Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Đa Bệnh thở dài: "Ngươi coi như ta chưa nói gì đi."

Địch Phi Thanh cười nói: "Các ngươi đều thích đặt tên cho đồ vật của mình, ngược lại cũng thú vị, nhưng ý nghĩa đặt tên ta cũng thật không hiểu, là do cố ý rêu rao hay là sợ trên giang hồ hung hiểm vạn phần này lỡ may một này nào chết trên đường, nhờ những cái tên kêu người khác tới tìm mình?"

Hôm nay cách ngày mười lăm không còn mấy ngày, mặt trăng đã có dạng tròn tròn, giờ phút này đang rực rỡ treo trên ngọn cây. Địch Phi Thanh đứng trên tảng đá bên bờ sông, ánh trăng êm ái chiếu vào trên người hắn phác họa ra một thân hình dáng của hắn, cây đao kia thì nằm phía sau, vô thanh vô tức.

Phương Đa Bệnh nói: "Lấy cái tên cho đồ vật mình thích cũng không phải là việc nên làm sao? Giống như đứa bé mới sinh ra người lớn trong nhà cũng sẽ đặt tên cho nó, trong đó còn bao gồm cả chúc phúc và hy vọng. Ngươi nếu như muốn cũng có thể lấy tên cho cây đao của ngươi."

Địch Phi Thanh hừ lạnh một tiếng, quay người tiếp tục dựa vào ký ức đi tìm con suối kia, không lâu lắm đã tìm được, gọi Phương Đa Bệnh mau mau mang Hồ Ly Tinh qua.

Hồ Ly Tinh đang rất có tinh thần, nhìn thấy Phương Đa Bệnh đến bắt lấy mình còn tưởng là hắn đang chơi cùng với mình, lập tức phấn khởi, Phương Đa Bệnh nói cái gì nó đều không nghe lọt tai chỉ lo bốn phía sủa loạn, tiếng kêu kia ở trong màn đêm vắng lặng lại nghe thật chói tai. Phương Đa Bệnh không dễ dàng gì bắt được nó, ôm nó đi đến bên con suối, nó lại không phối hợp uống nước, Phương Đa Bệnh cũng là đau lòng cho nó, nói nếu nó uống nước rồi nôn ra ngoài có thể làm nó đau hay không?

Địch Phi Thanh nói: "Ngươi nhìn bộ dạng hiện tại bây giờ của nó, lại mặc kệ cho thuốc kia ở trong cơ thể nó phát ra hiệu lực, sớm muộn gì cũng mệt đến chết."

Nghe như vậy Phương Đa Bệnh cũng không nói gì nữa, hai người mở miệng của nó ra đổ nước vào, Hồ Ly Tinh liều mạng phản kháng, vừa phản kháng vừa gào rít thét lên, tiếng vọng ở trong màn đêm, thê thê thảm thảm.

Đột nhiên hai người đồng thời ý thức được cái gì, chỉ nghe 'vù vù' hai tiếng xé gió mà lao tới, hai người lách mình tránh thoát ra, nhờ ánh trăng có thể nhìn thấy chỗ lúc nảy đứng đã cắm hai mũi tên. Địch Phi Thanh nhảy lên một cái rút đao ngăn đón, thấy người bắn ra tên lúc nảy hướng về phía Địch Phi Thanh vung lên mấy kiếm bay về hướng hắn, bị hắn dùng thân đao bắn ra, hắn trở tay cầm đao lên chuẩn bị bổ tới, liền nghe thấy Phương Đa Bệnh vội vàng la lên: "Đừng tổn thương tính mạng người." Hắn thu đao lại hướng xuống, tay trái đánh ra một chưởng, người bay tới lập tức lui về phía sau mấy bước ngã ngồi trên mặt đất, nói:

"Tên này giỏi, công phu không tệ, đáng tiếc lại không đi đường chính đạo."

Thanh âm này nghe có chút quen tai.

Phương Đa Bệnh nói: "Các hạ vì sao đánh lén chúng ta?"

Người kia bị đánh cho mệt quá sức, ôm lấy bộ ngực ho khan lên vài tiếng, thở dốc nói: "Tối như bưng lại đi hãm hại chó của người ta, ta còn tưởng là tiểu lưu manh của nhà ai, không nghĩ tới là hai cái đại nhân như vậy, võ công cũng không tệ lắm, các ngươi là đang làm gì đây?"

Phương Đa Bệnh ôm Hồ Ly Tinh đi tới, nhờ vào ánh trăng nhìn mặt người kia, búi tóc lên, mặc áo bào dài, giống như là người đọc sách, nhưng dáng người lại cao lớn thô kệch, tiếng nói ồm ồm lại nhìn không giống thư sinh.

Phương Đa Bệnh dừng lại một chút, kêu lên: "Thi Văn Tuyệt?"

Thi Văn Tuyệt cũng là sững sờ: "Người là ai? Tại sao biết tên của ta?"

Phương Đa Bệnh nói: "Ta là Phương Đa Bệnh đây."

Thi Văn Tuyệt đầu tiên là vui mừng: "Phương huynh?" tiếp theo lại là giận dữ: "Ngươi đường dường là một đại thiếu gia tốt lành cao quý, vậy mà lại cùng người khác ngược đãi chó nhà người ta?"

Hắn quay đầu nhìn nhìn Địch Phi Thanh, dựa vào chiều cao thân hình cùng cây đao phía sau cũng đoán ra được người này là ai:

"Đây là A Phi? Hai ngươi là điên rồi sao!"

Phương Đa Bệnh nói: "Là hiểu lầm thôi, đây là Hồ Ly Tinh, ngươi còn nhớ chứ?"

Thi Văn Tuyệt trừng hai mắt: "Lý Liên Hoa còn chưa có tìm được hai ngươi vậy mà muốn hại chết chó của hắn!"

Phương Đa Bệnh dở khóc dở cười: "Ngươi đừng vội được không, chúng ta chỗ nào nhìn giống như sẽ hãm hại chó người ta chứ, vấn đề này tương tối phức tạp, nói rất dài dòng."

Địch Phi Thanh không kiên nhẫn: "Nói quá nhiều, giết cho nhanh.'

Thi Văn Tuyệt cũng nghiêm túc, cứng cổ nói: "Đến đây, chẳng lẽ lại sợ ngươi!"

Nhìn Địch Phi Thanh thật muốn rút đao ra, Phương Đa Bệnh vội vàng tiến lên đè lại hắn, cái tay khác thì cản lại Thi Văn Tuyệt, làm cho hắn ngừng động tác. Hồ Ly Tinh không có người ôm cũng liền hướng bốn phía chạy tán loạn, cuối cùng một chạy xuống nước nhào vào sông. Phương Đa Bệnh cũng không còn tâm trạng xem hai người kia có đánh nhau hay không, chạy nhanh nhảy xuống bờ xem đem nó vớt lên. Trong đêm vốn là lạnh bây giờ lại có gió nhè nhẹ thổi, lúc nảy giày với quần của hắn đều dính nước, vừa rồi lúc lên bờ Hồ Ly Tinh lại vung vẩy dính hắn một thân, cảm thấy hơi hơi lạnh. Hắn giờ mới phát giác chướng khí kia thật là lợi hại, nếu như là lúc trước cho dù có nhảy xuống tắm thì cũng không phải việc cần lưu ý gì, nhưng bây giờ hắn lại khống chế không nổi bắt đầu phát run.

Hai người mới vừa rồi còn đang cãi nhau bận rộn đi hướng hắn, Thi Văn Tuyệt nhìn hắn vài lần nói: "Ngươi bị bệnh hả?"

Phương Đa Bệnh lau lau nước mũi chảy ra với một chút nước mắt sinh lí: "Có thể so sánh với bị bệnh phức tạp hơn nhiều."

Thi Văn Tuyệt nói: "À, ngươi đi vào rừng, đây là bị dính chướng khí bên trong."

Phương Đa Bệnh nói: "Coi như ngươi đầu óc linh hoạt."Quay đầu hướng Địch Phi Thanh nói: "Đốt chút lửa đi, ta sắp cóng rồi.'

Thi Văn Tuyệt kêu bọn hắn chớ làm vậy, ở chỗ này nhóm lửa quá đáng chú ý vẫn là đến nơi hắn đặt chân ngủ rồi hẳn đốt.

Phương Đa Bệnh nói: "Ngươi đến khi nào vậy? Ngày hôm qua chúng ta đi tìm hồi lâu vẫn không tìm thấy phòng trống quán trọ."

Thi Văn Tuyệt cười nói: "Ầy, tới nơi ngươi sẽ biết thôi."

Địch Phi Thanh nói: "Đợi một lát đã, trước tiên chúng ta phải cho Hồ Ly Tinh phun thuốc ra."

Thi Văn Tuyệt tò mò: "Thuốc gì thế?"

Phương Đa Bệnh đơn giản một chút sự tình phát sinh kể cho Thi Văn Tuyệt nghe.

Thi Văn Tuyệt nghe xong cảm thấy rất ngạc nhiên: "Lúc trước ta có đi qua thôn này, không thấy có kỳ quái gì, ngược lại nghe ngưới nói giống như là cất giấu cái gì cực lớn bí mật, mà cũng phải thôi, giang hồ hiểm ác dù sao thì cẩn thận một chút luôn luôn tốt hơn."

Nói xong lấy ra một cái bình sứ nhỏ, mở lấy ra một hạt đan dược đưa cho Hồ Ly Tinh nuốt vào, Hồ Ly Tinh đi vòng vòng ba người bọn họ một lát, không đầy một lát nó đã đem tất cả đồ vật ăn vào nôn ra hết.

Phương Đa Bệnh an ủi một lát Hồ Ly Tinh, lo cho nó uống chút nước. Hồ Ly Tinh cũng không có hôn mê, mà chỉ là ỉu xìu nằm xuống đất. Địch Phi Thanh cho nó ăn vào nửa viên thuốc, nói là thuốc này trước kia cho Phương Đa Bệnh ăn, nhưng là không biết chó ăn thì có tác dụng hay không. Phương Đa Bệnh đút thuốc vào trong miệng của Hồ Ly Tinh, thấy con mắt nó đã trong trẻo lại một chút chỉ là vẫn không chịu động đậy thôi. Phương Đa Bệnh sờ sờ lên cái cổ của nó, thấy khí tức của nó vẫn như cũ bình ổn chỉ có nhịp tim hơi nhanh một chút. Hắn nhìn qua Địch Phi Thanh, hỏi hắn tại sao lại không có đan dược thúc nôn?

Địch Phi Thanh nói: "Ai lại không có việc gì đi chuẩn bị thuốc kia?"

Thi Văn Tuyệt không thích nghe hai người bọn họ trò chuyện kì lạ, gọi Phương Đa Bệnh mau mau ôm theo Hồ Ly Tinh đi với hăn, Phương Đa Bệnh quần áo đều dính nước nên vừa ướt vừa nặng, hiện tại lại lạnh muốn chết, hắn run run rẩy rẩy đứng lên, Địch Phi Thanh thấy thế đem Hồ Ly Tinh ôm lấy, song song với Phương Đa Bệnh đi tới.

Thi Văn Tuyệt phát hiện hai người đi đường chậm chạp, dừng lại quay đầu nhìn nhìn một chút, xoay người đi về phía của Phương Đa Bệnh đỡ hắn.

Phương Đa Bệnh nói: "Cũng không đến mức như vậy, nhưng vẫn là cảm ơn ngươi."

Thi Văn Tuyệt nói: "Chưsớng khí này lợi hại thật! Ngươi chưa từng có cảm thụ giống như vầy đúng không!"

Phương Đa Bệnh cười nói: "Ngươi nói xem tên của ta là làm sao mà có? Ta từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, cảm giác này ta lại không thể quen thuộc hơn được."

Thi Văn Tuyệt cũng cười: "Xem ra là dọa không được ngươi rồi."

Phương Đa Bệnh hỏi hắn tại sao lại xuất hiện ở thành Bình Châu này?

Thi Văn Tuyệt nói: "Mấy người bạn của ta trước đó vài ngày đi vào rừng trúc hoa ở thành Bình Châu lại không có xuất hiện qua, lúc trước Bách Xuyên Viện phái người đi đến, nhưng cũng mất tin tức, ta lo lắng nên tự mình tới xem sao."

Phương Đa Bệnh nói bây giờ giám sát ti đã tiếp nhận vụ này, ngược lại là có thể tìm kiếm tin tức của bọn hắn.

Thi Văn Tuyệt cười hỏi: " Ngươi có thể tin được giám sát ti ư?"

Phương Đa Bệnh nói: "Có đôi khi vẫn có thể tin."

Thi Văn Tuyệt quay đầu nhìn Địch Phi Thanh hô: "A Phi huynh có tin tưởng giám sát ti không?"

Địch Phi Thanh không có đáp lời, chỉ là hừ lạnh một tiếng.

Thi Văn Tuyệt nói với Phương Đa Bệnh: "A Phi thành thật hơn ngươi nhiều á."

Phương Đa Bệnh cười nói: "Tương lai sắp đỗ trạng nguyên ngươi đây lại nhìn không tin tưởng đồng nghiệp tương lai thì không tốt lắm đâu."

Thi Văn Tuyệt nói: "Ngày hôm trước bọn hắn tới Bình Châu, nhưng cho đến bây giờ cũng không có một cái giám sát ti đi vào rừng trúc, nói là đang lên kế hoạch kĩ càng thì thật dễ nghe quá, thực ra là do tham sống sợ chết, muốn ta nói, giám sát ti nên sớm thay máu, đem ném những người đệ tử vô dụng đi thì may ra còn có thể cải thiện uy danh, Dương Quân Xuân ngày ngày bận bịu tứ phía cũng không hiểu hắn rốt cuộc đang bận rộn cái gì, chắc chỉ là lo cho chính mình nhanh thăng tiến, sớm muộn gì cũng bận đến chết."

Phương Đa Bệnh nói: "Nhưng kỳ thật cũng có ít người không tệ lắm."

Thi Văn Tuyệt nói: "Tất nhiên rồi, con em thế gia cũng có những người cam nguyện chịu khổ nhọc, tỉ như ngươi ta."

Phương Đa Bệnh nói: "Ngươi muốn khoe khoang cũng không cần kéo theo ta."

Thi Văn Tuyệt cười haha.

Địch Phi Thanh hít sâu một hơi dài, thoải mái thở ra.

Đi trong chốc lát, Thi Văn Tuyệt chỉ vào một vị trí bên cạnh bờ sống nói: "Ở đây."

Phương Đa Bệnh nhìn chăm chú, thấy một cái lều nhỏ, kế bên lều ở phía ngoài lấy ba cái cây gỗ dựng thành giá đỡ, đỡ lấy một cái nồi.

Hắn nói với Thi Văn Tuyệt: "Ta tưởng ngươi tìm được nơi tốt gì, hóa ra ngươi lại ở đây nấu cơm dã ngoại."

Thi Văn Tuyệt đỡ Phương Đa Bệnh hướng về phía trong lều vải: "Đây cũng là không có cách nào khác mà, không vào được quán trọ ta cũng không muốn phải chui vòm cầu, lúc đi ngang qua chỗ này thấy có cá liền bắt lên nấu chút canh uống tiện thể chống lên một cái lều che mưa chắn gió."

Vừa nói vừa đỡ Phương Đa Bệnh ngồi xuống: "Ngươi cởi quần áo ướt ra đi, chúng ta đi nhóm lửa cho ngươi sấy một chút."

Phương Đa Bệnh ngồi trong lều trại lập tức cảm thấy ấm áp hơn chút, nói với Địch Phi Thanh: "A Phi ngươi có muốn vào đây ngồi một lát không?"

Địch Phi Thanh nói: "Ta cũng không lạnh." Nói xong cũng thả Hồ Ly Tinh vào trong lều vải, còn mình thì ngồi vào tảng đá bên cạnh cái nồi, thổi sáng lên cây châm lửa nhóm một ít cành khô.

Ánh lửa tràn ngập lên, làm cho đêm lạnh có một chút ấm áp.

Phương Đa Bệnh cởi giày đổ nước ra. Thi Văn Tuyệt cầm lấy áo ngoài cùng với vớ, giày của hắn mới cởi treo đến bên cạnh đống lửa, lại hướng về phía Phương Đa Bệnh nói: "Quần của ngươi không phải cũng ướt sao?"

Phương Đa Bệnh: "Cái này thì không cần đâu."

Thi Văn Tuyệt nói: "Chúng ta đây ba cái đại lão gia ngươi sợ cái gì chứ?"

Phương Đa Bệnh nói: "Cũng không phải là sợ, chỉ là có hơi ngại lễ phép."

Thi Văn Tuyệt bật cười: "Muốn nói mình khách khí thì tất cả mọi người đều khách khí, nhưng muốn nói mình lịch sự thì người lịch sự thật sự không có nhiều đâu."

Phương Đa Bệnh không có đáp lười hắn, an tĩnh một lát, đột nhiên nói: "A Phi ngươi đến!"

Địch Phi Thanh còn chưa kịp thoát khỏi đoạn trò chuyện của Phương, Thi hai người họ, trong lúc nhất thời cả người đều kinh ngạc: "Tự chính mình cởi đi không ai giúp ngươi đâu."

Phương Đa Bệnh nghe hắn nói vậy tức giận đến bốc khói: "Đầu óc ngươi có bệnh hả! Ta muốn ngươi qua đây nhìn xem Hồ Ly Tinh mới phun thứ gì ra!"

.

Tbc.

-------------

Anh nghĩ cái gì trong đầu vậy hả anh Thanhh -.-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net