Chương 55 : Đường Đường: Thật muốn cùng Lão Phó công tháp...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lần lượt xỏ lại giày rồi cùng nhau rời khỏi nhà xưởng. Thời điểm bọn họ vừa cất bước, Thợ giày sắt liền ném chiếc khóa sắt ,nghênh ngang đi vào gian tạp hóa mà Phó Văn Đoạt đã ở lúc trước. Đường Mạch tò mò nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên sợi xích phía sau lưng Thợ giày sắt.

Hắc tháp đã từng nói qua, sợi xích này bị ảnh hưởng bởi luật nhân quả, khi bị nó trói buộc thì sẽ không thể tự mình cởi bỏ.

Tác dụng của sợi xích này so với Đôi Giày Thần Kỳ còn lớn hơn rất nhiều.

Mắt thấy Thợ giày sắt ngày càng đi xa, Đường Mạch quay đầu, thấp giọng nói: "Anh nghĩ chúng ta có thể cướp được nó từ tay Thợ Giày Sắt không ?"

Phó Văn Đoạt không quay đầu nhìn sợi xích của Thợ Giày Sắt nhưng cũng vẫn hiểu rõ ý tứ trong lời Đường Mạch: " Chắc là không thể."

Đường Mạch lộ ra biểu tình thất vọng, tiếp tục đi về phía trước.

Phó Văn Đoạt nhìn thấy bộ dáng này của đối phương, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng cũng không nói gì.

Sợi xích này quả thật là một bảo bối quý giá, nhưng lấy kinh nghiệm đã từng giao thủ với Thợ giày sắt của Phó Văn Đoạt, cho dù hắn liên thủ với Đường Mạch , chỉ sợ cũng đều không phải là đối thủ của Thợ giày sắt. Thợ giày sắt có lẽ còn mạnh hơn một bậc so với Pinocchio, mặc dù chưa đạt tới cấp bậc của Ông già Noel và Bà ngoại Sói, nhưng chắc chắn cũng không kém là bao.

Hai người rất nhanh đã băng qua khu nhà xưởng và trở về trung tâm thương mại.

Sắc trời đen nhánh, Phó Văn Đoạt định tùy tiện tìm một chỗ nghỉ qua đêm ở trong trung tâm. Đường Mạch nhìn theo thân ảnh Phó Văn Đoạt biến mất tại lối thoát hiểm, sau đó hắn cũng rời đi, nhanh chóng đi xuống bãi đỗ xe tầng hai.

Ngay khi hắn chuẩn bị đi vào phòng y tế, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói của Lizzy và Lạc Phong Thành.

Lạc Phong Thành hỏi: "Cô thực sự đã báo cho cậu ấy biết rồi chứ ?"

Lizzy ngữ khí nôn nóng, vội la lên: "Tôi thật sự đã báo với cậu ấy rồi mà. Tôi vừa ra khỏi trung tâm thương mại thì đã gặp được Đường Mạch đang đi cùng một người đàn ông khác, cũng chính là người mà tiến sĩ gọi là Phó tiên sinh ấy. Sau khi nghe thấy tôi nói San San đã quay trở về, cậu ấy cũng rất vui vẻ, nói rằng cậu ấy sẽ lập tức quay lại, sau đó thì tôi đi tìm bạn học của San San muốn báo tin vui cho nhóc ấy. Nhưng hiện tại chúng ta đều đã trở lại, Đường Mạch lại vẫn không thấy đâu. Tiến sĩ, cậu ấy không phải đã xảy ra chuyện gì chứ ? Là gặp phải Khách lén qua sông, hay là tiến vào phó bản rồi ?"

Lạc Phong Thành đang muốn mở miệng thì một tiếng đập cửa vang lên. Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng động.

Chỉ thấy cửa bị đẩy ra, Đường Mạch đứng ở cửa, mỉm cười nói: "Là tiến vào phó bản."

Nhìn thấy Đường Mạch đã trở lại, Lizzy lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Cô có chút tự trách: "Sớm biết vậy thì lúc ấy tôi đã đi cùng các cậu rồi, nếu không cậu cũng sẽ không tiến vào phó bản. Cửa vào của tất cả các phó bản phụ cận nơi này tôi đều rất rõ ràng."

Đường Mạch đi vào trong phòng: "Tôi tiến vào chính là Phó bản hiện thực ." Hắn dừng một chút, nhìn về phía Lạc Phong Thành: "Chính là phó bản Thợ giày sắt kia. Tôi và Phó Văn Đoạt cùng nhau tiến vào, hiện tại đã thông qua rồi."

Kế tiếp, Đường Mạch thuật lại đơn giản một lần những chuyện mình gặp phải trong phó bản . Hắn không nhắc tới phần thưởng mà mình và Phó Văn Đoạt đạt được, chỉ tập trung nói đến việc phó bản cấm sử dụng dị năng và đạo cụ. Đây là một tin tức rất quan trọng, Lạc Phong Thành nghe xong nói: "Cảm ơn cậu, đây thực sự là một tin tức quan trọng. Nhờ có nó, sau này chúng tôi sẽ có được sự chuẩn bị tốt hơn nếu phải tham gia vào một phó bản mà không thể sử dụng dị năng và đạo cụ."

Đường Mạch nói: "Không cần cảm ơn."

Lạc Phong Thành trên dưới nhìn Đường Mạch vài lần, sau một hồi, anh ta cười nói: "Được, vậy không cần cảm tạ."

Lạc Phong Thành nhạy bén phát hiện Đường Mạch dường như đã có chỗ nào đó thay đổi, biến hóa này có lẽ không lớn, nhưng chung quy vẫn là thay đổi một chút. Đổi lại nếu là trước kia, Đường Mạch cũng vẫn sẽ đem tin tức này nói cho tổ chức Attack. Suy cho cùng, sau Địa cầu online, những người mà hắn quen biết hầu như đều đã biến mất, duy chỉ có mấy người có thể tính là bạn bè thì đều đang ở Attack. Nhưng hắn có lẽ sẽ không nói ra một cách nhanh chóng, không một chút do dự như vậy.

Lizzy và một thành viên khác của Attack nhanh chóng rời đi. Sau khi Lưu Thần và Trần San San nói chuyện vài câu, lau lau khóe mắt, cũng liền rời khỏi phòng y tế. Đường Mạch nhìn động tác lau nước mắt của Lưu Thần, ẩn ẩn nhận thấy có chút không đúng, nhưng hắn cũng không hỏi, chỉ nhìn cậu bé rời đi.

Trong lúc nhất thời, phòng y tế chỉ còn lại Đường Mạch, Lạc Phong Thành và Trần San San.

Từ lúc ra khỏi phó bản Thợ giày sắt đến nay, Đường Mạch cuối cùng cũng gặp lại cô bé này.

Đường Mạch từ trước đến nay vẫn luôn muốn San San trở thành đồng đội của mình. Hắn chưa từng quên, bản thân hắn có được nhiều loại dị năng như vậy, nhưng chỉ có dị năng của San San mới khiến cho cuốn sổ điên rồ kia nói ra nhận xét "Ngươi đúng là chó ngáp phải ruồi". Hắn đi đến trước giường bệnh, nhìn đến thân ảnh bé nhỏ gầy gò nằm bẹp trên giường đang dựa đầu vào gối. Trên trán và cánh tay tất cả đều là vết thương, nhưng đôi mắt cô bé lại sáng lạ thường, nghiêm túc nhìn Đường Mạch và Lạc Phong Thành.

Lạc Phong Thành nói: "San San mang đến một chút tin tức thú vị. Đường Mạch, tôi nghĩ đối với cậu mà nói, đây cũng có thể là một tin tức cực kỳ quan trọng."

Đường Mạch nhìn về phía San San.

San San gật đầu, không nhiều lời liền nói thẳng: "Em và Phỉ Phỉ tiến vào chính là Phó bản Giáng Sinh vui vẻ. Phó bản ấy tổng cộng có mười người chơi, trò chơi cụ thể như thế nào em cũng không cần nói nhiều, nó cũng khá giống với phó bản của anh và tiến sĩ Lạc, cũng là loại trò chơi phân tổ đối kháng, nhưng bọn em phân ra tổng cộng năm tổ. Em và Phỉ Phỉ không chung một tổ, khi trò chơi tiến hành đến ván thứ ba......" Dừng một chút, cô bé trên người chi chít miệng vết thương nhưng trên mặt lại không có quá nhiều cảm xúc, giọng nói cũng không có gì biến hóa, nhưng Đường Mạch lại cảm thấy cô bé tựa như có chút thương tâm.

"Phỉ Phỉ chết trong tay một người chơi nữ."

Trong lòng Đường Mạch có chút nghẹn lại, trước mắt hắn hiện lên hình ảnh một cô bé có nụ cười rạng rỡ nhưng đôi khi lại thẹn thùng đỏ mặt.

Hắn không nói gì, cũng không biết nên nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn San San trên giường bệnh.

San San tạm dừng trong chốc lát, tiếp tục nói: "Đến lượt thứ năm, em và đồng đội em bị đào thải, cùng nhau bị bắt tiến vào trò chơi công tháp. Em chính là ở trong ngục giam của Vương Quốc Dưới Lòng Đất tiến hành công tháp, quy tắc cụ thể của trò chơi hiện tại em cũng không muốn nói nhiều, nhưng khi ở trong trò chơi kia em phát hiện được hai điểm rất quan trọng."

Đường Mạch nói: "Cái gì?"

"Điều thứ nhất, những người chơi cùng tham gia một trò chơi công tháp, không nhất định sẽ công lược cùng một tầng tháp."

Đường Mạch lập tức hiểu rõ những lời này, cả kinh nói: "Ý em nói, em công lược Hắc tháp tầng thứ nhất, nhưng những người chơi khác công tháp với em, có cả người chơi công lược Hắc tháp tầng thứ hai ?!" Tin tức này thật sự quá mức kinh người, Đường Mạch nhịn không được nhìn sang Lạc Phong Thành.

Lạc Phong Thành gật gật đầu với hắn, sắc mặt nghiêm trọng : "Ý của San San chính là như vậy. Trò chơi công tháp cô bé tham gia tổng cộng có tám người chơi, vừa tiến vào trò chơi, bọn họ liền trở thành tù nhân của Vương quốc Dưới Lòng Đất. Nhiệm vụ của San San và sáu người chơi là trong khoảng thời gian được tự do đi lại trong sân tập, cố gắng giết chết một tù nhân khác, còn nhiệm vụ của người chơi thứ tám kia dường như lại không giống như vậy."

San San nói: "Người chơi kia lúc vừa tiến vào trò chơi, cử chỉ đã có chút kỳ quái. Cô ấy phản ứng rất nhanh, lập tức làm ra vẻ cái gì cũng chưa phát hiện, còn cùng bọn em thảo luận xem nên hoàn thành nhiệm vụ như thế nào. Nhưng trên thực tế khi tám người chúng em cùng bị lôi vào trò chơi này, cô ấy vừa nhìn thấy bảy người bọn em, trên mặt đã lộ ra biểu tình rất khiếp sợ. Từ đó về sau, em liền bắt đầu chú ý đến cô ấy."

Mỗi người chơi khi vừa mới bị bắt đi tham gia trò chơi công tháp, tâm trạng khẳng định đều là khẩn trương và thấp thỏm. San San có thể trước tiên bình tĩnh lại, đồng thời nghĩ đến việc đi quan sát đồng đội đã là cực kỳ hơn người. Ấy vậy mà cô bé còn phát hiện ra điểm bất thường như vậy.

"Cảm thấy sợ hãi khi bị bắt đi công tháp là điều rất bình thường, lúc sau lại cố ý làm bộ bình tĩnh cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng thầy Lạc đã nói với em , loại người có thể nhanh chóng che giấu chính mình, cho dù không phải trong lòng có quỷ, cũng khẳng định là người rất thông minh. Trong một trò chơi có nhiều người chơi, người em cần đề phòng không phải là đối thủ, cũng không phải quy tắc, mà là người thông minh nhất trong đội ngũ của em. Những người thông minh thường rất cố chấp với ý kiến của chính bản thân họ, nhưng một khi tự cho mình là thông minh, liền sẽ hại toàn đội. Nếu người thông minh này có ý đồ khác thì lại càng đáng sợ, đáng sợ hơn cả loại đồng đội yếu kém, thậm chí cần phải tiên hạ thủ vi cường những người như vậy." Trần San San bình tĩnh làm ra động tác cắt cổ.

"......" Ánh mắt Đường Mạch đảo qua trên người Trần San San và Lạc Phong Thành.

Lạc Phong Thành anh sao lại đem những thứ như thế này đi dạy bé con nhà người ta vậy hả ?!!!

San San nghiêm túc nói: "Lúc đầu em cũng cho rằng cô ấy chỉ là có chút vấn đề thôi, nhưng sau đó em lại phát hiện hành động của cô ấy có chút kỳ quái. Trong quá trình tiến hành trò chơi, em dần dần nhận ra nhiệm vụ của cô ấy có khả năng không giống với bảy người chúng em." Dừng một chút, San San bổ sung nói: "Đây chỉ là phỏng đoán của em, ba phần dựa vào suy đoán, bảy phần dựa vào trực giác. Đương nhiên, em cũng không biết rốt cuộc nhiệm vụ của cô ấy là gì, bởi vì trước khi bọn em hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, vào buổi tối một ngày nọ, cô ấy đã bị thủ vệ của Vương quốc Dưới Lòng Đất giết chết. Thủ vệ kéo thi thể nát bấy của cô ấy tới trước mặt bọn em, cảnh cáo rằng đây là kết cục của việc dám vượt ngục."

Đường Mạch ý thức được: "Nhiệm vụ của cô ấy là vượt ngục ?"

"Có lẽ là vậy. Em cũng không dám khẳng định." Trần San San nói, "Ngục giam kia nơi nơi đều tràn ngập nguy hiểm, bảy người bọn em cuối cùng chỉ có hai người thành công thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất. Trong nháy mắt khi bọn em giết chết tù nhân xa lại kia, bọn em đã bị đưa trở lại về trái đất. Cho nên nếu nhiệm vụ của cô ấy là vượt ngục, so ra mà nói, nhiệm vụ của bảy người bọn em thực sự quá đơn giản. Dựa trên cơ sở này để phỏng đoán, nhiệm vụ của bọn em là nhiệm vụ của Hắc tháp tầng thứ nhất, nhiệm vụ vượt ngục chỉ sợ là nhiệm vụ của Hắc tháp tầng thứ hai."

Lạc Phong Thành nói: "Người chơi nữ kia rốt cuộc có phải đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất hay không, San San cũng không dám nói chắc. Nhưng San San khẳng định là người mạnh nhất trong tám người chơi, cho dù là về mặt trí lực, sức phán đoán, khả năng ra quyết định hay dị năng. Đường Mạch, cùng một trò chơi có thể có nhiều cấp độ người chơi khác nhau chỉ là phỏng đoán của San San, cậu có thể tùy tiện nghe một chút."

Đường Mạch suy nghĩ hồi lâu, nói: "Tôi tin tưởng vào phỏng đoán của San San."

Lạc Phong Thành cười: "Tôi cũng vậy."

San San nằm trên giường bệnh, nghe được thầy giáo và người anh mình cực kỳ tôn kính đều khẳng định phán đoán của mình, cô bé cũng thoáng cười một chút, đem nỗi thống khổ vì mất đi bạn thân giấu sâu trong lòng.

Đường Mạch: "Còn phát hiện thứ hai là gì ?"

San San vực dậy tinh thần, tiếp tục nói: "Điều này thì em khá chắc chắn. Thời điểm khi em rời khỏi trò chơi, Hắc tháp hỏi em một vấn đề. Nó hỏi em có muốn tiếp tục công tháp nữa hay không. Em nói em không muốn. Tiếp theo nó nói, trong ba tháng, người chơi có thể đến các khu vực Hắc tháp chủ động lựa chọn công tháp; ba tháng sau nếu người chơi không đi công tháp thì sẽ bị cưỡng ép tiến vào trò chơi công tháp."

"Có thể chủ động chọn đi công tháp ?!" Việc này so với phát hiện lúc trước còn khiến Đường Mạch cảm thấy khiếp sợ hơn.

San San gật đầu: "Đúng vậy. Dựa theo những lời này của Hắc tháp, bất cứ lúc nào người chơi cũng đều có thể chủ động tiến hành công tháp. Mặt khác, nếu người chơi chỉ công tháp một cách thụ động, thì thời gian và cơ hội công tháp đều sẽ không chịu sự khống chế của người chơi, khẳng định sẽ thường xuyên phát sinh việc cả ba tháng đều không đi công tháp, sau đó bị bắt tiến vào trò chơi công tháp."

Lạc Phong Thành tiếp tục nói: "Nó nói người chơi có thể đến các khu vực Hắc tháp để lựa chọn công tháp, cho nên Đường Mạch," Lạc Phong Thành nhìn về phía Đường Mạch, "Tôi muốn đợi Jacks, Bé Mập và Đường Xảo trở về, lúc ấy chúng ta khẳng định sẽ biết người chơi rốt cuộc có thể chủ động công tháp hay không."

San San trở về tổng cộng mang đến hai tin tức quan trọng.

Thứ nhất, trong cùng một trò chơi công tháp, có khả năng tồn tại những người chơi công lược những tầng Hắc tháp khác nhau.

Thứ hai, người chơi có thể chủ động đi công tháp.

Đường Mạch tương đối để ý chính là tin tức "Có thể chủ động đi công tháp".

Đối với bất cứ người chơi nào, ai cũng đều không muốn tiến vào trò chơi công tháp nguy hiểm. Cho dù công tháp ở cấp độ bình thường thì cũng là cửu tử nhất sinh. Trước khi đến thời hạn ba tháng, hẳn sẽ có rất ít người chơi lựa chọn chủ động tiến vào công tháp. Vậy thì vì sao Hắc tháp lại cho người chơi loại lựa chọn này?

Trừ phi chủ động tiến vào công tháp, so với bị buộc phải tiến vào có chỗ lợi hơn.

Chỗ tốt này......

Đường Mạch đột nhiên nghĩ tới điểm mấu chốt thật sự, hắn quay đầu nhìn về phía Lạc Phong Thành, Lạc Phong Thành cũng đang nhìn hắn.

Thấy Đường Mạch trưng ra biểu tình như bừng tỉnh đại ngộ, Lạc Phong Thành nói: "Nhanh như vậy đã đoán ra được rồi à ? Trước khi cậu trở về, tôi và San San đã thảo luận qua, bình thường người chơi đều sẽ không muốn chủ động tiến vào công tháp, trừ phi chủ động tiến vào sẽ có ưu thế. Có hai loại khả năng, một là khi chủ động tiến vào công tháp, có thể lựa chọn nội dung, độ khó,.... của trò chơi. Loại khả năng này cực thấp, Hắc tháp ở phương diện trò chơi trước nay đều chưa từng cho người chơi bất kỳ cái gì gọi là khả năng lựa chọn. Mà một loại khả năng khác chính là......"

Đường Mạch bình tĩnh nói: "Khi chủ động tiến vào công tháp, có thể tự mình lựa chọn đồng đội."

Ở phòng y tế trong chốc lát, Đường Mạch tính toán quay trở về dưỡng thương, đồng thời suy nghĩ cẩn thận lại hai tin tức quan trọng mà hôm nay vừa biết được. Thời điểm hắn chuẩn bị rời đi, Lạc Phong Thành nói: "Cậu đang bị thương, không cần nhờ Lizzy giúp cậu xử lý một chút à ?"

Đường Mạch lắc đầu: "Một chút thương nhỏ thôi, không cần làm phiền cô ấy."

Lạc Phong Thành cũng không miễn cưỡng.

Khi Đường Mạch sắp ra khỏi cửa, San San liền nói: "Đúng rồi, em còn có một tin nhưng không biết có được tính là tin tức tốt không."

Đường Mạch và Lạc Phong Thành đều quay đầu nhìn San San.

Trên giường bệnh, cô bé luôn mang vẻ trầm ổn này bởi vì vui sướng mà chớp chớp mắt, khó mới được một lần lộ ra biểu tình phù hợp với tuổi của cô bé.

"Anh Đường Mạch, Thầy Lạc...... Em trở thành Người chơi chính thức rồi."

Đường Mạch và Lạc Phong Thành đều giật mình tại chỗ.

Thật lâu trước kia, khi Đường Mạch và Lạc Phong Thành lần đầu tiên gặp mặt trong trò chơi, Boss game Đại Chuột Chũi đã nói với bọn họ: "Ngạch quân dự bị cũng có thể biến thành người chơi chính thức, chỉ cần hoàn thành một trò chơi Hắc tháp là được." Chuyện này đã sớm bị Đường Mạch ném ra sau đầu.

Địa cầu online hai tháng, hắn chưa từng thấy qua một Ngạch quân dự bị nào trở thành Người chơi chính thức. Có lẽ Đại Chuột Chũi chỉ thuận miệng nói dối, Ngạch quân dự bị căn bản không thể trở thành Người chơi chính thức. Nhưng hiện tại San San lại nói với bọn họ: "Em trở thành Người chơi chính thức rồi."

Hóa ra "trò chơi" mà Ngạch quân dự bị phải hoàn thành để trở thành Người chơi chính thức không phải là "Trò chơi Hắc tháp bình thường", mà là "Trò chơi công tháp" của Hắc tháp.

*Hiểu đơn giản : Hắc tháp có những game bình thường để người chơi tham gia như phó bản cấp S hay phó bản Thợ Giày Sắt nè, thắng thì được giải thưởng này kia thôi. Còn trò chơi công tháp là chơi để tấn cấp đó ạ. Ví dụ như game bắt chuột vàng mà Đường Mạch bị buộc phải tham gia coi như test của Hắc tháp tầng thứ nhất ấy : )) Qua thì lên cấp, coi như thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, không qua thì chắc tèo : ))

Sau khi hiểu rõ chân tướng, Đường Mạch thật là dở khóc dở cười.

Tất cả Người chơi chính thức đều có được dị năng, thứ Lạc Phong Thành quan tâm nhất chính là San San có được dị năng gì. Về điểm này San San cũng rất buồn bực, cô bé cũng không cảm thấy mình đã đạt được dị năng. Cô bé không thể di chuyển đồ vật, thể lực cũng không hề tăng lên. Thời điểm trở thành Người chơi chính thức hết thảy đều không có khác biệt gì với lúc là Ngạch quân dự bị .
Đường Mạch gợi ý nói: "Có lẽ dị năng của em đã thay đổi một cách vô tri vô thức. Ví dụ như tăng cường khả năng tự lành vết thương, gia tăng trí nhớ?"

Lạc Phong Thành và San San lâm vào trầm tư.

Đường Mạch rời khỏi phòng y tế.

Hắn nhanh chóng tìm được chiếc thương vụ xe mình hay nghỉ ngơi, mở nắp thùng sau xe, từ trong không khí lấy ra sổ dị năng, gấp không chờ nổi mở ra trang thứ năm. Dưới ánh sáng le lói của đèn pin, từng dòng chữ nhỏ màu đen hiện ra trước mắt. Đường Mạch dừng lại ở dòng thứ hai ——

Người sở hữu: Trần San San (Ngạch quân dự bị )

Đường Mạch nhìn chằm chằm không chớp mắt vào dòng chữ này, dưới cái nhìn của hắn, hàng chữ này dần dần biến thành ——

Người sở hữu: Trần San San (Người chơi chính thức)

Thật sự sẽ thay đổi !

Đường Mạch lại xem kỹ một lần những phần khác. Nhưng ngoại trừ thông tin ở mục "Người sở hữu", dị năng của San San cũng không có bất kì sự thay đổi nào. Sau khi thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, so sánh với hai tháng trước, cấp bậc dị năng của San San chắc chắn đã được tăng cường. Khi Đường Mạch tiếp xúc với San San cũng cảm giác được tư duy của cô bé đã ngày càng nhanh nhẹn, năng lực phân tích có chút tăng lên, đối với năng lực tổng hợp thông tin lại càng mạnh.

Nhưng trong Sổ dị năng của Đường Mạch, dị năng của San San vẫn là cấp 3, không hề thay đổi.

"Có thể cấp bậc dị năng của San San quả thật không thay đổi, hoặc cũng có thể sau khi mình copy dị năng của cô bé, việc thu thập dị năng này không hề liên quan gì tới bản thân San San. Cho dù dị năng của cô bé có được tăng cường, dị năng mà mình có được cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì."

Đường Mạch nghĩ nghĩ, cảm thấy loại phỏng đoán thứ hai có nhiều khả năng hơn.

Nếu sau khi bị Đường Mạch thu thập, dị năng còn có thể được tăng lên cùng với sự phát triển của người sở hữu, vậy Sổ dị năng cũng không tránh khỏi bàn tay vàng quá rồi, quả thực có chút giống bug. Đường Mạch cũng không tham lam, sau một hồi suy tư, hắn nhẹ nhàng khép lại Sổ dị năng. Nhưng ngay khi đóng lại, những trang giấy ở giữa lật ngược, hắn kinh ngạc "Di" một tiếng.

Đường Mạch lại mở sổ ra, mở đến trang cuối cùng.

Dị năng: Hãy nhìn vào đôi mắt to thuần khiết của ta đây.

Người sở hữu: Hình Phong (Người chơi chính thức)

Loại hình: Đặc thù hình

Công năng: Giúp người chơi sở hữu gương mặt phúc hậu hiền lành, khiến bản thân thoạt nhìn trông rất vô hại, nói ra điều gì cũng sẽ dễ dàng có được sự tán thành của người khác. Khí chất của người chơi sẽ thay đổi theo sự gia tăng về thời gian sở hữu dị năng, kể cả khi không sử dụng dị năng, cũng vẫn sẽ có được gương mặt hiền lành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net