Chương 20: Anh cố ý thì có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tiếng nước trong phòng tắm bắt đầu vang lên, Kỳ Thiệu ngồi trên giường thở dài, cúi đầu híp mắt nhìn chằm chằm vào dấu răng trên đầu ngón tay mình.

Nhìn một lúc, hắn lấy di động, gọi cho Mao Kiến Quốc một cuộc điện thoại.

Đầu kia nhanh chóng bắt máy.

"A lô, ông chủ à, đến nơi rồi sao?" Bên phía Mao Kiến Quốc hơi ồn ào.

"Ừ, đang đâu thế?" Một tay Kỳ Thiệu lấy điếu thuốc ra khỏi hộp ngậm vào miệng, tay còn lại lần bật lửa, sau đó cúi đầu châm thuốc.

"Vừa ra ngoài ăn cơm." Mao Kiến Quốc trả lời.

"Lát nữa anh về cửa hàng nhớ nhìn xem Đại Hắc đã về hay chưa, tiện xem luôn thức ăn trong đĩa bên bệ cửa sổ xem có vơi đi chút nào không." Kỳ Thiệu thở ra một ngụm khói, đôi mắt sắc bén bị khói thuốc che lấp nhìn không rõ ràng.

"Được." Mao Kiến Quốc lập tức đồng ý: "Xử lý xong chuyện thì về nhanh nhé, tôi vẫn lo sẽ có chuyện lắm."

"Được rồi." Kỳ Thiệu cười bảo: "Tôi không trốn gã, cũng sẽ không vội vàng tìm gã, đừng lo lắng quá."

Sau khi hút xong điếu thuốc, Kỳ Thiệu bước tới mở cửa sổ ra một chút để không khí chen vào phòng.

Đợi đến khi khói thuốc tan hết, hắn mới khép cửa sổ lại.

Vừa thu dọn quần áo vương vãi trên giường xong, cửa phòng tắm đã mở.

Hắn quay đầu lại thấy cửa phòng tắm mở ra một khe nhỏ, nhưng người bên trong còn chưa chịu đi ra.

"Sao thế?" Kỳ Thiệu nhìn bóng người hắt lên phía sau cánh cửa hỏi.

"Anh... anh lấy... giúp tôi." Lộ Dương lí nhí nói nốt câu: "Lấy giúp tôi cái quần lót."

"Cái gì cơ?" Kỳ Thiệu không nghe rõ, thật sự là vì giọng Lộ Dương quá nhỏ.

"Lấy cái quần lót." Lộ Dương vẫn nhỏ giọng nhắc lại, khuôn mặt phía sau màn hơi nước đã đỏ lựng cả lên.

Kỳ Thiệu bật cười, lần này hắn nghe rõ rồi: "Lấy gì nào? Nói to lên chút."

"Lấy quần lót!" Lộ Dương nghe thấy tiếng cười bên ngoài, giận đến nỗi đóng sầm cửa lại.

"Ờ, biết rồi." Kỳ Thiệu cười đi tới lật túi quần áo, nhưng không thấy.

Hôm nay lúc hắn sắp xếp quần áo nhớ là đã nhét vào rồi mà, hay là...

Cũng có khi quên rồi thì phải, lần trước Lộ Dương cởi quần áo trên giường hắn, hắn túm hết bỏ vào máy giặt, hình như sau đó đã nhét quần lót vào ngăn tủ rồi thì phải.

Không để chung chỗ với quần áo.

"Lộ Tiểu Dương, tôi quên đem quần lót của cậu theo rồi." Kỳ Thiệu quay đầu nhìn về phía nhà tắm bảo một tiếng.

Lộ Dương đang cúi đầu lắc lắc mấy giọt nước trên tóc nghe thấy câu này lập tức phát cáu, đột nhiên đi tới mở tung cửa phòng tắm ra gào lên: "Anh cố ý thì có!"

"Thật sự không phải cố ý." Kỳ Thiệu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu, rất muốn giơ tay nhéo một cái: "Cứ mặc tạm của tôi đã nhé? Mai tôi đi mua cho cậu sau."

"Không thèm." Lộ Dương quay đầu đóng sầm cửa lại, cáu kỉnh cào cào mớ tóc trên đầu vài cái rồi mới lấy khăn tắm lau tóc.

Kỳ Thiệu có cố ý hay không cậu không biết, nhưng khi nghe thấy Kỳ Thiệu cười, cậu lại thấy bản thân ngu chết đi được.

Ngày nay xấu hổ quá, dù mặt cậu có dày đến mấy cũng chẳng dám vác ra bên ngoài.

Đột nhiên cửa phòng tắm bị gõ hai tiếng, sau đó giọng Kỳ Thiệu truyền tới: "Cứ mặc tạm đi nào, còn nấn ná thêm là cảm đấy."

"Không mặc." Lộ Dương nhíu mày, nghĩ tới tính khả thi của chuyện không mặc quần lót.

"Cầm lấy." Kỳ Thiệu giơ tay đẩy cửa phòng tắm ra, đưa cái quần lót qua khe cửa, giục cậu: "Nhanh lên, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."

Lộ Dương nhìn cái quần lót kia hơi do dự, đầu óc đau nhức muốn nổ tung.

"Cầm." Kỳ Thiệu nói thêm lần nữa, trong giọng nói đã mang theo ý ra lệnh.

Lộ Dương suy nghĩ một chút, cắn răng cầm lấy cái quần lót trong tay hắn, lúc mặc cũng chẳng thèm nhìn, tròng lên coi như xong việc.

Sau đó cậu mặc áo khoác vào, khoác một lúc thấy ấm áp hơn nhiều.

Cậu nhìn cái quần jean bên cạnh thầm nghĩ, giờ mà mặc vào lát nữa lên giường lại phải cởi, phiền thật sự, nhưng không mặc thì lại... Cậu cúi đầu nhìn cái quần lót treo lủng lẳng trên người mình.

A! Kỳ Thiệu đáng ghét quá đi mất.

Lộ Dương đắn đo mãi, sau đó lấy khăn tắm quấn ngang hông, xông ra ngoài.

Kỳ Thiệu vừa mở máy tính lên xem tài liệu đã thấy đứa nhỏ vọt ra như một cơn gió, hắn chưa kịp thấy gì hết, đợi đến khi lấy lại phản ứng chiếc chăn trên cái giường bên cạnh đã phồng lên như một ngọn núi nhỏ.

Không tới vài giây sau, một cái khăn tắm bay ra khỏi tấm chăn.

Tiếp đến là cái đầu bù xù của đứa nhóc nhô ra, đôi mắt to tròn ngước lên, nhìn về phía hắn, hai mắt đứa nhỏ mở lớn trừng hắn một lúc, sau đó lại như con chuột nhỏ rúc vào trong chăn.

"Không cần thở hả?" Kỳ Thiệu cười nhìn cái bọc nho nhỏ ở giường bên cạnh.

"Mắc mớ gì tới anh." Giọng Lộ Dương từ trong chăn truyền tới nghe có chút buồn bực.

"Quần lót vừa không?" Kỳ Thiệu đang muốn chọc cậu, khi đứa nhỏ tức dựng ngược tóc lên thú vị lắm.

Trong chăn không phát ra âm thanh gì nữa, tiếng sột soạt cũng dần lắng xuống.

Kỳ Thiệu khẽ cười, quay đầu xem báo cáo khám nghiệm tử thi Đồng Giang vừa gửi tới cho mình trên máy tính.

Vì thi thể đã quá mục nát, thế nên lần đầu Đồng Giang kiểm tra không phát hiện ra những cái kim bạc cực nhỏ kia.

Nhưng trong lần thứ hai khám nghiệm, Đồng Giang đều đã tìm được những chiếc kim có chứa yêu độc nằm phía sau tai thi thể.

Yêu quái có cấp bậc càng cao, yêu độc càng trắng, cấp bậc cao nhất gần như trong suốt.

Yêu quái cấp thấp, yêu độc sẽ có màu sắc đậm nhạt khác nhau.

Yêu độc có màu lam nhạt là yêu độc thường gặp nhất, nó có ở hầu hết các yêu quái cấp trung.

Yêu quái có yêu độc loại này vừa có thể giết chết người, nhưng nó cũng là loại yêu quái con người chỉ cần bỏ ra chút công sức là có thể bắt được.

Ngày đó khi Đồng Giang phát hiện cái kim đâm trên chân mèo nhỏ có yêu độc, lúc đó hắn đã nghi ngờ chuyện yêu độc bị mang ra buôn bán.

Việc này rõ ràng đã bị cấm, bởi vì yêu độc không giải được.

Khi ấy con người và yêu quái đã đặt ra quy định chung, yêu độc là một trong những thứ bị nghiêm cấm buôn bán và sử dụng.

Nói chuyện với Đồng Giang một lúc Kỳ Thiệu tắt máy tính, chuẩn bị ngủ.

Trước khi tắt đèn hắn nhìn qua giường bên cạnh một chút, đầu Lộ Dương đã thò ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn, đẹp đẽ vì ngủ mà trở nên rất ngoan ngoãn, không còn dáng vẻ lạnh nhạt, thiếu kiên nhẫn như ngày thường.

Như thế trông càng giống con mèo kia của hắn.

Hắn biết suy nghĩ này của mình rất buồn cười, bởi vì Lộ Dương chỉ là một con người bình thường có dòng máu đặc biệt, mèo nhỏ kia tuy thông minh nhưng cũng chỉ là một trong những con mèo bình thường như bao con khác.

Nhưng Lộ Dương có quá nhiều điểm tương tự với con mèo đó khiến hắn không thể không nghi ngờ.

Nghĩ một lát hắn ngủ quên mất, ngày mai còn có việc lớn phải làm.

Lộ Dương bị hơi lạnh xông đến làm cho choáng váng.

Cậu nheo mắt lại một lúc, sau khi thích ứng với bóng tối, cậu mới phát hiện toàn thân mình lạnh lẽo.

Bởi vì khách sạn có điều hoà, thế nên chăn không dày, thế nhưng hình như điều hoà ngắt rồi thì phải.

Không, không đúng.

Cậu giơ tay ngăn gió lạnh không ngừng thốc vào đầu mình, điều hoà không hề bị ngắt, mà là đã bị đổi chiều, chuyển thành phả hơi lạnh.

Định mệnh, cái khách sạn quái gì thế này.

Cậu bọc chăn run rẩy một lúc, đến khi không thể nhịn được nữa mới gọi Kỳ Thiệu nằm giường bên cạnh.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê Kỳ Thiệu nghe thấy có tiếng gọi mình, lúc đầu hắn còn tưởng mình nằm mơ, nhíu mày nghe thêm một lúc mới nhận ra giọng Lộ Dương.

Hắn mở mắt ra nhìn về phía giường bên cạnh, hình như giọng Lộ Dương hơi run rẩy, tiếng hàm răng va vào nhau răng rắc trong đêm yên tĩnh nghe rất rõ.

"Sao đấy?" Kỳ Thiệu ngồi dậy nhíu mày mở đèn ngủ, sau đó nhìn thấy Lộ Dương mặt mày tái mét ngồi trên chiếc giường còn lại: "Có chuyện gì thế?"

"Hơi ấm ngắt rồi." Lộ Dương quấn mình trong chăn không ngừng run rẩy.

Kỳ Thiệu quay đầu cầm điều khiển điều hoà bên cạnh lên nhìn thử, hai mươi tám độ.

Đâu có ngắt đâu.

Hắn đặt điều khiển điều hoà sang một bên, rồi lại ngẩng đầu nhìn điều hòa, trên điều hòa cũng hiển thị con số hai mươi tám không sai, hơn nữa hắn cũng không có cảm giác lạnh.

"Có chuyện gì thế?" Lộ Dương cau mày, hàm răng run rẩy không ngừng va vào nhau, mọi thứ trước mắt cậu như chồng chéo lên nhau.

"Lại đây." Kỳ Thiệu xốc một góc chăn của mình lên, gọi cậu.

Hắn không biết tại sao Lộ Dương đột nhiên bị lạnh thành như vậy, nhưng thấy khuôn mặt tái xanh của đứa nhỏ, chỉ sợ đợi thêm lúc nữa sẽ có vấn đề mất.

Lộ Dương ngồi trên giường mình sửng sốt một giây, sau đó lại bắt đầu do dự, nhưng có lẽ tốc độ va chạm ngày một tăng của hai hàm răng đã nhắc nhở cậu còn đợi thêm chút nữa chúng sẽ rơi vào chương trình tự huỷ mất.

Cậu nuốt nước miếng một cái, nhìn ổ chăn trông vô cùng ấm áp của Kỳ Thiệu phía bên kia, chẳng còn chút tiền đồ nào nhanh chóng vọt tới đó, cả người rúc thẳng vào lồng ngực đang toả nhiệt của Kỳ Thiệu.

Kỳ Thiệu ôm chặt cơ thể gầy gò trong lồng ngực, một tay đặt sau lưng cậu, chậm rãi vuốt ve: "Đỡ hơn chưa?"

Cả khuôn mặt Lộ Dương vùi vào hõm vai Kỳ Thiệu, tham lam hấp thu hơi ấm trên người hắn, đầu óc cậu như bị đóng đá, vừa ấm lên một chút đã chẳng kiểm soát nổi bản thân, hai tay cậu ấp lên bụng Kỳ Thiệu, sau khi thấy nơi đó ấm áp, lập tức vén áo hắn, dán tay mình lên làn da ấm áp, căng mịn ở đó.

"Ôi." Kỳ Thiệu dùng cằm cọ cọ lên mái tóc cậu khẽ than: "Lộ Tiểu Dương, trước khi làm gì cậu có thể báo trước một tiếng không?"

Lộ Dương lười nói chuyện, sau khi cơ thể được hơi ấm bao lấy, cơn buồn ngủ ập tới như thuỷ triều, mau chóng bao phủ toàn thân cậu

Kỳ Thiệu ôm người một lúc, cảm thấy đứa nhỏ đã đủ ấm rồi mới hơi nới tay ra, cúi đầu nhìn người trong lòng một cái, lúc này mới phát hiện người ta đã ngủ lâu rồi.

Chậc.

Hắn cười thở dài, nhẹ nhàng vươn tay tắt đèn ngủ.

Vừa ngủ được một lúc, hắn lại mơ mơ hồ hồ nghe thấy có người gọi, gọi gì thì hắn không rõ lắm, bởi vì giọng nói ấy quá nhỏ.

Nhưng hắn vẫn vô thức siết chặt người trong ngực mình một cái, cảm nhận được nhiệt độ của đứa nhỏ không bình thường, lập tức tỉnh táo lại.

Cả đêm dằn vặt, giày vò.

Hắn nhíu mày giơ tay bật đèn, nương theo ánh đèn quan sát người mình ôm trong ngực một chút.

Mồ hôi đọng thành từng giọt trên khuôn mặt trắng nõn, non mềm của Lộ Dương, mũi với khoé mắt cậu đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng bất thường, kết hợp với tiếng nỉ non nghe như tiếng mèo kêu.

Những cảnh tượng ấy đột nhiên xuất hiện trước mắt Kỳ Thiệu khiến bụng dưới của hắn căng chặt.

Sau khi hoàn hồn hắn không tự chủ được duỗi tay vuốt nhẹ khoé mắt đỏ ửng của Lộ Dương, hàng mi dài của cậu xẹt qua khiến đầu ngón tay hắn hơi ngứa ngáy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net