Chương 62: Chó nên có dáng vẻ của chó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ Dương nhìn cái đầu to tròn của sói lớn, nhìn thật kỹ một lúc rồi híp mắt lại, tiếp tục hỏi: "Kỳ Thiệu đâu?"

"Anh ấy... anh ấy bận chút việc, bảo chúng ta đi về trước." Mao Kiến Quốc ngập ngừng mãi mới nói xong được một câu.

"Ồ." Lộ Dương gật đầu, sau đó giơ tay túm lấy lông sói bò lên đầu nó.

Kỳ Thiệu thấy thế sửng sốt một chút, tiếp đó vội vã khống chế cho cái đầu mình cân bằng, một chân lặng lẽ khom gối lại, cách mặt đất một chút, hắn lo Lộ Dương không cẩn thận rơi xuống, như vậy hắn vẫn có thể đỡ được.

"Ôi!" Mao Kiến Quốc thấy thế vội vã kêu lên, vừa định duỗi tay kéo người xuống lại bị Kỳ Thiệu dùng ánh mắt ngăn lại.

"Con chó này không thể về cùng chúng ta sao?" Sau khi ngồi vững vàng trên đầu sói, Lộ Dương cúi đầu hỏi Mao Kiến Quốc.

"Ừm." Mao Kiến Quốc có chút đau đầu nhìn cậu: "To thế sẽ làm người ta sợ, em trai à mau xuống thôi."

"Mọi người đi đi." Lộ Dương vần vò bộ lông mềm mại trên đầu con sói dưới thân mình: "Tôi sẽ ở đây chờ Kỳ Thiệu với nó."

"Không được!" Hai mắt Mao Kiến Quốc trợn lên: "Nguy hiểm lắm."

"Đây chẳng phải chó Kỳ Thiệu nuôi sao?" Lộ Dương vừa nói vừa nắn bóp cái tai lớn đang run rẩy của con sói: "Chắc chắn nó có thể tìm được Kỳ Thiệu."

"Nhưng mà..."

"Chó bự, chúng ta đi thôi." Lộ Dương nhẹ nhàng nắm lấy tai nó nghiêng người qua bên phải.

Kỳ Thiệu thở dài, lặng lẽ giơ chân phất phất ra hiệu cho Mao Kiến Quốc.

"Vậy, cứ thế nhé." Sau khi Mao Kiến Quốc nhận được tín hiệu, anh ta khom lưng nhận lấy cái ba lô lớn Ninh Tĩnh đưa qua cửa xe, đặt xuống trước mặt Kỳ Thiệu.

Kỳ Thiệu há mồm cắn quai ba lô, nhanh chóng xoay người chạy về nơi hoang dã gần đó.

"Cẩn thận đấy!" Mao Kiến Quốc đứng trên nóc xe vẫy tay thật mạnh, ai ngờ xe đột nhiên xông về phía trước, khiến anh ta lập tức lảo đảo một cái suýt nữa ngã xuống.

Vốn Lộ Dương ngồi phía trên đầu sói, nhưng vì sói chạy quá nhanh, cậu bị gió tạt đến nỗi không mở nổi mắt, hết cách đành phải ôm cổ sói trượt dần xuống dưới.

Kỳ Thiệu cảm nhận được động tác của cậu, hắn thả chậm tốc độ một chút, vừa chạy vừa quay đầu cố gắng quan sát, nhưng vì Lộ Dương vùi mình trong lớp lông hắn thế nên hắn không nhìn thấy.

Lộ Dương nhoài mình nằm sâu dưới lớp lông mềm, ngửi được hương vị quen thuộc, là hương vị trên người Kỳ Thiệu.

Đừng nói với cậu là trên người con chó Kỳ Thiệu nuôi có thể có mùi hương sữa tắm họ thường dùng, sữa tắm hương dừa mang chút hơi sữa, loại cậu đã chọn.

"Chúng ta đi đâu thế?" Lộ Dương chôn mặt vào trong lớp lông sói hỏi một tiếng.

Kỳ Thiệu nghe thấy, nhưng hắn không muốn trả lời, trong lòng hắn vẫn còn canh cánh chuyện vị tổ tông họ Lộ này luôn coi hắn là chó.

Sói với chó giống nhau ư?

Lần này có nói thế nào hắn cũng phải cố gắng phô bày ra sự... hùng vĩ của loài sói cho cậu thấy.

Hắn cũng không muốn sau khi biến trở lại bị Lộ Dương xem như chó, thế nên hắn càng phải cố gắng lợi dụng cơ hội lần này...

"Tao sắp ngã đến nơi rồi..."

Đầu óc Kỳ Thiệu đang mải nghĩ, nghe thấy câu này vô thức dừng chân, sau đó sốt ruột quay đầu nhìn lại.

"Có thể nghe hiểu tiếng người mà." Lộ Dương bám vô cùng chắc chắn chậm rãi ngồi dậy từ trên người nó: "Chúng ta đi đâu thế? Đi tìm Kỳ Thiệu hở?"

"..." Kỳ Thiệu có chút bất đắc dĩ quay đầu lại, đứa nhỏ học được chiêu này từ lúc nào thế không biết, giờ còn dám lôi ra lừa người.

"Nói đi." Lộ Dương xoay đầu nhìn chung quanh một lần, đây là mảnh đất không người, không nhà cửa mà họ đã lái xe qua trước đó, cả ngọn núi cũng chỉ có căn biệt thự khổng lồ của Bạch Vực cách họ không xa.

Lúc này con sói dưới thân cậu đang hạ thấp người chậm rãi đi vào rừng cây, mới đầu có một con đường, vào sâu bên trong chừng trăm mét không còn đường nữa.

Rừng cây vốn thưa thớt cũng dần trở nên rậm rạp hơn, Kỳ Thiệu cẩn thận rẽ từng tán cây ra, có lúc không tránh được buộc phải dùng móng vuốt đánh gãy cành cây, tránh đụng trúng tổ tông nhỏ đang ngồi trên người hắn.

Lúc họ đến, sắc trời đã không còn sớm, lúc này mặt trời đã lặn hẳn, Kỳ Thiệu tìm một nơi khô ráo, ném cái ba lô quân dụng trong miệng ra, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống.

"Đến rồi hả?" Lộ Dương nheo mắt nhìn không gian tối om xung quanh, trong đôi mắt loé lên chút ánh sáng xanh.

Kỳ Thiệu thấy cậu đã tuột xuống một cách an toàn, mới dùng miệng cắn cái ba lô hất đến bên chân cậu.

"Ây." Lộ Dương móc được một cái đèn báo khẩn cấp trong ba lô, vừa mới bật lên, một cái đuôi to xù lông đã quét tới, che toàn bộ mặt cậu lại.

Kỳ Thiệu đợi cậu hơi thích ứng được với nguồn sáng, mới rụt đuôi lại, cúi đầu dùng miệng nâng ba lô lên, trút hết mấy thứ đồ bên trong ra.

Chọn lấy cái lều vải giản dị đẩy đến bên chân Lộ Dương.

"Tối nay ngủ ở đây sao?" Lộ Dương khom lưng đánh giá cái lều vải giản dị kia một chốc, bắt đầu nghiên cứu thử cách dựng nó lên.

Một phút qua đi... Kỳ Thiệu ngoẹo cổ nhìn cái lều vải xẹp lép trước mắt.

Năm phút sau... Kỳ Thiệu dùng chân cẩn thận giúp Lộ Dương cố định lại một góc.

Mười phút tiếp theo... Lộ Dương bực mình ném phăng cái lều vải đi, dựa vào phần bụng trắng mịn nhìn trông vô cùng mềm mại của sói lớn.

Kỳ Thiệu nhăn mày, hơi hơi cuộn người lại, tạo thành nửa cái vòng tròn, nhấc đuôi mình đắp lên cho cậu.

"Lều đểu." Lộ Dương ôm đuôi to mắng một câu.

Ừ, lều đểu thật.

Mao Kiến Quốc nhét vào ba lô cái thứ rách nát gì thế không biết, Kỳ Thiệu thấp giọng hầm hừ một tiếng xem như tán thành.

"Mày có tên chưa?" Lộ Dương tựa đầu lên bộ lông ấm áp, hai mắt díp lại hơi buồn ngủ.

Kỳ Thiệu gác đầu lên chân trước của mình, nhìn cậu thầm nghĩ, hỏi thừa, thời nào rồi, ai mà không có tên.

Trên đường có năm, sáu con chó chỉ cần gọi bừa một tiếng Tiểu Hắc thôi kiểu gì cũng có một con quay đầu lại, tốt xấu gì hắn cũng là sói, sao có thể không có tên được.

"Chó Kỳ Thiệu nuôi." Lộ Dương nhắm mắt lại, tự dưng nhớ tới cái tên chả ra làm sao mà Kỳ Thiệu đặt cho mình ngày trước, hôm nay kiểu gì cậu cũng phải gậy ông đập lưng ông mới được: "Thế gọi mày là Chó Kỳ nhớ?"

"..." Kỳ Thiệu bị cái tên này doạ cho sợ đến nỗi đầu lưỡi thắt lại, sao hắn cứ có cảm giác bản thân bị mèo nhỏ nhà mình hố là thế nào nhỉ.

"Thích lắm chứ gì?" Trong bóng tối, Lộ Dương cười tít cả mắt: "Tao biết mày thích mà, cái tên Chó Kỳ dễ nghe biết bao nhiêu."

"..." Kỳ Thiệu ngửa đầu nhìn vầng trăng tròn trên trời cao, rất muốn hú lên hai tiếng.

"Chó Kỳ Bự!" Lộ Dương đột nhiên nâng giọng gào lên một câu.

"..." Kỳ Thiệu có chút xấu hổ.

"Chó Kỳ Bự, mày sủa gâu một tiếng đi." Lộ Dương nói.

"..." Kỳ Thiệu há miệng: "Gâu?"

"Ngoan." Sau khi nghe được tiếng "gâu" ấy Lộ Dương thoả mãn ôm lấy cái đuôi bự lăn ra ngủ.

Sáng sớm hôm sau, nhân lúc Lộ Dương còn đang ngủ, Kỳ Thiệu chạy đi leo lên một tảng đá tương đối cao, hắng giọng một cái, sau đó quay về hướng mặt trời mọc ngửa cổ hú hai tiếng thật to.

Mãi cho đến khi nghe được một tiếng sói tru khác vang lên hắn mới nhảy khỏi tảng đá, chạy về chỗ Lộ Dương đang say ngủ trong tấm chăn của mình.

Khi tiếng gầm rú của động cơ dần tới gần, doạ Lộ Dương sợ đến nỗi ôm đồ nhảy dựng cả lên.

Kỳ Thiệu vừa mới dùng móng vuốt cẩn thận, nhẹ nhàng thu dọn từng cái hộp vương vãi trên đất, thấy cơ thể cậu đột nhiên bật dậy nhảy dựng lên, hắn cả kinh giẫm thẳng lên cái hộp sắt.

"Tiếng gì thế?" Lộ Dương ôm chăn chạy tới bên hắn, ngửa đầu nhìn sói bự: "Mày nghe thấy không, có xe đang đến đấy."

Lộ Dương vừa dứt lời, theo tiếng gầm rú của động cơ dày nặng vang lên ngay bên tai, một chiếc xe gắn máy mang theo gió phóng như bay đến.

Lộ Dương theo bản năng ôm chặt lấy chân của Kỳ Thiệu, lấp sau chân hắn ló cái đầu ra nhìn người vừa bước xuống khỏi chiếc xe gắn máy... một lão già.

Lộ Dương chăm chú quan sát thật kỹ, mới phát hiện lão già này là người ngày trước Kỳ Thiệu từng dẫn mình đi gặp, chính là lão Lưu từng nấu cá cho cậu ăn.

"Ô." Lão Lưu cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn thế trận trước mắt cười hai tiếng: "Trò đùa chết tiệt gì thế này, cậu..."

Kỳ Thiệu không đợi lão Lưu nói xong, lập tức xông tới há miệng ngoạm lấy ông ấy tha vào rừng cây bên cạnh.

Hắn giấu diếm lâu như vậy, nếu như bị lão già này chọc thủng thì uất ức chết mất.

Cái vị tổ tông họ mèo nhà hắn rõ ràng không xem hắn là sói, nếu giờ hắn để Lộ Dương biết đây là mình, hắn sẽ không thoát khỏi cái hình tượng chó kia mất.

"Tìm tôi làm gì?" Lão Lưu móc từ trong túi quần ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, nhưng không châm, chỉ cắn đầu lọc đứng đó.

Kỳ Thiệu vắn tắt kể lại mọi chuyện cho ông ấy nghe, sau đó dành ra chút thời gian để ý Lộ Dương đang ngồi xổm nhìn về phía họ cách đó không xa.

"Không biến trở lại được à." Lão Lưu vừa cắn đầu lọc trong miệng vừa lắc đầu: "Tôi cũng hết cách rồi, cậu giải phong ấn nhiều lần như thế... ổ khoá bị lỏng ra là chuyện bình thường, chưa vỡ luôn đã là tốt lắm rồi."

"Vậy phải làm thế nào bây giờ?" Kỳ Thiệu nhìn ông ấy: "Tôi vừa tóm được thằng nhóc Bạch Vực."

"Cậu tóm thằng nhóc kia?" Nghe thế, điếu thuốc lão Lưu đang ngậm trên miệng rớt luôn: "Lần trước đến chỗ tôi ăn cá vẫn còn ra vẻ trẻ tuổi không tranh giành với người già, thế mà hôm nay cậu lại nói với tôi là mọi thứ xong rồi?"

"Xảy ra chút chuyện bất ngờ." Kỳ Thiệu nhíu mày.

"Cứ coi như là bất ngờ cũng đâu thể thành ra thế được?" Lão Lưu ngồi xổm xuống, nhặt điếu thuốc lên, lại bỏ vào miệng cắn: "Việc biến cậu trở lại tôi thật sự hết cách rồi, nhưng..."

"Nhưng gì?" Kỳ Thiệu nghiêng đầu nhìn Lộ Dương đang ngoan ngoãn ngồi xổm ở cách đó không xa.

Trong mắt lão Lưu lộ ra chút ý cười, vừa nghĩ thằng bé Kỳ Thiệu này cũng có ngày rơi vào tay mình, vừa lấy tay đặt lên trước ngực Kỳ Thiệu: "Đại khái chính là như vậy."

"..." Kỳ Thiệu cúi đầu nhìn bàn chân mình một chút, sắc mặt có chút âm trầm: "Thế là thế nào?"

"Tôi chỉ làm được đến thế thôi." Lão Lưu cười: "Lúc nào biến được thành người nhớ ới ông anh già này đến giúp cậu."

Kỳ Thiệu đứng tại chỗ nhìn lão Lưu lái xe xuống núi, sau đó cúi đầu nghĩ một lúc lâu ơi là lâu, khuôn mặt già nua mới hơi ửng đỏ chậm rãi đi về phía Lộ Dương.

Lộ Dương nhàm chán nhìn chằm chằm con ốc sên bò trên mặt đất một lúc lâu mới ngoi lên được một cái lá khác, không biết Kỳ Thiệu và ông lão từng nấu cá cho cậu ăn kia đang nói cái gì, nói mãi mà vẫn chưa xong.

Cậu nhìn con ốc sên đang trốn chạy kia một lúc, chợt nghe thấy tiếng cành lá trên mặt đất bị giẫm lên một cách nặng nề, lúc này cậu mới ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.

Một cục lông trắng như tuyết từ rừng cây bên kia chậm rãi đi tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa không có chút biểu cảm nào, chỉ có cái đuôi trắng phía sau là đang vẫy vẫy trông hết sức hân hoan.

"Kỳ..." Lộ Dương nhăn mày có chút không dám nhận, con chó lớn màu trắng như tuyết chỉ cao hơn đầu gối cậu một chút này chính là con sói khổng lồ màu trắng bạc cao gần hai mét trước đó ư?

"À húuuu!" Kỳ Thiệu cố gắng gầm thật mạnh mẽ để bảo vệ hình tượng uy mãnh của bản thân.

"Chó Kỳ Bự?" Lộ Dương từ từ đi tới ngồi xổm bên cạnh con chó trắng, dùng mũi ghé lên trên người nó ngửi một cái.

Lập tức ngửi được mùi sữa tắm hương dừa kết hợp với chút hương sữa.

Sao đột nhiên lại nhỏ đi thế này?

"À húuu..."

"Hú cái gì mà hú." Lộ Dương càng thấy hứng thú với loại hình thể này của Kỳ Thiệu, cậu lập tức cúi người ôm hắn vào ngực xoa nhẹ hai cái: "Chó nên có dáng vẻ của chó, đừng có ngày ngày hú hí thế."

"... Oẳng?" Kỳ Thiệu kêu xong sau đó không biết nên giấu mặt vào đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net