Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Nhị lại xin lỗi thêm lần nữa.

Lần này, cậu ta đứng thẳng người, cúi đầu thật sâu: "Thực xin lỗi, tôi không nên sỉ nhục anh như vậy, không nên làm những hành động bất lịch sự, không nên nói xấu anh..."

Vân Hàng đứng một bên dùng thiết bị đầu cuối quay lại cảnh này.

Hạ Nhị nói một lúc lâu, trên mặt cậu ta dần lộ rõ vẻ hoảng sợ thì Thương Nguyệt mới chấp nhận tha thứ.

Vân Hàng lưu video lại, anh nắm lấy ngón tay Thương Nguyệt, nói: "Chúng ta đổi phòng khác."

Điều dưỡng đưa họ đến phòng VIP, chỗ này có sofa mềm mại và giường nhỏ để nghỉ ngơi, trên bàn trà còn có trái cây đặt sẵn cùng với một số tạp chí và mấy cuốn sách nổi tiếng dùng để giải trí.

Thuốc mới được mang tới, đợi Thương Nguyệt uống xong thì điều dưỡng đem lọ thuốc đi.

Họ còn phải ở đây thêm nửa tiếng nữa, Vân Hàng hỏi hắn muốn xem TV hay muốn nằm nghỉ một chút.

Nhưng Thương Nguyệt không muốn làm gì hết.

Thái độ của Hạ Nhị khiến hắn thấy hơi buồn, giờ cả người hắn uể oải, chẳng còn tinh thần làm gì cả.

Lại phải dỗ người ta rồi.

Vân Hàng cầm lấy cuốn tạp chí: "Tôi đọc cho cậu nghe nhé?"

Vây tai ẩn dưới vành mũ của Thương Nguyệt hơi giật giật: "Ừm."

Vân Hàng lật mở trang đầu tiên của quyển tạp chí, còn chưa kịp đọc tiêu đề và nội dung thì đã thấy gương mặt của Vân Giang trên đó.

Vân Hàng:...

Anh lặng lẽ đặt tạp chí về chỗ cũ, cầm một quyển sách nổi tiếng khác lên.

Đọc sách vốn không phải là thế mạnh của Vân Hàng. Trước khi xuyên qua đây, anh chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, làm việc từ tám giờ sáng tới sáu giờ tối như bao người khác để cố gắng kiếm chút tiền lương ít ỏi. Mỗi tối trước khi ngủ, việc duy nhất anh nghĩ đến đó chính là làm cách nào để đối phó với những khách hàng khó tính, nào có thời gian đâu để bồi dưỡng tâm hồn.

Niềm vui duy nhất của anh đến từ việc đọc tiểu thuyết, kết quả là đọc đến mức quăng mình vào sách luôn.

Đúng là khổ quá mà.

Vân Hàng ngập ngừng đọc truyện cho Thương Nguyệt nghe. Vừa đọc, anh lại vừa nhớ về quá khứ, giọng đọc cũng chậm dần đi, đến cuối giọng anh đã gần như tắt hẳn.

Khó khăn lắm mới đọc xong một trang, Vân Hàng vừa định lật sang trang tiếp theo thì đã bị một bàn tay khác đè lại.

Thương Nguyệt không nhìn anh mà nhìn chằm chằm vào trang sách, nói: "Tôi không muốn nghe nữa."

Vân Hàng có hơi bối rối, khi nãy còn thích thú lắm mà?

Thôi được rồi.

Cậu là BOSS, cậu có quyền.

Vân Hàng gập sách lại cất về chỗ cũ: "Được."

Anh nhìn xuống tay của Thương Nguyệt, nơi đó có một mảng da bị ửng đỏ.

Vân Hàng nắm lấy tay hắn, cầm lên xem xét cẩn thận rồi hỏi: "Bị đập trúng à? Đau không?"

"Ừm." Thương Nguyệt dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Có chút, nhưng không sao đâu."

Lúc bị đập trúng có hơi đau nhưng không đáng kể, giờ cũng không còn đau nhức nữa.

Cơ thể hắn không sợ mấy thứ này.

Nhưng Vân Hàng vẫn gọi điều dưỡng đến, nhờ cô lấy giúp một tuýp thuốc mỡ trị bong gân.

Thuốc ở bệnh viện phải có chữ ký của bác sĩ mới được lấy nhưng loại thuốc cơ bản như thế này Giáo sư Kha có rất nhiều, lấy một tuýp cũng không có gì khó.

Điều dưỡng nhanh chóng quay lại, đưa cho anh một tuýp thuốc mỡ đã mở nắp.

Vân Hàng bóp ra một ít thuốc mỡ màu nâu, dùng tăm bông thoa nhẹ lên mu bàn tay của Thương Nguyệt.

Thuốc mỡ có hơi lạnh, cảm giác bôi lên cũng không thoải mái lắm. Thật ra, Thương Nguyệt không cần mấy thứ này nhưng hắn cũng không né tránh, mặc cho Vân Hàng thoa thuốc.

Nửa tiếng sau, có điều dưỡng tới lấy máu Thương Nguyệt để đem đi xét nghiệm lần cuối.

Kết quả xét nghiệm này phải mất một khoảng thời gian mới có, điều dưỡng nói họ có thể ra về.

---

Trên đường về, Vân Hàng chủ động kể cho Thương Nguyệt nghe về tình trạng của hắn.

Chẳng hạn như mấy vết thương sâu tới mức thấy được xương, cơ thể mất quá nhiều máu, thiếu nước, da bị phơi dưới nắng quá lâu,...

Một đống bệnh nền.

Những thứ mà người khác cho là rất nghiêm trọng thì với hắn, chúng đều được xem như vấn đề nhỏ.

"Vấn đề lớn nhất ở đây là đuôi cá và vảy rụng, hai thứ này đe dọa đến tính mạng của cậu." Vân Hàng mở kết quả kiểm tra trên đầu cuối đưa cho hắn xem: "Giáo sư đã kê cho cậu thuốc nước phục hồi xương và thuốc mỡ trị vảy, trong khoảng thời gian này cậu cố gắng đừng di chuyển quá nhiều, chờ đến khi đuôi cá hồi phục hoàn toàn thì tính tiếp."

Cơ thể của Thương Nguyệt có quá nhiều bệnh lý đi kèm, nếu chỉ điều trị tại bệnh viện thì sẽ mất rất nhiều thời gian.

Đôi mắt của ông lão hiền từ và trầm ổn đằng sau cặp kính: "Từ xa xưa, giao nhân đã sinh sống dưới đáy biển sâu. Nước biển là loại thuốc hiệu quả nhất đối với họ, mặc dù chúng ta có dung dịch pha loãng nước biển nhưng về mặt vật chất, nó không thể phong phú bằng nước biển thật."

Nước biển khan hiếm, Vân Hàng chỉ có thể nhờ Vân Giang giúp đỡ.

Thương Nguyệt nói: "Không cần nước biển cũng được."

Không, sao mà được.

Với Vân Hàng mà nói, giờ Thương Nguyệt chẳng khác gì một báu vật dễ vỡ, anh cẩn thận nâng niu, chỉ sợ rằng hắn không cảm thấy thoải mái.

"Tôi đã dặn chú Trương cho người dọn dẹp hồ bơi sau nhà rồi, tuy hơi nhỏ nhưng cũng đã đủ để điều trị."

Thấy anh đã sắp xếp ổn thỏa, Thương Nguyệt cũng không nói gì thêm. Hắn ngoan ngoãn ngồi sang một bên, mặc cho anh sắp xếp.

Vân Hàng quay sang nhìn hắn, cảm thấy hắn thật đáng thương.

Anh không nhịn được mà lén đưa tay ra, nắm lấy ngón tay của Thương Nguyệt để nhẹ nhàng an ủi.

Nhưng rất nhanh, ngón tay của anh đã bị nắm ngược lại.

---

Về chuyện nước biển, ban đầu Vân Hàng định đích thân đi tìm Vân Giang, anh còn chuẩn bị một món quà nhỏ.

Kết quả là Vân Giang đã đi công tác sang thành phố lân cận, một tuần nữa mới về.

Vân Hàng:...

Đúng là xui xẻo mà.

Anh chỉ có thể mặt dày gọi video nói chuyện này cho Vân Giang nghe.

Dùng nước biển quý giá để cứu một tên giao nhân, không chỉ vậy mà còn là một giao nhân mang tiếng xấu, Vân Hàng cũng không chắc liệu mình có xin được nước biển hay không.

Nhưng ngờ đâu, Vân Giang chẳng thèm nói gì mà chỉ sắp xếp trợ lý đi xử lý việc này.

Lúc này Vân Hàng mới thực sự cảm nhận được nhà họ Vân cưng chiều cậu thiếu gia nhỏ này tới mức nào.

Muốn sao thì không hái trăng, muốn trăng thì không hái mặt trời.

Vân Hàng mang một đống thuốc từ bệnh viện về nhà, đủ mọi loại từ uống, bôi cho đến tắm.

Mỗi khi đến giờ dùng thuốc, Vân Hàng đều tự tay làm, tuyệt đối không cho phép người khác nhúng tay.

Anh ước gì có một thanh trạng thái thiện cảm hiện trên đầu Thương Nguyệt, có vậy thì anh mới biết được địa vị hiện tại của mình trong lòng BOSS.

Sau khi hồ bơi sau nhà được dọn dẹp xong, Vân Hàng đổ dung dịch pha loãng nước biển vào, nước trong hồ dần chuyển sang màu xanh lam, thỉnh thoảng còn có sóng vỗ vào bờ, mô phỏng rất chân thực.

Thương Nguyệt ngâm mình trong đó, Vân Hàng ở bên cạnh cẩn thận quan sát: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Lúc này Thương Nguyệt vẫn còn giữ nguyên đôi chân của loài người. Vì xương đuôi đã bị gãy nên bác sĩ khuyên hắn nên hạn chế biến đổi qua lại.

Hắn nằm sấp bên bờ hồ, chỉ để lộ phần từ vai trở lên ra ngoài không khí. Cánh tay hắn đặt trên bờ, cằm gác lên đó, mái tóc bị nước thấm ướt dính chặt vào vai.

Có lẽ là vì đã trở về môi trường quen thuộc nên sắc mặt hắn khá tươi tỉnh.

Thương Nguyệt lắc đầu: "Thoải mái lắm."

Vân Hàng thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi cạnh hắn một lúc thì định vào nhà xử lý vài việc.

Gần đây anh bận rộn đưa Thương Nguyệt đi chữa bệnh nên mấy món hàng anh mua trên web lần trước vẫn còn nguyên kiện chưa khui, chất đống cả nửa gian phòng khách.

Nhưng chỉ cần anh có dấu hiệu muốn rời đi, vây tai của Thương Nguyệt sẽ cụp xuống ngay tức khắc, hắn nhìn anh chằm chằm.

Vân Hàng:...

BOSS lớn dính người quá rồi đấy.

Anh đành phải quay lại, ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh hồ bơi.

Thương Nguyệt đợi một lúc, xác nhận Vân Hàng sẽ không đi thì không nhịn được vẫy hai chân dưới nước, hắn gác cằm lên tay, khẽ nhắm mắt lại.

Chú Trương mang nước mát và ô đến cho Vân Hàng, giúp anh không quá khó chịu.

Ông lạnh lùng nhìn thoáng qua hồ bơi.

Kể từ khi cái tên giao nhân này đến nhà họ, ngày nào tiểu thiếu gia cũng bận bù đầu bù cổ. Mấy ngày nay anh còn không ngủ đủ giấc, lúc ăn sáng cũng ngáp ngắn ngáp dài.

Ông đã nhiều lần khuyên tiếu thiếu gia hãy chọn một con thú cưng ngoan ngoãn và xinh đẹp khác đi nhưng hễ ông nhắc đến chuyện này, tiểu thiếu gia lại không vui.

Dần dần, ông cũng không nói gì nữa mà chỉ ngày càng bất mãn với Thương Nguyệt.

Giao nhân cũng không để ý đến ánh mắt của ông, hắn lặng lẽ nằm sấp bên bờ hồ để nghỉ ngơi.

Vân Hàng mở thiết bị đầu cuối, tìm thấy báo cáo sức khỏe của Thương Nguyệt. Anh chăm chú đọc kỹ các số liệu được ghi bên trên.

Giáo sư Kha đã giải thích rất kỹ cho anh, có vài chỗ ông ấy nói khá uyển chuyển nhưng Vân Hàng hiểu rõ, tổng thể không mấy khả quan.

Chẳng hạn như, máy móc không thể kiểm tra ra được thể chất của Thương Nguyệt.

Đây là trường hợp rất hiếm gặp. Bệnh viện họ đến hôm nay là bệnh viện uy tín nhất lục địa Hải Chi, toàn bộ dụng cụ và máy móc của bệnh viện đều được sử dụng công nghệ cao cấp nhất hiện nay, không thể xảy ra vấn đề ở máy móc được.

Hơn nữa, khi trước Hách Thủ cũng đã nói điều tương tự.

Giáo sư Kha nói với anh: "Loại thể chất mà máy móc không thể kiểm tra ra được có hai loại. Một là quá mạnh, hai là quá yếu, cả hai loại đều nằm ngoài ngưỡng kiểm tra của máy móc."

Dựa vào tình hình hiện tại của Thương Nguyệt, Giáo sư Kha nghiêng về khả năng quá yếu hơn.

"Thể chất càng mạnh thì thiên phú càng cao và ngược lại, cậu ấy không có thiên phú cũng là điều dễ hiểu."

Thể chất mạnh yếu là bẩm sinh, sau này cũng có thể bồi bổ nhưng trường hợp của Thương Nguyệt khá đặc biệt. Giáo sư Kha không dám chắc chắn, ông chỉ nói là sẽ ráng thử xem sao.

Ngoài việc chữa trị vết thương cho Thương Nguyệt, nước biển còn có tác dụng tăng cường thể chất cho hắn.

Đây là điều mà thuốc pha chế từ nước biển không thể làm được.

Vân Hàng lật sang trang thứ hai, trang này ghi chép về thời kỳ giao phối của giao nhân.

Số liệu ghi chép trên trang này ngắn gọn hơn trang trước rất nhiều, chỉ có vài dòng ngắn ngủi. Bởi lẽ, thời kỳ giao phối của Thương Nguyệt hoàn toàn trống trơn.

Kỳ giao phối, hay còn gọi là kỳ động dục, bắt đầu từ khi trưởng thành, diễn ra một lần mỗi năm và kéo dài một tuần. Trong thời gian này, nếu không có bạn đời đồng hành, nhẹ thì hôn mê giảm thọ, nặng thì mất nước mà chết, thời gian chịu đựng càng lâu thì tình trạng càng nghiêm trọng.

Báo cáo sức khỏe cho thấy Thương Nguyệt đã thành niên hơn ba năm.

Điều này chứng tỏ Thương Nguyệt đã tự mình chịu đựng ít nhất là ba năm ròng rã.

Lúc ở bệnh viện, khi nhắc đến vấn đề này, vẻ mặt của Giáo sư Kha rất nghiêm túc, ông nói: "Đây đã là giới hạn chịu đựng của giao nhân rồi, nếu đến lần thứ tư vẫn chưa tìm được bạn đời đồng hành thì rất có thể, cậu ấy sẽ mất mạng. Tốt nhất là cậu nên tìm bạn đời cho cậu ấy ngay từ bây giờ."

Vân Hàng cũng muốn lắm nhưng mà giao nhân lại có yêu cầu rất cao về bạn đời.

Khác với quan niệm "giao phối để sinh sản" của các chủng tộc khác, giao nhân tìm kiếm bạn đời tâm đầu ý hợp, nói trắng ra là yêu đương. Nếu không tìm được, họ thà cô đơn cả đời hoặc chết trong thời kỳ giao phối.

Vân Hàng thở dài.

Có cần thiết phải vậy không?

Sống là được rồi mà?

Anh không khỏi đau đầu.

Có lẽ ngay cả Thương Nguyệt cũng không biết kỳ giao phối là gì, chỉ cảm thấy cơ thể có chỗ nào đó không khỏe.

Giáo sư Kha đã kê cho hắn vài ống thuốc ức chế, nếu đến kỳ giao phối mà vẫn chưa tìm được bạn đời phù hợp, có thể dùng thuốc để kéo dài thêm một tí thời gian.

"Nhưng tác dụng phụ của loại thuốc này khá nghiêm trọng, tốt nhất đừng dùng thì hơn. Huống hồ gì tình huống của Thương Nguyệt khá đặc biệt, thuốc ức chế chưa chắc đã có hiệu quả, thậm chí còn có khả năng phản tác dụng."

Vân Hàng không biết phản tác dụng là như thế nào nhưng chắc chắn đó không phải thứ gì tốt lành.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi nhắm mắt lại, duỗi tay xoa bóp thái dương.

"Ào", đầu ngón chân trần cảm nhận được làn nước lạnh giá của hồ. Vân Hàng mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt đen láy của Thương Nguyệt và bàn tay đang nghịch ngợm vẫn chưa thu về.

Anh không biết Thương Nguyệt đã bơi đến đây từ lúc nào, cả người hắn chìm trong nước, chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh không chớp lấy một lần, trông rất ngoan ngoãn, chẳng giống gì với dáng vẻ hủy diệt thế giới sau này.

Hắn đặt hai tay lên mép hồ, sau một lúc ngâm mình, da cũng đã sáng màu hơn một chút, những chỗ vảy bong tróc cũng dần chuyển về màu ban đầu.

Thương Nguyệt nhìn anh, nghiêng đầu, gọi một tiếng: "Chủ nhân."

Vân Hàng:...

Trong lúc nhất thời, anh không biết mình đang thấy xấu hổ vì cái cách gọi này hay là ngây ngất vì cái nghiêng đầu của BOSS.

Tuy đối phương không phải là một giao nhân điển trai nhưng khi thấy hắn ỷ vào mình như thế, trong lòng anh tự nhiên lại trào dâng lên cảm giác trách nhiệm.

Ánh nắng lấp lánh rọi xuống mặt hồ, vây cá của giao nhân đập nhẹ trên mặt nước, hắn nhìn chằm chằm vào anh. Vân Hàng bỗng cảm thấy mình đang thật sự nuôi một con thú cưng, thú cưng này còn là giao nhân nữa chứ.

Filter của người làm cha mẹ che mờ mắt anh, dù con mình có xấu đến đâu thì trong mắt mình, nó vẫn là đứa xinh đẹp nhất trên đời.

"Cậu đừng gọi tôi là chủ nhân." Vân Hàng suy nghĩ một lúc rồi tiếp lời: "Cậu có thể gọi tên tôi, hoặc gọi tôi là Hàng Hàng như người nhà của tôi cũng được."

Thương Nguyệt đập đập vây cá, nhỏ giọng gọi: "Hàng Hàng."

"Ừ." Vân Hàng đáp lại, anh bước xuống khỏi ghế, ngồi xổm bên hồ, cố để tầm mắt mình ngang với tầm nhìn của Thương Nguyệt: "Sao vậy? Cậu đói rồi à?"

"Hàng Hàng."

"Ừm."

"Hàng Hàng."

"Tôi đây."

Thương Nguyệt cứ gọi tên anh như thế mãi, một lúc sau, Vân Hàng mới hiểu ra hắn đang đùa giỡn với mình.

Anh bỗng cảm thấy hơi nghi ngờ, người mình nuôi là BOSS mà nhỉ, có phải trẻ con đâu?

Vân Hàng nhìn đồng hồ, thấy cũng đã trễ nên bèn đứng dậy: "Về phòng ngủ thôi, mai rồi ngâm tiếp."

Thương Nguyệt ngoan ngoãn trồi nửa mình lên mặt nước nhưng vẫn không chịu lên.

Vân Hàng thắc mắc nhìn hắn.

Ngay sau đó.

Giao nhân vươn tay hướng về phía anh.

"Bế tôi."

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC