Phần 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Đệ ở đây chờ một lát, ta sẽ đi thông báo." Nam tử hoàng bào ôn hòa nói.



Từ Tử Nham chắp tay với y, yên lặng đứng một bên.



Từ Tử Dung nghiêm mặt, không chút biểu cảm, thành thành thật thật đi theo sau lưng Từ Tử Nham, dùng hết khả năng giảm cảm giác tồn tại của bản thân. Tại ngày sát hạch đó, sau khi bước qua Ly Trần Kiều gặp được Thanh y nhân kia làm cho sản sinh cảm giác khủng hoảng cực mạnh, y chung quy cảm thấy bản thân dường như đã bị người nhìn thấu, điều này khiến y không thể càng thêm trở nên cẩn trọng.



Chưa đầy một lúc, nam tử hoàng bào đã trở lại.



Y cười đưa qua hai miếng ngọc giản: "Mau lên đi, chưởng môn nhân đang chờ đệ đó. Ngọc giản này mỗi người một miếng, có thể phòng ngừa bị cấm chế ngộ thương."



Từ Tử Nham tạ ơn Hoàng bào nhân, dắt Từ Tử Dung lên núi.



Kiền Nguyên Phong là đỉnh cao nhất dãy núi Lưu Quang Tông, từ giữa sườn múi mây khói lượn lờ, tiên khí mờ ảo, thi thoảng còn có thể chứng kiến các loại tiên hạc linh cầm chao liệng xung quanh.



Trên đường lên núi, hai sườn trăm hoa lộng lẫy, linh hoa linh thảo sặc sỡ phân bố bên trong, sinh trưởng tự do, trong rừng trúc thường xuyên có thể nhìn thấy một vài linh thú nô đùa bên trong. Thi thoảng còn có vài con gan lớn thậm chí còn chủ động tiến lên xin đồ ăn, quả thật là mỹ cảnh cõi tiên.



Chính là. . . . . .



Từ Tử Nham trơ mắt nhìn đám linh thú nguyên bản muốn tới gần anh, nhưng không biết vì nguyên nhân gì ngay lập tức lại chạy vụt ra xa, trong lòng nghi hoặc khó hiểu.



Song anh lại không thấy được Từ Tử Dung phía sau mỗi khi có linh thú muốn tới gần anh sẽ liền hung tợn chằm chằm nhìn đối phương. . . . . .



Cảm giác của linh thú so với nhân loại sắc bén hơn nhiều, bọn chúng dễ dàng phát hiện ra ác ý của Từ Tử Dung đối với chúng.



Đó là một loại sát khí trần trụi, chỉ cần không quá mức trì độn, chẳng ai muốn tới gần sát tinh này.



Con người này thật đáng sợ! ! ! QAQ!



Hai người đi vào chính điện, thủ vệ ở cửa chính điện sau khi kiểm tra thực hư thân phận bọn họ, liền đưa đến chỗ chưởng môn cư ngụ tại hậu viện.



Thời điểm nhìn thấy chưởng môn nhân, đối phương là đang trêu đùa một con linh tước sắc màu lộng lẫy, chính là bộ dáng con chim kia thoạt nhìn thấp thỏm không yên, ỉu xìu ngồi trên nhánh cây, chẳng buồn phản ứng trước sự quấy nhiễu của Vô Trần đạo quân.



"Hửm? Các con đến rồi à?" Vô Trần đạo quân thấy bọn họ tiến vào, liền hòa nhã cười cười."Ngồi đi."



Từ Tử Nham thật cẩn thận tìm chiếc ghế dựa ngồi xuống, người trước mắt này là Nguyên anh đạo quân đích thực, nguyên thân kiếp trước cùng chưởng môn nhân không có quan hệ, bởi vậy cũng không rõ ràng tính cách của người. Từ Tử Nham căn cứ trên tinh thần cẩn tắc vô áy náy, hành vi ngôn ngữ không dám có một tia quá phận.



Thấy bộ dáng Từ Tử Nham khẩn trương, Vô Trần đạo quân không khỏi buồn cười, bất quá nghĩ đến bọn họ cũng bất quá là hài tử mười lăm sáu tuổi thì liền bình thường trở lại. Đây đại khái là lần đầu tiên bọn họ tiếp cận một vị Nguyên anh đạo quân như vậy, khẩn trương một chút cũng là đương nhiên.



"Lần này gọi các con đến bất quá là muốn gặp mặt các con thôi." Vô Trần đạo quân khẽ cười nói: "Lúc trước nguyên bản còn chuẩn bị lễ mừng lần sát hạch này, không nghĩ tới thế nhưng có đến ba vị đệ tử có thể nhận đầy đủ truyền thừa, các con bị hôn mê, lễ mừng đương nhiên phải hủy bỏ. Bất quá xét thấy thành tích các con xuất sắc như vậy, ta liền muốn tặng thêm một miếng Thanh linh ấn trong phần thưởng nguyên bản."



Từ Tử Nham mặc dù không biết Thanh linh ấn này là cái gì, song có thể làm cho chưởng môn nhân tự tay đưa ra, hiển nhiên là thứ tốt."Đa tạ chưởng môn nhân ưu ái."



Anh không biết đối phương vì cái gì lại coi trọng mình như vậy, nhưng nếu tặng đồ anh sẽ không cự tuyệt. Dù sao đi nữa anh hiện tại đã muốn là người của Lưu Quang Tông, cho anh cũng không tính lãng phí, thì cũng là nước phù sa không tưới ruộng người ngoài* thôi. ╮( ̄▽ ̄\")╭



* Nguyên văn: 肥水不流外人田 (phì thủy bất lưu ngoại nhân điền): Câu này chắc nhiều người đã biết, chính là mang nghĩa "ưu đãi chỉ dành cho người nhà" :D



Từ Tử Nham không rõ lắm hàm nghĩa của Thanh linh ấn này, nhưng Từ Tử Dung lại vô cùng rõ ràng. Cũng bời vì biết rõ, y mới kinh hoàng trước sự hào phóng của Vô Trần đạo quân.



Thanh linh ấn này là ' chìa khóa cửa ' của Thanh linh bí cảnh, chỉ có người sở hữu Thanh linh ấn hơn nữa còn phải dung hợp với Thanh linh ấn, mới có thể đạt được cơ hội tiến vào bí cảnh này.



Hơn nữa Thanh linh ấn chỉ có thể sử dụng một lần, giả như y cùng Từ Tử Nham không thể dung hợp với Thanh linh ấn, như vậy Thanh linh ấn cũng tính là đồ bỏ.



Thanh linh bí cảnh mười năm mở ra một lần, nếu y nhớ không nhầm, sang năm chính là thời điểm Thanh linh bí cảnh mở ra. Trong tất cả bí cảnh nổi danh tại Huyền Vũ Vực, Thanh linh bí cảnh là được hoan nghênh nhất.



Bởi nguy cơ trong Thanh linh bí cảnh cực nhỏ, song bảo vật rất nhiều, hơn nữa còn cất giấu vô số truyền thừa từ thời thượng cổ.



Nghe nói, Thanh linh bí cảnh này là di chỉ của một môn phái thượng cổ, mà môn phái kia tại mấy vạn năm trước, từng nắm trong tay cả Huyền Vũ Vực. Bọn họ thu thập vô số công pháp truyền thừa, mà tu sĩ môn nội của bọn họ giả như không có biện pháp thăng thần tu vi, thì trước khi thiên nhân ngũ suy*, sẽ lưu lại công pháp truyền thừa của bản thân.



*Thiên nhân ngũ suy ( 天人五衰): Từ ngữ của phật gia, ý chỉ năm loại dị tượng xuất hiện khi sinh mệnh của Thiên nhân trên thiên giới đã tận. Năm loại này gg trên wiki là sẽ có hết :3



Tích lũy qua mấy nghìn năm, bảo vật truyền thừa tích lũy trong môn phái đã muốn đạt tới một mức độ kinh người, song chính bởi vì loại tài nguyên kinh người này, khiến cho bọn họ chịu sự tập kích từ ngoại vực.



Một tông môn siêu cấp tại một đại vực sau khi tổn hao số lượng lớn nhân lực vật lực đã mở ra một thông đạo nối thẳng đến Huyền Vũ Vực, song phương tại xung quanh thông đạo triển khai trận chém giết kịch liệt.



Vô luận là tu sĩ hay người thường đều thương vong nặng nề, tông môn siêu cấp khai chiến kia cũng không ngờ rằng môn phái này thế nhưng lại kiên cố đến vậy, hai bên cùng giao chiến mấy trăn năm, tổn thất của song phương đều đã đạt tới giới hạn của mình.



Cuối cùng, tông môn siêu cấp kia lại tiêu hao một lượng lớn bảo vật, mời một vị tu sĩ Đại thừa kỳ đến vây đánh tông môn này. Môn chủ tông môn mắt thấy môn phái cận kề sụp đổ, liền bất chấp, dùng pháp bảo tự nổ nguyên thần của bản thân, xé rách không gian, đem toàn thể khu vực sở tại của tông môn khóa vào trong vùng thời không hỗn loạn, sau này hình thành nên Thanh linh bí cảnh.



Tông môn siêu cấp kia trải qua nhiều chiến tranh năm như vậy, bị trì hoãn phát triển, rất nhanh liền bị tông môn khác tại đại vực kia thâu tóm . Mà Huyền Vũ Vực bị mất đi vô số bảo vật truyền thừa, cũng lâm vào sa sút cực độ.



Sau một thời gian dài, nhóm tu chân giả tại Huyền Vũ Vực mới phấn chấn trở lại, tìm kiếm khắp chốn các loại công pháp tông môn kia lưu truyền lại, đồng thời cũng có một vài công pháp do những thiên tài kinh thiên tự sáng lập truyền lại, trải qua mấy nghìn năm tu dưỡng, Huyền Vũ Vực cuối cùng xem như đã khôi phục lại được. Chỉ tiếc rằng chẳng thể nào trở lại được thời đại cường thịnh chỉ có một tông môn kia.



Sau này nhóm tu chân giả Huyền Vũ Vực trải qua không ít nghiên cứu mới xem như tìm lại được chân tướng này từ trong đoạn lịch sử u ám kia, mà sự xuất hiện của Thanh linh bí cảnh, cùng những thứ lưu truyền ra từ trong đó, liền trở thành bằng chứng.



Chẳng ai hay Thanh linh ấn là hình thành như thế nào, nhưng chỉ có dung hợp Thanh linh ấn, mới từ dòng thời không hỗn loạn rộng lớn vô ngần tìm ra được chốn Thanh linh bí cảnh.



Rất nhiều người đều cho rằng, đây là một điểm manh mối dẫn đường vị tông chủ kia muốn lưu lại cho Huyền Vũ Vực năm đó, mới làm ra Thanh linh ấn này. Nhưng không thể phủ nhận rằng, chính nhờ sự tồn tại của Thanh linh ấn, Tu Chân Giới Huyền Vũ Vực hiện giờ mới có thể phồn thịnh như thế.



Số lượng Thanh linh ấn không nhiều lắm, nguồn sản sinh hàng năm cũng chẳng tương đồng. Bất quá đại tông môn nào cũng đều sở hữu vài đồ vật liên quan đến Thanh linh ấn, một khi Thanh linh ấn sinh ra, liền có cảm ứng, có thể dùng tốc độ nhanh nhất để giành lấy Thanh linh ấn.



Bất quá Thanh linh ấn số lượng hữu hạn, mười miếng e rằng chỉ có đại tông môn như Lưu Quang Tông mới sở hữu này cũng đủ khiến Từ Tử Dung kinh ngạc, ấy vậy mà chẳng ngờ đối phương thế nhưng vừa vung tay liền đưa ra ba miếng —— hoặc giả còn nhiều hơn, đây cũng không phải sự quyết đoán mà người thường có thể sở hữu.



Thấy bộ dáng Từ Tử Nham bình lặng không gợn sóng, Vô Trần đạo quân cũng không vạch trần. Nếu hắn biết hàm nghĩa của Thanh linh ấn, ngược lại phải kinh ngạc, biểu hiện như lúc này mới là bình thường, có thể nhận được sự coi trọng của La Vân sư đệ, có lẽ Từ Tử Nham này đích xác có điểm độc đáo.



Lướt qua Từ Tử Nham, Vô Trần liền chuyển mục quang về phía Từ Tử Dung.



Đều là con cháu Từ gia, đồng thời còn là đệ đệ ruột của Từ Tử Nham, tính cách của Từ Tử Dung cùng ca ca y lại chênh lệch quá xa.



Nhớ tới lời Thanh Y nói với mình, Vô Trần không khỏi hơi hơi nhíu mi, sát tính Từ Tử Dung này nặng như vậy, cũng không biết tương lai có gây trở ngại đến Lưu Quang Tông hay không.



Chính là nếu chỉ dựa vào sát tính nặng mà liền chặn đứt tiền đồ của y, ngược lại càng có khả năng khiến y bước trên con đường sai lầm. Vô Trần đối với việc giải quyết Từ Tử Dung cũng cảm thấy có chút phiền phức, nhưng ngẫm nghĩ lại không khỏi bật cười, tính cách La Vân sư đệ tuy phóng túng bất kham, nhưng trên đại sự lại chẳng hề hồ đồ, gã nếu đã nhận Từ Tử Dung làm đồ đệ, ngẫm lại sẽ chẳng có bất cứ vẫn đề gì.



Chuyện ngay cả Thanh Y cũng có thể nhìn ra, La Vân sư đệ cũng không có lý do gì không thấy được, bản thân thật sự đã quá cả nghĩ rồi.



Dẫu chẳng hề có kỳ thị với Từ Tử Dung, nhưng trong lòng Vô Trần rốt cuộc vẫn không yêu thích gì y, động viên y vài câu ngắn ngủi, liền tống cổ bọn họ trở về.



Sau khi Từ Tử Nham cùng Từ Tử Dung ly khai Kiền Nguyên Phong, lần thứ hai lại chạy về Thiên La Phong, tuy đối với tu sĩ mà nói chút lộ trình này không tính là gì, nhưng chỉ dùng hai chân chạy qua chạy lại, thiệt tình mệt chết đi a.


Từ Tử Nham âm thầm tự nhẩm, nhất định phải sớm lên Trúc cơ, học ngự kiếm phi hành, bằng không mỗi ngày chỉ đi đường cũng đi không nổi. Phạm vi của Lưu Quang Tông quá rộng, quả thực sánh gần bằng một thành thị loại nhỏ.



La Vân đạo quân cũng không có ở cùng bọn họ tại sườn núi, mà là sống trong một khe núi phía sau Thiên La Phong.



Nơi đó cảnh sắc hợp lòng người, phong cảnh như tranh, một dòng suối nhỏ trong veo chảy qua kẽ núi, mà quan trọng nhất là. . . . . có rất nhiều thỏ hoang, gà rừng, vịt hoang sinh sống, thuận tiện cho La Vân đạo quân bất cứ lúc nào cũng được ăn ngon, làm đồ nướng vân vân. . . . . .



Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy hành vi này của La Vân đạo quân, Từ Tử Dung sửng sốt thất thố nửa ngày không khép nổi miệng. Y đích xác không biết đối phương là Nguyên anh tu sĩ, nhưng là đoán được đối phương có khả năng thân phận bất phàm.



Loại chuyện đốt nướng trong cửa chùa Lưu Quang Tông này, người bình thường chỉ e làm không được, đương nhiên, người bình thường chủ yếu là mặt không đủ dày. . . . . .



Cho nên, theo một mức độ nào đó mà nói, La Vân đạo quân chỉ dựa vào độ dày da mặt cũng đã rất bất phàm. . . . . .



"Sư phó. Chúng con đến rồi." Từ Tử Nham hành lễ với La Vân đạo quân.



"Suỵt! Đừng lên tiếng, cá sắp cắn câu rồi." La Vân đạo quân suỵt một tiếng về phía anh, hạ giọng nói. Gã vẫn là bộ dáng nhếch nhác kia, rõ ràng chỉ cần một thuật tịnh trần là có thể giải quyết vấn đề, gã lại cố tình vận bộ y phục bẩn thỉu này.



Từ Tử Nham lặng lẽ không lên tiếng lui về phía sau vài bước, trốn vào một góc cùng Từ Tử Dung thì thào nói chuyện. Anh cũng không ngại La Vân đạo quân nghe được điều gì, dù sao vấn đề huynh đệ bọn họ thảo luận, đều là một vài công pháp tu luyện.



Hai người thảo luận một hồi nhỏ, liền đều có thu hoạch, Từ Tử Nham chỉ là tiếp nhận kí ức nguyên thân, song vẫn chưa thông hiểu đạo lí, có được sự dẫn dắt không chút dấu vết này của Từ Tử Dung, rất nhanh liền có thể lĩnh ngộ ra then chốt.



--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC