☆ Chương 29: Đồ nhi, ta không ngọt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra cũng không phải là Sở Hàn hiểu ý của Úc Tử Khê, về sau hắn không cho phép y làm vậy nữa, rốt cuộc là không cho phép làm cái gì? Không cho phép y dùng Định Thân thuật hả? Còn không phải là sợ hắn không biết sống chết xông lên sao!

Nghe thấy âm thanh nức nở truyền từ cổ đến, tim Sở Hàn mềm thành một vũng. Y muốn vuốt thuận lông cho bé biến thái, nhưng hai tay lại bị ôm chặt lại, căn bản là không thể nhúc nhích được.

Sở Hàn khẽ nhúc nhích cổ, nói: "Tử Khê, con ôm xong chưa? Con cọ làm ta nhột quá."

Nghe thấy lời này, Úc Tử Khê mới ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng. Hắn khàn giọng hỏi: "Đau không?"

"Gì cơ?" Sở Hàn ngẩn người, mới phản ứng lại là hắn đang hỏi vết thương trên lòng bàn tay và cánh tay y, y vội mỉm cười: "Không đau."

Úc Tử Khê yếu ớt quở trách: "Quân lừa đảo."

"......" Sở Hàn cạn lời, "Vậy còn con thì sao? Bị vuốt của bộ xương đó cào có đau không?"

Úc Tử Khê lắc đầu: "Không đau."

"Vậy con cũng là quân lừa đảo." Sở Hàn trực tiếp nắm chặt vai Úc Tử Khê xoay người hắn lại, vừa thấy ba đường cào vừa sâu lại lớn trên lưng hắn thì kinh ngạc, "Sao vết thương lại nghiêm trọng vậy! Lộ thịt ra luôn rồi!"

Úc tử Khê vẻ mặt bình tĩnh: "Sư tôn đừng lo, con không sao."

Sở Hàn nhìn hắn một cái, lòng nói không sao cái cức! Nguyên văn nói ngươi chỉ nằm trên bộ hài cốt đó thôi mà đã bị oán khí ăn mòn đến mức suýt phát điên, bây giờ trực tiếp bị nó cào cho ba đường như vậy, còn có thể không sao à?

"Mau về với ta, ta trị thương cho con." Sở Hàn trực tiếp kéo tay Úc Tử Khê đi về phía đầu hẻm.

Khương Tuyệt lé mắt nhìn hai người, lầu bầu: "Vừa mới ôm ôm ấp ấp xong, không nói hai lời đã rời đi ngay. Có phải đầu óc Sở Hàn có vấn đề rồi không? Tốt xấu gì cũng phải nói nên đối phó bộ hài cốt đó thế nào đã chứ."

"Úc sư điệt bị thứ đó cào bị thương, y lo lắng cũng là chuyện bình thường thôi." Lạc Trường Ca vỗ vỗ vai Khương Tuyệt, "Còn về phần bộ hài cốt kia, sau khi hút sinh khí của Triệu Văn Thông thì càng thêm mạnh, chỉ dựa vào ngọc lệnh thì e là chế ngự không nổi, nói tình huống này cho chưởng môn trước đã, để xem chưởng môn nói thế nào."

Khương Tuyệt chỉ vào xác của Triệu Văn Thông dưới chân tường: "Còn thứ này thì sao, không lẽ kéo về hả?"

Lạc Trường Ca cười lạnh một tiếng: "Đen thành vậy rồi, kéo cái gì mà kéo, hơn nữa oán khí trên người hắn ta còn nặng như vậy, ai mà biết sau khi chạm vào thì có xảy ra chuyện gì không, đốt đi, để quận thủ đến đây nhìn rồi đốt."

. . . . .

Lúc về trạm dịch, Sở Hàn trực tiếp kéo Úc Tử Khê vào phòng mình, vừa vào cửa đã đẩy người lên bàn.

Úc Tử Khê ấn hai tay lên bàn, đỏ mặt thẹn thùng nói: "Sư tôn, người, người làm gì vậy ạ?"

"Đừng nhúc nhích." Sở Hàn đứng sau lưng Úc Tử Khê, hai tay vòng đến trước eo hắn cởi đai lưng, hết sức dịu dàng cởi áo trên của hắn.

Sau tấm lưng gầy gò, chợt lộ ra ba đường vết thương rất lớn, thịt bật ra, còn thấm máu. Lại bởi vì oán khí, miệng vết thương đã bắt đầu hóa đen.

Sở Hàn nhìn mà đau lòng. Y thở dài, nói: "Thịt nát cả rồi, phải cắt bỏ, con kiên nhẫn một chút."

"Sư tôn giúp con cắt ạ?" Úc Tử Khê quay đầu nhìn Sở Hàn, đôi mắt sáng long lanh.

Thiếu niên à, ta đang muốn cắt thịt của ngươi đó, không phải đút ngươi ăn thịt đâu, cái vẻ mặt mong chờ này của ngươi là nghiêm túc đó hả? Sở Hàn ừ một tiếng: "Người khác làm thì ta không yên tâm."

Úc Tử Khê cúi đầu, cười khẽ một tiếng.

Sở Hàn cau mày: "Con cười cái gì?"

Úc Tử Khê nhỏ giọng nói: "Con vui lắm."

Sở Hàn: "......" Ta nghi ngờ hài cốt cào không phải là cào lưng ngươi đâu, mà là cào vào đầu ngươi đấy.

Sở Hàn lấy ra một cây dao găm, vừa hơ trên lửa vừa nói: "Úc Tử Khê, ta phát hiện bây giờ con không còn nghe lời ta nữa rồi."

Sau lưng Úc Tử Khê chợt căng thẳng, vội quay đầu khẩn trương nói: "Con không có!"

"Con có!" Sở Hàn vờ tức giận liếc mắt trừng hắn một cái, lạnh lùng nói, "Ta không cho đi thành Đông, vì sao con lại đột nhiên trở về?" Xém chút nữa là hù chết ông rồi.

"Con..." Úc Tử Khê nghiêng mặt, khẽ cúi đầu, "Chỉ là con lo cho sư tôn, con biết lúc ấy người cố ý đẩy con đi xa nên mới phối hợp một chút."

"......" Mẹ nó chứ phối hợp một chút, hóa ra tất cả đều là ngươi diễn gạt ta! Sở Hàn nén lửa giận, "Sao con biết?"

Úc Tử Khê bỗng xoay người, khẽ khom lưng, gần như tiến tới trước mặt Sở Hàn. Ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm mắt Sở Hàn, xa xôi nói: "Biết từ ánh mắt của sư tôn."

Sở Hàn nuốt nước miếng, mặt và cổ có hơi nóng: "Ánh mắt gì?"

Úc Tử Khê khẽ híp mắt: "Ánh mắt lo lắng cho con."

Hô hấp của Úc Tử Khê phả lên mặt Sở Hàn, hai tai Sở Hàn nháy mắt ửng đỏ, nhịp tim lại bắt đầu không đều. Y vội quay mặt đi, tránh tầm mắt của Úc Tử Khê: "Có à?"

"Có." Úc Tử Khê nghiêng đầu, ngoan ngoãn ngây thơ nói, "Biểu tình hiện tại của sư tôn, thật là đẹp, rất muốn..."

"Chứ ta khó nhìn khi nào." Sở Hàn siết tay ho một tiếng, nheo mắt nhìn Úc Tử Khê, "Con rất muốn cái gì?"

Úc Tử Khê cong con mắt: "Không có gì." 

"Không có gì thì xoay người đi chỗ khác để ta xử lý vết thương." Sở Hàn xoay người Úc Tử Khê đi chỗ khác...

Xử lý miệng vết thương xong, Sở Hàn lại tặng thêm vài luồng linh lực vào người Úc Tử Khê, tạm ngăn chặn không cho oán khí hoàng hành trong cơ thể hắn, nhưng cũng không biết là có thể áp chế bao lâu.

Lúc y ra khỏi phòng Úc Tử Khê, Khương Tuyệt đang ở dưới lầu, nghe thấy tiếng động thì nhìn thoáng qua, cả kinh nói: "Sở Hàn, sắc mặt của ngươi kém quá. Vết thương của Úc sư điệt có vấn đề gì sao?"

"Có vấn đề rất lớn." Sở Hàn thấp giọng, vừa xuống lầu vừa nói, "Còn nhớ rõ những bá tánh bị oán khí xâm nhiễm không? Ba ngày sau phát điên, thêm ba ngày ắt sẽ chết, đều không có ngoại lệ, ta sợ Tử Khê..."

"Ngươi sợ hắn cũng sẽ chết?" Khương Tuyệt cau mày.

Hắn là vai chính, chắc chắn sẽ không chết, nhưng ta sợ hắn điên, sau khi điên sẽ giết người, đến lúc đó hắn sẽ hoàn toàn không trở về ban đầu được nữa. Sở Hàn chuyển đề tài: "Lạc Trường Ca đâu?"

Khương Tuyệt: "Đến Thái Vân tìm ông lão đố đèn rồi."

Vừa dứt lời, Lạc Trường Ca đã trở lại, vẻ mặt sầu muộn.

Sở Hàn thấy cảm xúc của hắn không đúng, hỏi: "Sao vậy?"

"Đi Thái Vân đoán đố đèn." Lạc Trường Ca móc ra một tờ giấy màu đỏ đặt xuống bàn, "Đây là câu đố."

Câu đố trên tờ giấy mà Lạc Trường Ca lấy ra có tổng cộng tám câu, mỗi một câu có một chữ.

Khương Tuyệt gãi gãi đầu: "Đáp án là gì?"

Lạc Trường Ca trêu chọc: "Không phải ngươi là tú tài à, sao không tự mình đoán đi?"

Khương Tuyệt: "Ngươi ——"

Sở Hàn: "Được rồi, đừng có úp úp mở mở nữa, nói đáp án đi."

Lạc Trường Ca xoay cốt địch trong tay, nói: "Đáp án chính là —— Hài cốt lấp núi, oán khí tiêu."

Khương Tuyệt khó hiểu: "Lấp núi? Lấp núi gì? Lấp thế nào?"

Lạc Trường Ca lại lấy ra một tờ giấy rồi đặt lên bàn: "Đây là gợi ý trước khi đoán câu đố."

"Núi Ác Linh." Khương Tuyệt đọc lên, hoài nghi nói, "Đây là núi gì thế? Sao ta chưa nghe bao giờ vậy?"

"Ta cũng chưa từng nghe qua." Lạc Trường Ca, "A Sở, bảy năm trước lúc ngươi cùng Đạp Tuyết quân đến nơi này, có nghe qua núi Ác Linh bao giờ chưa? A Sở... A Sở ơi?"

Ngay lúc Sở Hàn đang rầu rĩ thương thế của Úc Tử Khê, Lạc Trường Ca kêu đến lần thứ ba, y mới bừng tỉnh hoàn hồn: "Hả? Gì cơ?"

Lạc Trường Ca bật cười: "Ta hỏi ngươi có nghe qua núi Ác Linh bao giờ chưa."

"À, nghe rồi, cũng biết núi này ở đâu, nhưng," Sở Hàn cẩn thận nói, "Ngươi có chắc là cách này hữu dụng không?"

Lạc Trường Ca nhướng mày: "Không thử thì làm sao biết được."

Sở Hàn nói: "Núi Ác Linh rất đặc biệt, bên trong núi toàn là ác linh, yên ắng quanh năm, chỉ có khi oán khí bên ngoài đạt tới trình độ nhất định thì miệng núi Ác Linh mới mở ra. Nhưng không có người chết thì lấy đâu ra oán khí? Không có oán khí thì ngươi thử thế nào?"

"Cái này..." Lạc Trường Ca cau mày, "Trực tiếp giết người rồi tập kết thành oán khí thì chắc chắn là không được rồi, đúng là có hơi khó."

Khương Tuyệt nói: "Trong núi toàn là ác linh, sao nghe giống ao Ác Linh thế nhỉ... Nguồn gốc của ngọn núi này là gì vậy?"

Sở Hàn lắc đầu: "Không rõ lắm."

Trong nguyên văn cũng không có giới thiệu kỹ nguồn gốc của núi Ác Linh, nhưng Khương Tuyệt vừa nói vậy, Sở Hàn đột nhiên cảm thấy đúng là núi Ác Linh có hơi giống với ao Ác Linh, một cái trong núi toàn là ác linh, một cái là trong ao có ác linh, ngay cả tên cũng không khác gì. Trùng hợp à?

Nghĩ vậy, Sở Hàn có hơi đau đầu, lúc y đọc nguyên văn, đúng là phát hiện có không ít logic khó hiểu và miêu tả mơ hồ, lúc đọc cũng cảm thấy bình thường, nhưng bây giờ phát hiện những cái đó không được đề cập đến hay thậm chí là sơ lược khiến y rất phiền.

Sở Hàn: "Thật ra muốn lấp núi, cũng không phải là không có cách."

Ánh mắt Lạc Trường Ca sáng lên: "Cách gì?"

Sở Hàn: "Không phải là trên người bộ hài cốt kia có sẵn oán khí à."

Lạc Trường Ca: "Có sẵn thì đúng là có sẵn, nhưng chắc chắn là không đủ, nếu không lúc nó vừa bị đào ra, núi Ác Linh đã mở miệng ngay rồi."

Sở Hàn: "Ta biết là không đủ, nhưng chắc là ta có thể dùng Phù Chú thuật kích oán khí trên người nó đến trình độ miệng núi Ác Linh có thể mở ra."

Sắc mặt Khương Tuyệt không được tốt lắm: "Đây là cấm thuật."

Sở Hàn: "Là cấm thuật, nhưng bây giờ ngoại trừ nó, các người còn cách nào tốt hơn không?"

Lạc Trường Ca buông tay: "Được rồi, đúng là không có thật."

Sở Hàn: "Quyết định vậy đi, ba ngày sau bắt đầu."

Khương Tuyệt: "Sao phải chờ đến ba ngày sau?"

Sở Hàn thoáng nhìn qua lầu hai, nhàn nhạt nói: "Thương thế của Tử Khê tạm thời không thể rời khỏi ta."

Lạc Trường Ca cười khẽ: "Biết rồi."

. . . . .

Lạc Trường Ca sợ đáp án kia sai nên sáng sớm ngày tiếp theo đã cùng Khương Tuyệt bôn ba khắp nơi, tìm chứng cứ bằng mọi cách, rốt cuộc trước ngày động thủ một ngày cũng xác nhận được rằng cách trong đáp án này có thể thực hiện được thật.

Bôn ba mấy ngày, Lạc Trường Ca và Khương Tuyệt gần như không chợp mắt, vừa xác nhận được cách này có thể thực hiện là lập tức chạy về trạm dịch, lên giường ngủ thẳng cẳng. Dù sao thì chuyện mở miệng núi Ác Linh ngày mai không phải là chuyện dễ, lại không biết sẽ phải hao tốn bao nhiêu tinh lực, nếu không ngủ bù trước thì chỉ sợ đến lúc đó sẽ mệt chết.

Sở Hàn vẫn luôn ở lại Cổ Lăng, một mặt giám sát hướng đi của hài cốt, một mặt ở cùng Úc Tử Khê.

Hai ngày này, trạng thái của Úc Tử Khê rất không tốt, thường xuyên bị bóng đè, còn thường xuyên đau đớn khó nhịn.

Úc Tử Khê sợ Sở Hàn lo lắng, nhiều lần chịu đựng, Sở Hàn gọi hắn, hắn sẽ lập tức cong mắt, tươi cười đáp "Sư tôn".

Nhưng Sở Hàn lại không mù, nào có ai cười hì hì mà trên mặt cắt không còn giọt máu và đổ mồ hôi?

"Tử Khê, đừng gắng gượng nữa, đau thì nói đi." Sở Hàn rót chén nước.

Úc Tử Khê cắn môi, nghe thế thì miễn cưỡng cười: "Con không sao."

Hai ngày này, oán khí trong cơ thể Úc Tử Khê như tự nhiên sinh trưởng, càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng, thậm chí đã bắt đầu ngấm vào cơ thể từ phổi.

Sở Hàn vì giúp hắn áp chế mà gần như tưới một nửa linh lực của mình cho Úc Tử khê, tuy có thể giúp thần trí của hắn tỉnh táo, nhưng không cách nào tiêu trừ đau nhức do oán khí và linh lực va chạm gây ra.

Tay Úc Tử Khê run đến độ cầm chén trà cũng không được, Sở Hàn một tay ôm hắn, bưng chén trà lên: "Ta đút con."

Ngay lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.

"Sở tiên sư, quận thủ tìm ngài." Gã sai vặt ngoài cửa truyền lời.

"Không gặp." Sở Hàn đưa chén trà đến bên miệng Úc Tử Khê, "Ngoan, há miệng ra nào."

Gã sai vặt vừa định khuyên nhủ Sở Hàn, quận thủ đã tự mình đi lên, áp vào khe cửa nói: "Sở tiên sư ơi Sở tiên sư, lão hủ thay mặt thằng con lão xin lỗi ngài, ngài muốn làm gì lão hủ cũng được, nhưng mong ngài có thể nể mặt, tới phủ một chuyến, tiêu trừ oán khí cho thi thể thằng con nhà lão, để nó yên bình hạ táng."

"Cút!" Sở Hàn đặt chén trà xuống, che lỗ tai Úc Tử Khê lại, trầm giọng quát, "Triệu Trung Nham, ta khuyên ông một câu, nếu ông không muốn dìu già dắt trẻ cùng chết thì tốt nhất mau thiêu xác của Triệu Văn Thông đi, không thì dù có xảy ra chuyện gì thì không ai quản ông đâu!"

Quận thủ quỳ trước cửa, không ngừng quỳ lạy: "Sở tiên sư, cầu xin ngài, cầu xin ngài!"

Sau một chén trà nhỏ, quận thủ vẫn chưa đi, Sở Hàn ôm Úc Tử Khê đến giường: "Vi sư ra ngoài một chút, sẽ về ngay."

Sở Hàn không muốn cãi nhau với người khác ở cửa phòng Úc Tử Khê, lập tức khoanh tay xuống lầu, đến đại sảnh lầu một.

Quận thủ cũng vội bò dậy từ mặt đất, mang theo một trán máu đi xuống.

Sở Hàn vừa đứng yên trong đại sảnh, quận thủ đã quỳ gối phía sau y, lại bắt đầu dập đầu: "Sở tiên sư, cầu xin ngài..."

Ông ta nói được một nửa, Sở Hàn đã lạnh giọng cắt ngang: "Triệu Trung Nham, ta không vĩ đại, tính tình cũng không tốt, thích bao che khuyết điểm, càng thích ghi thù người khác. Con trai ông trộm hài cốt, tự mình giết mình đã không nói, còn làm đồ nhi của ta được bữa sớm lo bữa tối, ngay cả toàn bộ bá tánh quận Cổ Lăng cũng vì hành động này của hắn ta mà hoảng loạn. Bây giờ ông bảo ta đi tiêu trừ oán khí cho thi thể hắn ta? Ông cũng có mặt mũi quá nhỉ! Không nói đến chuyện ta làm không được, cho dù ta có tới thì vì sao ta phải làm?"

Quận thủ kêu khóc: "Con trai lão nhỏ tuổi thiếu hiểu biết, không biết trộm vật kia sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy!"

"Thiếu hiểu biết là hắn ta, liên quan gì tới ta! Liên quan gì tới đồ nhi của ta! Dựa vào đâu lại muốn người khác chịu trách nhiệm cho cái thiếu hiểu biết của hắn ta chứ!"

Quận thủ ngậm miệng, ngơ ngác nhìn biểu tình lạnh lùng từ tận xương tủy của Sở Hàn.

"Cái gì nên nói cũng đã nói xong, tạm biệt không tiễn." Sở Hàn phất tay ném hai Phù nhân nhỏ xuống, lập tức lên lầu.

Lúc y trở lại phòng, quận thủ đã bị Phù nhân nhỏ kéo ra khỏi trạm dịch.

Sở Hàn đóng cửa phòng, vừa quay người lại, đột nhiên Úc Tử Khê vọt tới trước mặt y, hai tay bóp lấy cổ y, đôi mắt gần như nhỏ ra máu, lệ khí hiện ra.

Lòng Sở Hàn phát giác không ổn, định vươn tay đẩy hắn ra, nhưng chưa kịp phản ứng, Úc Tử Khê đã bắt lấy hai tay y, kéo lên đỉnh đầu, ấn lên tường.

Sở Hàn bị hắn bóp đến mức không thở nổi, gian nan nói: "Tử Khê! Úc Tử Khê!"

Ý thức của Úc Tử Khê mơ hồ, căn bản là nghe không rõ, nghe thấy thế thì không những không buông tay mà bóp càng chặt.

Sức lực Úc Tử Khê rất lớn, tay Sở Hàn căn bản là không thể nhúc nhích được, y muốn đá văng Úc Tử Khê, nhưng vừa nhấc chân, Úc Tử Khê đã trực tiếp tiến lên phía trên nửa bước, dùng cả người vững chắc đè y trên tường, hay lắm, giờ thì trên dưới cả người không có chỗ nào là cử động được luôn...

Người này bị mất ý thức mà vẫn chu toàn thật... Mặt Sở Hàn đã tái mét, nếu Úc Tử Khê lại không buông tay, không chừng sẽ bóp chết y thật.

Sở Hàn tận lực nói: "Úc Tử Khê! Buông tay! Con nhìn xem ta là ai! Úc Tử Khê!"

Úc Tử Khê không hề có phản ứng.

"Ta là sư tôn của con! Úc Tử Khê!" Bởi vì thời gian dài không hít thở, mặt Sở Hàn không chỉ xanh mà nước mắt cũng chảy ra.

Sức lực vốn bị kiềm chế giữa cổ lập tức được buông lỏng, Sở Hàn liên tục thở hổn hển, vừa nhấc mắt, thấy lệ khí trong mắt Úc Tử Khê biến mất không ít, dịu dàng nói: "Tử Khê, ta là sư tôn của con đây, ngoan, buông tay ra trước nào."

"Sư, sư tôn?" Úc Tử Khê mờ mịt nhìn Sở Hàn.

Sở Hàn vội nói: "Đây, sư tôn của con đây, Tử Khê ngoan, buông tay, buông ta ra trước nào."

Y nói xong câu này, quả thật Úc Tử Khê liền buông tay phải bóp cổ y ra, nhưng tay trái vẫn nắm lấy hai cổ tay y, ấn chặt trên tường, cơ thể cũng vẫn đè lên người y.

Lòng Sở Hàn rất mệt, bây giờ cuối cùng trên người y cũng có bộ phận có thể cử động được rồi, nhưng... cũng đâu thể lấy đầu đâm hắn được.

Ngay lúc này, bỗng nhiên Úc Tử Khê cúi đầu lại gần cổ y.

Vãi! Lúc này vừa tỉnh táo lại, đừng có nói là lại phát điên nữa đấy nhé! Sở Hàn kinh hãi, nhưng kế tiếp                      lại xảy ra một chuyện khiến y càng kinh hãi.

Úc Tử Khê nhìn cái cổ bị bóp đến đỏ bầm của Sở Hàn trong chốc lát, sau đó chậm rãi tiến tới, nhẹ nhàng liếm một chút.

Sở tiên sư bị hắn liếm run cả người: "!!!!!!"

Liếm xong, Úc Tử Khê ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhấm nháp dư vị, một lát sau, hắn cong mắt thẹn thùng cười cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sư tôn, rất ngọt, thích."

Nghe vậy, Sở Hàn hoảng sợ, thầm nghĩ thôi xong toang thật rồi, tuy rằng bé biến thái không bóp chết y, nhưng trước mắt đây là muốn ăn sống y! Mẹ nó còn không bằng bóp chết y cho rồi, ít ra còn được chết toàn thây!

Sở Hàn vội nói: "Tử Khê con bình tĩnh một chút, sư tôn không ngọt, cũng không thể ăn, nếu con muốn ăn ngọt, sư tôn có kẹo này, đều cho con tất, thả sư tôn ra được không?"

Úc Tử Khê bán tín bán nghi nhìn y, sau đó lại cúi đầu, liếm liếm chỗ bị bóp đỏ trên cổ y một chút, lập tức ủy khuất nói: "Quân lừa đảo!"

Sở Hàn kinh ngạc: "Sao, sao thế?"

Úc Tử Khê nghiêm túc nói: "Rõ ràng là sư rất ngọt, con... rất muốn ăn."

Sở Hàn: "......" Nhưng ta không muốn bị ăn!

Khương phong chủ hiểu biết sâu rộng nửa đêm mắc tiểu đi nhà xí, đi được nửa đường thì nghe động tĩnh nên phá cửa vào, thấy hai người dán vào nhau, phản ứng lại thì phẫn nộ quát: "Úc Tử Khê, sư tôn ngươi thương ngươi như vậy, thế mà ngươi muốn giết y!"

Sở Hàn: "Ta nghi ngờ hắn đây là muốn ăn sống ta đó!"

Khương Tuyệt khiếp sợ: "Gì? Hắn còn muốn ăn sống ngươi?!" Thật là độc ác!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Khương phong chủ nhanh chóng xông lên, một đao hung hăng đánh vào sau cổ Úc Tử Khê, trực tiếp đánh hắn hôn mê.

Sở Hàn nhìn Úc Tử Khê ngã trên mặt đất, nói với Khương Tuyệt: "Xuống tay cũng không cần tàn nhẫn thế chứ."

Khương Tuyệt vội la lên: "Hắn sắp ăn ngươi luôn rồi đấy, ta mà không ra tay tàn nhẫn chút, lỡ không đánh ngất xỉu thì phải làm sao? Hơn nữa hắn làm sao thế, sao cứ như điên rồi vậy?"

Sở Hàn ôm Úc Tử Khê về giường, một bên thúc linh lực giúp hắn điều tức, một bên nói: "Oán khí mất khống chế, tâm trí bị mê hoặc."

Khương Tuyệt nhíu mày: "Không phải người vẫn luôn ở cùng hắn à, một khi có dị trạng thì sẽ phát hiện được ngay, sao còn mất khống chế được?"

Sở Hàn giúp Úc Tử Khê đắp chăn: "Vừa rồi ta ra ngoài một chuyến, mới không trông coi có một lát, đã thành như vậy."

Khương Tuyệt vò đầu: "Này cũng đột ngột quá rồi đó. Vậy ngày mai phải làm sao đây? Ngày mai phải đi núi Ác Linh rồi, muốn dẫn hắn đi cùng à?"

Sở Hàn nghĩ nghĩ: "Nói sau đi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net