Phần 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 93

Từ Tử Nham nói: "Mới nãy chẳng phải đã chạm mặt người Vu gia đó sao, ta cảm giác Vu Niệm Bạch kia cùng Vu sư đệ dường như có điểm tương tự. Hơn nữa bọn họ đều họ vu, liền bất chợt nghĩ tới. Đúng rồi, đệ còn nhớ thời điểm chúng ta sát hạch, đã đoạt sáu miếng ngọc bội đỏ từ chỗ Vu Hạo kia không."

Từ Tử Dung nhướn mi: "Ca ca nhớ lầm rồi, chúng ta cướp có bốn miếng ngọc bội thôi."

"Hả? Ha ha, đó là ta nhớ lầm ." Từ Tử Nham yên ắng thở dài nhẹ nhõm một hơi, có lẽ là áp lực Từ • trưởng thành • Tử Dung mang đến cho anh mới nãy có điểm lớn, làm cho anh hoài nghi có phải trong khoảng thời gian mình bế quan, Tử Dung đã bị người ta đoạt xác hay không.

Anh vẫn chưa quên thời điểm tại Thanh linh bí cảnh lúc trước, Tử Dung thiếu chút nữa bị người đoạt xác, bất quá thông qua lần xác nhận này, anh tin tưởng Tử Dung cũng không có bị đoạt xác. Không giống như loại xuyên việt của anh, tu chân giả nơi đây giả như đoạt xác, là không có khả năng kế thừa kí ức nguyên thân, cho nên anh đối với hiện tại Tử Dung này coi như là yên tâm.

Hử? Xuyên việt? ! !

Trong lòng Từ Tử Nham lại cả kinh, bản thân có thể kế thừa kí ức nguyên thân là bởi vì vi xuyên việt, vậy Tử Dung. . . . . .

Anh cân nhắc một chút, sau đó làm ra một hành vi có điểm ngốc nghếch: Anh bình tĩnh nhìn thẳng hai mắt Từ Tử Dung, trầm giọng nói: "Thiên vương cái địa hổ!*"

*Thiên vương cái địa hổ ( 天王盖地虎): Ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Thổ phỉ hỏi "Thiên vương cái địa hổ", Dương Tử Vinh đáp "Bảo tháp trấn hà yêu". Thiên vương cái địa hổ có nghĩa là: Nhà ngươi thật to gan, dám chọc đến ông đây.

Từ Tử Dung mờ mịt: ? ? ?

Từ Tử Nham không nhìn ra được bất cứ thần tình khả nghi gì từ trên mặt Từ Tử Dung, vì thế lần thứ hai nhẹ nhàng thở ra, trừ phi Từ Tử Dung trước khi xuyên việt là cao thủ cấp bậc ảnh đế, bằng không đột nhiên nghe một câu như vậy, thế nào cũng phải có chút phản ứng chứ.

( Từ ảnh đế: . . . . . . )

"Ca ca đang nói gì vậy? Đây là pháp quyết gì sao?" Từ Tử Dung không biến sắc hỏi, trong lòng lại đem những lời này ghi nhớ lại trên nhật ký. Y tin rằng ca ca sẽ không vô duyên vô cớ đột nhiên nói ra một câu như vậy, hắn đây là đang hoài nghi mình gì sao?

"A, không có gì, bất chợt nghĩ ra một câu như vậy, a đúng rồi, Tử Dung đệ vừa rồi nói gì vậy?" Đột ngột cảm thấy hành vi vừa rồi của bản thân thật sự ngớ ngẩn, Từ Tử Nham cứng ngắc thay đổi đề tài.

Cũng may đệ đệ ' nhu thuận khả ái ' kia của anh chưa bao giờ biết làm ca ca khó xử, rất biết lắng nghe cùng chuyển đề tài với anh: "Cũng không có gì a, chính là cảm thấy có điểm tiếc nuối vì không thể phân ưu vì ca ca." Nói xong, còn phối hợp với ngữ khí của mình nhẹ giọng thở dài.

Từ Tử Nham tức thì cảm thấy có điểm áy náy, sự quan tâm của Tử Dung đối với ca ca anh đây cho tới bây giờ anh đều nhìn rõ. Chính là chuyện này, những chuyện liên quan đến bí mật xuyên việt của anh, vô luận như thế nào cũng không có biện pháp nói ra miệng.

Dẫu rằng thoáng có chút áy náy, song Từ Tử Nham là kiên định ngậm chặt miệng, không có tiếp tục đề tài này nữa.

Từ Tử Dung cũng không tính toán bức bách anh vào lúc này, cũng không nói thêm gì nữa, thập phần ' hiểu chuyện ' ly khai phòng, để cho Từ Tử Nham có thể yên tĩnh suy xét.

Nhìn bề ngoài, Từ Tử Dung cho Từ Tử Nham tín nhiệm đầy đủ, nhưng trên thực tế y biết rõ, y càng hiểu chuyện, thức thời như vậy, Từ Tử Nham lại càng là áy náy. Tổn thất tại phương diện này, y có thể bổ sung từ phương diện khác, hiện tại y thậm chí đã bắt đầu suy ngẫm, có nên dẫn ca ca đi uống rượu lần nữa hay không.

Túy tiên tửu y không còn nữa, song linh tửu bình thường, tại Ô Đề Thành này vẫn là có thể mua được, với tửu lượng hiện thời, ngất ngư một canh giờ hẳn là vẫn rất đơn giản. . . . . .

Khóe môi nhếch lên nét cười mỉm nhàn nhạt, Từ Tử Dung mang tâm tình cực tốt đi dạo trong hậu viện.

Mà trong phòng, cũng y như những gì y tưởng tượng, Từ Tử Nham thập phần áy náy nhìn bóng dáng Tử Dung rời đi, yên lặng nói trong lòng, chuyện này ca ca thật sự là không có biện pháp nói cho đệ, bất quá nếu là yêu cầu khác, ca ca nhất định sẽ thỏa mãn cho đệ. ( thắp nến )

"Ngươi là ai?" Đương lúc Từ Tử Dung mãn nguyện thưởng thức cảnh sắc hoa viên Tương gia, một giọng nữ sắc bén đột nhiên vang lên.

Từ Tử Dung quay đầu lại, chứng kiến một thiếu nữ hoàng y diện mạo diễm lệ nhíu mày nhìn mình.

Tuy rằng biết đối phương là người của Tương gia, nhưng y lại chẳng hề để ý đến ý tứ đối phương. Y cũng không để vuột lúc đối phương nhìn thấy dung mạo mình, kinh diễm chợt lóe qua trong mắt kia, với kinh nghiệm của y, thông thường nữ tử như vậy, đều đại biểu cho hai chữ phiền toái.

Hai kiếp trước sau, Từ Tử Dung cho tới bây giờ chưa từng là nam nhân phong độ quý ông, người trước mắt này hiển nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

Mắt thấy mỹ nam tử vô tình gặp gỡ tại hoa viên chỉ thản nhiên liếc nhìn mình một cái liền xoay người rời đi, sắc mặt Tương Đình vừa mới hòa hoãn một chút phút chốc liền biến đổi.

Vừa mới nãy, ả cùng mẫu thân náo loạn một trận, căm phẫn mà chạy tới hoa viên, vốn đã chẳng hài lòng, vừa vặn lại nhìn thấy một nam tử xa lạ tản bộ trong hoa viên, nên liền cất tiếng chất vấn.

Không ngờ đối phương vừa quay đầu lại, dung mạo đẹp đẽ kia làm cho ả nhất thời ngỡ tiên nhân. Mỹ nam tử như vậy, trong toàn Ô Đề Thành này cũng tìm không ra người thứ hai!

Y là ai vậy?

Trong đầu Tương Đình phút chốc hiện lên ý niệm này, người thanh niên chưa từng gặp qua chỉ liếc mắt một cái liền làm cho ả tim đập thình thịch.

Tiếc rằng, đối phương cũng chỉ lưu lại một cái liếc mắt, không thêm động tác dư thừa liền ly khai, nội tâm Tương Đình tức thì bị xấu hổ giận dữ cùng mất mác nhồi đầy, song điều ả muốn biết nhất, vẫn như cũ là thân phận mỹ nam tử kia.

May sao ả bởi vì nhất thời thất thần, không có ngăn cản Từ Tử Dung ly khai, bằng không dưới tình huống ca ca không ở bên, Từ Tử Dung thực có thể dùng phương thức ngắn gọn nhất để ' giải quyết ' vấn đề.

Tương Đình không phải loại nữ nhân hoàn toàn không đầu óc. Tương gia tốt xấu cũng là thế gia hạng nhì Ô Đề Thành, tổ trạch Tương gia hiển nhiên không khuyết thiếu pháp trận phòng ngự, có thể tùy ý đi lại trong Tương gia, đương nhiên là khách nhân của Tương gia. Mấy ngày gần đây, để tham gia hôn lễ của Tương Anh cùng Phương Thiên Vân, xác thực có không ít thân bằng hảo hữu của Tương gia lưu lại tại chốn này.

Tương Đình cắn môi dưới, nhìn phương hướng Từ Tử Dung rời đi âm thầm hạ quyết tâm. Có thể đến Tương gia làm khách, phần lớn đều là những thế gia có trình độ tương đương cùng Tương gia, thế gia như vậy, đối với Tương gia mà nói là đối tượng thông gia tuyệt hảo.

Thế gia nếu muốn phát triển dài lâu, kết thân vĩnh viễn là phương thức thiết yếu, cứ nhìn hôn sự lần này giữa Tương Anh cùng Phương Thiên Vân đã mang đến cho Tương gia bao nhiêu ích lợi liền có thể hiểu được sâu sắc đạo lý này.

Lúc trước Tương Đình chưa từng thấy người này, nói cách khác, y hẳn là buổi sáng hoặc buổi chiều hôm nay đến Tương gia. Bởi Tương Thiên Hành muốn giải thích thân phận Từ Tử Nham tại hôn lễ, để tạo tình huống càng thêm chấn động, cho nên ngay cả người của Tương gia trừ một số ít, căn bản không biết thân phận Từ Tử Nham, Từ Tử Dung.

Đối với đề nghị này của Tương Thiên Hành, Từ Tử Nham là giơ hai tay tán thành, với thân phận thân truyền đệ tử của Nguyên anh đạo quân Lưu Quang Tông của bọn họ, giả như thật sự nói ra trước giờ, chỉ e bọn họ sẽ chẳng còn bất cứ ngày tháng yên ổn nào tại Ô Đề Thành nữa.

Xoay người ly khai hoa viên, Tương Đình lập tức phát động người của mình đi nghe ngóng khách nhân hôm nay đến tương gia đến tột cùng là thân phận gì. . . . . .

Dạo qua một vòng trong hoa viên, Từ Tử Dung theo thói quen phóng ra một ít Huyết sắt* để tra xét hoàn cảnh xung quanh. Đây là thói quan y dưỡng thành kiếp trước, bởi thời điểm ban đầu thực lực yếu kém từng bị rất nhiều người đuổi giết, y đối với vấn đề an toàn phi thường coi trọng. Phàm là nơi cần lưu lại, nhất định sẽ dùng Huyết sắt đem tra xét xung quanh triệt để một lần. Loại bù nhìn cỡ nhỏ này không có lực công kích gì, lực phòng ngự cũng thấp đến đáng thương, một người phàm cường tráng bất kỳ cũng có thể thuận tay đập chết nó, song nó tiêu hao linh lực rất thấp, hơn nữa số lượng đông đảo, đặc biệt cực kỳ mẫn cảm đối với các loại hình pháp trận , chỉ cần hơi chút tiếp xúc cũng sẽ có phản ứng.

*Huyết sắt ( 血虱): Bọ máu.

Kiếp trước Từ Tử Dung ngoại trừ dùng nó để điều tra hoàn cảnh bên ngoài, còn phát tán Huyết sắt trong bí cảnh diện tích lớn, phải biết rằng, nơi có pháp trận trong bí cảnh, thường thường ẩn chứa kỳ ngộ cực lớn.

"Hử?" Từ Tử Dung nhíu mày. Nguyên bản chỉ là một thói quen, không nghĩ tới thế nhưng thật sự giúp y phát hiện một pháp trận bí ẩn.

Pháp trận phòng ngự thiết lập bên ngoài Tương gia đã bị Huyết sắt của y phát hiện, cũng đã đánh dấu qua, song huyễn trận ấn trong một ngọn giả sơn lại làm cho y khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ.

Giả như là pháp trận mang tính phòng ngự thông thường, khẳng định là phòng bị công kích bên ngoài. Tàng kinh các, Tàng bảo các của các thế gia bình thường đều thiết lập pháp trận như vậy, song pháp trận Huyết sắt của y phát hiện, lại là nhắm vào bên trong, nói cách khác —— đây là một pháp trận kiểu nhà giam.

"Có chút ý tứ." Từ Tử Dung cong khóe miệng—— đoạn liền ly khai.

Tương gia giam giữ người nào liên quan gì đến y chứ? Y là đến chống lưng cho Tương gia, đối với việc khai thác bí mật Tương gia chẳng hề có hứng thú.

Sau khi trở lại phòng, đem chuyện này xem như truyện cười kể lại cho Từ Tử Nham, đương nhiên y khẳng định sẽ để lộ ra Huyết sắt, mà là đổ lên trên pháp thuật hệ mộc.

Nhưng không nghĩ đến chính là ——

"Nhà giam?" Hai mắt Từ Tử Nham đột nhiên sáng ngời, mới nãy anh còn đang sầu muộn nên tìm ra phản đồ cấu kết cùng Yêu tu tại Tương gia như thế nào, không ngờ ông trời lập tức liền đem cơ hội này đưa đến trước mặt anh.

Người bị giam giữ trong nhà giam Tương gia là ai còn phải hỏi nữa sao? Đương nhiên là đại thiếu gia Tương gia sở hữu Dẫn ma đạo thể, nhưng bị Tương Thiên Hành cố tình giấu kín rồi! !

"Vâng? Ca ca có hứng thú với người bên trong sao?" Từ Tử Dung nhoẻn miệng cười: "Vậy ta liền đi cứu hắn ra giúp ca ca."

Từ Tử Nham tức thì đổ mồ hôi, anh đích thật là tính toán trao đổi cùng vị đại thiếu gia Tương gia kia một chút, nhưng Tử Dung đệ rành rành muốn đi cướp ngục như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?

Chung quy cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng!

Đạo đức* ta dạy Tử Dung đệ đâu hết rồi! ! Đều bị đệ ăn hết rồi sao? ?

*Nguyên văn 是非观 ( thị phi quan): Để chỉ quan niệm đúng sai.

Từ Tử Nham thực nghiêm túc phê bình Từ Tử Dung một hồi, lại cường điệu tầm quan trọng của tam quan, cho dù là ca ca cũng có khả năng làm chuyện sai lầm, đệ phải tự mình phân biệt chuyện này có đúng đắn hay không, không thể mù quáng nghe theo mệnh lệnh của ca ca.

Đừng quên đây chính là Tu Chân Giới, có vô số loại pháp thuật có thể ngụy trang thành Từ Tử Nham hoặc thao túng Từ Tử Nham, nếu ca ca bảo đệ đi giết người phóng hỏa đệ cũng đi hay sao?

Từ Tử Dung bình tĩnh gật đầu.

Từ Tử Nham: _(:з" ∠)_

"Ta sẽ không nhận nhầm ca ca, hơn nữa ca ca giả như bị thao túng ta cũng có thể nhìn ra được, ngoại trừ hai tình huống, ta tin tưởng lời ca ca nói đều đúng đắn." Từ Tử Dung khẳng khái nói.

Từ Tử Nham vô lực đỡ trán, anh rõ ràng thực bình thường thực lành mạnh dạy tam quan cho Từ Tử Dung, vì cái gì lại xuất hiện kết cục như vậy. . . . . .

Rốt cuộc là không đúng chỗ nào ? ? ! !

Từ Tử Dung nhìn biểu tình như sét đánh của ca ca, không đồng tình nhướn mi, kiếp trước bản thân chính là Ma tu, giết người phóng hỏa gì đó quả thực quá sức bình thường, so ra ca ca thật sự quá thiện lương. Nếu thật sự chiếu theo tam quan của y để hành xử, những thứ đáng ghét bao gồm cả Lặc Hổ Vệ Kình sớm đã bị diệt sạch. Vì ca ca, y chính là một mực nhẫn nại!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ca ca còn đang nỗ lực vì tam quan của Tử Dung . . . . . .

Từ Tử Nham 【 hò hét 】: Tử Dung mau đi trị liệu đi! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC