chương 6 - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VI.

Cuối tuần, Đằng Chấn đến studio với mái tóc mới, thành công khiến đám đông xôn xao một phen. Có hơn chục rapper trong công ty của Chung Cố, nhưng chỉ có Đằng Chấn là để tóc xoăn, nó gần như trở thành "chất riêng" của anh ấy. Hiện tại hắn đột nhiên cắt tóc khiến mọi người đều ngạc nhiên.

"Gì đây, cậu thậm chí còn không nói trước với tôi một câu " - Chung Cố không thể chấp nhận, "Ma xui quỷ khiến nào thế? Cậu bị điên à mà cắt kiểu này?"

"Thay đổi chút thôi," - Đằng Chân sờ sờ mái tóc mới cắt, "Trông thế nào? Khí chất đẹp trai toát lên chứ?

"Như thằng đần."

"Mẹ kiếp." Đằng Chấn cười mắng. Hắn không quan tâm, hắn không cắt tóc để tô điểm cho khuôn mặt, thậm chí hắn sẵn sàng cắt ngắn hơn. Ban đầu, hắn nhìn vào trong gương và thấy kiểu tóc mới đã khiến hắn trở thành một người hoàn toàn xa lạ so với trước đây, nhưng nó đã thay đổi khí chất của hắn. Bây giờ mặc một chiếc áo khoác công sở đơn giản, hắn trông như một sinh viên đại học  chững chạc.

Anh trai Đằng Tín rất hài lòng với ngoại hình mới, tần suất mắng mỏ giảm kỉ lục, thậm chí còn cao hứng nói có thể mua cho hắn một chiếc ô tô làm quà sinh nhật, điều này chốc lát khiến Đằng Chấn trở nên vui vẻ.

Chu Hán Kỳ đã đến muộn buổi học hôm thứ Hai. Anh ấy luôn đúng giờ, nhưng hôm nay khi chuông reo, bục giảng trống rỗng. Bầu không khí trong phòng học có chút xao động và lo lắng, Đằng Chấn nhìn ra ngoài cửa sổ, mất mấy phút mới nhận ra Chu Hán Kỳ đang đi tới.

Chu Hán Kỳ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, sắc mặt có chút tái nhợt: "Xin lỗi, hôm nay trễ năm phút, giờ nghỉ tôi sẽ bù đắp, tôi sẽ không dạy thiếu giờ, ai trùng việc bận có thể ra về trước bằng cửa sau."

Sau đó, anh ấy lại bắt đầu đến lớp như thường lệ, nhưng giọng nói hơi khàn, thỉnh thoảng lại quay mặt đi và ho vài tiếng, tâm trí Đằng Chấn xáo động. Vẻ ngoài yếu đuối của Chu Hán Kỳ khiến sự khó gần của anh suy yếu đi một chút, nó tạo cảm giác thương xót và ham muốn ôm anh vào lòng.

Đằng Chấn ngồi ở hàng cuối cùng nhìn lên bảng đen từ xa, nhưng hắn đã mường tượng ra dáng vẻ mềm mại của thầy Chu, một lúc sau hắn tỉnh táo lại, liên lạc với bác sĩ gia đình, gửi triệu chứng cho ông, hỏi ông về loại thuốc nên mua.

Nhưng bác sĩ chưa kịp trả lời, mẹ hắn gọi điện tới. Đằng Chấn cúi người, hạ giọng: "Alo?"

"Con bị sao vậy, con yêu? Sao con lại bị cảm lạnh ?"

"Con...con không bị cảm, người bệnh là bạn cùng lớp của tôi," - Đằng Chấn không dám nói ra sự thật mà lảng tránh, "Con chỉ hỏi chú Trần vì không tin tưởng bệnh viện trong trường học."

May mắn thay, mẹ hắn không hỏi thêm gì nữa, chỉ bảo hắn hãy tự chăm sóc bản thân rồi cúp máy. Đằng Chấn không muốn mẹ phát hiện ra sự thật nên đã từ bỏ ý định nhờ bác sĩ gửi thuốc và lẻn ra khỏi trường để mua thuốc trong giờ giải lao.

Cuối cùng, sau khi ra khỏi lớp, Đằng Chấn theo thầy Chu vào phòng vấn đáp. Bởi vì giảng viên Chu hôm nay sức khỏe không tốt không có ai đến làm phiền hay tán gẫu, cả văn phòng chỉ có Chu Hán Kỳ và Đằng Chấn.

Chu Hán Kỳ ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh lộ ra vẻ mệt mỏi, vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng như cũ nói: "Có chuyện gì không?"

"Thầy, thầy đi khám chưa? Em thấy thầy không khỏe nên ra ngoài mua thuốc cho thầy, là thuốc thông dụng, thầy để ở nhà cũng không sao.. ."

"Tôi không cần." - Chu Hán Kỳ lập tức đáp lại.

Đằng Chân chỉ có thể xấu hổ rút tay lại. Hắn cũng cho rằng không thể làm gì hơn, vừa định nói lời tạm biệt với anh thì thấy Chu Hán Kỳ đang cầm một chồng sách bài tập ở bên cạnh. Tim Đằng Chấn đập liên hồi, tựa như có thể dâng lên tận cổ họng. Hắn quan sát Chu Hán Kỳ từ trong chồng sách của mình lấy ra, lại mở ra, lấy ra chiếc phong bì giấy màu nâu kẹp bên trong. Trên phong bì màu nâu nhạt là chữ viết tay của hắn - Chúc mừng Chu lão sư.

Đằng Chân chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chu Hán Kỳ, cố gắng đọc cảm xúc của Chu Hán Kỳ - dù là hài lòng hay khó chịu. Nhưng không có gì, không có gì có thể đọc được. Chu Hán Kỳ trên mặt không có biểu tình, những ngón tay thon dài linh hoạt bay lượn, chỉ trong chốc lát, hắn đã xé phong bì thành một đống giấy vụn, sau đó cuộn lại cùng với những tờ giấy vụn khác, ném vào thùng rác bên cạnh, như thể đó là một đơn hàng chuyển phát nhanh bị bỏ rơi.

Lúc đó Đằng Chân cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều ứ đọng, hắn cho rằng kết quả tồi tệ nhất sẽ là sự từ chối ngầm hoặc trực tiếp của Chu Hán Kỳ, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng sự chân thành của mình sẽ bị coi như rác và bị vứt đi ngay trước mặt hắn...

Xé toạc chúng ra và vứt đi...

Những giai điệu từng khiến hắn mỉm cười tự hào giờ trở thành những con dao sắc bén, cắt phần mềm mại nhất trong trái tim hắn thành từng mảnh từng mảnh, hắn bất động trong đau đớn. Có lẽ hắn nên thản nhiên mỉm cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn lại không thể cười được mà chỉ có thể chết cứng ở đó.

Mãi đến khi Chu Hán Kỳ đưa cho hắn chồng sách bài tập, bảo hắn lấy về gửi đi, hắn mới lấy lại bình tĩnh, quay người rời đi không nói một lời.

"Thầy Chu, nếu thầy thật sự chán ghét em như vậy, có thể trực tiếp nói cho  biết." Đằng Chấn đi đến cửa đột nhiên quay người lại, "Cùng lắm thì cũng không sao, em đã biết."

VII.

Sau ngày hôm đó, Đằng Chấn không đến lớp nữa. Hắn không muốn ở lại trường, mọi thứ ở trường đều khiến hắn khó chịu, hắn cũng không muốn về nhà vì sợ gia đình phát hiện ra thái độ kỳ lạ của mình. Loanh quanh đi bên ngoài một lúc, hắn thậm chí còn không dám ra ngoài chơi, trong một khoảng thời gian, hắn thậm chí không có nơi nào để đi và chỉ có thể dành thời gian ở studio,

Đằng Chấn vốn tưởng rằng khoảnh khắc Chu Hán Kỳ xé phong bì trước mặt, trong lòng hắn đã vô cùng đau đớn, nhưng hắn không ngờ rằng những cảnh đau đớn đó sẽ được phát đi phát lại nhiều lần, hành hạ hắn hết lần này đến lần khác, để lại tổn thương và thất bại.

Đằng Chấn rất thích Chu Hán Kỳ, nhưng hắn hoàn toàn bất lực.

"Cậu đang làm cái quái gì vậy?" - Chung Cố rất tức giận khi nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Đằng Chấn, "Cậu muốn biến thành cái dạng gì? Định nằm ườn ra đây à?"

Đằng Chân không để ý tới hắn, tự rót rượu cho mình. Đã ba ngày trôi qua, trọn vẹn ba ngày. Hắn vốn tưởng rằng mình nên gạt bỏ cảm xúc từ lâu, nhưng hắn không thể, hắn như đột nhiên bị mắc kẹt trong một không gian vô thực, thời gian ở thế giới bên ngoài ngừng trôi, động lực hay trì trệ cũng giống nhau, chẳng có chút ý nghĩa.

"Đừng uống nữa," - Chung Cố chộp lấy ly rượu, "Đầu cậu đã ngu muội rồi, nhưng càng uống càng ngu. Đi thôi, tôi dẫn cậu đi xem vài thứ thú vị."

"Tôi không đi." - Đằng Chân biết Chung Cố rất có thể sẽ dẫn hắn đến nơi tràn ngập hương sắc tình dục. Không phải hắn không tò mò, mà là hắn lúc này thật sự không có hứng.

"Này, cậu chết dí ở đây ba ngày rồi, chuẩn bị cho đám tang à? Ngày nào cũng như thằng sắp chết, không ủ dột mới là thằng điên... Đừng nói nhảm nữa, đi thôi, đừng nghĩ nhiều."

Đằng Chân bị Chung Cố kéo ra ngoài mà không kịp phản kháng, hắn lên xe thể thao của Zhong Gu với bộ mặt chán nản. Hắn không biết Chung Cố dẫn mình đi đâu, cũng không muốn hỏi.

Chung Cố bật nhạc trong xe rất to, Đằng Chấn có chút khó chịu, cau mày hỏi phải bao lâu nữa mới đến nơi.

"Còn lâu," - Chung Cổ lắc đầu theo tiếng nhạc, "Chỗ đó không dễ tìm đâu."

"Vậy tôi ngủ trước." - Đằng Chấn bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Này, cậu không mở mồm nói chuyện với tôi được à? Anh ta là loại người đẹp nào thế? Đủ để khiến tôi phải lòng không?"

"Cậu thấy mình phiền không? Sao ngươi lái xe như tên chết dẫm vậy?!!!" - Đằng Chấn biết Chung Cố không hiểu nên chưa bao giờ kể chi tiết cho anh ta nghe về Chu Hán Kỳ.

"Sao cậu lên giọng với tôi? Thế đéo nào cũng không chết được," - Chung Cố nghiến răng nghiến lợi, "Chỉ có trẻ con mới cứng đầu như vậy. Tối nay tôi thật sự muốn cho cậu xem một thứ. Nghe qua "The Mystery" chưa? Chậc, mấy cô nàng ở đó đều là đỉnh cao. Cậu chưa lên tầng cao nhất phải không? Hôm nay cho cậu đến đó mở to mắt. Đụ mẹ, vé bán ra ít như cà phê nhỏ giọt, được hai vé khó như lên trời."

Chung Cố lái xe suốt hai tiếng đồng hồ và không dừng lại cho đến khi đến ngoại ô thành phố, anh đưa Đằng Chấn vào một tòa nhà tuy bề ngoài trông có vẻ tồi tàn nhưng bên trong lại rất sang trọng. Người phục vụ đưa hai người vào một căn phòng, dùng máy dò kim loại quét từ đầu đến chân, kiểm tra còn chi tiết hơn an ninh sân bay, thậm chí cả điện thoại di động cũng không được phép vào trong.

"Phiền phức như vậy?" Đằng Chân vốn đã không có hứng thú, đối với phiền toái như vậy càng không có hứng thú, "Vậy lỡ như tôi xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Thưa ngài, điều đó sẽ giảm thiểu rắc rối. Ngài không muốn bị chụp ảnh đang chơi ở đây phải không?" - Người phục vụ là một anh chàng đẹp trai, mỉm cười ngọt ngào rồi đưa chiếc điện thoại dự phòng ra: "Tôi sợ sẽ gây ra sự cố. Ngài có thể sử dụng cái này, mọi thứ đều hoạt động bình thường ngoại trừ việc không thể chụp ảnh ".

"Thôi nào, chỉ có anh ta là người có nhiều việc phải làm. Mấy ngày nay cậu nhàn rỗi như loài lợn, chỉ trong một đêm có thể xảy ra chuyện gì được chứ?" - Chung Cố vừa phàn nàn Đằng Chấn vừa đổi điện thoại thành điện thoại dự phòng, "Được rồi, được rồi.....Vào đi, đến đây."

"Xin lỗi, hai người muốn đeo mặt nạ kín mặt hay nửa mặt?" - Người phục vụ thận trọng hỏi.

"Vớ vẩn, đương nhiên là kín mặt rồi."

"Có gì khác nhau sao?" Đằng Chấn khó hiểu hỏi, nhìn hai hàng mặt nạ treo trên tường.

Chung Cố cười khúc khích: "Sau này nếu đeo mặt nạ nửa mặt thì không được đứng, phải nằm như cún."

Đằng Chân cũng mơ hồ hiểu ra, đeo mặt nạ che kín mặt không nói một lời, cùng Chung Cố bước vào thang máy.

Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, sân khấu trống rỗng nhưng phần lớn khán giả đã có mặt ở đây. Đằng Chấn và Chung Cố ngồi ở phía sau, bao trọn toàn cảnh.

Đằng Chấn biết rất ít về SM và cũng không mấy quan tâm đến nó, hắn chỉ biết có hai nhân vật là S và M. Ban đầu hắn nghĩ sẽ ít người đeo khẩu trang nửa mặt, nhưng khi bước vào, anh phát hiện tiểu M đeo khẩu trang nửa mặt nhiều hơn những người đeo khẩu trang nguyên mặt. Phần đông là phụ nữ, một số ăn mặc gọn gàng, trong khi những người khác lại để lộ cơ thể một cách bừa bãi.

Tuy rằng hắn chưa từng tới đây, nhưng hắn cũng hiểu đại khái về BDSM, nhưng hắn cũng chưa bao giờ tưởng tượng tầng trên cùng sẽ như thế này. Cứ ngỡ mình sẽ khó chịu, nhưng cảnh tượng trước mắt rõ ràng mang đến cho hắn một niềm vui thầm kín khó tả.

Ngoại trừ hắn và Chung Cố ra, rất ít người đang ngồi có khoảng trống phía dưới chân, hầu hết ai cũng sở hữu một tiểu nô lệ, có kẻ lại có mấy người quỳ dưới chân.

Lát sau, một cậu bé nhỏ nhắn dễ thương bò đến dưới chân Đằng Chấn, vuốt ve giày bóng rổ của Đằng Chấn một cách trìu mến: "Tiên sinh, tối nay để con phục vụ ngài nhé?"

Cậu bé M đó chỉ mặc một chiếc áo chẽn da gần như không che được bộ phận sinh dục, ngoài ra còn đeo một chiếc khuyên ở mông có gắn đuôi chó. Cậu quỳ dưới chân Đằng Chấn, vẫy đuôi một cách nịnh nọt, cặp mông trắng nõn mềm mại lắc lư qua lại, bộ phận bí mật lờ mờ khiến máu người dồn dập.

Đằng Chấn lần đầu tiên trải qua cảnh tượng như vậy, hắn sửng sốt một chút, mất tự nhiên hỏi:

"Ngươi bao nhiêu tuổi? Có phải trên 18 tuổi không?"

"Tiên sinh, ta lớn rồi, 20 tuổi rồi." - Tiểu M ngẩng đầu, chiếc cằm nhọn rất hợp với chiếc mặt nạ cáo nửa mặt.

"Ừ." - Đằng Chấn không nhìn cậu nữa mà chuyển sự chú ý về phía sân khấu.

Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, ánh đèn trong hội trường đã tối đi, chỉ còn lại một ngọn đèn duy nhất trên sân khấu. Đột nhiên, một người đàn ông tóc vàng ăn mặc sang trọng bị bốn người đàn ông vạm vỡ thô bạo nâng lên. Anh ta không ngừng vùng vẫy, mặt đỏ bừng, đôi mắt to đầy nước mắt tủi nhục, cao quý và đáng thương như một hoàng tử gặp nạn.

Mặc dù có mái tóc vàng, trang điểm theo phong cách châu Âu và mặc bộ quần áo chưa từng thấy trước đây, trong nháy mắt, Đằng Chấn vẫn nhận ra khuôn mặt mà hắn luôn mong nhớ.

Chắc chắn người đàn ông trên sân khấu là Chu Hán Kỳ

______________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net