Chương 47 : Phó tiên sinh, đã lâu không gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như lời Jacks nói, Đường Mạch và Lạc Phong Thành cũng không thể làm gì khác, hiện tại liền quay trở về Attack. Bọn họ chờ tới 8 giờ sáng, xác định lúc 6 giờ Hắc tháp không phát sinh bất kì biến cố nào, đến 8 giờ cũng hết thảy bình thường.

Lúc mặt trời lên cao, người chơi đi xung quanh Hắc tháp quan sát Hắc Tháp phiên bản mới dần nhiều lên. Lúc này người chơi phần lớn đều không mang tâm lý phòng bị. Bọn họ tuy rằng cảnh giác với người xung quanh, nhưng sẽ không giống như 50 người chơi lúc 0 giờ kia, tâm lý cẩn thận, che dấu chính mình.


Ba người Đường Mạch ban ngày đi qua đi lại dưới Hắc tháp quan sát một lần nữa. Đường Mạch tùy tiện lấy một chiếc áo khoác sáng màu từ một cửa hàng ven đường. Vẻ ngoài của Đường Mạch rất có lừa gạt tính. Sau khi mặc loại quần áo giản dị này vào, Đường Mặc trông chỉ như một cậu sinh viên đại học bình thường, không hề có bất kì loại uy hiếp nào. Trong đám người, Đường Mạch có nhận thấy được vài đường nhìn quét qua tầm mắt, hắn làm bộ như không có việc gì, đứng chung một chỗ cùng Lạc Phong Thành và Jacks. Ngược lại là Jacks, anh ta thu hút ánh mắt của rất nhiều người.


Chẳng mấy chốc, ba người trở về Phổ Đông.
Trên đường đi, Lạc Phong Thành nói: "Hắc tháp không cung cấp cho người chơi bất kỳ gợi ý nào về phiên bản mới. Chúng ta chỉ có thể tự mình chậm rãi nghiên cứu Phó bản tập kết và phó bản hiện thực. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, mỗi ba tháng cưỡng chế công tháp là điều không thể thay đổi."


Đường Mạch gật đầu: "Đúng vậy. 50 người chơi đêm qua cùng với tôi quan sát Hắc tháp, đại đa số hẳn đều là khách lén qua sông. Hắc tháp chán ghét khách lén qua sông, những con quái vật trong Hắc tháp cũng cực kỳ thù địch với khách lén qua sông, chỉ cần ăn bọn họ liền có thể đạt được sức mạnh. Bọn họ tối hôm qua lẻn vào quan sát Hắc tháp, chính là muốn tìm cách giải quyết thân phận của chính mình. Nhưng lần này việc Hắc tháp đổi mới không liên quan gì đến khách lén qua sông cả."


Đêm qua Đường Mạch sở dĩ muốn đi nhìn Hắc tháp là vì để tìm hiểu thêm thông tin. Không ai biết bản cập nhật Hắc Tháp là cái gì. Đây là bản cập nhật đầu tiên, cố gắng nắm giữ càng nhiều thông tin thì càng tăng khả năng tồn tại ở các phiên bản tiếp theo. Ví dụ như nếu tối hôm qua không tới, liền sẽ không nhìn thấy điểm nhỏ lóe lên 62 lần kia.

Lạc Phong Thành là ngạch quân dự bị nên sức chiến đấu cực kì yếu, anh ta muốn tới cũng là vì để xem xét sự biến hóa của Hắc tháp. Trước Địa cầu online, Lạc Phong Thành là tổ trưởng của tổ nghiên cứu Hắc tháp ở Thượng Hải, không ai hiểu Hắc Tháp hơn anh ta.


Jacks nghe Đường Mạch nói xong cũng đáp lại : "Khách lén qua sông vốn dĩ chính là tội phạm giết người, Hắc tháp chán ghét bọn họ là điều đương nhiên. Lúc trước khi tổ chức Khách lén qua sông ăn tim người, Nhiếp Phi đã chết trong tay bọn họ. Loại người này nếu chết bớt đi, chúng ta mới càng có hy vọng sống sót."


"Lý do giết người cũng có rất nhiều." Lạc Phong Thành ngẩng đầu nhìn về phía Jacks, " Trước đây Hắc tháp cho nhân loại thời gian ba ngày trước thời điểm đăng nhập, không hề nói giết người là một trong những cách để tiến vào trò chơi. Theo suy đoán này, 99% Khách lén qua sông cũng không phải vì Hắc tháp mà giết người. Nhưng giết người không nhất định sẽ là người xấu. Có rất nhiều lý do để giết người."


Jacks có chút hiểu ra, gật đầu: "Tôi biết rồi."


Đường Mạch nhìn bọn họ, chậm rãi lâm vào trầm tư.

Giết người không nhất định sẽ là người xấu, những lời này trước nay đều không hề sai.


Đường Mạch cũng không biết Hắc tháp dùng cách nào để nhận định Khách lén qua sông, nhưng dựa theo tác phong cứng rắn nhất quán của Hắc tháp, theo định nghĩa của nó, cho dù anh vì sao mà lại giết người, anh đều sẽ là Khách lén qua sông. Ví dụ như trong trò chơi Chuột chũi lớn, nữ học sinh trung học mười lăm tuổi, Bành Ngọc Văn.


Nữ sinh này bị bạn trai qua mạng lừa gạt tình cảm mà mang thai. Chờ đến khi quay đầu lại mới nhận ra đối phương căn bản không có khả năng cùng mình bên nhau. Cái thai đã bảy tháng. Thực sự đã quá muộn. Vì sự an toàn của cô bé nên cha mẹ cô quyết định không mạo hiểm, quyết định sinh đứa bé ra, thay con gái mình nuôi lớn đứa trẻ. Nhưng nữ sinh này lại giết đứa nhỏ. Sau đó cô bé bị Hắc tháp nhận định là Khách lén qua sông. Chuột chũi lớn gấp không chờ nổi mà giết nữ sinh rồi đem cô bé nuốt chửng.


Dựa theo pháp luật Trung Quốc, tội ác này chắc chắn không bị phán tử hình, thậm chí còn có khả năng phán không đến vài năm. Nhưng trong mắt Hắc tháp, Khách lén qua sông đều giống nhau. Cho dù là giết người ăn tim, hay bóp chết trẻ con, cuối cùng chỉ có một kết cục.


"Thời điểm Địa cầu online, nơi có tỷ lệ sống sót cao nhất trên toàn thế giới là ở đâu ?" Đường Mạch đột nhiên hỏi.

Jacks nghĩ nghĩ: "Hẳn là Trung Quốc và Ấn Độ đi? Đây đều những quốc gia đông dân nhất thế giới."

Đường Mạch lắc đầu.

Lạc Phong Thành: "Là khu vực có chiến tranh. Căn cứ vào lượng dân số có thể tạo ra một số lượng lớn người chơi sống sót, nhưng theo tỷ lệ, số lượng người chơi sống sót trong khu vực xảy ra chiến tranh sẽ nhiều hơn. Bởi vì họ giết người mỗi ngày". Giết người, là cách thức tiến vào trò chơi đơn giản nhất.

Đường Mạch và Lạc Phong Thành liếc mắt nhìn nhau.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã trở lại trung tâm thương mại.

Bản cập nhật của Hắc Tháp vẫn chưa mang lại bất kỳ thay đổi nào cho người chơi. Đường Mạch cẩn thận quan sát mỗi một người ra vào trung tâm mỗi ngày. Bọn họ vẫn giống như trước đây, dường như không cảm thấy bất kì sự khác biệt nào giữa Hắc Tháp phiên bản nâng cấp và Hắc Tháp cũ. Thẳng đến ngày hôm sau, một người chơi là ngạch quân dự bị vội vàng chạy vào trung tâm thương mại.

Đây là một người đàn ông trung niên trông khá bình thường, dáng người nhỏ gầy, là kiểu người phổ biến nhất trong số hơn 80 người chơi trong trung tâm thương mại. Đường Mạch đứng ở lầu ba nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy người đàn ông vội vã đi đến một cửa hàng với tốc độ rất nhanh ngay khi bước vào trung tâm. Khi bước đi, người đàn ông không ngừng nhìn ngó xung quanh, cẩn thận đánh giá người bên cạnh, sợ người khác chú ý tới mình.

Đường Mạch nheo lại đôi mắt, xoay người đi xuống cầu thang.

Một cái bóng màu nhạt nhanh chóng xuyên qua các cửa hàng, dừng lại ở một tiệm bánh.

Khi bước vào cửa hàng quần áo, người đàn ông trung niên liền khóa cửa, xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong. Nhìn không thấy thân ảnh ông ta đâu cả. Đường Mạch nhìn xung quanh, sau đó sải bước vào cửa hàng bánh bên cạnh. Đường Mạch khóa cửa lại, tiếp theo đi vào trong bếp và tìm thấy một chiếc quạt thông gió.

Bánh kem đặt trên bàn bếp bị mốc, quạt thông gió thì phủ đầy tro bụi. Đường Mạch mở quạt ra, dùng tay phải đo một chút đường kính đầu thông gió. Hắn trầm tư một lát, lấy ra Cây dù nhỏ. Sau khi niệm chú ngữ, cổ tay phải vừa động, đầu dù đã chọc thủng bức tường 10cm bên dưới lỗ thông gió.

Một tiếng nứt vỡ vang lên, Đường Mạch dùng cùng một phương thức, đem mặt tường xung quanh lỗ thông gió chọc 4 lỗ nhỏ. Hắn thu hồi cây dù nhỏ, thật cẩn thận đi theo lỗ nhỏ, gạt những hòn đá vỡ vụn xuống. Tiếp đó, Đường Mạch khom người chui vào, đi đến nhà kho của cửa hàng quần áo.

Đường Mạch kề sát cửa nhà kho, nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người đàn ông và một người phụ nữ.

"Lý Cường đã bị kéo vào Phó bản hiện thực rồi ! Ngay vừa rồi, khi tôi còn đang đi cùng với cậu ấy, cậu ấy đột nhiên liền bị kéo vào."

"Cái gì?!"

"Suỵt, cô nhỏ tiếng một chút !" Người đàn ông trung niên nhanh chóng bịt miệng người phụ nữ.
Sau một lúc lâu, giọng người nữ vang lên: "Anh tại sao lại biết đó là phó bản hiện thực ? Phó bản hiện thực không phải chỉ là thứ mà Hắc tháp bản cập nhật mới đưa ra gần đây thôi sao ? Lý Cường có phải đã tiến vào một phó bản mà từ trước đến giờ chúng ta chưa phát hiện ra hay không. Chính là loại phó bản cấp S mà chúng ta trước kia thường xuyên tham gia ấy?"

"Đương nhiên không phải, đây chính là phó bản hiện thực."

Giọng nói người đàn ông trung niên mang theo một tia sợ hãi, "Một Thợ giày sắt to lớn đột nhiên xông ra từ sau nhà máy, sau đó kéo Cường Tử đi luôn. Tôi không biết Cường Tử đã làm gì, tôi lúc ấy đang ở ngay bên cạnh cậu ấy, Thợ giày sắt nhìn tôi cười hắc hắc, nhưng lại không kéo tôi đi. Sau đó còn nói với tôi, hoan nghênh tôi cũng tiến vào phó bản."

Hai mắt Đường Mạch co rụt lại.

Người nữ nói: "Thế anh Lý Cường đâu rồi? Anh ấy đi vào, tại sao anh lại không kéo anh ấy lại ?!"

Người đàn ông trung niên lại nói : "Tôi kéo cậu ấy lại ? Tôi lấy cái gì để kéo cậu ấy lại đây ? Đm, cây đinh của Thợ giày sắt toàn là máu. Tôi nếu dám nhiều lời một chữ, liền sẽ không được chết toàn thây đâu. Tôi chỉ có thể nhanh chóng chạy về......"

"Ầm ——"

Một âm thanh vang dội vang lên ở bên ngoài cửa hàng quần áo, người đàn ông và người phụ nữ trung niên sợ tới mức cả người run lên. Hai người nấp mình sau quầy thanh toán nhìn về phía người thanh niên đá cửa bước vào.

Trong tay Đường Mạch là chiếc khóa sắt mà người đàn ông vừa khóa trên cánh cửa , giờ phút này nó đã đứt gãy thành hai nửa. Hắn đem chiếc khóa nặng trĩu tùy ý ném trên mặt đất, đi từng bước đến trước mặt hai người này. Ánh mắt hắn lướt qua trên người phụ nữ, cuối cùng lại nhìn về phía người đàn ông trung niên.

Đường Mạch trấn định nói: "Anh vừa rồi nói, một con quái vật Hắc tháp vừa xuất hiện trong thế giới hiện thực?"

Người đàn ông trung niên đã từng nhìn thấy Đường Mạch ở cùng một chỗ với thành viên của tổ chức Attack, nhưng loại tin tức này quá quan trọng và rất có giá trị. Tròng mắt anh ta vừa chuyển động, tính toán dấu diếm mọi chuyện. "Tôi chỉ là nhìn thấy một người lôi đồng đội của tôi đi thôi......"

Đường Mạch nhàn nhạt nói: "Bởi vì căn cứ của tổ chức Attack ở đây, cho nên những tên Khách lén qua sông chưa bao giờ dám đến trung tâm thương mại này." Cho nên mấy người mới có thể ngủ yên hàng đêm mà không cần sợ hãi.

Hai người nam nữ trung niên nhìn nhau, dường như không hiểu ra ý tứ trong lời nói của Đường Mạch

Nhìn biểu tình trên mặt bọn họ, Đường Mạch đột nhiên cảm thấy chính mình nên cứng rắn hơn một chút. Hắn hiện tại có hai loại lựa chọn, một là trực tiếp xoay người đi tìm Jacks. Jacks ở trung tâm có thể nói là chỉ cần nghe tiếng đã sợ vỡ mật, anh ta cũng không đả thương người khác, nhưng cái thân hình khủng bố cao lớn giống như người khổng lồ kia khiến mỗi ngạch quân dự bị đều rất sợ hãi. Mà một loại lựa chọn khác chính là......

"Xoát ——"

Một cây dù nhỏ màu hồng thẳng tắp đâm thủng vách tường trước mặt 2 người nam nữ trung niên Sau đó Đường Mạch thu dù. Trên vách tường xuất hiện vứt nứt như mạng nhện, nhanh chóng lan ra, che kín nửa bên vách tường.

Người đàn ông thấy một màn này, trái tim tức khắc dừng lại. Anh ta chậm rãi quay đầu nhìn sang Đường Mạch. Khóe môi Đường Mạch khẽ nhếch lên, ánh mắt lại vô cùng lạnh băng: "Nếu anh không nói.... Tôi sẽ giết anh."

Năm phút đồng hồ sau, Đường Mạch đi vào văn phòng của Lạc Phong Thành, trực tiếp vào vấn đề mà nói: " Phó bản hiện thực xuất hiện rồi."

Lạc Phong Thành lập tức ngẩng đầu: " Phó bản hiện thực ?"

Đường Mạch đem người đàn ông trung niên vào phòng.

Đây là lần đầu tiên người này tiến vào căn cứ của tổ chức Attack. Trong trung tâm này, toàn bộ bãi đỗ xe ngầm 3 tầng dưới lòng đất đều là địa bàn của Attack, những người chơi khác không thể tiến vào đây.

Đối phương run sợ đi đến trước mặt Lạc Phong Thành, thuật lại một lượt tất cả mọi chuyện mình vừa chứng kiến. Lạc Phong Thành triệu tập Jacks, Đường Xảo, Đường Mạch và Bé Mập, năm người đi theo người đàn ông tìm được nơi Lý Cường bị kéo đi.

Khi đi bộ đến phụ cận 1km, Lạc Phong Thành dừng lại : "Cẩn thận, chúng ta tạm thời chưa biết cách kích phát phó bản ở đây. Nếu tùy tiện đi lại, rất có khả năng cũng sẽ bị kéo vào Phó bản hiện thực kia."

Lạc Phong Thành yêu cầu người đàn ông cẩn thận chỉ ra vị trí của Thợ giày sắt.

"Chính là ở chỗ ngoặt kia, tôi và Lý Cường hôm nay muốn đi thử một lần phó bản ở xưởng bia. Phó bản kia hoàn toàn có thể an toàn thoát ra. Không nghĩ tới mới vừa đi đến đây, liền nghe được âm thanh của một chiếc khóa sắt kéo lê trên đất. Chúng tôi chỉ là ngạch quân dự bị, không có sức chiến đấu , sợ tới mức chỉ nghĩ tìm nơi nào đó trốn đi. Nhưng căn bản không đến vài giây, Thợ giày sắt kia liền xuất hiện , từ bên kia đi tới."

Người đàn ông chỉ vào một góc nhà xưởng.

Đường Mạch ngưng mi hỏi: "Gã trông như thế nào?"

Người đàn ông hiện tại nhớ lại vẫn có chút sợ hãi: "Thân cao hai mét, ít nhất là hai mét, cực kỳ cường tráng. Tay trái gã cầm theo một đoạn khóa sắt bị chặt đứt, tay phải cầm một cây đinh rất dài, đầu cây đinh toàn bộ đều là máu."

Đường Mạch: "Anh tại sao lại biết gã là Thợ giày sắt?"

Người đàn ông nói: "Chính gã thừa nhận vậy mà. Vừa thấy tôi và Lý Cường, gã đã nói, hoan nghênh chúng tôi đến với thế giới trò chơi của Thợ giày sắt."

Người đàn ông lại chỉ con đường nơi anh ta và Lý Cường đã từng đi qua và nơi Thợ giày sắt biến mất. Mấy người Đường Mạch để người đàn ông rời đi, sau đó cùng nhau đi đến nơi xa kia.

Lạc Phong Thành: "Triệu Tử Ngang, thử di chuyển một ít đồ vật qua đây đi."

Triệu Tử Ngang gật đầu.

Bé Mập có được dị năng không gian di động. Cậu bé trước tiên thử di chuyển một cây đinh. Loại đồ vật nhỏ này cậu bé di chuyển không mất chút sức nào. Bé Mập khống chế cây đinh, di chuyển qua lại trên mặt đất và không khí gần nhà xưởng. Cây đinh hoàn toàn không bị ngăn trở, không chạm vào bất cứ thứ gì.

Tiếp theo Đường Xảo lấy ra một miếng xốp lớn đưa cho Bé Mập. Miếng xốp nhìn thì cồng kềnh nhưng thực ra lại rất nhẹ, dễ dàng di chuyển hơn nhiều. Cậu bé di chuyển miếng xốp nhưng cũng không gặp bất kì trở ngại nào.

Đường Mạch chỉ đến một dấu vết ở đằng sau nhà máy : "Nơi này đã từng kích phát một phó bản, chúng ta không cần đi từ nơi này, từ bên kia vòng qua đi. Nếu quái vật Hắc tháp thật sự xuất hiện ở trên địa cầu, trò chơi kia rất có khả năng cũng tiến hành ở trên địa cầu."

Năm người theo đường nhỏ, dò dẫm đi về phía trước.

Đúng như những gì người đàn ông kia đã nói, không bao lâu, Đường Mạch liền phát hiện vài giọt máu. Vết máu đen bị giấu trong đất rất khó phát hiện. Lạc Phong Thành ngồi xổm nắm một ít bùn đất, đặt trước mũi ngửi ngửi. Anh ta ngầng đầu. "Máu người, còn chưa khô hẳn".

Thợ giày sắt thực sự đã xuất hiện gần đây, máu này rất có thể là từ chiếc đinh của thợ giày sắt nhỏ xuống.

Năm người bước đi thận trọng, đi được nửa đường, máu trên mặt đất càng ngày càng nhiều.

Đường Mạch nói : "Lạc Phong Thành ở lại đây, 4 chúng ta tiếp tục đi"

Thực lực của Lạc Phong Thành quá yếu, nếu thực sự đụng phải quái vật, đó không chỉ là nguy hiểm cho bản thân anh ta mà còn trở thành gánh nặng cho đồng đội. Vì vậy Lạc Phong Thành gật đầu đồng ý, đứng tại chỗ chờ đợi.

Sau khi đi được nửa cây số. Đường Mạch đột nhiên dừng lại. Một âm thanh thanh thúy vang lên ở bên tai bốn người ——

"Leng keng! Phó bản hiện thực 'Thợ giày sắt đáng yêu ' đã mở ra. Thỉnh người chơi trước tiên hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh ' ngẫu nhiên gặp được Thợ giày sắt ', sau đó sẽ tiếp tục tiến vào phó bản."

Bàn tay Đường Mạch nhanh chóng cầm chặt cây dù nhỏ. Phía sau hắn, Bé Mập di chuyển một chiếc đinh nổi lên , Jacks nắm chặt hai tay, Đường Xảo rút đao ra. Nhưng mà bốn phía vẫn là một mảnh yên tĩnh, Thợ giày sắt không xuất hiện, Phó bản hiện thực cũng chưa mở ra.

Đường Mạch cảnh giác quan sát đến bốn phía, hắn chậm rãi buông ra cây dù nhỏ : "Xem ra trước tiên phải hoàn thành "Ngẫu nhiên gặp được Thợ giày sắt" thì mới có thể tiến vào phó bản hiện thực, nếu không chúng ta hẳn là không thể tiến vào trò chơi này."

Đường Xảo gật đầu: "Cái này quả nhiên là Phó bản hiện thực. Chúng ta đi về trước cùng tiến sĩ Lạc nói qua tình huống nơi này một chút."

Bốn người chuẩn bị rời đi.

"Từ từ." Đường Mạch mở miệng, mọi người xoay người nhìn hắn.

Chỉ thấy Đường Mạch đứng giữa con đường nhỏ vắng vẻ, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước. Trước mặt hắn là một ngã tư đường, từ nơi này đi ra ngoài, liền có thể trở lại con đường bê tông, đi bộ trở về đường chính. Đây là chỗ giao nhau giữa mấy gian nhà xưởng, nhìn qua vẫn giống như bình thường, không có bất kì chỗ nào khác thường cả, thế nhưng Đường Mạch lại cố tình nghiêm túc nhìn liền một phút đồng hồ, không hề mở miệng.

Bé Mập hỏi: "Anh Đường Mạch?"

Đường Mạch không trả lời lại Bé Mập, hắn bước lên trước, một tay nắm chặt cây dù nhỏ, một tay hơi hơi nâng lên. Đường Mạch bước ba bước, rồi bốn bước về phía trước. Khi đi đến bước thứ 5, tay phải Đường Mạch bỗng chốc dừng lại, mặt hắn bỗng biến sắc. Đường Mạch sờ tay lên không trung, quay đầu nói: "Nơi này không đi qua được."

Ba người còn lại nhất thời cả kinh.

Đường Xảo là người đầu tiên phản ứng lại, cũng chạy lên thử đưa tay sờ soạng vào không trung : "Đúng thật, thực sự giống như có một bức tường ở đây vậy!"

Một bức tường trong suốt như thủy tinh đột nhiên được dựng lên trong không khí, Đường Mạch có thể nhìn thấy nhà xưởng, đường cái ở phía đối diện, nhưng lại không thể đi xuyên qua nó. Gió nhẹ thổi từ sau lưng bọn họ, xuyên qua bức tường vô hình, cuốn bay những chiếc lá rụng nơi con đường đối diện.

Đường Mạch thấp giọng nói: "Gió có thể xuyên qua. Triệu Tử Ngang, em thử một chút đi, xem xem cây đinh có thể xuyên qua được không."

Triệu Tử Ngang nghe theo : "Vâng ạ."

Cây đinh nhỏ quả thực đâm được vào bức tường vô hình, nhưng ngay tại thời điểm đâm vào, nó bị bức tường chặn lại. Cây đinh nho nhỏ tựa như đụng phải thứ gì đó, xoay tròn với tốc độ cao như muốn xuyên qua bức tường. Triệu Tử Ngang thu hồi cây đinh.

Trên mặt đất là máu tươi đã biến thành màu đen, khu nhà xưởng trời trong và nắng ấm, không có bất kì sự thay đổi nào so với ngày thường.

Đường Mạch nhìn lên phía nhà xưởng yên tĩnh.

"...... Đây là chính là Phó bản hiện thực ."

Đường Mạch quay trở lại và kể những gì hắn nhìn thấy cho Lạc Phong Thành. Lạc Phong Thành ngay lập tức thay đổi sắc mặt, đi đến nơi có bức tường vô hình thử sờ soạng một phen. Lạc Phong Thành và Đường Mạch lựa chọn giống nhau, cùng ném thử một hòn đá nhỏ về phía bức tường, xem xem có thể xuyên qua hay không. Hòn đá nhỏ bị bắn trở về. Nhưng ánh mặt trời và gió nhẹ, toàn bộ đều không hề bị ngăn cản mà xuyên qua bức tường, tiến vào phó bản hiện thực chết chóc này.

Đường Mạch nhìn về phía Lạc Phong Thành, Lạc Phong Thành cũng quay đầu nhìn hắn.

Lạc Phong Thành : "Sự vật tồn tại khách quan như gió và ánh mặt trời, đều không bị ngăn cản, có thể tiến vào trong."

Đường Mạch nói :"Cho nên nói, chỉ cần là nhân vi thay đổi đồ vật (đoạn này bí từ không biết dịch sao nữa. Nguyên văn là "人为改变的东西". Có thể hiểu như kiểu đồ nhân tạo, không phải tự nhiên à ?) thì sẽ ko thể tiến vào. Cho dù đó là một hòn đá"

Tại Hắc tháp phiên bản đổi mới ngày thứ hai , phó bản hiện thực đã xuất hiện.

Một ngày sau, một phó bản tập kết cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

Sáng sớm ngày 03 tháng 01, ngay khi đồng hồ điểm 6h, một âm thanh vang dội truyền khắp toàn bộ Thượng Hải :

"Leng keng! Thời gian của Phó bản tập kết đã mở ra. Địa điểm : quán rượu Hương Tiêu ở Vương quốc Dưới Lòng Đất, Phần thưởng : Một lọ rượu trắng mùi vớ thúi mà Mario thúc thúc thích nhất, Boss: chủ nhân Quán rượu Hương Tiêu.

17h42' ngày 03 tháng 01, xin vui lòng đến Quảng trường trung tâm Tĩnh An để tham gia trò chơi!

"Leng keng! Thời gian của Phó bản tập kết đã mở ra ......"

Hắc tháp tổng cộng thông báo ba lần, Đường Mạch nghe thấy giọng nói này khi đang thu thập đồ đạc chuẩn bị quay về Tô Châu. Động tác trên tay lập tức dừng lại, cẩn thận mà nghe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net