Phần 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 97

"Ha ha, Phương lão quỷ, thế nào, kinh ngạc hả!" Tương Thiên Hành mới nãy trong trận đánh với nam tử hồng bào nam tử chiếm được tiện nghi, lập tức đắc ý vênh vang nói.



"Hừ, ta đã nói rồi, vô luận là Tương Bân hay Tương Lăng, cho dù muốn ngăn cản hỏa cầu của ta, cũng không có khả năng nhẹ nhàng như vậy." Hồng bào nam nhân khinh thường liếc nhìn Tương Thiên Hành một cái, có phải con cháu Tương gia các ngươi đâu, ngươi rốt cuộc đắc ý cái gì chứ!



Tương Bân Tương Lăng tức thì cảm thấy như đầu gối trúng một tiễn, cho dù bọn họ không có thực lực cao cường như người ta, nhưng Phương Cần bá phụ người cũng đâu cần phải nói trắng phớ ra vậy chứ.



"Cha. . . . . . Cha sao lại dùng thủ đoạn đó. . . . . ." Phương Thiên Vân đứng một bên thập phần đau đầu nhìn phụ thân mình, một bên là phụ thân, một bên là nhạc phụ tương lai, hắn bị kẹp ở giữa thật sự là thế khó xử.



"Sao hả? Cha hành sự còn cần con dạy sao?" Hồng bào nam tử trừng mắt, gầm gừ nói.



"Phương bá phụ hành sự hiển nhiên có đạo lý của ngài ấy, là muốn khảo nghiệm năng lực phản ứng hiện trường của con cháu Tương gia muội chút thôi." Tương Anh che miệng cười, đứng ra giảng hòa.



Phương Cần ha ha cười: "Không tồi không tồi, vẫn là Anh nhi thông minh." Nói xong lại trừng mắt liếc nhìn Phương Thiên Vân một cái: "Tiểu tử thối, học tập phu nhân con chút đi."



Phương Thiên Vân hết cách liên tục gật đầu, Tương Anh bên cạnh nghe vậy trên mặt nhất thời hiện lên hai đám mây hồng.



Phương Cần mắng nhi tử mình xong, quay đầu hưng trí bừng bừng nhìn chằm chằm Từ Tử Nham, đánh giá trên dưới trái phải một vòng, nhìn Từ Tử Nham đến nổi gai ốc một trận.



Mục quang thèm thuồng của vị đại thúc này là sao đây? ? Này này! Ta không muốn chơi gay cùng ngài đâu nhé!



Phương Cần tựa hồ thực vừa lòng với Từ Tử Nham, vuốt cằm, lộ ra một nụ cười nhìn thập phần đáng khinh trong mắt người khác.



Lão vươn tay, vỗ một cái lên vai Từ Tử Nham, còn chưa chạm đến đến thân thể anh, liền nghe vang bốp một tiếng, một đạo huyết ảnh quất lại.



"Ây da, tiểu tử, tính tình ghê gớm quá đấy." Phương Cần búng ngón tay, một đạo hồng mang bắn ra, va chạm với huyết ảnh, tuy không tiêu diệt được huyết đằng quất tới, nhưng cũng thành công ngăn cản sự công kích của y.



Song vì thế, động tác tính toán vỗ vai mới nãy của lão cũng bị cắt ngang, bởi vậy, lão lúc này mới di chuyển tầm mắt, chú ý tới Từ Tử Dung.



"Ể? Tiểu tử kia, huyết đằng này là ngươi tạo ra à?" Thoáng phân biệt một chút, Phương Cần liền phát hiện huyết đằng kỳ thật là Từ Tử Dung tạo ra.



Từ Tử Dung lạnh tanh nhìn lão, thực lực hồng bào tu sĩ này quá mạnh mẻ, không phải người y hiện tại có thể đối kháng. Y dẫu cho khó chịu với hành vi của đối phương, nhưng cũng không muốn quá cứng rắn.



"Vị —— tiền bối. Thình lình ra tay tập kích cũng không phải là thói quen tốt gì, chúng ta hôm nay chính là đại diện Tương gia đến tiến hành chuẩn bị trước hôn lễ, tiền bối làm như vậy. . . . . . Không tốt lắm đâu." Từ Tử Nham sải một bước, vừa vặn chắn trước người hồng bào đại thúc, chặt chẽ che Từ Tử Dung lại phía sau.



Anh đối với vị đại thúc ra tay tập kích này cũng không có ấn tượng tốt gì, hơn nữa đối phương thoạt nhìn cũng rất dung tục, anh không muốn để người này phóng mục tiêu đến Tử Dung.



"Chậc, người trẻ tuổi a." Hồng bào nam tử cũng không cưỡng cầu, chỉ cảm khái một câu, sau đó liền kéo Tương Thiên Hành hấp tấp thẳng tiến đến Luyện võ trường, miệng còn lải nhải gần đây không có người đánh nhau cùng mình, quả thực buồn muốn chết.



Phương Thiên Vân đầy đầu hắc tuyến nhìn phụ thân mình xuất hiện, rồi lại biến mất, đồng thời còn bắt cóc tộc trưởng Tương gia, đối diện với mục quang ngỡ ngàng của những người khác trong Tương gia, hắn rất muốn tìm một cái hốc nào rúc vào. . . . . .



May mắn Tương Anh đối với tính cách cha chồng tương lai của mình sớm đã có chuẩn bị, trấn an những người khác của Tương gia. Lại thêm Phương Thiên Vân ở một bên gắng sức, những người này cuối cùng cũng hiểu được từ trong tình cảnh ngượng ngùng tộc trưởng mình bị người bắt cóc mất.



Tương Bân cùng Tương Lăng vẫn còn hoảng hốt nhìn hướng Phương Cần biến mất, âm thầm vui mừng, may sao hai người hôm nay đi theo bên cạnh tộc trưởng chính là hai vị khách của Lưu Quang Tông kia. Nếu như đổi thành hai người bọn họ, phỏng chừng hiện tại nhất định là mặt xám mày tro, nhếch nhác vô cùng.



"Đại ca!" Khi dẫn chư vị Tương gia đến phòng khách, trước lúc tiến vào, Phương Thiên Vân vừa vặn theo dư quang, nhìn đến Phương Thiên Duệ loạng choạng tiến vào từ ngoài đại môn.



Phương Thiên Duệ chợt ngẩng đầu, trên khuôn mặt luôn cứng nhắc nghiêm túc, thế nhưng lộ ra vài phần thất kinh.



"Đại ca, huynh hôm qua đi đâu vậy?" Phương Thiên Vân cảm thấy trạng thái của Phương Thiên Duệ rất bất thường, vội vàng phó thác cho Tương Anh chiếu cố khách nhân một hồi, mà chính hắn thì vội vàng đi đến bên cạnh Phương Thiên Duệ.



Phương Thiên Duệ tựa hồ liên tưởng đến thứ gì đó không hay, sắc mặt trở nên có chút khó coi, hàm hồ hồi đáp: "Không. . . . . . Không đi đâu cả."



Phương Thiên Vân nhíu chặt mày, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Thiên Duệ. Hắn không rõ, rõ ràng trước kia cảm tình giữa hắn cùng đại ca rất tốt, song từ lúc tin tức hắn đính hôn cùng Tương Anh truyền ra, đại ca tựa hồ liền một mực trốn tránh mình.



Trong lòng đại ca có tâm sự gì sao?



"Đại ca, huynh ngày hôm qua là uống rượu phải không? Người đại bá phái đi tìm huynh nói huynh đã được bằng hữu mang đi, nhưng chúng ta cơ hồ đã tìm hết lượt những bằng hữu của huynh, mà vẫn không tìm thấy huynh?" Phương Thiên Vân cẩn thận hỏi.



Thời điểm nghe được Phương Thiên Vân nói y bị người mang đi, Phương Thiên Duệ nháy mắt thay đổi sắc mặt, giận dữ nói: "Đừng nhắc đến tên khốn đó!"



Phương Thiên Vân âm thầm chậc lưỡi, đại ca luôn luôn bảo thủ nghiêm cẩn, hắn cơ hồ chưa bao giờ thấy y nói lời hung hãn. Chẳng hay người tối qua mang đại ca đi là ai, thế nhưng làm cho đại ca giận dữ như vậy, theo phương diện nào đó mà nói, người này coi như là lợi hại.



Sắc mặt Phương Thiên Duệ khó coi như vậy, Phương Thiên Vân cũng không tiện hỏi han kỹ lưỡng tại lúc này. Hơn nữa khách của Tương gia còn chờ ở bên kia, hắn cũng chẳng thể ly khai quá lâu, đành phải nhỏ giọng an ủi đại ca hai tiếng, đoạn tìm người đưa y trở về phòng.



Trước khi Phương Thiên Duệ đi, Phương Thiên Vân trong lúc vô ý lại liếc nhìn đại ca một cái, không ngờ cái liếc mắt này lại khiến cho hắn thấy được một dấu vết sậm màu phía sau cổ đại ca.



Phương Thiên Vân chớp mắt thừ người, vết tích quá mức rõ ràng, làm cho hắn có muốn giả vờ không thấy cũng khó, vậy là —— đại ca hôm qua đi thanh lâu ư?



Đưa ra kết luận này toàn thân Phương Thiên Vân đều khó ở, thanh lâu sao? Nơi đó nào có điểm gì có thể liên kết với đại ca bảo thủ cố chấp của hắn đây?



Hắn yên lặng đỡ trán, tin tức vừa mới thu hoạch được có điểm lớn, hắn cảm thấy bản thân tựa hồ là đã biết một bí mật mà mình không nên biết. . . . . .



Hồn vía lên mây mà tiếp đón khách Tương gia, ngay cả Từ Tử Nham cũng nhìn ra được Phương Thiên Vân tựa hồ là có chút lơ đãng.



"Thiên Vân huynh là có khó ở trong người sao?" Từ Tử Nham hỏi.



"A? Không có không có." Phương Thiên Vân vội vàng xua tay, nhiệm vụ hôm nay của hắn chính là chiêu đãi tốt Tương gia, chẳng qua kích thích vừa rồi đại ca mang đến cho hắn có điểm lớn, lúc này mới làm cho hắn có chút thất thần.



Bất quá hắn nói như thế nào cũng là nhị thiếu gia ưu tú của Phương gia, thoáng thất thần vừa nãy đủ để cho hắn tỉnh ngộ, xốc lại tinh thần nghiêm túc tiếp đón những khách nhân này.



Đại đa số tới đây hôm nay đều là con cháu trẻ tuổi Tương gia, trong đó lấy Tương Bân Tương Lăng dẫn đầu, bọn họ hai người ngày thường cùng Phương Thiên Vân coi như là quen biết, chưa đến một lúc đã thành nói về mấy đề tài nhẹ nhàng một chút.



Phương Thiên Vân đối với việc xử lý sự tình thế này chính là thành thạo điêu luyện, không khí hiện trường rất nhanh liền trở nên náo nhiệt.



Một lát sau, Tương tộc trưởng bị Phương Cần bắt cóc rốt cục đã xuất hiện. Người trở về cùng ông từ Phương Cần đã đổi thành tộc trưởng Phương gia Phương Miễn.



Hai người này vừa xuất hiện, toàn phòng khách tức thì lạnh te, thời điểm tiểu bối của gia tộc song phương đối diện với tộc trưởng, luôn luôn có một sự kính sợ không rõ.



"Ha ha, mấy đứa cứ tán gẫu đi, ta cùng Phương huynh còn có chút chuyện cần thương lượng." Tương Thiên Hành cười cười với những người trong đại sảnh, ông biết rõ áp lực của bản thân cùng Phương Miễn đối với đám người trẻ tuổi này, vậy nên dứt khoát tránh sang một bên, để cho bọn họ làm quen với nhau.



Phương Miễn gật gật đầu, sau đó nói với Phương Thiên Vân: "Đám trẻ các con ở chung có nhiều đề tài để nói, cứ gọi cả Bạch sư chất của Thiên Vũ Tông đến cùng đi."



Phương Thiên Vân vội vàng gật đầu vâng dạ, hắn biết bá phụ là tính toán nhân cơ hội này, để cho Tương gia cùng Phương gia càng thêm gắn kết chặt chẽ, đồng thời, đây cũng là ý tứ của Tương tộc trưởng.



"A, vừa vặn, mới nãy bị Phương Cần lôi đi , ta quên chưa giới thiệu." Tương Thiên Hành cười ha ha chỉ vào Từ Tử Nham cùng Từ Tử Dung: "Hai vị này là đệ tử thân truyền của Nguyên anh đạo quân Lưu Quang Tông, đến chúc mừng tiểu nữ, ta liền dẫn bọn họ theo cùng đến đây."



Phương Miễn nghe vậy chợt co rút đồng tử, mục quang nhìn về phía huynh đệ Từ gia tức thì trở nên hứng thú.



Tương Thiên Hành vẫn là bộ dáng cười ha ha như cũ, tựa hồ hoàn toàn không ý thức được câu nói vừa rồi của mình đã tạo thành chấn động thế nào với người của Phương gia.



Thú vị nhất chính là, so với người Phương gia, lứa trẻ Tương gia cũng đồng dạng giật mình không nhỏ. Ngoại trừ Tương Anh, những người khác đều là bộ dáng đờ đẫn.



Dù sao đệ tử Lưu Quang Tông cùng đệ tử thân truyền của Nguyên anh đạo quân Lưu Quang Tông, hoàn toàn chính là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng!



"A a, Tương huynh thật đúng là làm cho ta bất ngờ nha." Phương Miễn hơi hơi nheo mắt, nhìn Tương Thiên Hành cười nói.



"Phương huynh nghĩ nhiều rồi, hai vị này chính là tới tham gia hôn lễ của tiểu nữ, tiên phụ cùng La Vân đạo quân Lưu Quang Tông từng có duyên gặp gỡ, sau khi biết được hôn sự của tiểu nữ, liền để hai vị ái đồ đến chúc mừng." Tương Thiên Hành nói đến vân đạm phong khinh, nhưng từ trong ra ngoài đều nhắc nhở Phương Miễn, ta không có ý dùng Lưu Quang Tông để đè ép ngài đâu, người ta chính là thuần túy đến chúc mừng thôi.



Phương Miễn nghe vậy, biểu tình hòa hoãn rất nhiều, Phương gia bọn họ có thể chiếm cứ vị trí đệ nhất thế gia Ô Đề Thành này, chính là dựa vào Thiên Vũ Tông. Giả như Tương gia bắc được quan hệ cùng Lưu Quang Tông, ông sẽ liền lo lắng vị trí đệ nhất thế gia này tương lai này sẽ rơi đến chốn nào.



Hiện giờ Tương Thiên Hành đã xác minh không phải muốn dùng Lưu Quang Tông để chèn ép mình, ông đại khái cũng nghĩ được ra đối phương lúc này đề cập đến vị Nguyên anh đạo quân kia là ý tứ gì.



Nghĩ đến đây, Phương Miễn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bản thân ông vốn dĩ chẳng có ý niệm thôn tính gì Tương gia, trong tộc mặc dù cũng có người đề nghị, nhưng chưa đợi ông cự tuyệt, người nọ liền bị Phương Cần tìm lý do đánh cho một trận.



Ô Đề Thành hiện tại dưới sự khống chế của bốn thế gia phi thường cân bằng, mà Phương gia, cũng không muốn phá hoại sự cân bằng này.



"Thiên Vân, còn thất thần gì thế, còn không mau đi mời Bạch sư chất?" Phương Miễn nhìn đến Phương Thiên Vân cũng đứng sững một chỗ, không khỏi âm thầm lắc đầu. Thiên Vân coi như là một người phi thường xuất sắc trong thế hệ trẻ Phương gia, chính là bị giới hạn trong kết cấu Ô Đề Thành này, tầm nhìn còn chưa đủ rộng lớn.



Tuy nói Tương Thiên Hành đề cập đến vị nguyên anh đạo quân làm cho tất cả mọi người thập phần kinh ngạc, nhưng thời gian dài như vậy thế nhưng còn chưa hồi thần lại, quả nhiên vẫn là kiến thức quá ít . . . . . .



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ. . . . . . Phương Thiên Duệ đã trở lại! ! ! !

Ai da Phương Thiên Vân thật đáng thương, có người cha phóng khoáng hiếu chiến như thế. . . . . .


------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC