Chương 94 : Sinh Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 94 : Sinh bệnh

Edit : YuTuyTien

Có đôi khi, người xui xẻo, ngay cả uống nước cũng sẽ mắc kẻ răng. Âu Dương Thiên Nhiên còn đang thờ phào nhẹ nhõm, vui vẻ chờ hệ thống khen thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, kết quả, ngày hôm sau tỉnh lại đã phát hiện ra cổ họng của mình vô cùng khó chịu, khản đặc. Sau đó, cả người cũng cảm giác không ổn, mơ mơ hồ hồ, rất mệt mỏi.

Không lẽ thật sự xui xẻo vậy sao? Không lẽ lại bị cái miệng quả của Lăng Ảnh Liệt đoán trúng rồi? Cậu sẽ bị cảm?

Âu Dương Thiên Nhiên nhanh chóng gọi hệ thống :"Alo hệ thống! Hệ thống..."

"Ký chủ có yêu cầu gì sao?" Hệ thống nhanh chóng trả lời.

"Hệ thống, ta đang bị cảm sao?"

Lúc trước Âu Dương Thiên Nhiên thật sự rất ít khi sinh bệnh, cảm mạo gì đó lại ít càng thêm ít. Không ngờ rằng, lần bị bệnh nghiêm trọng nhất đó cũng là lần sinh bệnh cuối cùng của cậu.

Hệ thống chiếu theo sự thật mà trả lời.

"Đúng vậy ký chủ, hiện tại chỉ số sức khỏe của cậu đang giảm xuống."

"Vậy có cách nào khiến cho ta khỏi bệnh ngay trong hôm nay được không?"

Ngày mai phải bay sang nước M rồi. Nếu trong lúc thử kính, cậu vẫn đang trong tình trạng này sẽ không ổn chút nào. Hơn nữa, Âu Dương Thiên Nhiên sờ sờ cổ họng, giọng nói khàn khàn, yếu hầu cũng vô cùng khó chịu, cảm giác cả người đều mệt mỏi.

"Chỉ cần ký chủ bỏ ra 500 điểm giá trị sinh mệnh, bổn hệ thống nhất định có thể khiến ký chủ khỏi hẳn lập tức."

Nghe thấy hệ thống nói, Âu Dương Thiên Nhiên liền tạc mao.

"Hệ thống! Mày có cần hố cha như vậy không? 500 điểm giá trị sinh mệnh? Mày đúng là cái gì cũng dám nói, tao nhớ lần trước khi bị thương, cũng đâu yêu cầu nhiều điểm giá trị sinh mệnh như vậy."

Hệ thống nghiêm túc nói.

"Lần trước ký chủ chỉ chịu ngoại thương, lần này ký chủ là bị nội thương. Hai vị trí bất đồng, giá trị sinh mệnh đương nhiên cũng khác biệt."

Nội thương? Âu Dương Thiên Nhiên thiếu chút nữa hộc máu. Cậu chỉ đơn giản bị cảm mạo, hệ thống lại liệt vào vị trí nội thương? Cậu vất vả lắm mới hoàn thành nhiệm vụ, lấy được 500 điểm giá trị sinh mệnh, không lẽ lại để hệ thống hố cha này nhai mất được sao? Đương nhiên không cam lòng a!

Âu Dương Thiên Nhiên cắn răng một cái.

"Hệ thống, không thể cho nhau chút tiện nghi à? Ví dụ như giảm giá gì gì đó, chỉ cần lấy 5 điểm giá trị sinh mệnh là được rồi."

Hệ thống trầm mặc một chút, sau đó lên tiếng đánh giá.

"Không ngờ ký chủ còn keo kiệt hơn cả bổn hệ thống ta."

Gân xanh trên trán Âu Dương Thiên Nhiên nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Mày cũng biết mày rất keo kiệt là tốt rồi. Tao chưa từng thấy hệ thống nào hố ký chủ như mày cả. Sảng khoái tí đi, 5 điểm có đổi hay không?"

"Xin lỗi, phí chữa trị nội thương rất cao, bổn hệ thống không làm ăn mà lỗ vốn đâu."

Còn lỗ vốn à? Hệ thống, mày có biết lỗ vốn nghĩa là gì không? Mày hoàn toàn chính là ăn lời cắt cổ đấy!

Cũng may, Âu Dương Thiên Nhiên sớm đã biết trước kết quả, cho nên cũng không ôm bao nhiêu hy vọng. Có điều, gần đây cậu có cảm giác hệ thống càng ngày càng nhân tính hóa, không giống như lúc đầu chỉ là một hệ thống lạnh băng tuyên bố nhiệm vụ, chẳng có bất kỳ tình cảm nào cả. Không ngờ nó còn học được cách làm ăn buôn bán. Hệ thống, mày là do con người chế tạo có biết không hả?

Có điều, Âu Dương Thiên Nhiên ngoại trừ xin hệ thống giúp đỡ, cũng đâu còn biện pháp nào khác. Cảm mạo không thể khỏi hẳn chỉ trong vòng một ngày được, vì để ngày mai có thể thử kính thuận lợi, Âu Dương Thiên Nhiên cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Âu Dương Thiên Nhiên đang chuẩn bị giao dịch với hệ thống, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Cậu nhỏ, cậu thức chưa? Con vào nhé!"

Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Âu Dương Dịch.

"Vào đi."

Âu Dương Thiên Nhiên vừa mở miệng, liền hối hận. Bởi vì giọng nói của cậu quá khàn đặc, vừa nghe liền biết không thích hợp.

Quả nhiên, Âu Dương Dịch vừa đẩy cửa vào, nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên ngồi trên giường, có chút nghi hoặc nói.

"Cậu nhỏ, giọng của cậu sao lại thay đổi rồi?"

Nhìn thấy sắc mặt Âu Dương Thiên Nhiên không được tốt, giật mình nói.

"Cậu nhỏ, không lẽ cậu sinh bệnh rồi?"

Thiếu chút nữa thôi, Âu Dương Thiên Nhiên biết không thể vãn hồi nữa, đành phải gật đầu.

"Ừm, bị cảm rồi."

Nhớ đến tình trạng lúc trở về của Âu Dương Thiên Nhiên hôm qua, quần áo ướt một mảng, cả người còn có chút chật vật, Âu Dương Dịch liền bừng tỉnh đại ngộ. Nhất định là tối hôm qua cậu nhỏ đã bị cảm lạnh. Nghĩ đến ngày mai Âu Dương Thiên Nhiên còn phải bay sang nước M, Âu Dương Dịch liền nói.

"Cậu nhỏ, con gọi bác sĩ đến xem cho cậu nhé."

Nói xong, còn chưa đợi Âu Dương Thiên Nhiên nói gì, đã xoay người chạy đi.

Đối mắt với vẻ hấp tấp của Âu Dương Dịch, Âu Dương Thiên Nhiên chỉ có thể bật cười. Tên nhóc này sao vẫn là bộ dạng nóng nảy như vậy chứ. Có điều, đã bị phát hiện rồi, Âu Dương Thiên Nhiên cũng không thể kêu hệ thống chữa trị cho cậu được nữa. Nếu không, chỉ mới mấy phút mà đã hết cảm mạo, thật đúng là quá dọa người.

Âu Dương gia có bác sĩ gia đình riêng, vừa nhận được được điện thoại, lập tức phát huy hiệu suất chưa từng thấy, nhanh chóng di chuyển, chưa đến mười phút đã có mặt.

"Nhanh chóng xem cho cậu nhỏ của tôi, giọng của cậu nhỏ khàn cả rồi."

Cũng không khó trách tại sao Âu Dương Dịch lại khẩn trương như vậy. Bởi vì là một minh tinh, một khi sinh bệnh, tương đương với có chuyện vô cùng nghiêm trọng. Một khi có gì không ổn, để lại hậu hoạn, sẽ rất phiền toái. Hơn nữa, lúc nãy nghe được thanh âm khàn đặc của Âu Dương Thiên Nhiên, với gương mặt đỏ bừng, nhìn qua liền biết bệnh không nhẹ.

Bác sĩ của Âu Dương gia là một người đàn ông trung niên, ông nhanh chóng xem mạch cho Âu Dương Thiên Nhiên, đo nhiệt độ cơ thể, hỏi tất cả những triệu chứng đang có, sau đó cho kết quả.

"Nhị thiếu gia gần đây nghỉ ngơi không đủ, kháng thể giảm xuống, cho nên tối hôm qua mắc mưa, cảm lạnh, hôm nay mới bị cảm mạo phát sốt, hơn nữa cổ họng cũng nhiễm khuẩn. Bây giờ tôi châm cứu cho Nhị thiếu gia liều hạ sốt, sau đó cần phải truyền nước biển mới được."

Bác sĩ nói xong, liền lấy ra bộ châm cứu và nước biển từ trong hộp thuốc mang theo.

"Nghiêm trọng vậy sao?"

Ban đầu Âu Dương Dịch còn tưởng cậu nhỏ chỉ đơn giản bị cảm mạo, không ngờ chẳng những sốt cao, mà cổ họng còn bị nhiễm khuẩn nữa.

Âu Dương Thiên Nhiên cũng không ngờ tình trạng lại tệ như vậy. Nghĩ lại gần đây cậu thật sự rất bận, vừa quay phim vừa đóng quảng cáo, còn chưa được nghỉ ngơi bao nhiêu hệ thống đã tuyên bố nhiệm vụ. Vì để hoàn thành được nhiệm vụ, cậu không ngừng học tập nhiều thứ về Hồ Cơ. Sau khi luyện tập ở không gian Hư Nghĩ, lại không ngừng học vũ đạo ở bên ngoài đời thực. Cho nên thời gian ngủ vào buổi tối không còn lại bao nhiêu.

Sau khi châm cứu hạ sốt, lại truyền nước biển xong, xác định Âu Dương Thiên Nhiên đã có biểu hiện hạ sốt, bác sĩ mới kê đơn thuốc, dặn dò Âu Dương Thiên Nhiên nhớ uống thuốc đúng giờ, mới rời đi.

Âu Dương Dịch nhìn Âu Dương Thiên Nhiên nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt vẫn còn có chút đỏ bừng, lo lắng nói.

"Cậu nhỏ, còn khó chịu sao?"

"Vẫn ổn."

Ngoại trừ cổ họng có chút đau rát, đầu mơ mơ hồ hồ, cả người không chút lực, thì Âu Dương Thiên Nhiên vẫn cảm thấy trạng thái của mình bây giờ vẫn ổn. Nhìn nhìn một chút, sáng hôm nay cậu còn đang cãi nhau với hệ thống.

---Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien

"Con thấy cậu nhỏ chính là mạnh miệng thôi, cậu rõ rang đang sốt gần 40 độ rồi đấy. Cũng may hôm nay con không có lịch trình, phát hiện ra cậu bị sốt, nếu không thì, đầu óc thông minh của cậu cũng bị cảm mạo thiêu cho choáng váng."

Âu Dương Dịch cảm thấy cậu nhỏ của mình đúng là không biết tự chiếu cố bản thân, sinh bệnh cũng không thèm nói với dì Lưu một tiếng, để dì Lưu gọi bác sĩ đến xem.

Âu Dương Thiên Nhiên chỉ muốn trợn trắng mắt. Cho dù Âu Dương Dịch có bị ngốc, cậu cũng sẽ không bị sốt đến ngốc được. Nếu không phải sáng nay Âu Dương Dịch vào phòng, cậu đã sớm kêu hệ thống chữa trị cho mình rồi, cũng sẽ không khó chịu như hiện tại. Chẳng qua do Âu Dương Dịch quan tâm cậu nên mới như vậy, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên chỉ làm lơ lời y nói.

"Cậu không sao đâu, ngủ một giấc là được rồi, ngày mai còn phải đi nước M."

Âu Dương Thiên Nhiên ngáp một cái.

"Cái gì? Cậu đã bị như vậy rồi, còn muốn đi nước M sao? Cậu nhỏ, cậu có cần phải như vậy không? Không được, tuyệt đối không được! Cậu nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Cậu đã như vậy rồi, không nghỉ ba bốn ngày, đừng mong khỏe lại."

Âu Dương Dịch kéo chăn đắp cho Âu Dương Thiên Nhiên.

"Hai ngày nữa con mới đi quay <Khiêu Chiến Minh Tinh>, hai ngày này con sẽ ở nhà chăm sóc cậu. Cậu mau ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Việc này con sẽ nói với Hạ Tuấn Quân giúp cậu."

Thái độ của Âu Dương Dịch rất cương quyết, tự mình cầm lấy điện thoại của Âu Dương Thiên Nhiên, sau đó đóng cửa phòng lại.

Âu Dương Thiên Nhiên có chút dở khóc dở cười. Nhìn Âu Dương Dịch bình thường lười nhác, nhưng lúc nghiêm túc lên, cũng có vài phần bá đạo ấy chứ.

Nghĩ nghĩ một chút, Âu Dương Thiên Nhiên liền cảm thấy buồn ngủ không chịu được. Hiện tại trong phòng rất yên tĩnh, cho nên cậu không chịu được nữa, mí mắt như treo lên ngàn cân, nhanh chóng khép lại.

Đợi đến khi Âu Dương Thiên Nhiên thức giấc lần nữa, đã là giữa trưa. Vừa hay Âu Dương Dịch mang một chén cháo thịt heo đến, sáng nay Âu Dương Thiên Nhiên không ăn gì cả, cho nên bụng có chút đói, lập tức tiêu diệt chén cháo thịt kia.

Cháo thịt heo được làm rất thanh đạm, thịt heo cũng băm nhuyễn, rất dễ ăn. Thấy Âu Dương Thiên Nhiên đã ăn xong cháo, Âu Dương Dịch liền hỏi cậu có muốn ăn thêm không, Âu Dương Thiên Nhiên lắc lắc đầu. Ăn no tám phần là được rồi.

Lúc cầm chén rỗng chuẩn bị ra ngoài, Âu Dương Dịch đột nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu nói.

"Đúng rồi, cậu nhỏ, lúc nãy Lăng ảnh đế có gọi đến."

Âu Dương Thiên Nhiên sửng sốt.

"Lăng Ảnh Liệt? Anh nói có nói gì không?"

Ngủ xong một giấc, giọng nói đã trong hơn một chút, cả người cũng khôi phục ít sức lực.

"Y hỏi con hôm nay cậu có rảnh hay không, có lẽ là muốn thảo luận về kịch bản với cậu. Con nói với y, hôm nay cậu bị cảm mạo, sau đó y liền cúp điện thoại."

Âu Dương Dịch không hề nghi ngờ gì, đem việc cậu nhỏ nhà mình sinh bệnh nói cho Lăng Ảnh Liệt nghe, nhưng lại không ngờ sau khi Lăng Ảnh Liệt nghe được chuyện này, trực tiếp cúp điện thoại luôn. Lúc đó còn khiến cho Âu Dương Dịch có chút bực mình.

Âu Dương Dịch nói cho Lăng Ảnh Liệt chuyện cậu sinh bệnh? Âu Dương Thiên Nhiên nghĩ nghĩ, không lẽ Lăng Ảnh Liệt chuẩn bị đến nhà cậu sao? Không thể nào đâu! Dù sao thì thân phận của cậu cũng có chút mẫn cảm.

"Ừm, cậu biết rồi, điện thoại của cậu con đang giữ đúng không, lát nữa đưa lại cho cậu."

Âu Dương Thiên Nhiên nhìn nhìn đầu giường, không thấy điện thoại của mình, liền biết Âu Dương Dịch không hy vọng bản thân bị quấy rầy, cho nên mới lấy điện thoại đi mất.

"Được rồi, cậu nhỏ, mẹ và ba con hôm nay có việc bận, có lẽ sẽ trở về hơi trễ. Cơm chiều hôm nay con có nói dì Lưu làm thanh đạm một chút cho cậu rồi, dù sao thì cổ họng cậu cũng bị nhiễm khuẩn, rất nhiều đồ ăn không thể ăn được. Đúng rồi, vừa nãy cậu mới ăn xong cơm trưa, nhỡ phải uống thuốc đó."

Sau khi Âu Dương Dịch dặn dò xong, liền đi ra ngoài. Gia hỏa này lúc chiếu cố người bệnh, cũng ra hình ra dáng lắm chứ.

--- Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien

Ngủ một giấc đến tận gần 2 giờ chiều, Âu Dương Thiên Nhiên cũng không ngủ được nữa, cổ họng vẫn còn cảm giác khó chịu như cũ, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên không thể kêu hệ thống chữa trị, bởi vì cái hệ thống này chỉ có không chữa trị hoặc là lập tức chữa khỏi mà thôi. Lần này không thể giống như lúc bị thương ở cánh tay, có thể từ từ mà làm lành được. Nếu thật sự phải từ từ chữa khỏi, cậu thà không lãng phí 500 điểm giá trị sinh mệnh quý báu.

Cho nên, lần bệnh này, cậu chỉ có thể đợi nó chậm rãi khỏi, hơn nữa Âu Dương Dịch đã thông báo cho Hạ Tuấn Quân hủy lịch trình thử kính ngày mai của cậu. Mặc dù cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng sức khỏe của bản thân vẫn quan trọng hơn.

Ban đầu Âu Dương Thiên Nhiên còn cho rằng, dù Lăng Ảnh Liệt có biết cậu sinh bệnh đi nữa, cũng sẽ không đến tận đây. Không ngờ rằng, chưa đến nửa tiếng sau đó, Lăng Ảnh Liệt thật sự đã đến, hơn nữa còn là quang minh chính đại đi đến dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Âu Dương Dịch.

-----

Editor :

Kekeke, tui bị lười á mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net