo đó, phá hủy kinh mạch trong toàn thân anh một lượt.

Lợi ích Từ Tử Nham nhận được là cực đại, song anh giờ phút này đã chẳng còn biết gì nữa. Anh không biết, biểu hiện của mình đã thu hút sự chú ý của một vị tu sĩ Nguyên anh, mà người tu sĩ này, chính là La Vân đạo quân ngồi trong hậu điện, khống chế toàn bộ pháp trận kia.

"A ha, thú vị đây." Ngồi trong đại điện, một người trung niên phát ra một tiếng cười khẽ. . . . . .

***

Từ Tử Nham mở mắt ra liền thấy -- một lỗ hổng trên trần nhà.

Dương quang lọt qua lỗ hổng vừa vặn chiếu lên mặt anh, lúc này mới khiến anh choàng tỉnh.

Anh gắng gức muốn nâng cánh tay lên, lại hoảng hốt phát giác bản thân cơ hồ không cảm thấy sự tồn tại của cánh tay, nhất thời toát một đầu mồ hôi lạnh.

"Ca ca, ca tỉnh rồi?" Kẹt một tiếng, cửa mở ra, Từ Tử Dung bưng một chậu nước trong đi đến, nhìn thấy Từ Tử Nham đã mở mắt, nhất thời kinh hỉ kêu lên.

Từ Tử Nham cố gắng quay đầu, nỗ lực nở một nụ cười với y, nhưng tiếc rằng đã thất bại.

Anh thuận thế nhìn quanh bốn phía, nhất thời cảm thấy được trong lòng lạnh lẽo, nơi bọn họ cư trú chính là một căn nhà tranh nhỏ phi thường cũ nát, trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ, một bộ bàn ghế gỗ, còn lại là -- không có.

Không phải bởi vì anh thất bại tại thử thách cuối cùng, cho nên mới bị tống đến chốn thế này đấy chứ?

Anh há hốc miệng, trong miệng vô cùng khô khốc, may thay anh có một đệ đệ quan tâm, thấy thế vội vàng bưng nước ấm sớm đã để nguội ở bên cạnh, cẩn thận cho anh uống.

"Ca ca, đừng lo lắng, chưởng môn nói, ca là người có thành tích tốt nhất trong tất cả. Hơn nữa bởi vì truyền thừa ca tiếp nhận hoàn chỉnh nhất, cho nên thân thể có chút tiếp thu không nổi, phải tắm nước thuốc để phụ trợ, cho nên ca tạm thời có thể không cảm nhận được tứ chi, nhưng qua vài ngày sẽ ổn thôi." Tựa hồ là phát hiện ra sự bất an của anh, Từ Tử Dung vội vàng giải thích.

Từ Tử Nham gật gật đầu, sau đó lại nhìn nhìn tứ phía: "Vậy đây là. . . . . ."

Biểu tình của Từ Tử Dung có điểm vi diệu, tựa hồ không quá cao hứng: "Sau khi kết thúc sát hạch, chưởng môn vốn muốn đích thân thu ca làm đồ đệ, song lại bị một gã tu sĩ điên điên khùng khùng ngăn trở." Thời điểm nhắc đến tu sĩ kia, bộ dáng Từ Tử Dung nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ hận không thể cắn hai ngụm trên thân tu sĩ kia.

"À, cản trở thì cản trở thôi, dù sao ta cũng không muốn làm môn hạ của chưởng môn nhân." Từ Tử Nham lại chẳng cảm thấy gì, anh nguyên bản tính toán bái một vị tu sĩ hoàn toàn vô danh vi sư, anh không biết danh vị tu sĩ kia, song lại biết chốn người kia thường xuyên biếng nhác đi ngủ.

"Chính là. . . . . ." Từ Tử Dung có vẻ thực sinh khí: "Ví như gã chỉ ngăn cản ca trở thành đệ tử chưởng môn thì không tính, đằng này gã còn mặt dày kiên quyết ép ca bái vào môn hạ. Thậm chí chẳng đợi ca thanh tỉnh, đã liền làm xong hết các trình tự. Hiện tại ca đã thành đệ tử của gã rồi."

Từ Tử Nham thoáng trầm mặc, vô duyên vô cớ có thêm một vị sư phó, cảm giác này -- thật có chút kỳ diệu.

"Thực xin lỗi, ca ca, ta đánh không lại gã, không có biện pháp ngăn cản gã." Từ Tử Dung buồn bực nói. Mất đi sức mạnh nguyên bản, y hiện tại thật sự là quá yếu ớt, thế nhưng ngay cả một gã tu sĩ Ngưng mạch kỳ cũng đánh không lại.

Từ Tử Nham vốn đang sầu não, nghe được lời này của Từ Tử Dung tức thì nhịn không được vui vẻ, anh dùng lực xoa xoa đầu Từ Tử Dung: "Đệ còn nhỏ mà, chờ tương lai đệ trưởng thành, ca ca liền có thể dựa vào sự bảo hộ của đệ rồi!"

Từ Tử Dung nhíu mày gật gật đầu, trong lòng lại vẫn để tâm đến gã tu sĩ điên điên khùng khùng kia. Thái độ của chưởng môn bọn họ đối với gã thật sự rất kỳ quái, bất quá là một tu sĩ Ngưng mạch kỳ nhỏ nhoi, thế mà dám đối nghịch cùng chưởng môn, cho dù vị Vô Trần đạo quân này tâm tính hòa ái, cũng chẳng có đạo lý nào như vậy cả.

Trừ phi. . . . . .

Từ Tử Dung thu lại sự khinh khi đối với tu sĩ kia, người có thể làm cho chưởng môn có thái độ như vậy, ắt hẳn cũng không phải nhân vật bình thường. Chính là khiến những người đó có phần kiêng kị, đến tột cùng không biết là bản thân gã, hay là kẻ nào đứng phía sau lưng.

"A, cánh tay ta cử động được rồi." Từ Tử Nham kinh hỉ reo lên.

Mới nãy không chú ý, khi anh đưa tay sờ đỉnh đầu Từ Tử Dung mới phát hiện, tay mình thế nhưng đã có thể hoạt động lại.

Tuy rằng cảm giác còn có chút cứng ngắc, nhưng đích thật là đang hồi phục.

Từ Tử Dung không khỏi nở nụ cười, dược dục của Lưu Quang Tông quả nhiên hữu dụng.

Chỉ là nhớ đến ngày đó, tu sĩ kia chính là nương theo lý do không vào chỗ gã, gã sẽ không cung cấp phương thức phối dược dục, kiên quyết ép Từ Tử Nham về đây, Từ Tử Dung thật sự không vui vẻ nổi.

Cử động hai tay một chút, Từ Tử Nham lại thử giật giật hai chân, đáng tiếc hai chân vẫn không chút tri giác như cũ, xem ra phải qua vài ngày nữa mới được.

Từ Tử Dung lôi một chiếc ghế đến đặt bên giường, huynh đệ hai người trao đổi một chút tin tức mấy ngày nay.

Đương nhiên, là một nhân sĩ hôn mê, Từ Tử Nham chỉ cần chịu trách nhiệm nghe là được, mà Từ Tử Dung thì phụ trách trần thuật chuyện phát sinh hôm đó.

Nói đến cũng vừa khéo, kết quả sát hạch ngày đó có lẽ là tốt nhất trong hơn mười năm lại đây của Lưu Quang Tông.

Người tiếp nhận hoàn chỉnh truyền thừa tổng cộng có ba, lần lượt là Vệ Kình, Hạ Hầu Liên cùng với Từ Tử Nham.

Biểu hiện của Hồ Thiên Vũ cũng rất không tồi, đáng tiếc gã tại thời điểm thiếu chút nữa có thể kết thúc rốt cục kiên trì không nổi mà ngất đi, không có hoàn thành toàn bộ truyền thừa.

Ngoài ra, còn có vài đệ tử khác cũng thể hiện không tồi, bất quá có thể thanh tỉnh kiên trì đến cuối cùng, thì một người cũng không có.

Hai huynh đệ tán gẫu thật vui vẻ, thời gian bất tri bất giác cứ như vậy trôi qua, mãi đến khi--

Đùng một tiếng lớn, cánh cửa nhà tranh bị một bàn chân đi giày vải hở ngón đá văng ra, phiến cửa gỗ kẽo kẹt hai tiếng, ầm ầm ngã xuống nhắm mắt xuôi tay.

"Ai nha, thật có lỗi thật có lỗi, lười dùng tay đẩy cửa, không nghĩ tới lại hạ chân nặng thế." Một tu sĩ ăn vận rách rưới, miệng ngậm quả táo đi tới, không chút thành ý nói.

Từ Tử Nham giật mình nhìn người này nghênh ngang đi đến bên giường anh, bởi vì không có thừa ghế, liền dứt khoát chen chúc, dồn Từ Tử Nham vào bên trong giường, sau đó ngồi dựa vào mép giường.

"Ăn không?" Cũng không biết gã lấy từ đâu ra trái cây đỏ rực, lắc lắc lư lư trước mặt Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham nuốt nuốt nước miếng, trong ngực đập thình thịch. Thân phận người tới anh có biết, chính là anh không ngờ rằng, đối phương lại dùng bộ dạng giả trang này xuất hiện tại nơi đây.

Gã lẽ ra phải trốn vào một góc nằm ngủ chứ? Sao lại ngông nghênh đi ra ngoài thế này?

"Sư phó." Từ Tử Dung liếc mắt nhìn một góc gã tu sĩ dơ bẩn kia, nhịn không được nhíu nhíu mày.

"Chờ một chút? Tử Dung đệ gọi gã là gì?" Từ Tử Nham trợn mắt há hốc mồm. Người nay thu đồ đệ chẳng phải xem duyên phận hay sao, lúc trước anh còn tính toán lợi dụng thân phận hạng nhất quỳ gối làm môn hạ gã, như thế nào Tử Dung lại đột nhiên thành đệ tử của gã vậy?

"Đương nhiên là sư phó, còn có thể là gì nữa đây? Còn nữa, tiểu tử con thấy ta sao không chào hả?" Tu sĩ nhếch nhác dùng chân đạp Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham có điểm ngớ người, chào gì đây?

"Còn có thể là gì nữa? Chào sư phó đi nào, tiểu tử này không nói cho con hay con đã thành đệ tử của ta rồi sao?" Tu sĩ nhếch nhác cao giọng nói.

---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC