Chương 83: Phiên ngoại 1: Em thích chó nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ Dương mơ màng bị Kỳ Thiệu mang ra khỏi nhà, lại tiếp tục mơ màng bị ôm lên xe ngồi một lúc, đến khi nghe thấy Kỳ Thiệu vui vẻ ngâm nga bên cạnh mới kịp lấy lại phản ứng.

"Mẹ em, bà ấy..." Lộ Dương nuốt một ngụm nước bọt nhớ lại vẻ mặt mẹ mình khi nói mấy lời đó.

Khi ấy cậu còn bị Kỳ Thiệu đem chuyện kết hôn ra come out dọa cho phát sợ, mẹ cậu đã đứng dậy, lúc bà đi về phía hai người cậu mới lấy lại tinh thần.

Thấy vẻ mặt mẹ mình lạnh tanh, không có biểu cảm gì cậu càng thêm hoảng.

Ai ngờ Lãnh Giáng chợt cười còn xoa đầu cậu một cái bảo: "Được đấy."

"Vẫn còn lo à?" Kỳ Thiệu nhìn đèn đỏ phía trước, dừng xe nghiêng đầu cười với cậu: "Bình thường sao không thấy gan em nhỏ thế, so với hạt vừng còn nhỏ hơn."

"Anh không sợ sao?" Lúc này tâm trạng Lộ Dương cũng buông lỏng, nhớ tới tình tiết chả ra sao của mấy phim truyền hình mình xem ngày trước ra vẻ bảo: "Hình như quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu khó xử lý lắm... Em..."

"Anh biết kiếm đâu ra mẹ chồng cho em?" Kỳ Thiệu thấy buồn cười: "Nhưng mà nếu em nhất định muốn trải nghiệm anh cũng có thể..."

"Không được." Lộ Dương bị lời hắn ghẹo đỏ cả mặt: "Ý của em là quan hệ giữa anh và mẹ em ấy."

"Quan hệ giữa anh và ba mẹ vợ tốt lắm mà." Kỳ Thiệu nhìn đèn giao thông đã chuyển xanh, khởi động xe cười bảo: "Con rể lớn lên xinh trai thế này, đã thế còn giàu có, năng lực không chê vào đâu được, nếu ba mẹ vợ anh không muốn sống xa con giai, anh có thể vác xác sang tận nơi ở rể."

"..." Lộ Dương bị mấy lời trêu chọc khoa trương của hắn chọc cho bật cười, hai mắt cong lại.

Sau khi trở lại cửa hàng, Kỳ Thiệu hấp tấp triệu tập mọi người lại, muốn mang chuyện kết hôn ra khoe đủ ba lượt.

"Kết hôn được đấy, tôi có thể làm mẹ nuôi của con trai Dương Dương không?" Ninh Tĩnh nghe hắn nói xong, hưng phấn hỏi.

Nghe thế mặt Kỳ Thiệu đen sì.

"Thật ra..." Lộ Dương cũng thấy hơi xấu hổ, mấy ngày ở sa mạc cậu cũng đã thương lượng chuyện này với Kỳ Thiệu, lúc ấy cậu còn lo Kỳ Thiệu buồn, ai ngờ Kỳ Thiệu cũng lo cậu sẽ buồn.

Hai người họ đã cùng nhau nói về chuyện ấy, sau đó cũng không có chuyện gì khác xảy ra, nhưng việc hai người nằm trong chăn nói chuyện về nó là một chuyện, còn việc công khai nó với bàn dân thiên hạ lại là chuyện khác.

Dù sao thì cũng là trò cười lớn đến vậy, mất mặt quá đi.

"Thật ra cái gì?" Ninh Tĩnh biểu hiện của cái hai không đúng lắm cũng ngửi được mùi sai sai.

"Không có." Lộ Dương nhỏ giọng đáp: "Không có em bé."

"Hở?" Ninh Tĩnh ngạc nhiên hả một tiếng, nhưng thấy sắc mặt Kỳ Thiệu ngày càng tối tăm đành ép nghi vấn trong lòng xuống.

"Việc kết hôn phải chọn ngày lành tháng tốt." Tống Chúc vội vã ra mặt giải vây giúp Ninh Tĩnh: "Phải chọn để báo với mọi người, cũng phải chọn sân bãi, người chủ trì các thứ..."

Tống Chúc nói một tràng liên tiếp, mấy thứ phía trước Lộ Dương còn miễn cưỡng có thể hiểu được, nghe tới mấy điều phía sau khiến hai mắt cậu tối thui lại.

"Ngày tháng cứ để tôi chọn!" Ninh Tĩnh nhấc tay ra hiệu: "Tôi về cố gắng tu khẩu một thời gian, tranh thủ nói ra cái ngày lành tháng tốt nhất trong vạn năm này!"

"Vậy tôi sẽ phụ trách thông báo, còn thiệp mời, ông chủ đưa tôi kiểu dáng là được." Mao Kiến Quốc hứng thú dâng trào góp một chân, lúc này trong lòng đã thầm cân nhắc đến chuyện sẽ mời những ai rồi.

"Những cái khác cứ giao cho tôi." Tống Chúc cười bảo: "Hôm qua Đồng Giang vừa về đã đến thẳng phòng nghiên cứu rồi, có lẽ cũng không giúp đỡ được gì đâu, nhưng mấy cái chuyện tung hoa thì cậu chàng thừa sức."

"Được." Kỳ Thiệu thấy hôn lễ được mọi người sắp xếp đơn giản như vậy cũng bớt lo.

Không tới mấy ngày Ninh Tĩnh đã mang tới một cái ngày nào đó chừng mấy tuần sau, thời gian gấp gáp, nhưng Ninh Tĩnh kiên quyết không chịu rời ngày, cô nàng nói kết hôn vào ngày này mọi sự suôn sẻ, trăm năm hòa thuận, muốn con có con.

Kỳ Thiệu vốn đang chuẩn bị tinh thần để khuyên cô nàng về tu thêm chọn ngày khác, vừa nghe thấy cái điều kiện cuối cùng hai mắt đã sáng rực lên, không thèm chần chờ quyết định lấy luôn ngày đó.

Sau khi biết thời gian, Lộ Dương hơi kinh ngạc: "Nhanh thế? Hai ngày trước em mới bảo mẹ là từ từ không vội xong."

"Sớm chút cũng tốt." Kỳ Thiệu giấu nhẹm suy nghĩ của mình đi, kéo người ôm vào ngực hôn mấy cái, cười bảo: "Chẳng lẽ em không vội sao?"

"Ôi..." Lộ Dương ngả đầu lên hõm vai hắn một cách hết sức tự nhiên, nghĩ một chốc chợt thấy đúng là bản thân thấy không vội lắm.

Trời sinh tính tình cậu đã lạnh nhạt, thờ ơ với mọi thứ, nói trắng ra là lười, những ngày tháng điều kiện không cho phép, cậu buộc mình phải nghĩ nhiều hơn, nhưng từ khi gặp được Kỳ Thiệu được hắn chăm bẵm đến giờ, cái tính mèo lười lại được câu ra.

Cả ngày chỉ muốn nằm im, chi chi bất động.

"Em đó." Kỳ Thiệu bất đắc dĩ nhìn Lộ Dương dựa vào người mình hai mắt nhắm lại từ bao giờ không biết, hắn đành giữ nguyên tư thế cứ vậy ôm người đi vòng quanh nhà.

Lần nào ăn uống xong Lộ Dương cũng mệt rã rời, khổ nỗi lần nào cậu cũng ăn không ít, Kỳ Thiệu biết dạ dày Lộ Dương không tốt, thế nên bao giờ ăn xong cũng bắt Lộ Dương đi vài vòng, nhưng ép buộc mấy lần là lại đau lòng khi thấy Lộ Dương đi được vài bước đã gà gật.

Tính đến nay, lần nào hắn cũng ôm người này lắc lư khắp phòng, giúp tổ tông nhỏ tiêu hóa.

Lúc cửa tiệm vang lên, Kỳ Thiệu đang ôm người đi phía bên trái chuẩn bị chuyển hướng qua bên phải.

"Hai ngươi đang chơi trò gì thế?" Mao Kiến Quốc nhấc theo bao lớn bao nhỏ, hỏi: "Chơi cưỡi ngựa đấy à."

"Ông chủ, tôi lấy hai bộ tây trang anh đặt về rồi đây." Ninh Tĩnh xách theo hai bộ âu phục trong túi chống bụi: "Hai thầy thợ phải làm mất hai ngày mới xong đấy, lúc tôi đi thầy râu bạc còn dựng râu trợn mắt lườm tôi nữa cơ, chậc..."

"Tây trang?" Lộ Dương nghiêng đầu nhìn quần áo trên tay Ninh Tĩnh.

"Ừ." Kỳ Thiệu đặt người xuống: "Mặc hôm kết hôn, em thử đi, lỡ không vừa còn kịp sửa."

"Bộ này." Ninh Tĩnh lấy ra một bộ mỉm cười đưa tới.

Lộ Dương cầm quần áo đi lên tầng, bộ âu phục lần này có kiểu dáng gần giống lần trước, nhưng được thêu bằng chỉ đen sẫm màu, chỉ có lớp lót bên trong cổ áo và phần tay áo được phối màu đỏ.

So với lần trước trông có phần trang trọng hơn, cũng quý khí hơn.

Lộ Dương thay đồ xong đi thẳng xuống tầng.

Kỳ Thiệu vẫn đứng đầu cầu thang, lúc này thấy người phía trên chậm rãi đi xuống, bước về phía mình, trái tim hắn chợt đập dồn dập.

Lần trước Lộ Dương mặc bộ tây trang kia trông đẹp đẽ hệt như một cậu chủ nhỏ, lần này càng thêm giống một vương tử nhỏ tự phụ tao nhã, chỉ là tính tình của vương tử nhỏ này không tốt lắm, hắn vừa ôm cậu muốn hôn một cái, đã bị vương tử nhỏ giơ tay cho một vả tét mỏ, lệch mặt.

"Có người nhìn." Lộ Dương chui khỏi vòng tay hắn, mặt mũi ửng hồng nhưng còn giả vờ trấn định, mặt mày lạnh te.

"Cục cưng à, hình như em cao lên rồi thỉ phải?" Kỳ Thiệu đánh giá dáng vẻ người cao, chân dài, eo thon nhỏ khi Lộ Dương mặc bộ tây trang này.

Bình thường hai người dính lấy nhau cả ngày, cái chuyện như thay đổi dáng vóc kiểu này nếu không để ý khó mà thấy được, nhưng giờ Lộ Dương vừa thay sang bộ tây trang này, đôi chân được tôn lên, nhìn dài hơn hẳn ngày trước, chẳng trách mấy ngày nay mỗi lần làm Lộ Dương theo tư thế chính diện hắn luôn có cảm giác trên eo mình có một bé na quấn quanh, quấn đến chặt chẽ.

"Không biết." Lộ Dương sờ đỉnh đầu mình: "Hình như cao lên một chút thật."

"Qua đó so với chú Mao em xem nào." Kỳ Thiệu bật cười kéo người về phía mình.

"Trời ạ!" Mao Kiến Quốc cũng cười đến nỗi không ngậm miệng lại được: "Thế nào mà chớp mắt một cái vai vể của tôi đã thành hàng cha chú rồi, tôi đang định gọi chị dâu đấy, bối phận thế này loạn quá."

"Đừng có chém nữa." Kỳ Thiệu bật cười ngắt lời anh ta: "Nói anh đấy đã mập còn thích nổ, nhanh qua so xem nào."

Mao Kiến Quốc đứng lên khỏi ghế sô pha, cố ý ưỡn ngực, ngửa đầu, thẳng lưng.

Lộ Dương đứng lên, bước tới nghiêng đầu nhìn Mao Kiến Quốc một chút, có lẽ cậu cao lên thật, ngày trước cậu thấp hơn Mao Kiến Quốc nửa cái đầu, giờ nhìn hai người cao gần như nhau.

"Cao thật." Ninh Tĩnh chép chép miệng, nhìn hai người cao gần bằng nhau, lại cúi đầu thấy rõ ràng chân Lộ Dương dài hơn Mao Kiến Quốc cả một đoạn, lập tức cười đến nỗi không ngậm miệng lại được.

"Còn kém một chút, có lẽ khoảng một mét bảy tám, bảy chín." Kỳ Thiệu sờ đầu cậu: "Trẻ con mau lớn, tưới thêm chút nước, bón thêm ít phân, biết đâu chỉ ngày mai thôi là cao hơn anh rồi."

"Anh cao bao nhiêu?" Lộ Dương vẫn biết Kỳ Thiệu rất cao, nhưng không biết con số cụ thể.

"Chắc tầm mét tám bảy gì đó." Kỳ Thiệu nói xong cúi đầu chỉnh lại phần cổ áo sơ mi đang phanh ra của cậu: "Sao không cài cúc lại, nơ đâu?"

"Như xích chó ấy." Lộ Dương ngửa cổ để hắn thắt nơ cho mình.

"..." Vừa nhắc tới chuyện này, Kỳ Thiệu nhớ ngay đến ngày đó bản thân lỡ miệng bốc đồng, báo cáo tình hình gia đình ngay trước mặt Lộ Dương.

Nhưng không biết có phải mấy ngày nay Lộ Dương bị tin chuẩn bị kết hôn làm cho sợ không, cũng không thấy cậu hỏi lại hắn ngày đó nói yêu tộc là có ý gì.

Nhưng việc này chắc chắn phải giải quyết cho sớm, Kỳ Thiệu suy nghĩ một chút nháy mắt ra hiệu với Mao Kiến Quốc và Ninh Tĩnh, sau khi tống cổ được hai người đó đi, hắn lập tức vác Lộ Dương lên tầng.

"Làm gì thế?" Lúc Lộ Dương bị hắn ném lên giường còn chưa kịp hồi thần.

"Mấy ngày trước... Mao Kiến Quốc đưa anh vài đĩa phim tài liệu, mình cùng xem nhé." Kỳ Thiệu lấy trong ngăn kéo ra vài đĩa phim bản thân đã sưu tầm bao lâu nay về tập tính và nét hung hãn của loài sói.

Hôm nay, bằng mọi giá, hắn phải thay đổi cái suy nghĩ chó giống sói của Lộ Dương mới được.

Sói là sói.

Chó là chó.

Đây là một vấn đề mang tính nguyên tắc.

"Phim tài liệu?" Lộ Dương ngồi trên giường nhìn dáng vẻ gấp gáp của hắn chợt thấy hơi buồn cười, không thèm nghĩ đã thốt lên một câu: "Nhìn anh thế này em còn tưởng anh muốn xem 'sẽ' đấy."

"..." Kỳ Thiệu vừa nhét đĩa phim vào máy tính, nghe cậu nói thế hắn thấy cạn lời.

"Trong đầu em toàn nghĩ cái gì thế?" Kỳ Thiệu đặt máy tính lên giường, bản thân cũng leo lên, ôm lấy Lộ Dương cùng xem.

Mở đầu bộ phim là cảnh hoang mạc rộng lớn kéo dài bất tận với rất nhiều loài động vật.

Mở đầu thế này khiến Lộ Dương vừa xem đã thấy hơi buồn ngủ, thế giới động vật thì có gì đáng xem cơ chứ.

"Em xem!" Kỳ Thiệu đột nhiên reo lên, chỉ vào thước phim đang chiếu.

Lộ Dương giương mắt nhìn lại, trên phim đang chiếu cảnh một bầy sói săn một con báo.

Trong đó con sói đầu đàn nhìn hung mãnh dị thường, luôn cắn chặt cổ con báo không chịu nhả.

"Em xem, lúc này nhìn sói đẹp biết bao!" Kỳ Thiệu cường điệu nhấn mạnh chữ sói.

"Ừm." Lộ Dương tùy ý gật đầu đáp một tiếng, nhẹ nhàng di chuyển, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, nằm trong lồng ngực Kỳ Thiệu bắt đầu ấp ủ cơn buồn ngủ.

"Em xem này." Kỳ Thiệu còn chưa phát hiện ra cậu đã ngủ, mỗi khi thấy cảnh sói săn mồi lại nhắc nhẹ một câu.

Sau khi phim tài liệu chiếu xong, Kỳ Thiệu lại cảm thấy không thể so sánh mỗi vậy, thế là vươn người tìm thêm vài thước phim về chó trên máy tính, nội dung tìm kiếm chủ yếu là mấy chú chó hiền lành nuôi trong nhà.

Sau khi nhìn thấy đoạn video quay cảnh một chú chó ngớ ngẩn liên tục bắt lấy cái đĩa trong trò ném đĩa, bàn tay tìm kiếm video của hắn đã dừng lại một cách hài lòng.

"Em xem, đây là cái gì?" Kỳ Thiệu lắc lắc Lộ Dương trong lồng ngực, muốn cho cậu phân biệt được sự khác nhau giữa sói và chó.

"Ừm..." Lúc này Lộ Dương đã ngủ đến mụ mị đầu óc, bị hắn lắc lư như thế thấy rất phiền, bèn ngả đầu vùi vào ngực hắn không thèm lên tiếng.

"Ôi..." Kỳ Thiệu có chút bất đắc dĩ nhìn cậu, nhưng lại không muốn từ bỏ, đành phải chuyển màn hình máy tính đến gần, tiếp tục lừa Lộ Dương đang vùi đầu vào ngủ trong ngực mình dậy xem: "Em nhìn con chó ngốc này xem, chỉ biết ngậm đĩa đi kiếm bóng."

"Tránh ra..." Lộ Dương rầu rĩ lẩm nhẩm một tiếng.

"Không đâu, cục cưng à, em xem con chó kia ngu ngốc chưa kìa." Kỳ Thiệu tận lực rũ sạch quan hệ của mình với chó.

"Hứ..." Lộ Dương đã rõ ý hắn, vừa muốn cười vừa thấy bất đắc dĩ, vẫn vờ vịt bảo: "Chó ngốc chỗ nào! Em thích chó nhất!"

"..." Vẻ mặt Kỳ Thiệu có chút khiếp sợ: "Chó thì có gì hay mà thích?"

"Em cứ thích đấy!" Lộ Dương vùi mặt vào ngực hắn, cười híp cả mắt.

Nhưng Kỳ Thiệu không nhìn thấy, hắn cho rằng Lộ Dương thích chó thật, chợt thấy hơi nản, còn cố vớt vát hỏi lại một câu: "Sói không giống chó, so với chó, sói..."

"Em cứ thích chó đấy." Lộ Dương không đợi hắn nói xong đã bồi thêm một câu, còn cố ý nhấn mạnh: "Thích chó nhất!"

"..." Kỳ Thiệu nuốt nước miếng một cái, buông tha bản mặt già nua, không còn gì luyến tiếc, sủa một tiếng: "Gâu..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net