Chương 27: Con mèo này là Lộ Dương thật ư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị ôm lên tầng, Lộ Dương lập tức nhảy khỏi người Kỳ Thiệu, chạy bước nhỏ tới bên cạnh hai cái đĩa trống không, nhìn vào nó kêu hai tiếng.

"Đói hả?" Kỳ Thiệu cười dùng đầu ngón tay nựng cằm cậu gãi gãi.

"Meo..." Lộ Dương vừa mặc hắn gãi cằm mình, vừa dùng chân giẫm lên đĩa, ra hiệu cho hắn nhanh lên.

"Chờ chút." Kỳ Thiệu híp mắt nhìn cậu, sau đó lấy di động dự phòng ra, bắt đầu gọi cho Lộ Dương.

Mãi đến khi điện thoại tự ngắt cũng không ai tiếp.

Hắn nhìn giờ trên di động, chín rưỡi, nên dậy rồi mới phải.

Sao lại không nghe điện thoại?

"Meo?" Lộ Dương duỗi chân trước ra, giẫm giẫm chân hắn.

Làm gì đấy? Nhanh lên, sắp chết đói đến nơi rồi.

"Chậc." Kỳ Thiệu ngồi xổm xuống ôm mèo lên, xoay người đi về phía phòng ngủ.

Làm gì thế?

Lộ Dương dùng móng vuốt đẩy tay hắn một cái, ngửa đầu nhìn hắn.

"Cho mày thứ này." Kỳ Thiệu híp mắt không biết đang nghĩ gì: "Đừng nóng vội, đưa xong rồi ăn cơm."

Kỳ Thiệu tới trước giá sách cực lớn, lấy một cái rương da nhỏ ở một ngăn trên đó ra.

Sau đó mang cả mèo và cái cái rương da nhỏ đó đặt lên bàn.

"Meo?" Lộ Dương dùng móng vuốt vỗ vỗ cái rương da nhỏ, cái rương này trông rất giống đồ phục cổ cao cấp.

Cho tui hả?

Kỳ Thiệu dùng một tay mở rương ra, tay còn lại túm lấy gáy cậu ấn lên bàn.

Lộ Dương có chút sốt sắng, chống chân trước lên muốn lui về phía sau, Kỳ Thiệu muốn nhét cậu vào đó sao?

"Ngoan nào." Kỳ Thiệu lấy một sợi xích bạc từ chiếc túi da trong rương ra, sau đó vòng nó qua cổ cậu.

Lộ Dương còn chưa kịp thấy rõ, đã có cảm giác trên cổ mình bị thứ gì đó khóa lại.

Mịa nó! Cái thứ chết tiệt này là cái quái gì vậy?

Lúc bàn tay giữ đầu cậu rời đi, Lộ Dương lập tức cúi đầu sau đó thấy được một nửa sợi dây xích đang nằm trên cổ mình, nửa còn lại nằm trong tay Kỳ Thiệu.

"Méo!" Lộ Dương dùng móng vuốt ra sức kéo sợi xích ra.

Kỳ Thiệu, mả cha nhà anh!

"Được rồi." Kỳ Thiệu quấn sợi xích xung quanh cổ tay mình, sau đó ôm con mèo nhỏ như đang tức giận lên dỗ: "Muốn ăn gì nào? Cá nhỏ chiên giòn lần trước tao làm mày thích lắm hả?"

Ăn mả cha anh, Lộ Dương nhìn chằm chằm sợi dây xích bạc, bối rối vô cùng.

Kỳ Thiệu làm như này là như nào?

Cậu chỉ từng nghe chuyện xích chó, chứ chưa thấy việc xích mèo bao giờ, tên này lại điên rồi.

"Ăn gì nào?" Kỳ Thiệu lại hỏi một câu.

Giờ Lộ Dương đang giận đến nỗi không muốn ăn cái gì hết, chỉ muốn nuốt chửng cái xích bạc này đi, thứ đồ gì đâu.

"Vậy thì ăn cá nhỏ chiên nhé." Kỳ Thiệu cười tự trả lời luôn.

Mặc kệ vì sao vừa rồi Lộ Dương không tiếp điện thoại của hắn, cứ nhốt nhóc mèo này lại chắc chắn sẽ không sai.

Lúc Kỳ Thiệu làm cá nhỏ chiên giòn đã nhét mèo nhỏ vào túi áo khoác.

Lộ Dương nhếch miệng, nhe nanh cắn ngực hắn, cắn một lúc thấy hắn không có xi nhê gì lại quay qua cắn dây xích.

"Nhóc cứ cắn đi, đợi xíu nữa gãy răng ra đấy đừng có trách tao không nhắc trước nhé." Kỳ Thiệu vừa nghe ngóng động tĩnh trong ngực mình, vừa nhìn chằm chằm vào chảo cá.

Lộ Dương cắn đến mức đau răng cái xích cũng chẳng biến dạng như cậu mong muốn, đành phải tạm bỏ.

Ăn cá nhỏ chiên trước đã rồi tính tiếp, mùi cá chiên thơm lừng xuyên qua cổ áo Kỳ Thiệu chui vào trong.

Cậu nhịn không được nuốt nước miếng một cái, dùng chân trước kéo cổ áo hắn xuống, nhô đầu ra ngoài xem.

"Xong rồi đây." Kỳ Thiệu cầm rây vớt cá ra khỏi chảo dầu: "Lát nữa nhớ ăn chậm thôi, đừng để phỏng miệng."

"Meo ~" Lộ Dương nhìn chằm chằm cá chiên giòn rụm trong cái rây không dời nổi mắt, quên luôn chuyện cổ mình vừa bị người ta xích lại.

Sau khi bày ngay ngắn cá khô chiên giòn ra đĩa, một tay Kỳ Thiệu cầm bát, đi tới cạnh bàn đặt bát xuống.

Sau đó giơ mèo nhỏ lên, nhìn vào đôi mắt to tròn của nó dặn: "Ăn từ từ thôi, biết không?"

Lộ Dương vội vã gật đầu.

"Vậy tao đi tắm trước đã." Kỳ Thiệu gỡ dây xích trên cổ tay ra quấn quanh chân bàn, không quên dặn: "Nhớ đừng để phỏng miệng."

Phiền chết đi được, Lộ Dương lườm hắn một cái, xoay người cắm thẳng mặt vào trong bát.

"Ôi." Kỳ Thiệu túm gáy, nhấc mèo nhỏ lên: "Coi lời tao nói là không khí đúng không? Đều là của mày cả, gấp cái gì."

Thả tôi xuống! Lộ Dương đạp đạp chân sau, sau khi đạp một lúc mới phát hiện cái tư thế này trông ngu ngu, bèn ngừng lại.

"Được rồi, nghe này." Kỳ Thiệu thấy mèo nhỏ đã chịu dừng lại, liền đặt nó lên trên bàn, nạt: "Tao nói lại nhé, ăn chậm thôi, không cần biết mày có hiểu tao nói gì hay không, nếu để tao thấy mày còn tiếp tục ăn uống vội vã như thế thêm lần nữa là mày khỏi ăn luôn đấy, biết không?"

Lộ Dương nhìn chằm chằm vào hai mắt Kỳ Thiệu, sau đó vô cùng thong thả xoay người, vô cùng chậm rãi cúi đầu, từ từ há cái miệng ra, lúc chầm chậm ngoặm lấy con cá đầu tiên, cậu còn giành chút thời gian quan sát sắc mặt Kỳ Thiệu.

"Tốt lắm." Kỳ Thiệu cười vuốt ve người cậu một cái: "Ăn đi, tao đi tắm."

Lộ Dương ăn xong cá nhỏ chiên giòn nằm nhoài trên bàn nghỉ ngơi, lúc cửa phòng tắm "cạch" một tiếng mở ra, cậu vội vã nhổm người dậy, ngơ ngác nhìn về phía Kỳ Thiệu đang để trần thân trên vừa bước ra khỏi phòng tắm.

Một vài hình ảnh trùng khớp với giấc mộng của cậu đêm qua.

Ví dụ như.

Cánh tay trần.

"Đại Hắc." Kỳ Thiệu cầm khăn mặt lau vài ba cái trên đầu xong ném về phía mèo nhỏ, gọi nó: "Nhận lấy này."

Lúc Lộ Dương thấy cái khăn bay về phía mình, theo bản năng ngửa đầu, há miệng, ngoạm lấy nó.

Ngậm khăn trong miệng một lúc, Lộ Dương thấy nụ cười kỳ quái bên mép Kỳ Thiệu thì mới phản ứng được.

Mịa nó, cái tên Kỳ Thiệu này coi cậu là chó đây mà.

Phi phi.

Cậu giận đến nỗi lông dựng cả lên, sau khi nhè cái khăn ra chỉ muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức, cũng không thèm quan tâm đến cái dây xích đang đeo trên cổ, cậu ra sức nhảy một cái.

"Ôi!" Kỳ Thiệu thấy cậu nhảy qua, lo cậu bị dây xích siết cổ, vội vã chạy hai bước lớn vọt tới.

Trước khi dây xích bị kéo căng đã đón được mèo nhỏ: "Tiểu tổ tông ơi, mày trâu bò thật đấy."

"Méo!" Lộ Dương há miệng cắn lên tay hắn không chút do dự.

Cắn chết mi, cái tên thần kinh này!

Kỳ Thiệu cau mày vừa mặc cậu cắn, vừa cẩn thận kiểm tra cổ cậu.

Hắn không ngờ con mèo này lại dám nhảy bất chấp như thế, lỡ như bị kéo cổ thì phải làm sao bây giờ?

Con mèo này là Lộ Dương thật ư?

Kỳ Thiệu bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ của bản thân.

"Giúp mày tắm nhé." Kỳ Thiệu ôm mèo đi về phía phòng tắm.

Tôi không muốn! Lộ Dương liều mạng đạp chân.

"Còn giãy nữa ngày mai sẽ không có cá nhỏ chiên ăn." Kỳ Thiệu nói.

Lộ Dương lập tức cứng người không giãy nữa, cậu có cảm giác mình bây giờ như con mèo con vậy.

Lúc bị Kỳ Thiệu nâng mông bỏ vào bồn tắm lớn Lộ Dương còn thấy hơi hoảng.

Bồn tắm lớn đối với cậu bây giờ trở nên quá lớn, cũng quá sâu.

"Meo..." Lộ Dương lo lắng duỗi ra hai vuốt trước cẩn thận ôm lấy cổ tay Kỳ Thiệu.

"Không sao đâu." Kỳ Thiệu vuốt lưng cậu động viên: "Tao đỡ đây rồi."

Sau một lúc tắm trong nơm nớp lo sợ, Lộ Dương phát hiện cho dù cậu có đung đưa thế nào Kỳ Thiệu cũng có thể chuẩn xác đỡ được mình, khi ấy lòng cậu không còn hoảng hốt nữa.

Sau khi hết sợ cậu cảm thấy được ngâm mình tắm táp trong cái bồn tắm to lớn thế này rất thoải mái.

"Meo!" Lộ Dương phần khởi dùng bốn chân quạt nước.

"Hừm." Kỳ Thiệu lặng lẽ rút cái tay đang nâng dưới bụng mèo nhỏ lại.

Lộ Dương đang quạt nước cũng không hề phát hiện.

Kỳ Thiệu nhìn dáng vẻ khoa tay múa chân trên mặt nước của mèo nhỏ trông có chút buồn cười.

"Đại Hắc trâu bò thật đấy." Kỳ Thiệu đem hai cái tay đều thân ở chính sung sướng hoa thủy mắt mèo đằng trước: "Mày còn giấu kỹ năng nào nữa thế?"

Lộ Dương nhìn hai tay trống không của hắn, sửng sốt một lúc sau chầm chậm liếc mắt nhìn xuống dưới bụng mình.

Định mệnh! Tay đâu!

Ý thức được việc không có tay nâng đỡ dưới người mình Lộ Dương nhanh chóng chìm xuống dưới.

Kỳ Thiệu mả cha anh, anh chơi tôi đó hả!

"Méo!" Lộ Dương ngước cổ gào lên một tiếng.

Kỳ Thiệu vừa cười vừa nhanh tay vớt cậu lên, nhẹ nhàng cầm lỗ tai cậu xoa xoa.

Tắm xong, Kỳ Thiệu dùng khăn tắm nhỏ lau bớt nước trên người mèo, sau đó dùng mu bàn tay thử nhiệt độ máy sấy, xác định với mức nhiệt ấy không thế làm bỏng mèo nhỏ, mới quay máy sấy sang sấy cho nó.

Lộ Dương nằm nhoài trên khăn tắm nhỏ lười biếng thả lỏng tứ chi, cậu có thể cảm nhận được những ngón tay của Kỳ Thiệu đang lướt qua lớp lông của mình.

Rất thoải mái.

Cậu nhịn không được duỗi thẳng hai chân trước sau, ưỡn lưng duỗi căng người ra.

Trong cổ họng phát phát ra tiếng khò khè khe khẽ.

"Phê không?" Kỳ Thiệu sấy khô phần lưng cho mèo nhỏ xong, sau đó lật người nó lại, bắt đầu sấy bụng cho nó.

Lộ Dương bị làn gió ấm vây lấy, cả người ấm áp, thoải mái vô cùng, mới đầu cậu không thấy có gì lạ, cho đến khi ngón tay Kỳ Thiệu lại một lần lướt qua chỗ nào đó, cậu đột nhiên dựng người dậy, nhe răng dọa Kỳ Thiệu.

"Sao đấy?" Trên mặt Kỳ Thiệu mang theo nụ cười.

"..." Lộ Dương há miệng, không biết nên nói cái gì.

Chẳng lẽ cậu lại bảo anh vừa đụng tới tờ rim nhỏ của tôi sao?

Thấy dáng vẻ này của Kỳ Thiệu có lẽ hắn cũng không cố ý.

"Còn chưa sấy khô đâu đấy." Kỳ Thiệu vuốt đầu cậu: "Chút nữa thôi."

Lộ Dương ngờ vực liếc mắt nhìn hắn, lại chậm chạp nằm ngửa người xuống.

Kỳ Thiệu nhìn mèo nhỏ lại ngoan ngoãn nằm ngửa người ra, ý cười trong mắt suýt chút nữa thì không giấu được.

Sau khi sấy khô lông mèo, hắn vừa cười vừa nhẹ nhàng gảy gảy hai viên tròn tròn nào đó.

Vì điểm yếu bị tập kích bất ngờ, phút chốc Lộ Dương không phản ứng kịp, cơ thể nằm trên khăn tắm nhỏ cứng lại chừng mấy giây sau đó dựng lên như muốn nổ tung luôn.

Mả! Cha! Anh!

Có nghe thấy không hả?

Tôi đang xỉ vả anh đấy!

"Ôi!" Kỳ Thiệu không kịp cản, mèo nhỏ đã nhảy bổ lên mặt hắn, há miệng ngoạm chặt mũi hắn, hắn giơ tay cẩn thận lôi con mèo đang gặm mũi mình xuống, nhưng cũng không dám mạnh tay quá: "Tao sai rồi! Bảo bối ơi, đừng cắn nữa! Tao sai thật rồi! Nhả miệng ra nào!"

Nhả mả cha anh, Lộ Dương liều mạng bấu lấy mặt hắn, không có ý nới lỏng vuốt.

Ngày hôm nay không cắn chết anh, ông đây không phải là mèo. Mà sẽ chuyển sang làm chó!

Lúc bị Kỳ Thiệu cứng rắn lôi vào trong chăn, Lộ Dương vẫn giữ nguyên tư thế, dây dưa thêm một chốc, sau đó toàn thân ấm áp là lại bắt đầu buồn ngủ.

Kỳ Thiệu bật cười rồi lại thở dài nhìn con mèo nhỏ đã say giấc nằm trên giường có chút bất đắc dĩ, nếu con mèo này mà là Lộ Dương...

Chậc.

Ngu kinh.

Hắn theo thói quen đi tới bên cạnh bàn móc lấy bao thuốc trong túi áo khoác để trên đó.

Sau khi châm thuốc, hắn lại cầm di động lên, mở màn hình, xem giờ.

Sau đó mở danh bạ bấm một dãy số rồi nhấn gọi, lúc tiếng chuông rất nhẹ vang lên bên ngoài cửa sổ, Kỳ Thiệu vẫn chưa phát hiện ra.

Mãi cho đến khi tiếng chuông bên ngoài ngày một lớn, âm thanh gần như khớp với cuộc gọi trên điện thoại di động của mình hắn mới kịp phản ứng.

Chuyện gì thế này?

Hắn cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình một chút, số hắn đang gọi là của Lộ Dương, không sai.

Sau khi tiếng chuông bên trong điện thoại ngừng lại, tiếng chuông bên ngoài cũng ngừng theo.

Kỳ Thiệu nhíu mày, lại nhấn gọi đi.

Rất nhanh, tiếng chuông bên ngoài tiếp tục vang lên.

Hắn đặt điện thoại xuống bàn, đi về phía phát ra tiếng chuông.

Kỳ Thiệu đứng bên cạnh cửa sổ cẩn thận nghe ngóng một lúc, phát hiện tiếng chuông đó truyền tới từ phía bên ngoài cửa sổ, hắn ngẫm một chút sau đó đẩy cửa sổ ra.

Có một màn hình nhỏ khẽ sáng lên từng tia yếu ớt nằm ngoài bệ cửa sổ.

Di động ư?

Hắn đẩy hẳn cửa sổ ra, ánh sáng trong phòng rọi lên trên bệ cửa sổ.

Mấy thứ nằm rải rác trên đó lập tức được chiếu rõ.

Đây là... quần áo của Lộ Dương?

Kỳ Thiệu nhíu mày khom lưng nhặt đống quần áo ở đó lên, cũng nhặt luôn cả cái điện thoại trong đó nữa.

Tại sao quần áo và điện thoại của Lộ Dương lại rơi ở đây?

Hắn đưa cái này chính vang di động cho xoa bóp, thả đống quần áo lên trên bàn, sau đó lấy di động của mình tới xem.

Lúc này hắn mới nhớ ra bản thân gọi nhầm số, hắn nên gọi vào số điện thoại di động của mình đang ở chỗ Lộ Dương mới phải, trước đó hắn đã lưu số cậu trên chiếc điện thoại này, thế nên hắn mới gọi vào di động của cậu.

Hắn nhớ Lộ Dương từng nói với hắn là điện thoại của cậu bị rơi mất, hoá ra di động của Lộ Dương bị rơi chỗ hắn sao?

Kỳ Thiệu quay đầu nhìn chằm chằm vào cái bọc nhỏ nhô lên trong chăn, ánh mắt có chút quái dị.

Màn hình di động đột nhiên đen lại khiến hắn chú ý, hắn cầm lấy di động của Lộ Dương xem qua một chút.

Hình như là hết pin rồi.

Hắn nhìn chằm chằm vào cái di động đã hết pin đến xuất thần, ngay cả khi tàn thuốc rơi vào tay cũng không biết, phải mất mấy giây mới kịp phản ứng.

Kỳ Thiệu nhíu mày vẩy tàn thuốc trên tay đi, sau đó cầm di động của mình mở danh bạ điện thoại, gọi vào số máy đang ở chỗ Lộ Dương.

Tiếng chuông vang lên rồi tự ngắt, không ai bắt máy.

Nhìn ánh sáng hắt lên trên màn hình di động, khoé môi Kỳ Thiệu chợt nhếch lên vẽ ra một nụ cười, vui vẻ nhìn điện thoại một lúc, mới nghiêng đầu nhìn mèo nhỏ đang say giấc trong chăn, ánh mắt hắn trầm xuống.

Lộ Tiểu Dương, tốt nhất là bây giờ cậu để tôi thấy cậu ở nhà.

Nếu không, cậu đành phải chịu sự trói buộc của tôi rồi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net