Chương 10: Chủng tộc bất đồng, giao lưu khó thông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ Dương vừa âm thầm tìm cớ cho việc mình không dưng cởi sạch quần áo, vừa nhìn Kỳ Thiệu nướng bánh quy.

Trước khi Kỳ Thiệu cho mọi thứ vào trong lò nướng, cuối cùng Lộ Dương cũng coi như hiểu được những cái bánh quy muôn hình vạn trạng lúc trước do đâu mà có, đầu tiên Kỳ Thiệu cho hết bột đã chuẩn bị vào trong một cái túi bắt kem, sau đó trải giấy dầu lên khay nướng, tiếp đó là phết bột trong túi bắt kem lên trên mặt giấy dầu, cứ thế tạo ra những thứ không ra hình dáng cụ thể nào hết.

"Chờ hai mươi phút." Kỳ Thiệu cởi tạp dề xuống, đi rửa tay.

"Sao anh không tạo hình cho bánh." Lộ Dương nhìn vào bên trong lò nướng, cậu chưa bao giờ xem lò nướng ở khoảng cách gần đến vậy, ánh đèn vàng ấm áp bên trong nhìn rất thoải mái.

"Ăn vào miệng rồi thì đâu còn hình dáng gì nữa." Kỳ Thiệu cười cười, xoay người đi ra khỏi phòng bếp, trước khi đi còn dặn: "Cậu ở đây trông nhé, tôi xuống dưới bàn chút chuyện."

Lộ Dương vẫn nhìn chằm chằm vào phía trong lò nướng, chỉ gật đầu coi như đáp lại.

"Chậc." Kỳ Thiệu nhìn mái tóc đen của cậu hậm hực đi xuống tầng dưới, chẳng lẽ hắn không đẹp bằng cái lò nướng ư, đứa nhỏ này đui rồi à.

"Cuối cùng cũng xuống." Mao Kiến Quốc đứng sau quầy bar sau cười bảo: "Phú bà sắp chạy tới nơi rồi."

"Phú bà chạy luôn rồi." Phi Sắc hừ một tiếng: "Đến đưa tiền cũng phải chọn cái ngày lành."

"Bên cô sao thế?" Kỳ Thiệu kéo cái ghế cạnh bàn ra, ngồi xuống nhìn cô ta.

Phi Sắc đã tới cửa hàng là chắc chắn có chuyện, nhưng gần đây cửa hàng rất bận, các đơn hàng ngoài cũng phải đẩy lùi lại.

Nhiều người chết như vậy, tuy phần lớn đều là người lang thang, sống một thân một mình, có thể áp chế tin tức, nhưng gần đây có cái vụ của cậu chủ nhà họ Thẩm kia không dễ làm.

"Một người phụ nữ trốn rồi, trốn theo con người." Mày liễu của Phi Sắc khẽ nhíu lại: "Người đó không dễ đối phó."

"Gần đây bên tôi bận lắm, không tiếp án ngoài được." Kỳ Thiệu dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, bảo: "Cô tìm Khổng Chi Nhất đi."

"Ôi, tôi đến tìm anh chẳng phải là vì muốn gặp anh nhiều hơn sao." Phi Sắc cười bảo: "Hơn nữa, cái thành phố bé tý tẹo thế này thì có án gì lớn, đâu thể so với lúc anh ở thủ đô, anh cố ý tránh tôi chứ gì."

"Tôi trốn được cô chắc." Nghe thấy hai chữ thủ đô trong mắt Kỳ Thiệu loé lên tia xúc động, nhưng nhanh chóng bị hắn đè xuống: "Gần đây có mấy người chết rồi, còn đang xử lý, nếu cô đặt đơn chỗ tôi phải chuyển khoản trước."

"Chuyển chứ, chuyển luôn." Phi Sắc đứng dậy: "Tiền đã thanh toán cả rồi, anh xử lý xong chuyện ở đây phải dẫn người qua chỗ tôi một chuyến đấy, đương nhiên, anh đến một mình thì càng tốt."

"Đồng Giang sẽ đi xử lý." Kỳ Thiệu cũng đứng lên, đi trước, giúp cô ta mở cửa.

"Tôi..." Phi Sắc giận tái mặt, nhưng nhìn sắc mặt Kỳ Thiệu cũng không dám phát tác, hết cách đành phẫn nộ nện giày cao gót rời đi.

"Đàn bà con gái chỗ Phi Sắc kia chạy theo đàn ông là con người còn ít à, một chuyện nhỏ như thế mà tháng nào cô nàng cũng tới đặt đơn một lần, chẳng khác nào mang tiền đến tặng." Mao Kiến Quốc cười nháy mắt với Kỳ Thiệu, có chút trêu ngươi bảo hắn: "Ông chủ à, anh thật sự không hiểu ý cô nàng ư."

"Chủng tộc bất đồng, giao lưu khó thông." Kỳ Thiệu nói.

"Đồ điêu." Mao Kiến Quốc cười ra tiếng mắng hắn: "Tôi thấy anh với con mèo nhỏ kia giao lưu tốt lắm mà, hồ ly và mèo cũng được coi là họ hàng gần đấy, đúng rồi, con mèo hôm qua anh kiếm được đâu?"

"..." Mặt mày Kỳ Thiệu đen xì: "Chạy rồi."

"." Mao Kiến Quốc vỗ bàn một cái, cười phá lên: "Anh lại thành chó độc thân rồi."

"Đơn của Phi Sắc anh đi xử lý." Kỳ Thiệu nói xong xoay người lên tầng.

"Đừng mà!" Mao Kiến Quốc sợ đến nỗi vội vã gào lên: "Tôi sai rồi ông chủ ơi! Anh không phải chó! Tôi mới là chó! Gâu! Tôi sai thật rồi mà! Chỗ của Phi Sắc tôi không thể tới được! Tiểu Tuệ sẽ xé xác tôi ra mất!"

Lộ Dương chăm chú nhìn lò nướng một hồi, đôi mắt chua xót đến mức không chịu nổi, ngáp một cái thôi đã thấy mệt mỏi chỉ muốn lăn quay ra đất mà ngủ.

Rõ ràng tối qua cậu ngủ rất ngon, tại sao hôm nay lại mệt mỏi thế này, sáng sớm nay lúc ngồi trên xe Kỳ Thiệu cũng lăn ra ngủ.

Cậu lấy điện thoại di động ra nhìn giờ giấc, sau đó quyết định đặt một cái báo thức vào mười lăm phút sau, xong xuôi cậu tới phòng ngủ, leo lên giường định bụng nằm một lúc.

"Lộ Dương." Kỳ Thiệu lên tầng nhìn vào trong bếp nhưng không thấy ai.

Lại biến mất.

Hắn nhíu mày chuyển sang phòng ngủ xem xét thì thấy Lộ Dương đã co thành một cục an ổn nằm trên giường.

Tại sao lại ngủ rồi? Tối qua đứa nhỏ này làm cái quái gì thế không biết, trên cổ tay tím bầm cả một mảng lớn chẳng rõ tại sao.

Hắn kéo căn đắp cho Lộ Dương, sau đó nhẹ chân bước về phòng bếp.

Bánh quy trong lò nướng phải chờ thêm lúc nữa, hai tay Kỳ Thiệu chống lên kệ bếp, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, nghĩ tới lần đầu tiên gặp Lộ Dương.

Đứa nhỏ bị đuổi đến mức mặt mũi tái mét, thở không ra hơi, nhưng ánh mắt lại rất sáng, không có nét sợ hãi khi gặp chuyện khó.

Hắn luôn có cảm giác Lộ Dương rất giống con mèo ngày trước hắn nuôi, tính cách giống, dáng vẻ... hình như cũng hơi giống.

Bánh quy đã được nướng kỹ, hắn đeo găng tay lấy từng miếng ra đặt lên đĩa, sau đó gắp một miếng, xoay người đi tới phòng ngủ.

Mùi hương thơm ngọt quấn quanh chóp mũi Lộ Dương kéo mí mắt cậu lên, dạ dày cồn cào hối thúc đại não lệnh cho mí mắt mở ra.

Vừa mở mắt ra cậu đã bắt gặp một cặp mắt cách mình rất gần, con người đen láy, đẹp đẽ mang theo ý cười.

"Bánh quy chín rồi." Kỳ Thiệu nhìn đôi mắt tròn xoe của Lộ Dương thấy hơi buồn cười.

Mắt đứa nhỏ khiến hắn nhớ tới con mèo hắn nhặt được hôm qua, màu sắc con ngươi cũng khá giống nhau.

Lộ Dương sửng sốt một lúc, mới chậm rãi ngồi dậy, vừa rồi cậu đã mơ một giấc mơ, cậu mơ thấy mẹ mình.

Kỳ Thiệu cười đưa bánh quy tới bên mép Lộ Dương, thấy đứa nhỏ theo bản năng cắn một cái hắn cười ra tiếng, thú vị y như cho thú cưng ăn vậy.

"Có nước không?" Lộ Dương chẳng muốn tính toán với hắn, từ giường đứng lên, đi tới phòng bếp, hiện giờ trong đầu cậu toàn là hình ảnh người phụ nữ trong mơ ban nãy.

Người phụ nữ kia là mẹ cậu thật ư, vậy tại sao người đàn ông bên cạnh người phụ nữ đó lại già đến thế, hơn nữa cậu còn là phiên bản thu nhỏ của lão già ấy.

"Trên bàn có sữa bò nóng đấy." Kỳ Thiệu theo cậu tới phòng bếp, cầm cái đĩa nhỏ đổ chút sữa vào đó, rồi bước tới bên cửa sổ đẩy cửa hé ra một chút, đặt cái đĩa nhỏ trong tay lên mép cửa sổ.

"..." Lộ Dương nâng cốc sữa bò đi tới nhìn cái đĩa nhỏ đêm qua mình từng uống sữa.

"Hôm qua có một con mèo nhỏ lạc vào đây." Kỳ Thiệu thấy cậu cứ nhìn cái đĩa nhỏ mãi, mới lên tiếng giải thích: "Bây giờ bên ngoài rất lạnh, cũng khó tìm cái ăn, buổi chiều tôi có việc, sợ nó tới nữa lại không tìm được đồ ăn."

"Ồ." Lộ Dương thấy lạ liếc hắn một cái, cậu không nhìn ra được Kỳ Thiệu tốt bụng như thế.

"Chủ yếu là do con mèo kia rất dính người, tôi sợ nó không tìm được tôi sẽ sốt ruột." Kỳ Thiệu cố gắng đắp nặn cho bản thân hình tượng yêu động vật nhỏ.

"... Ồ." Trên mặt Lộ Dương không có cảm xúc gì, cậu nhấp một hớp sữa bò xoay người đi về phía phòng bếp.

Cậu dính người bao giờ.

Sao cậu lại không biết!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net