Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xong rồi! Còn mù chữ hơn so với tưởng tượng của mọi người!

Giờ phút này, sự tuyệt vọng lan rộng khắp nơi.

"Tuy rằng Mặc Tinh đã đồng ý.... Nhưng sao có thể tùy tiện quyết định vị trí Chủ hàn như vậy." Chấp sự vắt hết óc nghĩ cách từ chối, dù sao thì lão cũng không đồng ý, "Lại nói, dù sao Tiểu Thâm mới nhập tông môn hơn nữa còn là Yêu tộc ngoại môn, mà từ trước đến nay Chủ hàn đều do đệ tử chính thức của Vũ Lăng đảm nhiệm."

Lão càng nói càng trôi chảy, không sai, đúng là như thế.

Chủ hàn cũng là một trong những Chấp sự, người nào muốn ngồi lên vị trí này mà không phải tốn thời gian cả trăm năm đâu. Tiểu Thâm thì mới đến được có mấy ngày?

Một Chấp sự khác thì suy nghĩ sâu xa hơn, "Không đúng, sao Mặc Tinh có thể chọn một người không có tài gì làm Chủ hàn được, e rằng trong chuyện này còn có nguyên nhân khác. Tông chủ, ngài thấy thế nào?"

Suy đoán này cũng là chuyện bình thường, dù sao từ trước đến nay mấy thứ như gặp gỡ bất ngờ cũng không phải hiếm thấy ở tu chân giới.

Đặc biệt là ở Vũ Lăng Tông bọn họ, chỉ là nhặt được pháp bảo thượng cổ lúc nhỏ đã có hơn mười mấy người....

Mặc dù đám Mặc Tinh này là đặc sản của Vũ Lăng, nhưng bởi vì bọn nó không dễ gì bước ra khỏi Vũ Lăng nên nói không chừng còn có chút tập tính bí mật mà mọi người không biết.

Tạ Khô Vinh trầm mặc, hắn ngược lại có suy đoán, Tiểu Thâm là do sư tổ lệnh cho hắn đi cứu nên chắc chắn y có quan hệ không hề đơn giản với Vũ Lăng Tông, lai lịch nào có thể tầm thường được, không chừng được đám Mặc Tinh này công nhận cũng có liên quan đến sư tổ....

Nhưng mà đây chỉ là suy đoán, trước mắt sự thật chính là Tiểu Thâm còn chưa biết chữ, tu vi cũng chưa khôi phục, mà vị trí Chủ hàn không phải việc dễ làm. Thật sự khó khăn.

Tiểu Thâm thờ ơ nói, "Mấy người nói chuyện xong chưa, thật ra ta không muốn làm Chủ hàn gì đó đâu."

Đây không phải là đang tìm thêm việc cho y sao, y yên lặng nhìn những người này, hơn nữa làm Chủ hàn thì có nghĩa gì, về sau mấy người cũng phải gọi ta là điện hạ thôi.... Không biết thành ngữ cũng không sao, y đã nhớ kỹ mấy lão già dông dài này rồi, sau này mỗi ngày đều phải viết một bài văn ca ngợi bổn long.

Tạ Khô Vinh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nói với Mặc Tinh trên đầu Tiểu Thâm: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Những người khác cũng nghĩ đến, đúng rồi, bọn họ thảo luận nhiều như vậy nhưng cuối cùng vẫn phải xem xét ý kiến Mặc Tinh, lẽ nào bọn họ nói không thể thì không thể thật sao.

Nếu là như thế thì vị trí Chủ hàn của Thư Lâm sẽ không bị bỏ trống suốt ba năm.

Mặc Tinh đeo kiếm có phản ứng, nó đứng dậy khỏi đỉnh đầu Tiểu Thâm, khoanh tay lại nghiêm túc nhìn mọi người.

Có phản ứng rồi.

Tạ Khô Vinh hỏi: "Bọn ngươi quyết định chọn Tiểu Thâm? Không thể chọn một người khác sao?"

Mặc Tinh đeo kiếm ngồi ngay ngắn trên đầu Tiểu Thâm, nghiêm túc gật đầu.

Mọi người than thở, tại sao lại như vậy....

Còn phải cố gắng thừa nhận Tiểu Thâm.

Có Chấp sự bực mình nói: "Dù sao, dù sao ta cũng không phục! Ta cho rằng ít nhất cũng phải là sau khi y học chữ xong đã, cho dù vị trí Chủ hàn có bỏ trống thêm mấy năm để đợi y tiếp nhận thì vẫn phải làm như vậy. Bằng không đến lúc nhậm chức, y sẽ không gánh vác nổi chức trách to lớn này."

Tại sao Mặc Tinh bỗng nhiên lại chọn Tiểu Thâm, mà lão lại không thể vô duyên vô cớ kháng nghị được, huống hồ lão cũng không phải vô duyên vô cớ,

"Ai không phục?"

Một giọng nói khiến cho da đầu mọi người tê rần vang lên, quay đầu nhìn lại chính là Thương Tích Vũ đang bước vào điện Hồng Mông.

Thương Tích Vũ áo trắng như tuyết nhưng giọng điệu lại rất đáng sợ, "Trần Xác tiến bộ nhanh như vậy? Đã tu được tới cảnh giới Bất Phục rồi?"

Trần Xác, cũng chính là vị Chấp sự không phục kia: "...."

Lão lập tức xì hơi, xấu hổ chắp tay làm lễ: "Không, không có, sư thúc."

"Vậy vừa rồi là đang khoác lác sao?" Thương Tích Vũ rõ ràng đang tìm cớ bắt lỗi.

Mặt Trần Xác đỏ như máu, ấp úng nói: "Không, không dám."

Lão điên rồi, lão làm sao mà biết được Thương Tích Vũ không có chuyện gì sao bỗng nhiên rời núi Bích Kiệu rồi còn tóm lấy lão chế nhạo, lão thật sự chẳng hiểu được, đúng là xui xẻo.

"Bẩm sư thúc, bọn ta chỉ đang thảo luận về chuyện vị trí Chủ hàn Thư Lâm bị bỏ trống ba năm rồi mà giờ Mặc Tinh lại chọn trúng một thiếu niên Yêu tộc mới vào ngoại môn, ta cảm thấy không hợp quy củ, rất kỳ lạ."

"Ta cảm thấy có thể được." Thương Tích Vũ nói.

Mọi người: "...."

Ngay cả Tạ Khô Vinh cũng bị câu nói nhẹ nhàng này làm cho choáng váng, nếu Tiểu sư thúc đã nói như vậy thì mấy vị Chấp sự kia chắc chắn không dám phản bác.

Đừng nói như vậy không hợp quy củ, bản thân Thương Tích Vũ mà là sự tồn tại không hợp quy củ nhất....

Nhắc mới nhớ, trước Mặc Tinh thì cũng có Thương Tích Vũ đã phá vỡ thói quen bình thường, đồng ý phá bỏ cấm chế cho Tiểu Thâm.

Tạ Khô Vinh không muốn để ý đến những Chấp sự đang điên cuồng nháy mắt muốn dò hỏi rốt cuộc Thương Tích Vũ bị làm sao vậy, thuận theo nói: "Chủ hàn bỏ trống ba năm làm các đệ tử sớm đã phàn nàn từ rất lâu, chuyện gấp phải tòng quyền*, nếu đã có Tiểu sư thúc đảm bảo thì ta thấy mời Tiểu Thâm làm Chủ hàn cũng không phải không được."

(*Gặp chuyện gấp thì thích nghi mà làm, không cần nghe theo quy tắc.)

Các Chấp sự đều không nói gì, mà cũng không có ai dám ra mặt.

Tiểu Thâm có Thương Tích Vũ làm chỗ dựa, vậy thật sự không còn cách nào nữa rồi, không thấy tông chủ cũng thuận theo mà đẩy trách nhiệm này đi sao. Đáng tiếc, đáng tiếc, mỗi năm Chủ hàn đều được phân cho rất nhiều thiên tài địa bảo lẫn pháp khí, bọn họ đều muốn tiến cử người của mình lên trước để được chọn.

Tu chân giới có câu tục ngữ, Đạo do tu mà thành, Tiên do tích mà ra....

Có hạt giống tốt nào trong tông môn mà không được cho ăn đồ ngon thứ tốt, giúp cho con đường tu tiên của bọn họ càng bằng phẳng hơn.

Dưới cái nhìn chằm chằm như hổ rình mồi của Thương Tích Vũ, Tạ Khô Vinh giao lệnh bài Chủ hàn cho Tiểu Thâm, lại không yên tâm nói: "Tiểu Thâm, ngươi vẫn phải cố gắng chăm chỉ học chữ hơn. Từ xưa đến nay Chủ hàn xem như là một nửa thầy giáo của đệ tử tông môn, ngươi không thể phụ lòng những đệ tử hiếu học đó."

Tiểu Thâm lơ đãng nhận lấy lệnh bài, thậm chí còn có mấy phần không tình nguyện, y nhỏ giọng nói với Đạo Di: "Thật sự không muốn làm chút nào, có cái này thì không thể tiếp tục làm mưa làm gió nữa."

Đạo Di: "...."

Không đúng, cậu ta cảm giác Tiểu Thâm ca đã sớm làm mưa làm làm gió rồi, đặc biệt là lúc cáo trạng....

....

Ra khỏi điện Hồng Mông, Tiểu Thâm nhìn Thương Tích Vũ mấy lần, "Tại sao lại là ngươi."

Aiz, không phải là cái người mà y thích kia.

Thương Tích Vũ đi chậm lại, đây là đang thể hiện biểu cảm ghét bỏ cùng tiếc nuối rất tự nhiên, nhưng rõ ràng hắn đã cố tình đến làm chỗ dựa cho thiếu niên.... Tuy rằng cũng có ý đồ.

"Còn nữa, ta không muốn làm Chủ hàn, ta không muốn làm việc." Tiểu Thâm thấy rất oan ức bèn giận dỗi lần nữa, từ lúc nào mà rồng vẫn cần phải làm việc thế, chỉ có y giao việc cho người khác thôi. Huống hồ những người kia còn cảm thấy y làm không tốt.

"Ngươi đúng là được voi đòi tiên." Thương Tích Vũ giơ tay vuốt nhẹ hai má Tiểu Thâm, rõ ràng vô cùng yếu đuối nhưng lại có khứu giác cực kỳ nhạy bén, dường như có thể chắc chắn hắn sẽ không làm mình bị thương nên mới ngang ngược như vậy.

Tay hắn chạm đến tóc Tiểu Thâm cùng với thứ đen như mực trên đó, động tác cứng đờ.

Mặc Tinh đeo kiếm cũng nhìn Thương Tích Vũ, nó nhăn mũi, trên gương mặt cũng lộ rõ biểu hiện không thích.

Thương Tích Vũ nhìn rõ nét mặt Mặc Tinh, ghét bỏ mà liếc nó.

Một lớn một nhỏ đều chán ghét nhìn nhau.

Qua mấy nhịp thở, Thương Tích Vũ thờ ơ búng ngón tay làm Mặc Tinh bay ra ngoài, trong không khí phát ra mơ hồ âm thanh vụn vỡ.

Tiểu Thâm: "...."

Tiểu Thâm giận dữ nói: "Sao ngươi lại búng nó??"

Mặc Tinh đeo kiếm bị búng ra xa cả trượng nhưng thân thể vẫn ổn định giữa không trung, nó đạp lên kiếm lảo đảo bay về, bị Tiểu Thâm đỡ được giữ trong tay.

Thương Tích Vũ hừ nhẹ, cũng không gạt tay Tiểu Thâm ra búng Mặc Tinh lần nữa, xem như đã nhịn xuống rồi, "Lẽ nào ngươi không muốn biết người hạ cấm chế cho ngươi là ai sao?"

Tiểu Thâm đang định đi, nghe thấy lời này thì lập tức dừng lại, "Có ý gì?"

Y đương nhiên muốn biết! Y bị người áo hồng hại thảm như vậy mà.

"Ngươi từng nghe nói đến thuật hiệu Vũ Lăng chưa? Tuy rằng cấm chế của người đó tinh xảo nhưng dù là thuật pháp gì thì cũng không thể tự nhiên mà có, nhất định sẽ để lại dấu vết. Thư Lâm cất giữ rất nhiều sách, trường phái nào cũng có, ngoài ra còn có các bài viết so sánh phân tích. Ngươi tìm kiếm từ đây đương nhiên sẽ tìm ra được vấn đề. Như vậy, ít nhất sẽ có thể suy đoán được lai lịch của người kia." Thương Tích Vũ nói, "Nếu như vị trí Chủ hàn vẫn để trống thì có một số thứ không thể nào tìm đọc được."

Thì ra là như vậy. Nói thế thì Thư Lâm cũng là một chỗ tốt đối với Tiểu Thâm. Y đã ngủ cả vạn năm rồi nên không còn biết rõ về sự phát triển của Nhân tộc, nhưng đúng lúc lại có một nơi tốt như vậy, dùng văn chương ghi lại lịch sử ngàn năm qua.

—— Ngoài việc Tiểu Thâm không biết chữ thì những thứ khác đều rất tốt.

Nhưng mà trong mắt Tiểu Thâm, khắp nơi trong Vũ Lăng Tông đều là người mắc nợ y, y có biết chữ hay không cũng không quan trọng chỉ cần những người này biết chữ là được, y có thể nô dịch bọn họ.

Tiểu Thâm bắt đầu ảo tưởng đến cảnh tượng sau khi bản thân bắt được người áo hồng.

"Vậy ngươi có lời nào muốn nói với ta không?" Thương Tích Vũ trêu chọc nhìn y như cổ vũ.

Tiểu Thâm ranh mãnh nói: "Tuy rằng ta có thể đi tìm manh mối nhưng ngươi lại tự tiện kêu ta làm Chủ hàn, cho nên ta mới không cần nói cảm ơn."

Thương Tích Vũ cười mỉa, thờ ơ nói: "Thứ ta muốn không phải lời cảm ơn."

Tiểu Thâm cũng không ngẩng đầu lên, "Vậy thì không còn gì để nói nữa!"

Thương Tích Vũ nhắm mắt lại, hắn như biến thành người khác, người ta nhìn thấy dáng vẻ sát khí đằng đằng này của hắn thì sớm đã bị dọa sợ đến mức xin tha, nhưng mà Tiểu Thâm vẫn cúi đầu chọt bụng Mặc Tinh, Mặc Tinh làm người khác chán ghét kia rất thân thiết với y, nói không chừng là bởi vì thân phận Giao long này của y.

Trong lòng hắn như có cái gì cứ rục rịch, không kìm nén được mà nâng mặt Tiểu Thâm lên uy hiếp: "Ngươi suy nghĩ thêm đi."

Tiểu Thâm thật sự không hiểu, hơn nữa y vẫn còn ghi nhớ mối thù với Thương Tích Vũ này, vì vậy hung dữ gầm lên: "Không nghĩ nữa ngao!"

Thương Tích Vũ thấy vẻ mặt Tiểu Thâm trông rất quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một lát, đây không phải là dáng vẻ lúc chỉ trích hắn xem thường Giao long sao, hắn vừa nghiến răng nghiến lợi lại vừa có chút bất đắc dĩ, "Ngươi thật sự thù dai như vậy sao?"

Một chuyện cỏn con như thế cũng nhớ mãi không quên.

Tiểu Thâm không quan tâm nói: "Đúng vậy!"

Ngày đầu tiên Chủ hàn Thư Lâm Tiểu Thâm nhậm chức đã ngủ đến giờ ngọ mới chịu thức dậy.

Thật ra cái này không liên quan đến Tiểu Thâm lắm, y ngủ cả vạn năm rồi nên căn bản không thấy buồn ngủ nữa, nhưng mà.... Tiểu Thâm nhìn người bên cạnh, Thương Tích Vũ ôm vào lòng, hô hấp đều đều, thời gian điều tức hôm nay không hiểu sao lại kéo dài.

Mặc Tinh đeo kiếm đạp trên kiếm của mình bay tới bay lui bên giường, lời thì thầm không rõ ý nghĩa vang lên như có như không, nhịp điệu nhanh đến mức giống như đang thúc giục Tiểu Thâm.

Tiểu Thâm đẩy tay Thương Tích Vũ ra, dùng cả tay chân bò xuống giường, vừa tới được mép giường thì mắt cá chân bất ngờ bị một bàn tay ấm áp nắm chặt!

Tiểu Thâm quay đầu nhìn, ngoài Thương Tích Vũ ra thì không còn người nào khác nhưng hắn rõ ràng vẫn đang nhắm hai mắt. Sau một khoảng thời gian yên lặng kỳ cục, hắn thả lỏng tay ra, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không mở....

Cho dù không nói một lời nhưng Tiểu Thâm vẫn nhận ra đây là người nào.

Dường như hắn vẫn luôn không có cách nào kiểm soát được nên tiềm thức mới muốn giữ Tiểu Thâm đang rời đi.

Tiểu Thâm ngồi ngơ ngác tại nhìn Thương Tích Vũ một lát rồi mới bị Mặc Tinh đeo kiếm đang nổi giận đùng đùng bay tới lui thức tỉnh.

"Đi thôi." Tiểu Thâm nhảy xuống chạy ra ngoài.

Tiểu Thâm đã có thể điều khiển được thuyền nhỏ, bây giờ không cần Đạo Di cố tình đến đón nữa vì y đã nhớ kỹ đường đi.

Mặc Tinh đeo kiếm đứng trên vai Tiểu Thâm, nó đeo kiếm đứng đón gió, dáng vẻ trông vô cùng phóng khoáng.

"Ừm.... Tuy rằng vẻ ngoài không giống nhau nhưng bọn ngươi đều gọi chung là Mặc Tinh nên hơi khó để phân biệt." Tiểu Thâm ngắm nhóc Mặc Tinh đeo kiếm, suy tư nói, "Để ta đặt cho ngươi một cái tên."

"Ngươi là do ý văn của Dư Chiếu biến thành, vậy gọi ngươi là Dư Ý được không?" Tiểu Thâm nói.

Mặc Tinh gật đầu, mở miệng phun ra mấy câu mà không ai nghe hiểu được, xem ra là chấp nhận cái tên này rồi.

Từ xa đã có thể nhìn thấy Thư Lâm, Mặc Tinh đạp kiếm bay đến phía trước, dáng vẻ dường như rất phấn khích, nó vẫy tay với Tiểu Thâm như đang kêu y nhanh chóng đuổi theo còn bản thân thì tiếp tục bay tới phía trước.

Tới Bất Động Địa, chỉ thấy nơi này tấp nập người qua lại, cũng không biết là có bao nhiêu đệ tử đến.

Bọn họ đã ngây người chờ đợi cả buổi sáng, nghe nói cuối cùng Thư Lâm cũng có một Chủ hàn mới, chỉ là không biết vì sao ngày đầu tiên nhậm chức mà người này lại chậm chạp không tới.

Người có thể làm Chủ hàn không phải là học sâu hiểu rộng thì cũng là có tu vi uyên thâm, hoặc là có cả hai, nên rất hay xuất hiện những tài năng đặc biệt, Chủ hàn các đời trước đây có tính tình hơi kỳ lạ cũng là chuyện bình thường....

Cho nên rốt cuộc là ai nhậm chức vậy, chẳng biết vì sao mà lần này lại không thả ra chút tin tức nào.

Là Ứng Nguyên Tử yêu rượu như mạng, bởi vì say rượu nên mới đến muộn?

Hay là vị đạo sĩ Hồ Đồ quanh năm luôn không rõ hôm nay là ngày nào nhớ lộn thời gian?

Người có đủ điều kiện thật sự không ít, mọi người ngồi đếm kỹ từng người.

Bọn họ nôn nóng đến mức thậm chí không muốn ngồi đợi trong Thư Lâm nữa mà đều ra ngoài đứng, liếc nhìn từng chiếc thuyền cập bến để tìm kiếm bóng dáng vị Chủ hàn.

Tiểu Thâm thong thả đi thuyền đến, ngược lại cũng hấp dẫn sự chú ý của vài người.

Nhìn đi, mù chữ đến rồi.

Danh tiếng chưa lắng xuống, chỉ cần chưa xóa nạn mù chữ thành công thì y vẫn là tên mù chữ duy nhất của Vũ Lăng mà mọi người nhắc đến.

Dư Ý bay trên không, Tiểu Thâm lập tức đi theo con đường của nó xuyên qua đám người, mọi người chỉ liếc nhìn rồi tiếp tục nhìn xem phía xa còn thuyền nào nữa không.

Đạo Di cũng đợi cả buổi sáng, đang chường ngồi ở cửa ngủ gật, cậu ta lo lắng đến mức mấy lần còn định đi Bích Kiệu tìm Tiểu Thâm ca, nhưng mà không thấy bóng người, không được sư thúc tổ cho phép, cậu ta không lên được núi Bích Kiệu....

Bây giờ Đạo Di không dám tùy tiện truyền tin cho Thương Tích Vũ nữa, cậu ta nghĩ thầm lẽ nào vì muốn trốn học mà Tiểu Thâm ca tiếp tục bỏ trống vị trí Chủ hàn sao.

Cuối cùng cũng thấy được bóng dáng Tiểu Thâm, cậu ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, "Tiểu Thâm ca, huynh đến rồi, ta còn tưởng rằng...."

Tiểu Thâm đang định nói chuyện thì liếc thấy ánh mắt né tránh của Huyền Ngô Tử trong đám người, "Này, ngươi, chính là ngươi! Đứng lại!"

Huyền Ngô Tử cũng đang chờ Chủ hàn, vừa nhìn thấy Tiểu Thâm cậu lập tức muốn quay đầu trốn vào trong, ai biết được mắt của Tiểu Thâm tốt như thế, tóm được cậu rồi.

Bốn phía đều là người, thấy Tiểu Thâm gọi Huyền Ngô Tử lại thì đều tò mò nhìn qua, hai người này đã kết oán với nhau rồi.

Huyền Ngô Tử dứt khoát đáp trả, "Gì vậy?"

Tiểu Thâm phát hiện, ngoài việc có thể tìm được manh mối về thân phận của người áo hồng ra thì y còn tìm thấy ưu điểm khác của việc làm Chủ hàn, chính là có thể đùa giỡn Huyền Ngô Tử.

Tiểu Thâm chống nạnh: "Mau gọi cha!"

Huyền Ngô Tử: "....???"

Cậu vừa tức vừa cười, cho dù y vừa có sư thúc bảo vệ vừa đập vỡ được Pháp Xích của cậu, y lợi hại đấy nhưng y cũng không thể ngang ngược vô lý như vậy, "Sĩ khả sát, bất khả nhục*, đừng hòng!"

(*Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.)

"Ngươi dám phản kháng? Đây là do Tạ.... Tông chủ các ngươi nói." Tiểu Thâm nói.

Huyền Ngô Tử giật mình: "Tông chủ không có khả năng để ta gọi ngươi là cha!"

Tiểu Thâm lấy lệnh bài Chủ hàn ra, "Tại sao không thể, về sau ta chính là Chủ hàn nơi này."

Trên lệnh bài ngoài hai chữ "Chủ hàn" ra thì còn có dòng chữ nhỏ khác, chính là câu "Biết được chuyện vạn năm, đều nhờ sách người xưa."

Cùng lúc đó, Dư Ý đã xoay hai vòng nhưng thấy Tiểu Thâm vẫn không định đi vào thì cũng từ từ đáp xuống đầu y....

Lấy Tiểu Thâm làm trung tâm, âm thanh bắt đầu biến mất dần dần, cuối cùng xung quanh đều đứng yên, bầu không khí tĩnh mịch, tất cả mọi người đều nhìn thấy lệnh bài Chủ hàn của y.

Lệnh bài của Chủ hàn cũng giống như lệnh bài của mấy Chấp sự khác, dùng vàng trong nước làm ra lại có sử dụng thêm thuật pháp nên rất khó bắt chước làm theo. Mà nếu nói là bắt chước thì Mặc Tinh ngồi trên đầu Tiểu Thâm sao có khả năng bắt chước theo được, còn là Mặc Tinh đeo kiếm nữa.

Nhưng ngay cả Đạo Di cũng hơi thắc mắc, yếu ớt nói: "Tiểu Thâm ca, cái này thì có liên quan gì đến việc gọi cha."

"Không phải do ngươi nói sao?" Tiểu Thâm nghi ngờ: "Tông chủ nói từ nay về sau mọi người phải gọi ta là tiên sinh, lần trước ngươi còn nói với ta cái gì mà thầy trò như cha con mà."

Đạo Di đổ mồ hôi, bởi vì Chủ hàn quản lý tàng thư bí tịch nên lúc trước cũng thường xuyên có Chủ hàn chỉ dạy kiến thức cho đệ tử, đều nói Chủ hàn có một nửa tình nghĩa thầy trò với mọi người nên bọn họ đều tôn kính gọi một tiếng tiêng sinh.

Mà lời giải thích này hiển nhiên là....

"Tiểu Thâm ca, huynh hiểu lầm rồi, cái này không giống vậy đâu!"

"Ồ, không phải sao?"

Huyền Ngô Tử nói với giọng run run: "Sao có thể như thế được, ta không chấp nhận, ngươi có hiểu hết toàn bộ mấy chữ trên lệnh bài không? Hả?"

Bốn phía trở nên ồn ào lên.

Bây giờ ai là cha hay không là cha gì cũng không quan trọng, Tiểu Thâm mù chữ mà Vũ Lăng Tông có nhiều tu giả kiến thức uyên bác như vậy, tại sao lại thua y được, Mặc Tinh mù rồi sao?

Tiểu Thâm nhìn lệnh bài, đừng nói là đọc hết toàn bộ, đến một chữ y cũng không biết.

Tiểu Thâm lập tức nói: "Ta tuyên bố Huyền Ngô Tử không có học thức, sau này không cho phép tên này mượn sách nữa!"

Huyền Ngô Tử: "...."

~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Huyền Ngô Tử: ??? Ta chỉ nói sự thật thôi mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net