Chương 3 : Thuyết phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3 : Thuyết phục

Tác giả: Đình Băng

Trans : Rin_026

Edit : YuTuyTien

Sau một tuần, rốt cuộc Âu Dương Thiên Nhiên cũng xuất viện, cùng Âu Dương Thiên Hùng và Triệu Vân trở về Âu Dương gia. Trong khi đó, người được coi là cháu trai của nguyên chủ lại chỉ đơn giản gọi điện thoại đến hỏi thăm qua loa vài câu liền cúp máy. Âu Dương Thiên Nhiên dựa vào kí ức của nguyên chủ biết được, bởi vì lúc trước tính tình nguyên chủ tương đối lãnh đạm cho nên đa số thời gian đều ở lại trường, rất ít khi sống tại Âu Dương gia. Mà cháu trai của nguyên chủ cũng vì chuyện này mà ít khi tiếp xúc với Âu Dương Thiên Nhiên, thậm chí số lần hai người gặp mặt còn ít hơn cả bảo mẫu Lưu.

Mà lúc nguyên chủ gặp tai nạn, lại vừa vặn đang trên đường trở về sau lễ tốt nghiệp mới xảy ra. Chuyện này khiến cho Âu Dương Thiên Hùng và Triệu Vân vô cùng lo lắng, nên mới lập tức đón Âu Dương Thiên Nhiên trở về Âu Dương gia ngay ngày xuất viện.

Trước ngày về nhà, y tá đã tháo băng trên đầu cậu, vết thương cũng đóng vảy, tốc độ hồi phục vô cùng nhanh. Bệnh viện làm hàng loạt các loại kiểm tra cho Âu Dương Thiên Nhiên, phát hiện khối máu bầm trong đầu cậu cư nhiên đã thần kì biến mất, trí nhớ cũng tự nhiên mà khôi phục lại như cũ. Vì để Âu Dương Thiên Hùng và Triệu Vân không phát hiện ra cậu không phải nguyên chủ, Âu Dương Thiên Nhiên không thể không tém tém lại mấy cái vụ tăng - hiếu động, hoá thân thành một quý's công tử cao lãnh hoàn mỹ.

Trở về Âu Dương gia, Âu Dương Thiên Nhiên ngước nhìn ngôi biệt thự trang hoàng lộng lẫy lại không mất đi vẻ trang nhã, to đùng chiếm gần ngàn mét vuông trước mặt, liền chậc chậc cảm thán trong lòng. Đúng là nhà có tiền a! Ngay cả một bộ sofa thôi cũng đã bằng tiền lương mấy năm kiếp trước của cậu rồi. Thật là so nhân khí so người chết a!

"Thiên Nhiên! Đến đây. Đây là canh cá do dì Lưu nấu, có tác dụng an thần bổ dưỡng, rất hiệu quả. Em vừa mới khỏi bệnh thôi cần phải hảo hảo tẩm bổ mới được. Uống một ít canh trước rồi hẳn ăn cơm."

Triệu Vân tự mình múc một chén canh đưa đến trước mặt Âu Dương Thiên Nhiên.

Bảo mẫu Lưu mỉm cười khiến nếp nhăn đầy năm tháng trên gương mặt hiện lên, hiền hậu nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.

"Nhị thiếu gia yên tâm. Tôi đã khử sạch mùi tanh của cá rồi, đảm bảo một chút cũng không nhận ra đâu."

Dì Lưu nhìn Âu Dương Thiên Nhiên lớn lên, đương nhiên hiểu rõ cậu từ trước đến nay không thích ăn đồ có mùi tanh. Cho nên, dì Lưu cố ý dùng biện pháp đặc chế khử sạch mùi tanh của cá, để cậu ăn ngon miệng.

"Cảm ơn!"

Âu Dương Thiên Nhiên nhàn nhạt nói cảm ơn với Triệu Vân và cả dì Lưu. Thật ra từ đầu cậu đã bị mùi hương ngon ngọt của món canh cá trước mặt này hấp dẫn rồi. Cậu nhìn món canh cá lại nhìn một bàn đầy thức ăn đủ màu sắc trước mặt, mém nữa đã chảy nước miếng. Chẳng qua vì vấn đề hình tượng quý's công tử, cậu hông thể quá thất lễ, đành phải liều mạng chịu đựng.

"Nào! Ăn một chút thịt. Em vừa mới xuất viện, cả người đều gầy hết rồi, ăn nhiều một chút để bồi bổ lại."

Nhìn Âu Dương Thiên Nhiên gầy đến nỗi gương mặt đã hóp lại, Âu Dương Thiên Hùng liền đau lòng vô cùng. Một bên không ngừng gắp cho cậu đồ ăn, một bên lại lãi nhãi dặn dò.

Đây là lần đầu tiên Âu Dương Thiên Nhiên được người quan tâm chăm sóc như vậy. Ngay cả khi chỉ uống một chén canh cá, cậu cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nhìn Âu Dương Thiên Nhiên ăn đến no bụng, vẻ mặt Triệu Vân liền hiện lên ý cười. Thật khó có khi Âu Dương Thiên Nhiên lại ăn một bữa cơm vui vẻ như vậy, dù gắp cho cậu thức ăn gì cậu cũng đều ăn hết. Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Vân thấy Âu Dương Thiên Nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy. Nếu là trước kia, Triệu Vân không dám gắp đồ ăn cho cậu, bởi vì Âu Dương Thiên Nhiên có chứng ở sạch, chưa bao giờ ăn đồ người khác gắp cho. Lần nằm viện này, dường như đem thói quen ở sạch của cậu tiêu trừ.

Âu Dương Thiên Hùng ngồi một bên đột nhiên nhớ đến đứa con đã lâu không về nhà của mình, liền hỏi Triệu Vân

"Tiểu Vân. Tên tiểu tử thúi kia khi nào thì quay về? Cậu nhỏ của nó nằm viện nó cũng không thèm trở về xem một chút. Đúng là không có chút hiếu thuận gì. Đợi nó trở về, anh không đánh nó một trận hay sao."

Vẻ mặt Triệu Vân có chút bất đắc dĩ.

"Hiện tại Tiểu Dịch đang đóng phim. Nghe nói thằng bé đang trong thời gian tiến hành quay gấp để kịp công chiếu trước kì nghỉ hè. Cho nên ngay cả thời gian nghỉ ngơi nó cũng không có, làm sao trở về được. Anh cũng đừng nói thằng bé không hiếu thuận, mấy ngày nay có cũng đã tận lực dành chút thời gian gọi điện về hỏi thăm Thiên Nhiên rồi. Nó cũng rất lo lắng cho Thiên Nhiên mà."

Âu Dương Thiên Nhiên ngồi bên cạnh chậm rãi ăn đồ do Âu Dương Thiên Hùng gắp cho, nghe vậy liền nhớ đến cháu trai của mình.

"Này có thể trách ai? Lúc trước anh đã không đồng ý cho nó vào giới giải trí làm diễn viên rồi. Nhưng tên tiểu tử thúi này lại không nghe lời, còn lấy lí do tuyệt thực làm kháng nghị. Hiện tại thành như vậy đều do nó tự tìm."

Nhớ tới đứa con phản nghịch của mình, Âu Dương Thiên Hùng tức đến nổi thở phì phò. Hắn ban đầu đã có ý định để con trai nối nghiệp mình, không ngờ thằng nhóc đó lại chạy đi vào giới giải trí đầy hỗn tạp kia. Lúc đó Âu Dương Thiên Hùng tức đến nỗi muốn dùng dây lưng để đánh cho nó tỉnh ra.

"Được được. Chuyện này cũng đã qua lâu như vậy rồi, anh còn tức nó làm gì, cho dù anh không đồng ý cũng không cản được nó. Hơn nữa, Tiểu Dịch thích đóng phim như vậy, thì cứ để thằng bé làm theo ý thích của mình đi. Công ty không phải vẫn còn Thiên Nhiên sao?"

Triệu Vân quay đầu nhìn Âu Dương Thiên Nhiên. Cho dù cô đã 46 tuổi, nhưng lại dưỡng da vô cùng tốt, nên thoạt nhìn còn rất trẻ.

"Thiên Nhiên! Em cũng biết tiểu Dịch nó thích đóng phim. Nó đối với sự tình ở công ty một chút cũng không hứng thú. Về sau công ty liền dựa vào em vậy."

"Đúng vậy Thiên Nhiên! Bằng không đợi thêm một khoảng thời gian nữa, đến khi em khoẻ hẳn, hãy đến công ty giúp anh. Trước tiên làm quen một chút sự tình ở đó thật tốt, đợi khi anh già rồi, công ty này cũng chỉ có thể dựa vào em."

Thật ra Âu Dương Thiên Hùng không hề trông cậy thằng con trai của mình có thể tiếp quản công ty. Từ lúc Âu Dương Dịch tiến vào giới giải trí, hắn và Triệu Vân cũng đã thương lượng qua. Tuy Âu Dương Thiên Nhiên chỉ nắm trong tay 48% cổ phần công ty, so với hai người họ ít hơn 2%, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên trời sinh thông mình tài trí, lại có thiên phú lãnh đạo. So với việc đem công ty giao cho Âu Dương Dịch không đáng tin cậy kia, còn không bằng giao lại cho Âu Dương Thiên Nhiên, để cậu quản lí nó thật tốt.

Triệu Vân đương nhiên hiểu được. Cô nhìn Âu Dương Thiên Nhiên lớn lên, trong lòng cũng đã xem cậu như con trai mà đối đãi. Cho nên đối với việc Âu Dương Thiên Hùng bồi dưỡng Âu Dương Thiên Nhiên thành người thừa kế tương lai, cô đương nhiên cũng vui mừng.

Thật ra lúc trước, số cổ phần trong tay Âu Dương Thiên Nhiên là của Âu Dương lão gia và Âu Dương phu nhân, nếu phải nói thì số phần trăm trong tay cậu còn lớn hơn của Âu Dương Thiên Hùng 2%. Nhưng lúc đó Âu Dương Thiên Nhiên vẫn còn nhỏ, công ty lại bởi vì Âu Dương lão gia qua đời mà lâm vào hỗn loạn. Nếu lúc ấy, Âu Dương Thiên Nhiên không đem 4% cổ phần của mình chuyển nhượng cho Âu Dương Thiên Hùng, chỉ sợ Âu Dương Thiên Hùng cũng không thể thuận lợi ngồi lên vị trí chủ tịch.

Nói thật ra, công ty này từ đầu đã là của Âu Dương Thiên Nhiên, Âu Dương Thiên Hùng chẳng qua chỉ thay cậu quản lý trong lúc cậu chưa trưởng thành mà thôi.

Hiện tại Âu Dương Thiên Nhiên không biết những việc này, mà cho dù có biết cậu cũng sẽ không có khả năng tiếp quản được. Thứ nhất, cậu không phải là nguyên chủ, cũng không có cái khả năng quản lí trời phú yêu nghiệt kia. Thứ hai, hiện tại bản thân cậu còn khó bảo toàn, điều cấp bách là phải nhanh chóng đi vào con đường giải trí. Cho dù Âu Dương Thiên Hùng không đồng ý đi nữa, cậu vẫn sẽ làm. Bởi vì nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cậu cũng chỉ có một con đường chết. Cậu còn trẻ như vậy, vẫn còn chưa muốn chết thẳng cẳng đâu. Cho nên, bằng bất cứ giá nào cậu cũng phải cự tuyệt.

"Em sẽ không tiếp quản công ty."

Âu Dương Thiên Nhiên buông đôi đũa trong tay, ưu nhã cầm khăn giấy xoa xoa miệng. Đây là thói quen của nguyên chủ, Âu Dương Thiên Nhiên hiện tại lại làm vô cùng thuận tay.

"Tại sao? Thiên Nhiên, em có phải gặp chuyện gì không? Hay là cơ thể vẫn còn suy yếu?"

Âu Dương Thiên Hùng sốt ruột truy vấn. Thật ra điều hắn muốn hỏi chính là, có phải đầu cậu xảy ra vấn đề cho nên vẫn chưa tỉnh táo lại hay không.

"Không phải!

Âu Dương Thiên Nhiên lời ít mà ý nhiều nói.

"Em muốn làm diễn viên."

"Cái gì?"

"Diễn viên?"

Âu Dương Thiên Hùng và Triệu Vân há hốc mồm, khó tin nhìn cậu.

"Đúng vậy! Em ăn no rồi, hai anh chị từ từ dùng."

Vừa nói xong, Âu Thiên Nhiên liền đứng lên rời đi, lưu lại hai người Âu Dương Thiên Hùng và Triệu Vân mãi một lúc sau vẫn chưa thể phản ứng kịp.

"Này! Thiên Hùng! Đây là có chuyện gì? Lúc trước anh không phải nói Thiên Nhiên nguyện ý tiếp quản công ty sao? Tại sao bây giờ lại nói muốn đi làm diễn viên? Em chưa từng nghe qua việc em ấy muốn làm diễn viên bao giờ."

Bởi vì lúc trước nghe chồng mình nói Âu Dương Thiên Nhiên đồng ý tiếp nhận công ty, cho nên Triệu Vân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì cô chỉ có một người con trai, nhưng thằng bé lại không hứng thú với việc tiếp quản công ty, hiển nhiên người thích hợp nhất chính là Âu Dương Thiên Nhiên. Nhưng hiện tại Âu Dương Thiên Nhiên lại nói cũng muốn bước vào giới giải trí đi làm diễn viên. Đây là chuyện đùa gì vậy?

"Anh cũng không biết tại sao lại thế này. Không được! Anh phải tìm Thiên Nhiên nói chuyện cho rõ ràng mới được. Anh phải biết được, em ấy rốt cuộc tại sao lại muốn đi làm diễn viên."

Vừa nói xong Âu Dương Thiên Hùng liền vội vàng đặt bát cơm xuống, chạy lên lầu tìm em trai của mình.

Âu Dương Thiên Nhiên vừa trở lại phòng, lập tức buông xuống gương mặt lãnh đạm, trực tiếp ngã người lên giường lớn, vẻ mặt rối rắm buồn bực. Trở thành một chủ tịch công ty, cưới một người vợ xinh đẹp, lại sinh vài đứa con đáng yêu. Có một cuộc sống như thế là điều mà kiếp trước cậu vẫn luôn tha thiết mong ước. Nhưng hiện tại cậu lại phải trơ mắt mà nhìn sinh hoạt hạnh phúc từ trong tay mình vuột mất. Hơn nữa lại còn là do chính cậu vứt bỏ.

"Hệ thống, ta cảm thấy tâm hồn đã chịu tổn thương nghiêm trọng. Ngươi có phải nên bồi thường cho ta một chút hay không?"

Đã chịu cảm giác đã kích nghiêm trọng, Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên nhớ đến lần trước bị hệ thống hố mất 100 điểm giá trị sinh mệnh, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

Âm thanh lạnh băng của hệ thống vang lên.

"Ký chủ yên tâm! Đợi đến khi Ký chủ trở thành 'Đệ Nhất Nam thần' ở Lam tinh, đến lúc đó ký chủ liền sẽ có công ty riêng, tiền bạc, mỹ nữ thậm chí là con cái."

Khoé miệng Âu Dương Thiên Nhiên có chút run rẩy.

"Hệ thống, ngươi lại lén nhìn trộm ý nghĩ của ta phải không? Ta kháng nghị ngươi xâm phạm quyền riêng tư của ta, ta yêu cầu bồi thường. Tốt nhất là cho ta thêm một ngàn mấy trăm giá trị sinh mệnh mới có thể bù đắp được tâm hồn bị tổn thương của ta."

"Nếu ký chủ muốn tránh bị Bổn hệ thống ra xét nội tâm, thì trong lòng suy nghĩ liền có thể."

Ý của hệ thống là điều này hoàn toàn không có quan hệ gì đến nó à nha. Chỉ là do Âu Dương Thiên Nhiên không có cách che chắn mà thôi.

"Hệ thống ngươi như vậy thật đúng là không đáng yêu chút nào."

"Cảm ơn ký chủ đã khích lệ! Thời gian thực hiện vụ của ký chủ còn lại không nhiều lắm. Mong ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ."

Âu Dương Thiên Nhiên quả thực tức đến hộc máu. Tại sao cậu lại có một cái hệ thống không đáng yêu chút nào như vậy chứ? Âu Dương Thiên Nhiên tỏ vẻ tâm của cậu rất mệt.

"Cốc cốc cốc"

Vừa nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Âu Dương Thiên Nhiên lập tức đứng lên, nhanh chóng sửa lại quần áo của mình một chút. Đến khi cảm thấy không có bất luận vấn đề gì, mới mặt vô biểu tình mà ra mở cửa. Ngoài cửa quả nhiên là Âu Dương Thiên Hùng.

"Thiên Nhiên! Về chuyện của công ty anh muốn cùng em nói chuyện một chút."

Đi vào phòng, Âu Dương Thiên Hùng hiếm khi mang theo vẻ mặt nghiêm túc. Âu Dương Thiên Nhiên nhìn hắn một cái, hiểu rõ gật gật đầu.

Nửa giờ trôi qua, sau khi Triệu Vân đã dọn dẹp bàn ăn xong, liền thất thần ngồi nhìn tivi. Đến khi Âu Dương Thiên Hùng bước xuống, lập tức đứng dậy hỏi.

"Thiên Hùng! Thế nào rồi?"

"Thuyết phục."

Thở dài một hơi, Âu Dương Thiên Hùng mới tủm tỉm ngồi bên cạnh Triệu Vân.

"Vậy là tốt quá rồi. Công ty sau này vẫn là giao cho Thiên Nhiên. Đợi một thời gian đến khi vết thương của Thiên Nhiên khỏe hẳn anh liền..."

Nhìn Âu Dương Thiên Hùng cười tủm tỉm bên cạnh, Triệu Vân còn cho rằng Âu Dương Thiên Hùng đã thuyết phục được Âu Dương Thiên Nhiên. Nào ngờ cô vừa nói được một nửa, đã bị Âu Dương Thiên Hùng đánh gãy.

"Là Thiên Nhiên thuyết phục được anh. Nếu em ấy thích làm diễn viên, vậy cứ để em ấy làm đi. Là anh trai, anh chỉ có thể tận lực cổ vũ em ấy."

"Cái gì? Thiên Hùng! Ý của anh là?"

Triệu Vân vừa nghe xong lập tức kịch liệt phản ứng.

"Không được! Tuyệt đối không được! Thiên Nhiên có được thiên phú quản lý cao như vậy, sao lại có thể để em ấy đi làm diễn viên?"

Khác với con trai của mình, phương diện quản lý công ty của Âu Dương Thiên Nhiên vô cùng xuất sắc. Nếu để Âu Dương Thiên Nhiên đi làm diễn viên, quả thật vô cùng lãng phí tài năng. Bất luận như thế nào Triệu Vân cũng không đồng ý.

"Tiểu Vân!"

Âu Dương Thiên Hùng nắm lấy cánh tay của Triệu Vân, khoé mắt cư nhiên lại ươn ướt. Một người đàn ông to lớn như vậy không ngờ lại muốn khóc.

"Sau khi cha mẹ qua đời Thiên Nhiên chưa từng yêu cầu anh bất cứ điều gì. Hiện tại đây là lần đầu tiên em ấy kiên quyết nói với anh rằng, em ấy muốn trở thành một diễn viên, muốn trở thành một người nghệ sĩ. Em nói xem, anh làm sao có thể cự tuyệt? Em cũng biết, lúc trước bởi vì cha mẹ mất, mà anh lại không quan tâm đến em ấy, mới khiến một người em trai vốn dĩ hoạt bát đáng yêu trở thành bộ dạng lãnh đạm như hiện tại. Đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn luôn áy náy muốn bồi thường cho Thiên Nhiên. Hiện tại là thời cơ tốt nhất. Em ấy cuối cùng cũng yêu cầu anh giúp đỡ. Điều này làm cho anh thân là một người anh trai, rốt cuộc cũng có cảm giác tồn tại. Như vậy anh làm sao lại có thể cự tuyệt em ấy? Tại sao lại không thể cổ vũ cho em ấy?"

Thấy chồng mình càng nói càng kích động, Triệu Vân không biết nên nói cái gì. Quả thật từ khi cha mẹ chồng qua đời, Âu Dương Thiên Nhiên chưa từng yêu cầu bọn họ bất kỳ điều gì. Ngay cả sách để đọc, trường học, nghề nghiệp đều do Âu Dương Thiên Hùng tự quyết định. Âu Dương Thiên Nhiên vẫn luôn chưa từng phản đối. Hiện tại, khó khăn lắm Âu Dương Thiên Nhiên mới nói ra mong ước của mình cho người anh trai này. Bọn họ như thế nào có thể nhẫn tâm cự tuyệt? Hơn nữa, Âu Dương Thiên Nhiên hiện tại cũng đã 18 tuổi. Hai vợ chồng bọn họ lại còn trẻ như vậy. Trước tiên cứ để Âu Dương Thiên Nhiên làm điều em ấy muốn, có lẽ đến một lúc nào đó, em ấy sẽ thay đổi chủ ý cũng không chừng.

Triệu Vân phát hiện, từ khi Âu Dương Thiên Nhiên bị mất trí nhớ, dường như đã thay đổi không ít. Trước kia em ấy rất ít khi nói chuyện cùng bọn họ, ngay cả một câu nhiều lời cũng không có. Hiện tại Âu Dương Thiên Nhiên lại nguyện ý nói ra mong muốn của mình. Điều này không phải đang nói lên, Âu Dương Thiên Nhiên đã vượt qua được bóng ma lúc trước hay sao? Nếu như vậy thì thật tốt quá! Triệu Vân càng lên cổ vũ mong muốn làm diễn viên của Âu Dương Thiên Nhiên mới phải. Hơn nữa, Tiểu Dịch cũng ở giới nghệ sĩ, có thể hỗ trợ chăm sóc một chút cho Âu Dương Thiên Nhiên.

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net