Chương 74: Chó sủa là chó không cắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này trời đã tối, nhiệt độ cũng bắt đầu hạ.

Cuộc trò chuyện giữa hai bên tạm chững lại.

Đám người Kỳ Thiệu cũng chẳng vội, họ nhàn nhã chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn hùng vĩ trên sa mạc.

Trương Đồng cắn răng, phất tay ra hiệu với đám lính đánh thuê, để họ để ý đám người này, sau đó lập tức xoay người đi về phía chiếc xe việt dã đang đậu tít đằng xa.

"Liệu bọn họ có đồng ý không?" Mao Kiến Quốc hỏi.

"Không đồng ý cũng phải đồng ý!" Ninh Tĩnh kéo kéo cái áo vest quá khổ trên người, có chút ghét bỏ ngửi một cái: "Đàn ông đàn ang còn sực nước hoa thơm nức mũi, khó hửi khiếp."

Tống Chúc nhìn đôi chân trần của mình dở khóc dở cười.

"Đói chưa em?" Kỳ Thiệu ngồi xổm xuống hỏi Lộ Dương đang ngồi trên mặt cát.

"Em chưa." Lộ Dương lắc đầu, trước đó cả một nồi cá to vào bụng cậu hết nên giờ vẫn chưa thấy đói.

"Bụng còn khó chịu không?" Kỳ Thiệu nhẹ nhàng xoa cái bụng bằng phẳng của cậu: "Nhóc con này cũng ngoan ngoãn ghê, không quấy quả chút nào."

"Kỳ Thiệu..." Lộ Dương cúi đầu tự vuốt ve bụng mình ngẫm một lúc vẫn cảm thấy hơi sai sai: "Em có thể mang thai thật hả? Sao mấy ngày nay em chẳng có cảm giác gì hết?"

"Nhất định có thể, tuy tên nhóc Đồng Giang kia không đáng tin lắm, nhưng xưa nay chưa từng nói dối." Kỳ Thiệu mỉm cười lại nhìn chằm chằm vào bụng Lộ Dương có chút chờ mong.

"Lỡ như..." Lộ Dương nhìn dáng vẻ chờ mong tràn ngập gương mặt hắn, đột nhiên thấy cõi lòng hơi chua xót: "Lỡ không có thì sao? Anh có thất vọng không?"

"Thất vọng?" Kỳ Thiệu hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa nhìn vẻ mặt cậu hắn đã hiểu được ý cậu là gì, thấy thế hắn có chút dở khóc dở cười: "Không có lỡ như, yêu ai yêu cả đường đi anh mong đứa nhỏ cũng vì em, đừng nói là em ghen nhé?"

"Không có." Lộ Dương đỏ mặt nhanh chóng phủ nhận.

"Ôi chao." Kỳ Thiệu cười cười ghé sát lại gần cậu: "Lộ Tiểu Dương à, như em thế này sao gọi là bình dấm chua được, giấm của em sắp đổ tràn cả vại rồi ấy chứ, chờ ngày nào đó đẹp trời anh đây sẽ tìm người đào cho em cái hồ để trữ nhé."

"..." Lộ Dương nghe vậy mặt càng đỏ, lôi luôn cái kính râm xuống khỏi mặt mình đeo lên cho hắn.

Có đôi lúc ánh mắt Kỳ Thiệu quá hấp dẫn, chẳng may chìm vào ánh mắt đó là coi như xong.

Lúc tiếng lạo xạo do ủng chiến đạp trên cát truyền tới Kỳ Thiệu ngẩng đầu lên nhìn sang.

"Báo cáo xong chưa?" Ninh Tĩnh đợi đến mức cạn kiên nhẫn, thế nên giọng điệu cũng không mấy thân thiện.

"Ông chủ chúng tôi bảo mấy người lên xe." Trương Đồng liếc mắt ra hiệu cho mấy lính đánh thuê đang vác súng bên cạnh, để bọn họ thu súng, tiếp theo dẫn cả dám người tới chỗ đoàn xe: "Chen chúc chút, ông chủ nói về căn cứ trước rồi bàn tiếp."

Kỳ Thiệu và Lộ Dương lên chiếc xe của Trương Đồng kia, những người còn lại lên chiếc xe khác phía sau.

Vừa lên xe Trương Đồng nửa nói nửa hỏi: "Mấy người tìm Cảnh Nhạn Sinh chỉ có hai nguyên nhân, một là có người bị họ bắt được, hai là do người khác uỷ thác mà đến, vậy lý do của mấy người là gì?"

"Có cả." Kỳ Thiệu đáp qua loa rồi hỏi ngược lại: "Mấy người thì sao?"

"Khéo ghê, chúng tôi cũng vậy." Vẻ mặt Trương Đồng vừa phẫn hận vừa chế giễu: "Cảnh Nhạn Sinh đúng là không sợ chết, những năm này không biết gã đã bắt bớ bao nhiêu người rồi, rất nhiều người không giải quyết được thủ đoạn quỷ dị của gã, nhưng lần này người gã bắt lại là con gái duy nhất của ông chủ nhà chúng tôi, xem như gã đá trúng tấm sắt rồi."

"Ông nói gã bắt người làm thí nghiệm? Là làm thí nghiệm gì?" Lộ Dương hỏi.

"Chậc, em trai nhỏ cũng dám hỏi cơ à, đến nơi rồi cậu sẽ biết." Trương Đồng cười cười: "Đến lúc ấy đừng có khóc, mấy ngày nay ông chủ chúng tôi thu được rất nhiều quái nhân là vật thí nghiệm thất bại bị Cảnh Nhạn Sinh ném ra ngoài, cho cậu mở mang tầm mắt."

Xe chạy rất nhanh, trên đường Kỳ Thiệu còn tranh thủ hỏi chuyện về đập nước bỏ hoang kia.

Nhưng Trương Đồng vừa nghe thấy cái đập chứa nước kia, mặt mày đã đen lại: "Hôm nay chúng tôi cũng mới phát hiện ra chỗ đó, ở đó có nhiều vũ khí canh giữ lắm căn bản không vào được, hơn nữa lần này vì đuổi theo Cảnh Nhạn Sinh gấp quá, chúng tôi không mang theo phần lớn vũ khí, nên phải để lại một nhóm người canh chừng ở đó, chúng tôi về trước chuẩn bị rồi mới quay lại."

Kỳ Thiệu nghe xong gật đầu, trong lòng thầm nghĩ may sao hôm nay họ không xông vào, vào đó rồi chưa biết có bắt được người hay không, súng đạn vốn không có mắt lỡ bắn trúng Lộ Dương, hắn sẽ đau lòng chết mất.

Mặc dù xe chạy rất nhanh, nhưng quãng đường quá xa, Lộ Dương vốn ngồi nghiêm túc lay động theo từng nhịp xe, sau đó không nhịn được nữa mơ màng dựa vào ngực Kỳ Thiệu ngủ mất.

Lúc bị Kỳ Thiệu đánh thức, Lộ Dương mơ màng xuống xe sau khi quay người một căn biệt thự màu xám tọa lạc trên cát đập thẳng vào mắt khiến cậu kinh ngạc.

"Điều kiện gian khổ." Trương Đồng nhìn họ mặc âu phục giày da, dù trước đó bị sốc trước sức mạnh của họ, song ấn tượng chủ quan quấy phá, vẫn miễn cưỡng nói thêm đôi câu: "Bên này mới xây, nước uống lúc nào cũng có, nhưng nước tắm giặt chỉ có lúc tám giờ tối, những lúc khác không có đâu."

"Biết rồi." Kỳ Thiệu gật đầu, mấy người họ kể cả Tống Chúc cũng không để ý đến những thứ này.

"Chẳng phải muốn xem mấy quái vật kia sao?" Trương Đồng đi về phía trước mấy bước, ra hiệu cho họ đi theo: "Tôi dẫn mấy người tới xem, xem xong sẽ đi gặp ông chủ của tôi."

Hết quẹo trái rồi lại rẽ phải Trương Đồng dẫn họ vào một phòng nhỏ, trong phòng có thiết bị y tế và quần áo bảo hộ.

Trương Đồng làm mẫu tự mình mặc một bộ trước, những người còn lại học theo răm rắp chả mấy chốc đã xong.

"Sau khi đi vào trong không được la hét ồn ào, không được sờ mó lung tung, mấy thứ bên trong có độc gì không không ai biết, lỡ bị lây đừng có trách tôi không nhắc trước." Trương Đồng nói xong lập tức giơ tay đẩy một mặt tường trong căn phòng nhỏ, theo lực đẩy bức tường dày nặng từ từ trượt đi, ánh đèn rọi đến từ căn phòng khổng lồ phía sau bức tường khiến Lộ Dương phải híp mắt lại mới thấy rõ những thứ bên trong.

Bên trong có khoảng mười mấy người mặc đồng phục phòng hộ y tế, còn có nhưng thứ bị xích bằng xích sắt khổng lồ nhốt sau những bức tường kính chống đạn... Có lẽ họ là con người.

Nhưng cũng có lẽ họ không còn là con người nữa.

Lộ Dương kinh ngạc đánh giá khoang kính nhỏ cách cậu gần nhất, bên trong có một quái vật đang bị xích sắt xích lại, nhìn qua có lẽ là đàn ông.

Đầu quái vật kia lớn hơn đầu người bình thường cỡ hai lần, trên đầu không có lấy một sợi tóc, tất cả đều là gai nhọn, hai mắt nó trợn to như sắp vỡ ra, trong miệng toàn là răng nanh lít nha lít nhít khiến người ta không dám nhìn thêm.

Nhưng ngoại trừ đầu là quái vật ra thân thể bên dưới không khác gì con người bình thường.

Những thứ bị giam giữ sau những lồng kính khác đều na ná thế, cơ thể con người chỉ chiếm một phần, những phần còn lại đều đã bị biến đổi.

Bất kể là đầu hay là tứ chi, thậm chí là thân mình đều đã bị biến đổi thành những thứ quái vật chỉ có thể thấy trong phim kinh dị.

"Đây là những thứ do Cảnh Nhạn Sinh nghiên cứu ra?" Kỳ Thiệu nhíu chặt mày nhìn những thứ này, rõ ràng chúng đã mất đi thần trí, chỉ có thể núp ở một góc trong phòng kính, khiếp sợ nhìn những quái vật khác xung quanh.

"Đúng đấy." Trương Đồng thở dài một hơi, giọng điệu lúc thốt lên không biết là đồng tình hay chế giễu: "Những người này là những vật thí nghiệm thất bại bị ném ra, chẳng khác nào đã chết rồi, đến giờ chúng tôi vẫn chưa nghiên cứu ra được Cảnh Nhạn Sinh tạo ra những thứ này để làm gì."

"Thứ này là..." Ninh Tĩnh khiếp sợ nhìn vào một căn phòng kính, trong đó có một phụ nữ nằm trên mặt đất trên lưng người này xuất hiện một đôi cánh rực cháy như ngọn lửa: "Trùng minh điểu? Sao cánh loại chim này lại có thể xuất hiện trên cơ thể của một con người được?"

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Kỳ Thiệu, nhưng ý nghĩ đó quá khủng khiếp không ai dám tưởng tượng đến, hắn lập tức sầm mặt dặn Mao Kiến Quốc liên hệ với Đồng Giang.

Trương Đồng chờ họ xem xét một lượt, mới cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, ngẩng đầu lên nói: "Xem xong chưa? Đến giờ cơm rồi, đi ăn trước đã."

Họ được đưa tới ăn cơm trong một căn phòng khách, bên trong có hai dãy bàn dài, vừa vào đã bắt gặp mấy người đàn ông cao to vạm vỡ lúc trước vừa trò chuyện vừa cười nói ngồi kín một dãy bàn.

Ngồi một lát các món ăn đều được mang lên, Kỳ Thiệu nhận được tin nhắn của Ninh Tĩnh, sau khi lấy đầy một bát đồ ăn cho Lộ Dương xong, hắn đứng dậy rời chỗ qua một phòng khác thảo luận về những quái vật họ vừa thấy trong phòng kính.

Abraham ngồi bên bàn khác, bởi vì hiếu kỳ với võ công Trung Quốc của Lộ Dương, nên gã vẫn còn nhớ nhung mãi.

Ai dè lúc ăn cơm lại được chạm mặt Lộ Dương, việc này khiến gã ta phấn khởi ra mặt.

Nhưng gã cũng biết đám người kia không hiểu tiếng Ả Rập, đã vậy tiếng Trung của bản thân gã cũng không khá lắm, thế là đành phải lôi tiếng Anh, ngôn ngữ duy nhất mà gã thành thạo ra giao lưu.

Kỳ Thiệu thấy tên gấu trắng đầu trộm đuôi cướp tới gần Lộ Dương, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.

Hắn không thèm bàn bạc với Ninh Tĩnh nữa mà cất bước đi thẳng về chỗ cậu.

Abraham đang phấn khởi nhìn thanh niên châu Á chỉ cao ngang ngực mình, khoa tay múa chân diễn tả lại động tác Lộ Dương vật gã ngã khỏi xe trước đó, mồm miệng còn bô bô không ngừng.

"Ơ?" Lộ Dương hoàn toàn không hiểu gã ta đang nói cái gì, cậu bưng bát mỳ thấy hơi xấu hổ, vừa định xua tay ra hiệu cho người ta là mình không hiểu, khoé mắt liếc qua túm ngay được bóng dáng Kỳ Thiệu đang đi về phía này, thấy thế cậu thở phào nhẹ nhõm, đợi hắn qua đây sẽ bảo hắn phiên dịch.

Kỳ Thiệu xoa đầu Lộ Dương, ra hiệu cho cậu ăn trước, kế đó hắn híp mắt lại nhìn về phía con gấu trắng có suy nghĩ ngây thơ kia.

Abraham hoàn toàn không ý thức được người đàn ông cao to trước mặt mình không có ý tốt, vẫn nhiệt tình nói bản thân rất thích võ công Trung quốc hi vọng Lộ Dương có thể dạy gã hai chiêu.

Kỳ Thiệu thấy tên gấu trắng này rất gai mắt, ngẫm một lúc sau đó hắn nhíu mày nói mình cũng biết.

Abraham nghe thế reo lên: "Anh cũng biết hả, quá tốt rồi, nhưng tôi khá là thích cậu ấy, anh phiên dịch giúp tôi, bảo cậu ấy dạy tôi nhớ."

"Không thể." Kỳ Thiệu từ chối xong còn nhấn mạnh thêm một câu: "Chỉ có tôi mới được thích em ấy, em ấy là của tôi."

Lộ Dương vừa ăn vừa nhìn Kỳ Thiệu dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với người da trắng kia, có chút ước ao, nhỏ giọng hỏi: "Gã nói gì thế?"

"Gã nói hai lần trước đó em đánh gã quá mạnh." Kỳ Thiệu mặt không đổi sắc tim không đập loạn, thản nhiên nói dối: "Gã tới đây là muốn kiếm chuyện với em."

"Gì cơ?" Lộ Dương ngẩng đầu nhìn Abraham không biết đã đen mặt từ bao giờ, có chút xấu hổ hỏi Kỳ Thiệu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Đừng lo, anh sẽ chơi với gã một chút." Kỳ Thiệu lại ngẩng đầu thành thạo chuyển đổi ngôn ngữ, lần này giọng điệu đã mang mùi khiêu khích: "Tôi vừa hỏi em ấy rồi, em ấy bảo anh yếu quá, không xứng chơi với em ấy, bảo anh theo tôi thử hai chiêu."

"Thật sao?" Abraham liếc mắt nhìn con thỏ châu Á trắng trẻo non nớt kia một cái, một suy nghĩ dấy lên trong lòng gã ta, gã lập tức gật đầu đồng ý với đề nghị so hai chiêu của Kỳ Thiệu.

Những gì Kỳ Thiệu và Abraham nói với nhau đám lính đánh thuê ở đó đều nghe thấy cả, bọn họ buông bát xuống, cười ầm lên ồn ào nói muốn ra ngoài xem.

Lộ Dương cũng cảm thấy hứng thú muốn theo qua, nhưng lại bị Kỳ Thiệu ấn vai xuống: "Không có gì hay ho hết, em ăn cứ ăn no đi đã."

Lộ Dương nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, với cả cậu cũng thấy hơi đói thật, thế là ngoan ngoãn nghe lời hắn lại bưng bát lên ngồi xuống bàn tiếp tục ăn.

Trên bãi cát khô ráo bên ngoài căn nhà, đám lính đánh thuê vây thành một vòng, ồn ào la ó với hai người đứng trong vòng tròn.

Kỳ Thiệu cũng nở nụ cười, thậm chí còn khách khí ra hiệu cho gấu trắng lớn ra tay trước.

Nhưng những người quen thuộc Kỳ Thiệu đều biết, biểu hiện trên mặt hắn hiện giờ chả phải vui vẻ gì, mà là ngược lại.

Chó sủa là chó không cắn.

Vừa mới bắt đầu trận đấu, đám lính đánh thuê thân kinh bách chiến đã được thấy cái gì gọi là chiến đấu mang tính áp đảo.

Năm phút sau, Abraham sưng mặt sưng mũi bị người ta khiêng vào phòng, vẻ hưng phấn trên mặt gã chẳng rút đi chút nào, trong miệng vẫn còn gầm gừ mấy chữ tiếng Trung sứt sẹo mà hai người đang khiêng gã không thể nào hiểu nổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net