Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ Nam An Hầu, đêm tân hôn.

Hai hỉ nương* đã hoàn thành xong việc phải làm, bèn mang theo tỳ nữ Hầu phủ từ nội thất nối đuôi nhau ra ngoài, còn chưa ra khỏi cửa đã vội vàng thì thầm to nhỏ.

*Người chăm sóc cho nàng/chàng dâu

"Ta đã sống hơn nửa đời người rồi, vậy mà chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như vậy."

"Đáng tiếc, y đẹp như vậy lại phải gả cho một tên ma ốm, haiz."

"Có gì tiếc đâu chứ, y gả vào đây sẽ được làm Thiếu quân Hầu phủ đó. Nếu như không nhờ vào sinh thần bát tự có thể  xung hỉ* cho Tiểu Hầu gia, Hầu gia cùng Hầu phu nhân sao có thể để ý tới con trai của Viện phán chỉ thuộc ngũ phẩm ở Thái Y viện được?"

*Cưới vợ để giải trừ vận xui, tà khí

"Ngươi nói cũng có lý, đây rốt cuộc là phúc hay họa, còn phải chờ một thời gian mới biết được."

....

Trong lúc nói chuyện, hỉ nương đã đi tới ngoại thất, trước khi đóng cửa lại còn tranh thủ nhìn lướt qua bên trong: giữa căn phòng bảo phủ bởi màu đỏ hồng diễm, Thiếu quân mới gả vào Hầu phủ tựa như một pho tượng bằng ngọc, đầu đội khăn hỉ, lẳng lạng ngồi yên trên giường.

Cửa chính chậm rãi đóng lại, trong hỉ phòng chỉ còn lại đôi phu phu mới thành hôn.

Xung quanh bỗng trở nên yên lặng, cột sống Lâm Thanh Vũ cứng đờ suốt một ngày cuối cùng cũng được thả lỏng, y khẽ trở mình, tua rua trên khăn hỉ cũng lung lay theo động tác đó.

Trên đầu đội khăn hỉ thật sự rất bất tiện. Nữ tử lúc lấy chồng sẽ để phu quân của mình vén khăn hỉ lên, nam tử lấy chồng chắc hẳn cũng giống như vậy.

Nhưng mà, phu quân của y sợ là không làm được chuyện như này đâu.

"Phu quân" của y...

Lâm Thanh Vũ đưa tay lên gỡ khăn hỉ xuống, tầm nhìn rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng hơn. Y nhìn quanh tấm rèm lụa mỏng trước mặt rồi đến chiếc chăn ấm đỏ thắm. Cuối cùng đưa mắt nhìn nam tử đang ngủ say trên giường —— Tiểu Hầu gia phủ Nam An Hầu, Lục Vãn Thừa.

Dưới ánh nến, Lâm Thanh Vũ sắc mặt không đổi quan sát Lục Vãn Thừa.

Lục Vãn Thừa một thân hỉ phục đỏ thẫm, lông mày tựa núi xa, hàng mi dài rậm, đôi má gầy gò, sắc môi tái nhợt như mảnh giấy trắng. Ngay cả khi hai mắt hắn nhắm nghiền, bị bệnh tật hành hạ đến ốm yếu nhưng vẫn có thể thấy được vẻ đẹp trời sinh trên tướng mạo của hắn.

Kể từ hôm nay, người đàn ông này chính là phu quân của y.

Mặc dù y là nam tử, nhưng lại trở thành thê tử của một nam nhân khác —— y là nam thê đầu tiên trong triều đại Đại Du được "cưới hỏi đàng hoàng".

Thật nực cười.

Y đã phải mất tận 3 năm trời để chuẩn bị cho kỳ sát hạch của Thái Y thự*. Nếu vượt qua đươc kỳ sát hạch này, y sẽ trở thành một y quan** giống như phụ thân của mình. Cho dù không được vào cung, y cũng có thể mở một tiệm thuốc trong kinh thành, làm một đại phu bình thường.

*cơ quan trông coi về y tế cho vua và toàn quốc.

**thầy thuốc của đại nội hoàng cung, chuyên xem bệnh cho quan viên triều đình cùng thân quyến của họ.

Tiếc thay ngay lúc y đang chuẩn bị cho đại triển hoành đồ* của mình, Hoàng hậu trong cũng bỗng gọi phụ thân y tới trước mặt hỏi: "Bổn cung nghe nói ngươi có một đứa con trai, sinh vào giờ Thìn**, ngày mười một tháng ba năm Qúy Mùi có đúng không?

*sự nghiệp phát triển lớn mạnh, tiền đồ phát triển như vũ bão

**7h-9h sáng

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Lâm phụ, Hoàng hậu lập tức thỉnh cầu Hoàng đế hứa hôn cho Lâm gia, gả Lâm Thanh Vũ cho trưởng tử của Nam An Hầu, Lục Vãn Thừa.

Giới quyền quý trong kinh đều biết, Lục Vãn Thừa sinh non, phải nằm giường bệnh triền miên nhiều năm rồi. Lúc hắn ra đời, Nam An Hầu còn mời riêng thái y đến phủ để xem bệnh, thái y đã từng kết luận, Lục tiểu Hầu gia sẽ không sống nổi qua tuổi hai mươi.

Lục Vãn Thừa năm nay đã mười chín tuổi, thân thể này ngày càng suy nhược. Mắt thấy hắn không còn sống được bao lâu nữa, đại nạn sắp ập tới, Nam An Hầu không còn cách nào khác, đành viết thư cầu xin vị quốc sư nghe đồn có thể tinh thông trời đất quỷ thần của triều đại Đại Du. Quốc sư hồi âm cho ông chỉ có một dòng ngày tháng năm sinh: Giờ thìn, ngày mười một, tháng ba, năm Quý Mùi.

Chống lại lệnh vua chính là tội chết, một mình Lâm Thanh Vũ chết thì không sao, nhưng y còn có cha mẹ già và ấu đệ* cần được chăm sóc. Cứ như vậy y trở thành nam thê xung hỉ của Lục Vãn Thừa.

*Em trai út

Mười mấy mấy năm học hành gian khổ, tất cả đều trở thành một trò cười.

Bây giờ đã quá giờ Hợi (22h20 – 23h), tỳ nữ gác đêm ngoài cửa nói: "Thiếu quân, đã đến giờ hầu hạ tiểu Hầu gia đi ngủ rồi ạ"

Lâm Thanh Vũ siết chặt ngón tay nhìn phu quân đang ngủ mê man của mình —— muốn y hầu hạ Lục Vãn Thừa? Đùa à.

Quy tắc cưới gả của vọng tộc trước nay rất rườm rà. Tuy rằng vội vội vàng vàng cho việc xung hỉ, nhưng Nam An Hầu phủ vẫn phải phái cô cô đến Lâm phủ để dạy cho Lâm Thanh Vũ cái gọi là "Nam thê chi đạo"* ,trước ngày đại hôn, toàn thân y từ trên xuống dười, từ trong ra ngoài đều được tắm rửa sạch sẽ, thậm chí còn phải bôi cả son dưỡng.

*hướng dẫn làm nam thê

Lâm Thanh Vũ không giỏi trong việc nam phong*, chưa bao giờ phải chịu khuất nhục như vậy, nếu không phải vì bảo vệ mấy chục người trên dưới trong Lâm gia, y chỉ hận không thể cùng Lục Vãn Thừa đồng quy vu tận.

*làm chuyện "ấy" giữa nam x nam

Thấy trong hỉ phòng không có động tĩnh gì, tỳ nữ lại thúc giục thêm một tiếng: "Thiếu quân, đi ngủ thôi ạ."

Lâm Thanh Vũ nhắm lại mắt, cố gắng kìm nén ác ý đang dần dâng lên. Y thổi tắt nến, chỉ để lại một ngọn nến đỏ trước giường. Lục Vãn Thừa vẫn còn mặc hỉ phục rườm rà nằm bên ngoài chăn, ngủ như này sợ rằng sẽ không thoải mái.

Nhưng cái này thì mắc mớ gì tới y? Y chỉ ước rằng Lục Vãn Thừa vĩnh viễn đừng có tỉnh lại.

Lâm Thanh Vũ đi đến bên giường, ánh mắt rơi xuống đôi tay đang đan vào nhau trên ngực của Lục Vãn Thừa.

Lâm gia chính là thế gia y học. Từ nhỏ Lâm Thanh Vũ đã theo cha nghiên cứu y thuật. Thời niên thiếu, y rời nhà đi du học, bái được một danh sư, y thuật vượt xa những người đồng trang lứa. Chỉ cần nhìn qua sắc mặt của Lục Vãn Thừa, y liền biết tình trạng của hắn đang nguy kịch, đây nhất định là bệnh trầm kha* khó chữa.

*Bệnh trầm kha: bệnh tật nghiêm trọng kéo dài, khó chữa.

Để xác nhận điều này, Lâm Thanh Vũ đành hạ mình bắt mạch cho tên ma ốm. Cổ tay Lục Vãn Thừa lạnh đến dọa người, như thể vừa mới vớt ra từ chậu nước lạnh.

Đúng như y suy đoán, nguyên khí của Lục Vãn Thừa đã cạn kiệt, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tuyệt mạch, trừ khi có thần y tái thế, còn không Lục Vãn Thừa nhiều nhất không thể chịu đựng được quá nửa năm.

Y chỉ cần nhẫn nhịn trong nửa năm thôi. Chờ Lục Vãn Thừa chết bệnh, y liền được giải thoát.

Trên tay Lâm Thanh Vũ bất giác dùng lực, để lại hai vết đỏ nông trên cổ tay Lục Vãn Thừa.

Bỗng nhiên, đầu ngón tay tái nhợt kia khẽ động đậy.

Lâm Thanh Vũ theo bản năng buông tay ra. Tay Lục Vãn Thừa rơi lại xuống giường, chỉ thấy đôi mắt hắn đảo nhẹ dưới mí mắt, hàng mi cũng khẽ run lên.

Lục Vãn Thừa sắp tỉnh sao?

Sắc mặt Lâm Thanh Vũ ngưng trọng, nhìn Lục Vãn Thừa không chớp mắt. Dưới ánh mắt như đao của y, Lục Vãn Thừa chậm rãi mở mắt ra.

Trong đôi mắt Lục Vãn Thừa như bị che phủ một tầng sương mỏng, dường như cái gì cũng không thấy rõ. Đợi màn sương trong mắt dần tản đi, hắn liền lộ ra vẻ khó hiểu: "Hửm...? Mỹ nhân này từ đâu tới vậy..."

A, cái đồ đăng đồ tử*. Sắp bệnh chết tới nơi rồi còn không quên gọi mỹ nhân.

*Từ lóng ám chỉ một kẻ háo sắc.

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi tỉnh rồi."

Lục Vạn Thành sững sờ chốc lát, khàn giọng hỏi: "Ngươi là ai vậy?"

Đôi mắt Lâm Thanh Vũ lóe lên một tia kinh ngạc: "Ngươi không biết ta là ai?"

Đây đúng thật là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, nhưng chỉ cần đầu óc của Lục Vãn Thừa không ngốc, nhìn thấy hỉ phục trên người mình liền phải hiểu chứ.

Lục Vãn Thừa lắc đầu, buồn bực ho khan hai tiếng, nói: "Tuy câu này cũ lắm rồi, nhưng ta vẫn muốn hỏi: Đây là đâu, tại sao ta lại ở đây?"

Lâm Thanh Vũ: "..." Chẳng lẽ, tên ma ốm này thật sự bị bệnh đến ngốc rồi? Hay là, Lục Vãn Thừa căn bản không hề biết đến chuyện hôn sự này?

Trước lúc xung hỉ, y có nghe phụ thân nhắc qua về bệnh tình của Lục Vãn Thừa. Nghe nói gần một tháng nay Lục Vãn Thừa đều trong trạng thái hôn mê, bệnh đến mức thần trí hỗn loạn không rõ ràng. Nếu đúng là như thế, Lục Vãn Thừa rất có thể hoàn toàn không hề biết gì về mối hôn sự này.

Sắc mặt Lâm Thanh Vũ hòa hoãn đi mấy phần: "Ta họ Lâm, tên Thanh Vũ."

"Lâm Thanh Vũ? Lâm...Thanh...Vũ." Lục Vãn Thừa lẩm nhẩm tên của y, dường như nghĩ tới điều gì đó: "Chẳng lẽ là mỹ nhân thái y chết tại Đông cung kia?"

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Cái gì?"

Lục Vãn Thừa không chớp mắt nhìn y, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, đột nhiên giãy dụa muốn ngồi dậy.

Xuất phát từ thói quen của đại phu, Lâm Thanh Vũ ấn bệnh nhân đang lộn xộn nằm xuống: "Ngươi muốn làm gì."

"Gương." Lục Vãn Thừa một tay ôm ngực, một tay chỉ vào tấm gương đồng trên tủ, mái tóc dài rải rác trên gối, "Khụ khụ, đưa cái gương cho ta."

Gương?

Lâm Thanh Vũ đưa gương đồng cho Lục Vãn Thừa, hỏi: "Cái gương này có gì không ổn à?"

Lục Vãn Thừa nhìn mình trong gương, con ngươi bỗng nhiên trợn to như gặp quỷ. Vẻ mặt của hắn như có ngàn lời muốn nói, nghẹn nửa ngày, gần như không thở nổi, cuối cùng chỉ thốt ra được một chữ: "...Đệt."

Tỳ nữ canh đêm nghe thấy động tĩnh trong hỉ phòng, bèn gõ cửa hỏi: "Thiếu quân, xảy ra chuyện gì sao?"

Lâm Thanh Vũ nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của Lục Vãn Thừa, lạnh nhạt nói: "Báo cho Hầu gia cùng phu nhân các ngươi biết, đại thiếu gia tỉnh rồi."

Tỳ nữ lập tức sai người đi bẩm báo cho Nam An Hầu và Hầu phu nhân, sau đó lại đi mời đại phu đến. Chỉ trong chốc lát, trong hỉ phòng đã chật ních người, Lâm Thanh Vũ đứng ở ngoài cùng, ngược lại lại hành động như người ngoài cuộc.

Trương đại phu bắt mạch cho Lục Vãn Thừa, mặc dù không phải thái y, nhưng ông cũng được xem là một danh y* trong kinh thành. Trương đại phu vuốt vuốt râu, không thể tin được nói: "Lão phu làm nghề y đã hơn mười năm nay nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như này."

*thầy thuốc nổi tiếng

Hầu phu nhân vội vàng nói: "Trương đại phu, Vãn Thừa đến tột cùng là..."

"Phu nhân chớ lo lắng, Tiểu Hầu gia có thể tỉnh lại, đấy dĩ nhiên là chuyện tốt. Chỉ là mạch tượng này... Hôm qua, lão phu cũng thay tiểu Hầu gia xem qua mạch, lúc ấy tiểu Hầu gia nguyên khí suy kiệt, cách thiên nhân ngũ suy* cũng không còn xa. Nhưng hiện giờ lại giống như biến thành một người khác." Trương đại phu vô cùng kinh ngạc, "Giống như được thần linh trợ lực, đột ngột rót vào cơ thể hắn một luồng sinh khí vậy."

*Thiên nhân ngũ suy: năm tướng suy của người trời. Người trời khi tuổi thọ sắp hết thì sẽ xuất hiện năm tướng suy ở Dục giới, Sắc giới và Vô sắc giới. Ý chỉ sắp ra đi.

Lâm Thanh Vũ yên lặng suy tư. Bệnh trạng của Lục Vãn Thừa đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, cũng không phải là hồi quang phản chiếu*, việc này thực sự có chút kỳ lạ, y cũng chưa từng thấy trường hợp nào tương tự như vậy trong y thư**.

*Hồi quang phản chiếu:  là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong.

**Y thư: sách về y học

Hầu phu nhân sững sờ, hỏi: "Vậy bệnh tình của nó đang tốt lên đúng không?

Đại phu không dám khẳng định, cân nhắc nói: "Ít nhất vẫn còn một tia hi vọng sống."

"Tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Hầu phu nhân kích động đến rơi lệ, "Vãn Thừa, con nghe thấy chứ? Bệnh tình của con đã có chuyển biến tốt hơn rồi."

Lục Vãn Thừa không có phản ứng gì quá đặc biệt, chỉ nói: "Con nghe thấy rồi."

Đại phu lại nói: "Phu nhân, Tiểu Hầu gia mới tỉnh lại, vẫn cần phải nghỉ ngơi."

Hầu phu nhân lau nước mắt, nói: "Vậy mẫu thân không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa —— Thanh Vũ đâu? Thiếu quân đi đâu rồi."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Lâm Thanh Vũ từ phía sau tiến lên nói: "Phu nhân."

Hầu phu nhân nắm chặt tay của y, mỉm cười nói: "Thanh Vũ, con vừa gả vào Hầu phủ, bệnh tình của Vãn Thừa liền có chuyển biến tốt đẹp. Quốc sư quả nhiên mưu kế thần tình, con chính là cứu tinh của Vãn Thừa. Vãn Thừa nhà chúng ta sau này đều trông cậy cả vào con."

Lục Vãn Thừa ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ như cười như không nói: "Phu nhân yên tâm, con sẽ hết lòng chăm sóc tiểu Hầu gia."

Ma ma bên cạnh Hầu phu nhân trêu ghẹo: "Ây ya, sao Thiếu quân lại gọi là tiểu Hầu gia giống chúng ta chứ, phải gọi là 'phu quân' mới đúng."

Mọi người đều được một trận cười phá lên, không ai chú ý tới bàn tay trong hỉ phục của Lâm Thanh Vũ đang lặng lẽ siết chặt.

Đám người dần dần tản đi, trong hỉ phòng lại một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh ban đầu, nến đỏ cũng sắp cháy gần hết.

Lục Vãn Thừa nằm trên giường trầm mặc không nói, lông mày lúc nhăn lúc giãn, như thể đang cố nhớ lại điều gì đó.

Lâm Thanh Vũ  lười để ý tới hắn, đứng ở cạnh cửa sổ, dõi ánh mắt nhìn vầng trăng sáng xa lạ bên ngoài, toàn thân như khoác lên mình một tầng ánh trăng tĩnh mịch.

Không biết đã qua bao lâu, Lục Vãn Thừa thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nè người anh em... Ấy, nhầm ——  mỹ nhân, ngươi qua đây đi."

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng hỏi: "Ngươi gọi ai đấy?"

Lục Vãn Thừa cười nói: "Nơi này còn có người khác sao?"

Lâm Thanh Vũ quay người lại. Ánh nến chập chờn chiếu lên gương mặt y một màu ửng đỏ, nốt ruồi nơi khóe mắt tựa như hoa mẫu đơn xinh đẹp động lòng người.

Người này quả thật rất đẹp, nhưng tính khí có vẻ không tốt cho lắm.

Lục Vãn Thừa ho khan mấy tiếng, gật đầu ra hiệu Lâm Thanh Vũ ngồi. Lâm Thanh Vũ chỉ đứng ở bên giường, duy trì khoảng cách một cánh tay với Lục Vãn Thừa

"Vừa rồi ta đang mải sắp xếp lại mạch suy nghĩ." Lục Vãn Thừa ngữ khí thong dong, không hề có vẻ vội vàng như lúc mới tỉnh.

Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói: "Việc ngươi đang suy nghĩ cái gì đâu có liên quan đến ta."

"Có chút liên quan đấy. Bởi ta nghĩ rằng, những manh mối này đều có dính dáng tới ngươi." Lục Vãn Thừa mới nói chưa được mấy câu, thể lực đã có chút không chống đỡ nổi, sắc mặt tái nhợt, "Nếu ta đến sớm hơn mấy ngày, nhất định sẽ không đồng ý mối hôn sự này, hại ngươi gả cho ta, cả đời phải làm góa phụ đến chết cũng phải thủ tiết mất."

Thần sắc Lâm Thanh Vũ như chết lặng: "Giờ ngươi nói mấy câu này thì có ích gì."

"Ừ ha. Hiện giờ chúng ta cưới cũng cưới rồi, đường cũng bái rồi, giờ đây cả kinh thành này đều biết chúng ta là phu thê."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh một tiếng: "Đâu có."

"Hả?"

Lâm Thanh Vũ trào phúng nói: "Chúng ta làm gì có bái đường. Ngươi ngủ mê man suốt từ đầu đến cuối, ta đây phải bái đường cùng với một con gà trống lớn đấy."

Lục Vãn Thừa khẽ cười nhạo: "Cái này cũng được đấy. Mà thôi, không bái cũng tốt, ngươi cũng đừng xem hôn sự này là thật. Nói chung là ta không sống nổi quá nửa năm đâu, ngươi tạm thời đành chịu ủy khuất nửa năm này đi. Chờ ta chết rồi, ngươi mang di sản của ta về Lâm phủ vui vẻ hưởng thụ, đây cũng không tính là quá thiệt thòi."

Lâm Thanh Vũ ngẩn ra, hoài nghi hỏi: "Còn có chuyện tốt như này sao?"

"Có chứ. Chỉ có điều muốn đem được bao nhiêu di sản về nhà thì phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào đã." Lục Vãn Thừa dựa lưng vào gối mềm, ngữ khí lười biếng nói, "Ta đây thân tàn ma dại, không thể chơi cái trò trạch đấu* nữa rồi. Phủ Nam An Hầu nước quá sâu, ta không nắm chắc được, chỉ muốn ăn no chờ chết, làm một con cá muối thực thụ mà thôi."

*Trạch đâu: người trong đại gia đình đấu trí, tranh giành quyền lực,...

TUYỆT ĐỐI KHÔNG REUP TRUYỆN DO BEE EDIT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net