Chương 55: Anh ấy là người quan trọng nhất đối với tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yô." Giọng người đàn bà the thé từ phía trên truyền tới: "Đây là minh tinh hả?"

"Còn có minh tinh tới chỗ này của chúng ta sao?" Một người đàn bà khác tiếp lời.

"Đẹp trai tuần tú thế." Người đàn bà đứng trên cầu thang từ trên cao nhìn xuống đánh giá họ: "Tìm người hả?"

Lộ Dương nhíu mày không lên tiếng trực tiếp tránh đi.

"Ôi, đẹp là có thể xem thường người khác à?" Người đàn bà có giọng the thé cố ý đứng giữa hành lang, chặn lối đi duy nhất.

"Tránh ra." Kỳ Thiệu nhíu mày đi lên.

Người đàn bà kia thấy người đàn ông này đứng dưới mình hai bậc cầu thang mà vẫn cao hơn mình, lập tức thấy chột dạ, xấu hổ vuốt lại tóc: "Tránh thì tránh làm như cao thì ghê gớm lắm đấy."

Kỳ Thiệu nhìn chằm chằm vào hai mắt bà ta, người đàn bà thấy ánh mắt đó của hắn sợ đến nỗi vội lùi lại mấy bước.

Sau khi thấy người đàn bà đó mở cửa đi vào căn nhà bên cạnh, Kỳ Thiệu ôm lấy Lộ Dương lên tầng, còn nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi một câu: "Không sao chứ?"

"Gặp nhiều rồi." Lộ Dương cau mày không phải vì chuyện này, cậu đang lo ông cụ thật sự gặp chuyện, người phụ nữ kia vừa nói đã mấy ngày mấy đêm rồi mà không thấy ông cụ ra khỏi cửa.

Lên tầng này chính là tầng năm, cửa phòng 506 nằm ở ngay bên trái.

Đây là căn phòng duy nhất trong số các căn phòng họ đi qua nãy giờ không có đồ vật chất chồng bên ngoài.

Rất sạch sẽ, nhưng trông không có hơi người, tất cả các cửa đều có màu xám, nền gạch màu trắng không chỉ bị nứt mà còn bị bạc màu có lẽ là do đi lại nhiều quá, nhìn hơi mờ mờ.

Lộ Dương nhìn chằm chằm cửa phòng một lúc, muốn thử nghe âm thanh bên trong, nhưng rõ ràng trong phòng rất yên tĩnh, không hề có chút âm thanh nào truyền ra.

Kỳ Thiệu đứng phía sau cậu không lên tiếng, hắn đặt tay lên gáy cậu nhẹ nhàng xoa nắn.

Lộ Dương quay đầu lại nhìn hắn, có chút sốt sắng lại xoay đầu lại, giơ tay ngập ngừng gõ cửa.

Cậu gõ ba cái, lúc buông xuống rõ ràng tay còn run run.

Qua mười giây, trừ tiếng tim đập kịch liệt của mình ra, Lộ Dương không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.

"Để anh." Kỳ Thiệu giơ tay gõ thật mạnh lên cửa ba cái: "Có ai không?"

Bên trong phòng vẫn im ắng như cũ, Lộ Dương nghiêng đầu nhìn hắn, nhăn mày: "Làm sao bây giờ?"

"Không sao." Kỳ Thiệu vỗ vỗ cậu an ủi, lại giơ tay gõ thêm vài tiếng.

Bên trong phòng vẫn không có động tĩnh như cũ, người đàn bà vừa the thé dưới tầng đột nhiên chạy tới: "Đừng gõ nữa, hóa ra hai ngươi đến tìm ông ta, ông ta không mở cửa đâu."

"Ông ấy sao thế?" Lộ Dương có chút lo lắng hỏi một câu.

"Không sao, có khi điên rồi." Trên mặt người đàn bà trên mang nét châm biếm: "Chắc đầu óc có vấn đề, ông ta tới chỗ này ở hơn một tháng rồi mà chỉ ra ngoài có bốn năm lần, lần nào cũng lựa buổi tối đã thế còn vội vội vàng vàng, cũng không thấy ông ta nói chuyện bao giờ, có lẽ không chỉ điên mà còn câm nữa."

"Bà gọi được ông ấy ra không?" Kỳ Thiệu nhìn người đàn bà, tự hỏi không biết bà ta đang khoe khoang cái gì.

"Tôi có thể chứ! Tôi là chủ nhà trọ của ông ta mà, ông ta đâu thể lơ tôi?" Người đàn bà rất khí phách nói một câu, sau đó vô thức rụt cổ một cái rồi mới bắt đầu gọi: "Này thần kinh có vấn đề! Ra trả tiền mau!"

Lộ Dương bị giọng nói đột nhiên tăng cao của bà ta dọa cho sợ hết hồn, đến khi phản ứng lại chỉ thấy được bóng lưng nhanh chóng chạy xuống tầng của bà ta.

Kế đó cậu nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng truyền tới, là tiếng bước chân không xỏ giày, quét lê trên mặt đất.

Ngay lúc ấy Lộ Dương chợt thấy hồi hộp, cậu hết sức quen thuộc với tiếng bước chân ông lão, bất kể khi đi giày da, giày vải, hay đi dép tiếng bước chân ông lão luôn như vậy, bước đi chậm rãi, kéo dài.

Lúc cửa bị mở ra, thậm chí Lộ Dương còn lùi lại mấy bước, cúi đầu không dám nhìn về phía trước.

"Dương Dương...?" Giọng nói của người đàn ông mang theo cảm giác kỳ quái vì lâu không lên tiếng.

Lộ Dương xiết chặt nắm tay bên người, lúc nghe thấy giọng nói và hơi thở quen thuộc phả vào mặt, viền mắt cậu lập tức đỏ lên.

"Con... sao con... lại đến đây..." Giọng nói của người đàn ông rất khàn, trong cổ họng như có một nắm cát.

"Ông là Lộ Hứa?" Kỳ Thiệu ngẩng đầu nhìn người có mái tóc hoa râm, trên mặt toàn nếp nhăn như ông lão trước mặt, sau đó cúi đầu nắm chặt lấy nắm tay Lộ Dương, cẩn thận tách từng đầu từng đầu ngón tay cậu ra.

Lộ Hứa nhìn Lộ Dương gần như đã cao hơn cả mình trước mẳt, trong mắt có ánh nước, ông ấy muốn giơ tay chạm vào đứa trẻ không biết đã lớn từ bao giờ trước mặt nhưng không dám: "Vào trong trước đã."

Lộ Dương bước vào đánh giá toàn bộ căn nhà một lượt, bố cục rất phổ biến, một phòng khách một phòng ngủ, gian phòng rất ngăn nắp, cũng rất sạch sẽ.

Sạch sẽ gọn gàng cứ như nơi này chưa từng có người ở, hoặc chăng là có người nhưng người này có thể đi bất cứ lúc nào không để lại chút dấu vết.

Lộ Hứa vẫy tay với Lộ Dương, ra hiệu cho họ ngồi xuống ghế sô pha.

Lộ Dương nhìn ông ấy, trong trái tim cậu như có cánh cửa đập ngăn lũ mấy năm giờ đã mở ra, có ép cũng ép không nổi chỉ muốn trào ra ngoài, nhưng cậu vẫn liều mạng nhịn xuống.

"Ông là... ba tôi?" Lộ Dương đè nén tiếng nghẹn ngào trong cổ họng xuống, vô cùng khó khăn hỏi một câu.

Lộ Hứa cau mày không lên tiếng, nhìn viền mắt đỏ hoe của cậu một lúc, ông ấy giơ tay lên muốn sờ đầu cậu, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống, cúi người cầm giấy bút trên bàn trà lên.

'Sao mấy đứa lại tìm được ta?'

Lộ Dương nhìn những con chữ trên tờ giấy trắng, nhíu mày nhìn ông: "Sao ông không nói lời nào?"

Lộ Hứa giơ giấy trắng không nhúc nhích, lại dùng bút chỉ lên đó.

"..." Lộ Dương biết tính tình của ông thế nào, đành phải giải thích ngắn gọn việc họ làm cách nào để tìm được ông.

Lộ Hứa nghe xong sắc mặt không tốt cho lắm, lại cúi đầu nhanh chóng viết lên tờ giấy.

'Tìm ta làm gì?'

"Biết ông đang tìm mẹ tôi." Lộ Dương nhìn chằm chằm vào ông: "Chúng ta có thể tìm cùng nhau."

Sắc mặt Lộ Hứa càng đen, đột nhiên giơ tay vỗ mạnh xuống ghế sô pha một cái.

Sau đó lại cúi đầu viết lên tờ giấy trắng.

'Không được! Không cho phép con đi!'

"Tôi biết ông đang lo lắng điều gì, tôi không sao đâu, tôi có hai cái đuôi, tôi có thể... Tôi có thể hỗ trợ... Tôi có thể... Tôi..."

Lộ Hứa vỗ mạnh lên ghế sô pha mấy cái, ngắt lời cậu, tiếp tục viết.

'Con không được phép đi! Chính là không được phép đi!'

"Tại sao?" Lộ Dương nhíu mày: "Tôi có thể..."

"Chờ chút, đừng kích động." Kỳ Thiệu xoa đầu cậu một cái, an ủi: "Để anh nói chuyện với ông ấy, em đi uống ngụm nước đi, cổ họng khàn cả ra rồi."

Lộ Hứa đánh giá Kỳ Thiệu một chút, sau đó chỉ tay về phía phòng ngủ, ra hiệu Lộ Dương vào đó uống nước.

Lộ Dương vào phòng ngủ nhìn một vòng, không ngạc nhiên mấy khi thấy được một cái túi leo núi lớn màu đen nằm ở cuối giường.

Đây là phong cách quen thuộc của ông cụ, trước đây lúc hai người còn ở cùng nhau, cậu một túi đen, ông cụ một túi đen, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra hai người chỉ cần xách túi lên là chạy luôn.

Trong phòng ngủ có một cái bàn, dưới bàn có một thùng nước suối.

Cậu bước tới lấy một chai vặn ra chậm rãi uống.

Cậu không biết Kỳ Thiệu sẽ nói gì với ông lão, nhưng cậu biết Kỳ Thiệu ủng hộ mình

Uống xong nửa chai nước, Lộ Dương tính toán thời gian đặt nó xuống đi ra ngoài.

Bầu không khí trong phòng khách rất tốt, ông cụ rất yên tĩnh, thấy cậu đi ra còn vẫy tay với cậu nữa.

Lộ Dương đi tới, không ngồi xuống ngay mà đứng nhìn ông ấy nói: "Tôi có thể giúp được."

Lộ Hứa vừa gật đầu, vừa chỉ chỉ ghế sô pha.

Lộ Dương nhìn Kỳ Thiệu, thấy ánh mắt hắn rồi mới yên tâm ngồi xuống.

'Cậu ta là ai, sao lại giúp con?' Lộ Hứa giơ giấy ra hỏi Lộ Dương.

"Cháu là bạn rất thân của em ấy." Kỳ Thiệu cười bảo: "Ngài đây không cần lo lắng chuyện này."

'Bạn?'

Lộ Hứa viết dấu hỏi phía sau chữ 'bạn' rất to rất đậm, cho thấy rõ ràng là ông không tin câu trả lời này.

Bạn nào có thể làm những chuyện không liên quan đến mình, đã thế còn là cái thể loại chuyện có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào như thế.

Kinh nghiệm sống mấy chục năm trời nói cho ông biết, người như thế nếu không phải vì có mưu đồ khác, thì chính là kẻ điên.

Nhưng quần áo người đàn ông này mặc rất sạch sẽ, trông mặt mũi khá bảnh trai, nói năng cũng rất có sức thuyết phục, nhìn qua không giống mấy kẻ điên lắm, thế thì chỉ còn một nguyên nhân.

Người này có mưu đồ khác.

"Không phải." Lộ Dương nghiêng đầu nhìn bàn tay đang nắm hờ của Kỳ Thiệu, lại quay đầu nhìn ông cụ đang nhìn mình, sau đó cậu đặt tay mình lên tay Kỳ Thiệu, bàn tay chạm bàn tay, sau đó từng ngón từng ngón đan vào nhau.

Tạo thành dáng vẻ mười ngón tay đan chặt vào nhau, lòng bàn tay áp sát lòng bàn tay, hơi ấm truyền tới khiến Lộ Dương như được tiếp thêm dũng khí.

Lộ Hứa nhíu mày nhìn động tác của cậu, vừa định cầm bút viết lên giấy cái gì đó, đã nghe thấy tiếng Lộ Dương.

"Không phải bạn." Lộ Dương nhéo lấy bàn tay rõ ràng lớn hơn cậu hẳn một vòng của Kỳ Thiệu: "Anh ấy là người quan trọng nhất đối với tôi, vô cùng quan trọng."

Mặt Lộ Hứa đờ ra, ngay cả cây bút đang nắm trong tay rơi xuống sàn nhà lúc nào cũng không biết.

==========

Chương chủ nhật ạ ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net