Chương 112 : Chạy mau ! Mosaic lại đang.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên đầy đủ của chương : Chạy mau ! Mosaic lại đang phóng hoả trên thảo nguyên rồi, cứu mạng a!!!"

Đường Mạch là hai năm trước lần đầu tiên đặt chân tới Bắc Kinh. Hắn lúc ấy mới vừa tốt nghiệp đại học, hai người bạn tốt cùng phòng một người đi Thượng Hải, một người đi Bắc Kinh. Lão Vương chính là đi Bắc Kinh. Quốc Khánh năm ấy, Đường Mạch và Hạo Tử cùng nhau đi tới Bắc Kinh thăm lão Vương.

Xe việt dã màu đen thong thả chạy trên đường phố không một bóng người.

Hai mắt Đường Mạch gắt gao nhìn chằm chằm vào biển báo và cửa hiệu ở hai bên đường, hắn vắt hết óc cố gắng nhớ lại tất cả những cảnh tượng mình từng nhìn thấy trong hai năm trước. Tuy rằng hiện tại tố chất thân thể đã tăng lên, trí nhớ cũng được tăng cường, nhưng lần cuối cùng hắn tới Bắc Kinh đã lâu lắm rồi, mà khi đó cũng không hề chuyên tâm ghi nhớ đường xá. Cho nên khi xe vừa rẽ vào một ngã tư, đi được mấy chục mét Đường Mạch mới nói: "...... Hình như không phải, vừa rồi hẳn là nên rẽ trái."

Phó Văn Đoạt quay đầu xe, đi lại phía vừa rồi.

Đường Mạch một bên quan sát hoàn cảnh xung quanh, một bên lật xem bản đồ Bắc Kinh trong tay mình. Loại bản đồ này không thể đánh dấu chuẩn xác tên và vị trí của tất cả các tiểu khu ở Bắc Kinh, nhưng nó vẫn sẽ đánh dấu một số trung tâm và nhà xưởng tương đối quan trọng trong thành phố. Thông qua phương pháp loại trừ, Đường Mạch loại đi được rất nhiều tuyến đường không có khả năng xuất hiện trong khu dân cư.

Một giờ sau, xe lái đến trước cửa một tòa tiểu khu cũ liền dừng lại.

"Tìm được rồi."

Tòa tiểu khu này cũng không quá lớn, các tòa nhà bên trong đều là những tòa nhà sáu tầng, nhìn qua cũng khá lâu đời. Một cánh cửa sắt rỉ sét khổng lồ hơi hơi thấp thoáng, toàn bộ tiểu khu là một mảnh yên tĩnh, không có lấy một tiếng động nào.

Phó Văn Đoạt dừng xe trước cửa tiểu khu, ba người xuống xe.

Đường Mạch đi đến trước cửa sắt, duỗi tay đẩy cửa ra. Kẽo kẹt một tiếng, Đường Mạch nâng ngón tay, phát hiện trên lòng bàn tay có một tầng màu đen nhàn nhạt. Hiển nhiên đã thật lâu không có người đã tới, trên cửa sắt tất cả đều là bụi bặm.

Tìm được tiểu khu rồi, tiếp theo tìm đến nhà bạn thân hắn liền dễ dàng rất nhiều. Đường Mạch tìm mười phút, liền tìm thấy một tòa nhà màu xám ở phía trong cùng. Cửa chống trộm dưới lầu bị khóa lại, Phó Văn Đoạt lấy ra từ ba lô một con dao nhỏ, dễ dàng cạy ra khóa cửa. Sau khi cửa chống trộm mở ra, một trận mốc meo hôi thối phả vào mặt ba người, dường như đã rất lâu chưa từng có gió thổi qua đây.

Phó Văn Thanh nhíu mày, ho khan hai tiếng.

Đường Mạch che mũi, quay đầu liếc mắt nhìn Phó Văn Đoạt. Hai người đồng thời gật đầu, Đường Mạch là người đầu tiên tiến vào.

Tiếng bước chân lộc cộc vang lên trên hành lang. Đường Mạch che lại mũi, đi từng bước lên tới tầng bốn. Cửa ra vào của mỗi nhà đều gắt gao đóng chặt, bên trong không có bất kì âm thanh nào. Khi Địa cầu online, tất cả mọi người trong tòa nhà này rất có thể đều đã biến mất. Thời điểm Đường Mạch đi đến tầng năm liền ngửi được một mùi thối rữa cực kì gay mũi trong không khí. Hắn hoài nghi xoay người nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt ngay lập tức hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, lắc đầu: "Không phải thi thể, hẳn là mùi hư thối của các loại thực phẩm thịt."

Ba người đi từng bước lên tầng cao nhất.

Đường Mạch đi đến trước một cánh cửa sắt liền dừng lại. Hắn cầm dao nhỏ đang chuẩn bị cạy ra khoá cửa, bỗng nhiên, động tác hắn ngừng lại. Ở phía sau hắn, ánh mắt Phó Văn Đoạt cũng sắc bén hẳn lên. Trên hành lang yên tĩnh, chỉ có Phó Văn Thanh là đang thành thành thật thật mà nhìn vào tay Đường Mạch, chờ đợi hắn cạy khóa cửa. Nhưng mà ngay sau đó, Đường Mạch bỗng chốc quay người, đem dao nhỏ trong tay phi ra ngoài.

Vèo!

Tốc độ lao đi của dao nhỏ cực nhanh, chém sắt như chém bùn, thẳng tắp mà đâm xuyên vào mắt mèo ở phía đối diện, đâm phập vào cánh cửa bên trong, ở trên cửa xuất hiện một lỗ thủng khá lớn.

Phó Văn Thanh mở to hai mắt, còn chưa kịp lên tiếng dò hỏi, Phó Văn Đoạt đã một phen túm lấy cổ áo cậu nhóc, dùng sức ném nhóc ấy xuống dưới lầu.

"Chạy mau !"

Thân thủ của Phó Văn Thanh tuy rằng không tốt như Phó Văn Đoạt, nhưng thể chất của cậu nhóc sau địa cầu online cũng đã tăng lên. Ngay khi bị Phó Văn Đoạt ném xuống dưới, tay phải cậu nhóc chống đất, vững vàng tiếp đất thành công. Kế tiếp Phó Văn Thanh cũng không ngẩng đầu mà lập tức chạy thẳng xuống lầu, ở trên đỉnh đầu cậu nhóc, âm thanh cửa sắt bị đập xuống đất rầm một tiếng vang lên.

"Bắt lấy thằng nhóc kia làm con tin!"

Phó Văn Đoạt nheo lại hai mắt, một chân đá vào người đàn ông vừa tông cửa chạy ra. Tề Hành nhanh chóng vươn tay ngăn lại, anh ta bị một cước này của Phó Văn Đoạt đá trở lại trong phòng, đập lên vách tường. Phó Văn Đoạt không cho đối phương cơ hội phản ứng, một chân vừa dùng sức, bất ngờ chạy vào trong phòng, tay phải giơ lên đánh vào đầu Tề Hành. Tề Hành lăn trên mặt đất né sang bên cạnh.

Cùng lúc đó, một thân ảnh màu trắng mảnh khảnh vụt ra từ phía bên kia của cánh cửa , nhanh chóng chạy xuống lầu.

Đường Mạch sớm đã có chuẩn bị. Một sợi dây cao su lấy tốc độ cực nhanh cuốn lấy cánh tay người này. Nữ bác sĩ vừa mới chạy đến tầng năm, dây cao cu liền quấn lấy cổ tay cô ta, dùng sức kéo cô ta trở lại. Lúc này Phó Văn Thanh đã chạy đến lầu hai, nữ bác sĩ kinh ngạc ngẩng đầu, đứng ở cầu thang giao giữa tầng năm và tầng sáu nhìn Đường Mạch, cô ta muốn thoát khỏi sợi dây đang trói buộc mình này, nhưng làm thế nào cũng đều không thể cởi bỏ được nó.

Cuối cùng, nữ bác sĩ kỳ quái nở nụ cười: "Hóa ra đây là dị năng của cậu à, Đường Mạch."

Nghe được tên mình, Đường Mạch trong lòng cả kinh. Ngay sau đó, nữ bác sĩ gầm lên một tiếng, trở tay bắt lấy sợi dây, đem Đường Mạch kéo xuống dưới. Thân thể Đường Mạch bay vọt lên không trung, hắn bắt lấy thời cơ, một chân đạp lên tường, một chân đạp lên tay vịn cầu thang, ổn định thân thể, cùng nữ bác sĩ giằng co.

Trong một gian phòng khác ở tầng sáu, Phó Văn Đoạt và Tề Hành đã giao đấu được vài hiệp. Âm thanh kim loại va chạm vào nhau không ngừng vang lên. Ở hành lang, tác dụng của dây cao su đã hết, cổ tay nữ bác sĩ được cởi trói, cô ta nghiêng người tránh đi cây dù nhỏ. Rầm ! Cây dù nhỏ đâm vào vách tường, Đường Mạch lập tức rút ra, lại tiếp tục đâm xuống một kích.

Nữ bác sĩ quay cuồng thân thể tránh né, Đường Mạch giơ cây dù nhỏ lần lượt công kích trực diện về phía cô ta.

Rầm Rầm Rầm!

Vách tường rất nhanh đã bị đâm ra một đám lỗ tròn, nữ bác sĩ cũng đã bị Đường Mạch dồn vào đường cùng. Cô ta xoay người muốn chạy, nhưng Đường Mạch lại lạch cạch một tiếng mở ra cây dù nhỏ, ngăn cản lại đường chạy thoát của cô ta. Kế tiếp hắn thu dù lại, dùng mũi dù hướng về phía ngực nữ bác sĩ. Sắc mặt nữ bác sĩ biến đổi, lần này cô ta rất khó có thể tiếp tục tránh thoát, chỉ thấy cô ta lấy ra từ trong túi một con dao nhỏ .

Đường Mạch nhìn thấy dao, dự đoán hướng tiến công của đối phương, nghiêng người tránh đi. Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, nữ bác sĩ giơ dao lên, ngay tiếp theo, mũi dao vừa chuyển......lại nhắm ngay về phía cánh tay phải của chính cô ta mà đâm xuống, máu tươi ào ạt chảy ra!

"Là do cậu ép tôi !"

Hai mắt Đường Mạch trợn to, hắn theo bản năng thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng động não suy nghĩ. Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ thông suốt đối phương vì sao lại đột nhiên làm ra loại hành vi tự hại mình như thế này, bỗng nhiên, một trận đau đớn trực tiếp truyền tới từ tay phải hắn . Cảm giác thống khổ khiến động tác của Đường Mạch chậm lại một nhịp, nữ bác sĩ nhân cơ hội trốn lên lầu, hội hợp cùng đồng bạn .

"Đi!" Tề Hành và nữ bác sĩ liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng nói.

Hai người quay đầu liền chạy về phía ban công, muốn nhảy xuống từ lỗi cửa sổ. Nhưng Phó Văn Đoạt căn bản không cho bọn họ cơ hội rời đi. Một sợi dây thừng mảnh khảnh từ phía sau quấn lên cánh tay Tề Hành, anh ta dùng sức muốn cởi bỏ nó, nhưng dây thừng lại gắt gao quấn chặt lấy anh ta. Đối phương cả giận nói: "Phó Văn Đoạt, chúng tôi hiện tại không muốn đánh nhau với anh!"

Phó Văn Đoạt lạnh lùng nói: "Vậy mấy người mai phục tại nơi này làm cái gì."

Nữ bác sĩ nỗ lực muốn cởi bỏ dây thừng cho đồng bạn, nhưng trước sau vẫn không thể làm gì được. Cô ta mắng một tiếng, vừa ngẩng đầu, phát hiện Đường Mạch cũng từ ngoài cửa tiến vào. Tay phải Đường Mạch mất tự nhiên rủ xuống, ngón tay run nhè nhẹ. Trên cánh tay hắn không có bất kì vết thương nào, nhưng trận đau đớn xuyên tim kia khiến người không thể bỏ qua.

Phó Văn Đoạt cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện tình huống không đúng: "Làm sao vậy?"

Đường Mạch chỉ vào cánh tay phải đang không ngừng chảy máu của nữ bác sĩ: "Cô ta tự đâm mình một đao, tôi liền cảm nhận được đau đớn ở cùng một vị trí với cô ta."

Ánh mắt Phó Văn Đoạt lạnh lùng.

Khả năng phục hồi của nữ bác sĩ thật sự kinh người, chỉ sau vài giây máu tươi đã dần đông lại, miệng vết thương trên cánh tay cô ta dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được cũng đã bắt đầu khép kín. Theo sự khép lại của vết thương, cảm giác đau đớn trên cánh tay phải Đường Mạch cũng dần dần chậm lại.

Dây thừng của Phó Văn Đoạt còn đang quấn chặt lấy Tề Hành, khiến nữ bác sĩ và Tề Hành cũng không thể rời đi.

Bốn người cách nhau năm mét, tạo thành thế giằng co trong gian phòng này.

Phó Văn Đoạt: "Mấy người rốt cuộc muốn làm gì."

Tề Hành cười lạnh nói: "Không liên quan gì đến anh, đi ngang qua không được sao ? Bắc Kinh là nhà anh xây lên à, không cho phép chúng tôi tùy tiện đi dạo ?"

"Vì sao cô lại biết tên tôi."

Những lời này vừa nói ra, Tề Hành và nữ bác sĩ cùng nhau quay đầu, nhìn về phía Đường Mạch.

Trên mặt Tề Hành hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó anh ta lập tức xoay đầu: "Đm, cô thế mà lại gọi ra tên hắn ?"

Nữ bác sĩ: "...... Lúc ấy tình huống nguy cấp, tôi không cẩn lỡ miệng nói ra."

"Mẹ kiếp!"

Giữa bốn người duy trì một sự cân bằng thực vi diệu. Dây thừng của Phó Văn Đoạt vẫn luôn bó chặt cánh tay Tề Hành, nữ bác sĩ và Tề Hành lại vẫn luôn không ngừng thử cởi bỏ nó. Tề Hành răn dạy nữ bác sĩ, không khí khẩn trương dường như có chút giảm bớt. Ngay sau khi Tề Hành nói ra câu "Chờ đến khi trở về Luyện Dư Tranh khẳng định sẽ giết chết cô", một chân anh ta và nữ bác sĩ đột nhiên dùng sức, đồng thời tiến lên, tấn công về phía Đường Mạch.

Nhưng Đường Mạch căn bản cũng không hề thả lỏng cảnh giác.

Hắn xoay người tránh đi trường côn của Tề Hành vừa đánh tới, đang chuẩn bị phản kích, bỗng nhiên, đầu hắn cảm nhận được một trận đau đớn thấu tim. Đường Mạch kêu lên một tiếng. Ở cách đó không xa, nữ bác sĩ cười lạnh dùng dao vẽ ra một miệng máu trên đầu mình. Trên đầu Đường Mạch không có máu, nhưng cảm giác đau đớn khi da thịt bị cắt qua giống như kim châm, đâm vào trái tim hắn.

Phó Văn Đoạt trực tiếp nhằm phía nữ bác sĩ, nữ bác sĩ một bên chạy trốn, một bên cầm dao tiếp tục tự làm đau chính mình. Tốc độ khôi phục của cô ta thực sự quá kinh người, cho dù vẽ ra miệng vết thương ở chỗ nào, đều có thể nội trong vòng năm giây sẽ khép lại. Nhưng chỉ cần như vậy là đủ. Tề Hành lần lượt nhằm về phía Đường Mạch, mỗi khi Đường Mạch muốn phản kích, cảm giác đau đớn thình lình xảy đến kia sẽ khiến động tác của hắn chậm lại, chỉ có thể không ngừng mà phòng ngự.

Tay phải Phó Văn Đoạt phải vung lên, thứ vũ khí kim loại sắc bén màu đen ầm một tiếng cắt qua vách tường. Nữ bác sĩ rốt cuộc bị hắn bức vào đường cùng.

Mắt thấy tình huống không ổn, trong ánh mắt nữ bác sĩ lập loè lên một tia sáng trắng, giây tiếp cô ta lại đâm một dao vào bả vai mình. Động tác Phó Văn Đoạt hơi ngừng lại, nhưng vũ khí kim loại sắc bén màu đen kia vẫn cứ đâm xuyên qua bụng nữ bác sĩ, cô ta phun ra một búng máu tươi.

Nữ bác sĩ vội vàng liên tục vẽ ra hơn mười miệng vết thương trên người mình, cuối cùng dứt khoát một đao tự chặt đứt tay phải, nhưng tốc độ của Phó Văn Đoạt vẫn không hề giảm bớt.

Nữ bác sĩ hoảng sợ nói: "Đm, anh có còn là con người nữa không đấy !!!"

Đáp lại cô ta là một kích hướng về phía ngực từ Phó Văn Đoạt. Nữ bác sĩ thấy thế nghiêng người tránh đi, nhưng mà ngay sau đó, một thanh chùy thủ màu đen xuất hiện trong tay trái của Phó Văn Đoạt. Tay phải đối phương múa may vũ khí màu đen, bức cho nữ bác sĩ né tránh sang trái, vừa lúc bại lộ sơ hở. Chủy thủ sắc bén như tia chớp đen, phụt một tiếng đâm vào trái tim nữ bác sĩ.

Nữ bác sĩ mở to hai mắt, trừng mắt nhìn thằng về phía Phó Văn Đoạt. Máu tươi từ miệng cô ta không ngừng phun ra, Phó Văn Đoạt cũng đồng dạng cảm nhận được nỗi đau khi trái tim bị đâm xuyên qua. Sự đau đớn ấy khiến hắn mấp máy môi, nhưng lại không phát ra bất kì thanh âm nào. Trong mắt nữ bác sĩ hiện lên các loại thần sắc phức tạp, cuối cùng, một chân cô ta đột nhiên dùng sức, cả người nhảy về phía sau, bay ra khỏi cửa, đâm sầm vào cửa phòng đối diện.

"Tề Hành, đm cậu mau tới cứu tôi, tôi sắp chết rồi đây này !"

Sau khi dị năng của nữ bác sĩ chuyển qua Phó Văn Đoạt, tình huống của Đường Mạch bên này cũng không qua nguy cấp. Phó Văn Đoạt đã từng nói qua, hắn biết được dị năng của Nguyễn Vọng Thư và Tề Hành. Dị năng của Nguyễn Vọng Thư là khống chế trọng lực, còn dị năng của Tề Hành là một loại quấy nhiễu thị giác. Thời điểm mỗi khi anh ta công kích, thị giác sẽ xuất hiện hai "Tề Hành". Một người là "Tề Hành" thật sự, một người sẽ là "Tề Hành" hư ảnh.

Tiếng kêu cứu của nữ bác sĩ nhìn như dùng mười phần sức lực, nhưng thật ra giọng nói đã rất run rẩy, âm cuối sắp tiêu tán đến nơi.

Tề Hành nghe thấy tiếng gào này, đầu tiên là mắng một câu thô tục, tiếp theo cũng không quay đầu lại mà nhằm về phía đối diện. Đường Mạch bắt lấy cơ hội, múa may cây dù nhỏ hướng về phía sau lưng Tề Hành. Thân ảnh Tề Hành ngay một khắc này liền biến thành hai người, anh ta rống giận phản công về phía Đường Mạch, Đường Mạch tránh đi trường côn nằm ở tay phải, đồng thời cây dù nhỏ cũng một kích đâm xuyên qua ngực Tề Hành thật.

Nhưng mà cùng lúc đó, tay trái vẫn luôn đặt ở phía sau của Tề Hành đột nhiên vung lên. Trong tay anh ta có một mảnh giấy màu đen, trông rất giống một lá bùa, đối phương động một chút đã đem mảnh giấy dán lên trán Đường Mạch. Đường Mạch phản ứng cực nhanh, tránh đi một kích này. Nhưng khi mảnh giấy chỉ còn cách đầu hắn khoảng 10cm, dường như có gì đó vụt qua trước mắt, vèo một cái bay đến trên đầu, gắt gao dán chặt trên trán hắn.

Tề Hành la lớn: "Mommy mommy hống, Hắc tháp là cha ta!"

Nói xong câu đó, một chân Tề Hành đạp tường, mượn lực bay về phía phòng đối diện. Anh đỡ lấy nữ bác sĩ, vốn đang muốn mang theo cô ta nhảy xuống lầu chạy trốn, nhưng ngay khi hai người vừa mới tiến vào cửa phòng, một giọng trẻ con thanh thúy liền vang lên trong hành lang——

"Leng keng! Người chơi Tề Hành, Lý Diệu kích phát nhiệm vụ chi nhánh 'Hai người trở lên bước vào phòng ngủ của Vương Trạch Tín', chính thức tiến vào phó bản hiện thực 'Một ngày trước khi chết của Người chơi chính thức Vương Trạch Tín'.

Địa điểm trò chơi: Phòng ngủ của Vương Trạch Tín.

Thời gian trò chơi: Một ngày.

Hữu nghị nhắc nhở: Người rời khỏi địa điểm trò chơi sẽ coi như bỏ quyền trò chơi, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Thỉnh người chơi tích cực tham dự, tận hưởng trò chơi!"

Một chân Tề Hành vừa mới đưa ra ban công cương ở giữa không trung. Trong miệng Lý Diệu lại phun ra một búng máu, không biết là vì tức giận hay là bởi vì miệng vết thương nơi trái tim kia.

Tề Hành lôi kéo cổ áo Lý Diệu, trên mặt giống như vỉ màu bị đánh đổ, biểu tình lúc này cực kỳ phong phú. Cuối cùng anh ta liên tục chửi bậy, sắc mặt xanh mét lôi kéo Lý Diệu trở lại trong phòng. Tề Hành vừa ngẩng đầu, phát hiện Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đang đứng ở phòng đối diện. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Mạch, anh ta cho rằng Đường Mạch là bởi vì mảnh giấy màu đen mình vừa dán lên trán mà cảm thấy sợ hãi, anh ta cười lạnh nói: "Ha hả, họ Đường kia, tôi không phải đánh không lại cậu, mà là nơi này quá nhỏ, không gian để tôi phát huy hữu hạn. Cậu cứ chờ đấy, rồi cậu sẽ biết đó là cái gì."

Phó Văn Đoạt sau khi nghe Hắc Tháp nói ra tên của phó bản hiện thực này, liền cúi đầu, nhìn về phía Đường Mạch.

Mặt Đường Mạch cắt không còn một giọt máu, hắn thất thần nhìn về phía đối diện. Cánh cửa nơi ấy sớm đã bị Lý Diệu dùng thân thể đập hư, cửa của gian nhà bên phía bọn họ cũng bị Tề Hành đá hỏng. Giờ khắc này, bốn người bọn họ cứ như vậy đứng ở hai gian phòng, cửa lớn rộng mở, nhìn chằm chằm đối phương.

Chỉ cách nhau chỉ mười mấy mét, nhưng lại xa như giữa sự sống và cái chết vậy.

Nếu mở ra được cửa phòng lão Vương, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt sẽ không phát hiện Tề Hành và Lý Diệu đang giấu mình sau một cánh cửa khác, thông qua mắt mèo lặng lẽ quan sát bọn họ, và người vừa rồi tiến vào căn nhà kia chính là bọn họ. Nhưng mà hết thảy đều không có "nếu như". Thật giống như Hắc tháp vừa nói, phó bản này gọi là "Một ngày trước khi chết của Người chơi chính thức Vương Trạch Tín ".

Đường Mạch bình tĩnh nhìn về phía gian phòng đối diện, ba giây sau, hắn nói: "Đi."

Phó Văn Đoạt nhìn hắn trong chốc lát, nói: "Được."

Đi từ hàng lang có chút nguy hiểm. Người chơi khác không vào được phó bản hiện thực đã mở ra kia, Tề Hành và Lý Diệu cũng sẽ không đi ra. Nhưng bọn họ rất có thể sẽ sử dụng đạo cụ, đánh lén Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Đường Mạch đi đến ban công của gian nhà ở phía bên bọn họ, tay phải chống lên, nhảy xuống.

Hai người biến mất trong phòng. Sau khi bọn họ rời đi không lâu, trên hành lang vang lên tiếng cãi cọ của Tề Hành và Lý Diệu.

"Đều tại cô đấy, tôi đã nói không cần khẩn trương như vậy, hiện tại thì tốt rồi, cmn lại kích phát một cái phó bản hiện thực không thể nào mà hiểu nổi."

"Có thể trách tôi sao ? Không phải cậu nói thời gian có hạn, chỉ còn lại bảy ngày, thủ lĩnh vẫn chưa tỉnh, Luyện Dư Tranh cũng không thể tới đây, chúng ta nắm chặt thời gian, hành sự tùy theo hoàn cảnh à?"

"Đm, tôi nói trách cô thì chính là trách cô đấy."

"Đm anh......"

Bỗng nhiên, hai người đột nhiên im bặt, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Nơi đó vốn dĩ không còn cửa, bởi vì cửa phòng đã bị nữ bác sĩ đập hư. Nhưng hiện giờ, một cánh cửa mới tinh lại xuất hiện ở chỗ đó. Lỗ khóa truyền đến một tiếng lạch cạch, cửa phòng bị người mở ra. Phía sau cửa không có lấy một bóng người.

Tề Hành và Lý Diệu không cãi cọ nữa, ánh mắt bọn họ lạnh lẽo nhìn về phía cửa phòng. Chỉ thấy ở nơi trống rỗng kia, đột nhiên xuất hiện một bên chân. Này thật sự chỉ là một bên chân, ở vị trí cửa ra vào, dường như có một kết giới vô hình, có người từ ngoài phòng tiến vào, men theo động tác của cậu ta, thân thể cậu ta cũng từng chút mà hiện ra trong không khí.

Ngay sau khi cậu ta đã hoàn toàn tiến vào gian phòng, toàn bộ thân thể đối phương cũng dần xuất hiện.

Đây là một người thanh niên tóc húi cua thân hình cao lớn, cả người cậu ta đều là máu, trên mặt có một miệng vết thương dữ tợn. Sau khi lảo đảo đi vào phòng, cậu ta vội vàng chạy về phía phòng ngủ. Cậu ta dường như không hề nhìn thấy Tề Hành và Lý Diệu đang đứng trong phòng khách, một bên chạy vào phòng ngủ, một bên run rẩy nói: "Di động, di động......Phải nói việc này cho Hạo Tử và A Đường. Đúng, nói cho, nói cho hai người bọn họ, nhất định phải nhắc nhở bọn họ, Trò chơi Hắc tháp, Trò chơi Hắc tháp......"

Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng đóng lại.

"Leng keng! Phó bản hiện thực 'Một ngày trước khi chết của Người chơi chính thức Vương Trạch Tín ' chính thức mở ra!"

Dưới lầu, trong hoa viên của tiểu khu.

Sau khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt từ tầng sáu đi xuống dưới, liền ở trong tiểu khu tìm kiếm một lát, cuối cùng cũng tìm được Phó Văn Thanh đang ẩn mình trong một góc khuất. Cậu nhóc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net