Chương 1: Tiệc ngắm hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: GramK

Nhà thơ Lưu Vũ Đình có viết:

Đình tiền thược dược yêu vô cách,
Trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình.
Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc,
Hoa khai thời tiết động kinh thành.

Tạm dịch:

Trước đình thược dược khoe sắc lạ,
Trong ao sen nở lại thiếu tình.
Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc,
Mỗi mùa hoa nở rộn đế kinh.

[Thưởng mẫu đơn]

Thần vương phủ, hậu hoa viên.

Đám nữ quyến cùng nhau thưởng thức hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương, theo tỳ nữ dẫn đường của vương phủ dời bước đến đình nghỉ chân. Vương phi bày bàn trà, các nàng cùng nhau ngồi xuống.

Những người ngồi đây đều là các phu nhân, nữ nhi, nhi tức của quan lớn trong kinh, hôm nay các nàng được vương phì mời tới vương phủ ngắm hoa phẩm trà.

Nói là tiệc ngắm hoa, thật ra đại đa số mọi người đều biết rõ trong lòng rằng ngày hôm nay vương phi định tuyên bố người được chọn làm thế tử phi.

Hai năm trước, vương phi tới nhà của lễ bộ thượng thư Phó đại nhân làm khách, với Phó phu nhân vừa gặp đã thân, trò chuyện vui vẻ, chẳng bao lâu sau thì hai người nói tới chuyện hôn sự của con cái.

Vương phi rất vừa lòng với trưởng nữ Phó gia. Không chỉ vương phi mà các thế gia vọng tộc trong kinh, các nhân vật quyền quý có tiếng, nhà cao cửa rộng nào có công tử thiếu gia tới tuổi, nghe đến thanh danh của trưởng nữ Phó gia đều thầm thương trộm nhớ, nảy sinh lòng ái mộ.

Chỉ là, có đối thủ cạnh tranh như Thần vương phủ, nhiều người đều thức thời tránh xa Phó phủ, tìm mối lương duyên khác.

Mấy năm nay, vương phi thường xuyên tới Phó phủ làm khách, mà Phó phu nhân cũng hay được vương phi mời tới vương phủ, hàn huyên tâm tự với vương phi.

Trong lòng mọi người đều rõ, cái ghế thế tử phi Thần vương phủ đã thuộc về trưởng nữ Phó gia.

Hương hoa thơm ngào ngạt, mùi trà thoang thoảng lượn lờ, cắn thêm một miếng mứt quả, mỹ vị chỉ đến thế mà thôi.

Vương phi bày yến tiệc, trước nay luôn rất hào phóng. Cả một vương phủ to như vậy được vương phi sắp xếp cho đâu ra đấy, ngay ngắn có trật tự, không chút lộn xộn nào.

Vương phi ngồi trên chủ vị, nhìn những nữ nhân đáp ứng lời mời tới vương phủ làm khách mặt đầy ý cười.

"Hôm nay mời mọi người tới phủ ngắm hoa, bày bữa tiệc đơn giản, nếu có chỗ chưa chu toàn mong mọi người thứ lỗi."

Lời này vừa nói ra, toàn bộ khách nhân đang ngồi đều lắc nhẹ đầu, chỉ cười mà không nói.

Duy có một người nhấp trà, khuôn mặt tươi cười tiếp lời.

"Vương phi nói quá lời, ta may mắn được vương phi mời tới, được ngắm hoa đẹp, lại được thưởng thức điểm tâm mỹ vị, vương phi chiêu đãi thịnh tình, bữa tiệc hôm nay sẽ còn lưu vị đến hết một đời. Thật ra ta mới phải nói lời mong ngài thứ lỗi, vì chúng ta đến quấy rầy sự thanh tịnh của nơi đây."

Người nói là phu nhân của hộ bộ thượng thư Vương đại nhân. Vị Vương phu nhân này có tiếng là người lắm lời trong kinh.

Tuy mọi người chẳng mấy hảo cảm gì với Vương phu nhân nhưng trong trường hợp thế này, có người nguyện ý đứng ra nói chút lời khách khí thì đối với bọn họ trăm lợi mà không hại.

Đám nữ quyến nghe vậy tất nhiên là nhanh chóng phụ họa theo.

Phu nhân quan gia trong lúc nói chuyện chỉ lo khách khí, tư thái khúm núm, như vậy mới có thể kết thêm duyên lành, thuận lợi mọi bề.

Mà khách tới có lễ, trả lời khéo léo thì Vương phi đương nhiên rất hưởng thụ.

Vương phi tươi cười gật đầu với bọn họ, đáp lời: "Các vị khách khí quá, hôm nay mọi người có thể tề tụ tại đây là chúng ta có duyên với nhau, cũng là phúc khí khó mà có được. Hy vọng hôm nay mọi người có thể tự nhiên như ở nhà là ta vui rồi."

Nói một hơi dài như vậy xong, vương phi ưu nhã bưng tách trà trên bàn lên, nhẹ nhấp một ngụm bích loa xuân, quả thật là tươi mới mát lành, môi lưỡi lưu hương.

Buông tách trà xuống, định nói gì đó thì thấy tỳ nữ bên người từ xa bước tới.

Vương phi thấy vậy thì cười hòi: "Tử Nhân, thế tử đã trở lại?"

Tử Nhân tiến lên một bước, cúi đầu bái lễ với vương phi, "Hồi bẩm vương phi, thế tử gia vừa mới về, đang định tới đình ngắm hoa."

"Rất tốt." Vương phi cười gật đầu,"Ngươi lui ra đi." Nói đoạn, vương phi nhìn về phía Phó phu nhân, hai người lặng lẽ đối mắt nhìn nhau, hiểu rõ mà cười.

Ít lâu sau, một nam tử thân mặc y phục màu trăng non nạm viền vàng đầy phúc khí bước nhanh mà đến, đứng trước mặt vương phi chắp tay chào, "Nhi tử Mộ Dung Duẫn gặp qua mẫu thân, chư vị phu nhân và tiểu thư."

Đám nữ quyến thi nhau đáp lễ, Vương phi đợi bọn họ vái chào xong thì cười nói: "Duẫn nhi,  ngươi cái đứa nhỏ này, biết rõ hôm nay vương phủ bày tiệc mà lại khoan thai tới muộn. Để tạ tội, nương phạt ngươi thế nào đây hả?"

Mọi người đang ngồi đó, ngoại trừ các tiểu thư khuê các, còn lại các phu nhân và nhi tức đều từng gặp thế tử Thần vương phủ. Trước kia đều nghe thế tử kế thừa dung mạo khuynh thành của vương phi, nay vừa thấy thì không ngờ phong thái của thế tử còn tuấn dật phi phàm hơn.

Mộ Dung Duẫn nghe vậy, ngẩng đầu lên cười đáp: "Lời của mẫu thân rất có lý, nhi tử đến trễ, cam tâm nhận lãnh phạt. Chuyện trách phạt này, nhi tử không dám mạo muội quyết định, thỉnh mẫu thân làm chủ."

Vương phi vô cùng hài lòng với biểu hiện của nhi tử, nhìn khách khứa đang ngồi xung quanh một vòng, mở miệng nói với Vương phu nhân: "Một khi đã như vậy, mời Vương phu nhân thay mặt giúp mọi người đưa ra chủ ý coi phải trách phạt đứa nhỏ Duẫn nhi này như thế nào mới tốt?"

Vương phu nhân đột nhiên được nhắc tới, tuy có chút kinh ngạc trong lòng nhưng nhanh chóng khôi phục tinh thần, nhìn về phía Vương phi tươi cười, "Vương phi và thế tử đã quá lời rồi."

Vương phu nhân nhìn Phó phu nhân và trưởng nữ Phó gia ngồi cách mình hai chỗ, lại nhìn thế tử tuấn tú lịch sự, khí độ bất phàm nói: "Đã sớm nghe nói thế tử Thần vương đẹp tựa Phan An, khí độ bất phàm. Hôm nay vừa thấy quả nhiên là nhân trung long phượng, khí vũ hiên ngang!"

Thấy cả vương phi cả thế tử phi đều hài lòng mỉm cười, Vương phu nhân tiếp tục cố gắng, "Hôm nay mẫu đơn đang đợt nở rộ, là một ngày hiếm có trong năm. Khó có khi nào chúng ta gặp nhau, ngày lành cảnh đẹp, có tài tử cũng có giai nhân. Nếu trách phạt thế thử thật là làm khó ta.:

Đã nói đến nước này, vương phi cũng không làm khó Vương phu nhân nữa.

Chỉ nghe vương phi cười nhạt nói, "Duẫn nhi, nếu Vương phu nhân đã nói như vậy thì chuyện hôm nay con đến trễ sẽ tạm thời được tha. Nhưng mà con phải nhớ cho kỹ, nếu ngày sau còn tái phạm thì nương sẽ phạt gấp đôi. Đương nhiên, nếu Duẫn nhi có công, chỉ ưu vô khuyết, vậy thì không còn gì bằng."

Mộ Dung Duẫn nghe xong thì cười tuấn lãng, "Nhi tử cẩn tuân lời mẫu thân dạy bảo." nói rồi lại vô cùng có lễ đối đãi với khách nhân, "Mộ Dung Duẫn cảm tạ ân tình chư vị miễn phạt, ngày sau có cơ hội tất sẽ tới cửa bái tạ."

Không đợi người khác đáp lại, Vương phu nhân lập tức phất tay cười nói, "Nào có nào có, thế tử có tâm, lòng biết ơn này chúng ta ghi nhận. Ngày lành như hôm nay, mọi người cứ vui vẻ là tốt rồi, không cần khách khí như vậy."

Vương phu nhân này thật đúng là vừa thấy chỗ tốt thì thu vào, nói nhiều lời như vậy như thể tiệc này là do bà ta chủ trì vậy.

Những người ở đây đều đang đợi thời cơ tốt để lên tiếng, còn Vương phu nhân tích cực đối đáp kia thì bọn họ chỉ âm thầm đánh giá trong lòng, trên mặt vẫn ưu nhã thong dong, bình tĩnh như một.

Vương phi cũng lẳng lặng không một gợn sóng mà liếc nhìn Vương phu nhân, không tiếp lời Vương phu nhân mà chỉ nhìn chăm chăm vào nhi tử bảo bối của mình, tươi cười hỏi chuyện.

"Duẫn nhi, hôm nay con mặt mày rạng rỡ, có chuyện gì vui sao?" Vừa nói vương phi vừa nhìn thoáng qua chỗ Phó phu nhân, thấy trên mặt đối phương cũng tươi cười thì vừa lòng gật đầu.

"Mẫu thân quả nhiên có nhãn lực tốt, nhi tử vô cùng bội phục." Mộ Dung Duẫn ngẩng đầu cười, hào phóng đáp lời: "Không sai, hôm nay nhi tử tới đây, muốn nhân buổi tiệc ngắm hoa này mà báo một chuyện vui với mẫu thân và chư vị khách quý."

Vương phi nghe vậy thì cười đến không khép được miệng, sủng nịch nói: "Tốt. Duẫn nhi, con đừng úp úp mở mở khiến mọi người đợi chờ nữa. Nếu là chuyện vui thì hãy nói ra luôn để mọi người được dính lây không khí vui mừng."

Vở kịch này bày lớn như vậy, vương phủ làm chủ, tiệc ngắm hoa làm cơ hội, lập tức muốn thông báo một cách danh chính ngôn thuận.

Khách khứa xung quanh âm thầm chuẩn bị lời chúc tốt lành trong lòng, cũng may là thời điểm thích hợp để cùng chúc phúc cho vương phi.

Mọi người nín thở yên lặng lắng nghe, chờ chính miệng thế tử Thần vương phủ nói ra chuyện mọi người đã biết rõ.

Đầu tiên Mộ Dung Duẫn tươi cười vô hại với vương phi, lại quay người sang vái chào Phó phu nhân ngồi ở bên.

"Vãn bối Mộ Dung Duẫn bái kiến Phó bá mẫu. Hôm nay, ở đây có mọi người làm chứng, vãn bối Mộ Dung Duẫn khẩn cần Phó bá mẫu đồng ý để thiên kim Phó phủ hứa giả cho vãn bối. Thành tâm thành ý của vãn bối có thiên địa chứng giám, nhật nguyệt soi tỏ, mong Phó bá mẫu thành toàn."

Phó phu nhân nhận đại lễ, lại nghe lời của thế tử vô cùng trịnh trọng, tất nhiên là vừa lòng với biểu hiện của hiền tế tương lai này.

Nhìn thoáng về phía nữ nhi đang ngồi sau sườn minh, lại nhìn về vương phi nơi chủ vị, Phó phu nhân mở miệng cười nói, "Thế tử quá lời, thấy thế tử có tâm với tiểu nữ như vậy, người làm mẹ này đương nhiên nguyện ý phó thác chung thân đại sự của nữ nhi cho thế tử. Sau ngày hôm nay chúng ta chính thức là người một nhà, thế thử cung không cần khách khi như vậy."

Mộ Dung Duẫn thấy Phó phu nhân tươi cười thân thiết, có vẻ tâm tình rất tốt thì thừa cơ hội này, lại vái chào Phó phu nhân.

"Lời của Phó bá mẫu vãn bối khắc ghi trong lòng. Nhân cơ hội tốt này, vãn bối có một yêu cầu quá đáng mong Phó bá mẫu chớ trách."

Chưa nói tới thân phận thế tử Thần vương phủ tôn kính, chỉ nhìn vào việc hắn ta là hiền tế tương lai của Phó phủ, Phó phu nhân tất nhiên sẽ không từ chối một thỉnh cầu nho nhỏ.

"Duẫn nhi đã là hiền tế tương lai của Phó gia, có thỉnh cầu gì cứ nói đi đừng ngại." Phó phu nhân ý cười đầy mặt nhìn thế tử Thần vương phủ nho nhã lễ độ, càng nhìn càng vừa lòng.

Mộ Dung Duẫn nghe thế thì tiến lên một bước, vươn tay nói với Phó phu nhân: "Phó bá mẫu, vãn bối khẩn cầu bá mẫu cho vãn bối vòng tay của ngài để vãn bối mượn hoa hiến phật, tự mình đeo cho nương tử tương lai."

Lời này vừa thốt ra đã khiến mọi người hoàn toàn kinh ngạc.

Nên nói là tính tình thế tử đơn thuần, hay là không rành thế sự đây? Nếu yêu tương nương tử tương lai, sau lại không tự mình đưa lễ vật mà lãi duỗi tay xin xỏ từ nhạc mẫu tương lai chứ?

Không hiểu, thật là không hiểu nổi. Các nàng nhìn mà chẳng hiểu gì. Thế tử gia này rốt cuộc đang giấu gì trong hồ lô?

Cho dù là Phó phu nhân, người kể cái Thái Sơn có sập vẫn không biến sắc, cũng khó mà nén nổi sự kinh ngạc với thỉnh cầu ngoài dự đoán này của thế tử, cả vương phi trên chủ vị cũng thế.



Hehe, hôm nay tui rảnh rồi nên bắt đầu đề mô truyện mới một chương coi sao. Cơ mà đọc qua thì thấy cũng ổn, nhưng vô làm mới rõ từng chi tiết. Mấy lời hoa mỹ làm đau cả đầu....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net