Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Phương Thời Ân bước vào khách sạn, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Tô Chấp Duật đang ngồi trên sofa, trước mặt đặt một chiếc laptop. Áo khoác vest của hắn vứt bừa bãi sang một bên nên trên người hắn chỉ mặc sơ mi, cúc tay áo mở ra bị kéo lên trên một chút.

Có lẽ vì nghe thấy tiếng mở cửa của Phương Thời Ân, nên hắn rời mắt khỏi màn hình laptop, lúc đứng dậy khỏi sofa còn thuận tay đóng máy lại.

Gần một tiếng trôi qua kể từ khi Tô Chấp Duật gọi điện cho cậu.

Phương Thời Ân không đoán được hắn đã đợi trong căn phòng này bao lâu, ánh mắt lướt qua Tô Chấp Duật, giọng nói lúng túng: "Ừm... hôm nay, hôm nay đường hơi kẹp."

Tô Chấp Duật bước đến trước mặt cậu, cúi đầu xuống nhìn cậu.

Mặc dù hắn chưa bao giờ nói lời nào thô lỗ hay quát mắng, nhưng có lẽ do đã quen ở địa vị cao nên cử chỉ và lời nói của hắn luôn khiến Phương Thời Ân cảm nhận được một áp lực vô hình.

Ví dụ như lúc này hắn chỉ nhìn cậu một cách hờ hững, nhưng lại khiến cơ thể cậu bất giác cứng đơ.

"Anh Chấp Dật, em xin lỗi, anh đợi lâu không?" Cậu cố gắng mỉm cười như muốn tạo ra bầu không khí thoải mái hơn.

Đôi mắt mèo màu hổ phách của cậu nhìn lên, bất chợt va vào đôi mắt đen kịt của hắn, một đôi mắt dường như không có chút cảm xúc hay nhiệt độ nào.

Tô Chấp Dật ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng lúc này Phương Thời Ân rõ ràng cảm nhận được hắn đang không vui.

"Anh Chấp Dật, em sẽ không tái phạm nữa... hôm nay thực sự là ngoài ý muốn..." Phương Thời Ân như đang cố gắng hết sức để giải thích.

Tô Chấp Dật dường như không hề nghe những gì cậu đang nói, hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi đang hé mở của Phương Thời Ân, màu sắc đỏ ửng hơn so với người bình thường. Ngay sau đó hắn từ từ giơ tay lên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gò má rồi dừng lại trên môi cậu.

Cậu im bặt, không nói gì thêm.

Ngón trỏ và ngón giữa của hắn ấn lên môi cậu, hơi dùng lực cọ xát hai lần.

Hành động này nếu xảy ra giữa hai người đã hẹn gặp nhau ở nơi đây nhìn kiểu gì cũng có vẻ hơi mập mờ. Nhưng ánh mắt của Tô Chấp Duật quá lạnh lùng, không có gì trong đó cả.

Phương Thời Ân chỉ cảm thấy những ngón tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng chạm vào môi cậu trong chốc lát rồi lại rời đi.

Một lúc sau.

"Không thoa son à?"

Tô Chấp Duật rút tay lại, cúi nhìn những đầu ngón tay sạch sẽ, "Hóa ra là màu bẩm sinh."

"Sao em lại thoa son chứ!?” Lời nói này có phần khiến Phương Thời Ân bực bội, không nhịn được nói: "Anh tưởng mỗi lần gặp anh, em đều phải trang điểm cầu kỳ ư, em không phải con gái!"

Không phải con gái?

Tô Chấp Duật nghe cậu sốt ruột đáp trả như vậy, lại ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cậu là loại hương thơm ngọt ngào đến tột cùng.

Rõ ràng đây là mùi nước hoa nữ.

Hắn lại hỏi Phương Thời Ân: "Em dùng nước hoa của chị gái à?"

Lần này Tô Chấp Duật đoán đúng.

Mặt cậu đỏ bừng lên ngay lập tức, nhưng  không muốn hắn nghĩ rằng mình là một kẻ ăn bám sau lưng chị nên lại cực lực phủ nhận: "Tất nhiên không phải, đây là nước hoa của em, em thấy nó rất thơm."

Hắn không bình luận về cái "rất thơm" này, chỉ lùi lại một bước như một khách hàng kén chọn cuối cùng đã kiểm tra xong hàng hóa của mình, nói: "Đi tắm đi."

Lúc trên giường Tô Chấp Duật không quá thô lỗ đến mức sẽ làm cậu bị thương, nhưng cũng không thể nói là dịu dàng. Và cũng hiếm khi âu yếm cậu, càng đừng nói đến những nụ hôn hay ôm ấp.

Khi Phương Thời Ân tắm xong đi đến nằm lên giường, hắn tắt đèn trong phòng sau đó kéo áo choàng tắm của cậu ra.

Cậu cảm thấy một đôi tay to ấm áp đặt lên đùi mình, khi Tô Chấp Duật tiến đến gần cậu rốt cục cũng nhớ ra điều gì đó, đột nhiên đưa tay ấn vào hông hắn để đẩy ra: "Bao cao su, đeo bao cao su..."

Tô Chấp Duật nghe yêu cầu của cậu đành phải không kiên nhẫn dừng lại, lấy một chiếc bao cao su từ tủ đầu giường.

Vào lúc rạng sáng một giờ rưỡi, hắn nằm trên giường nói với cậu: "Không được dễ chịu lắm."

Lúc này đầu óc của Phương Thời Ân đã hơi mơ màng, nước mắt và mồ hôi lấm lem trên mặt, nghe loáng thoáng tiếng hắn nói chuyện mà vẫn chưa hiểu được ý của hắn.

Cho đến khi hành động tiếp theo, cậu cuối cùng cũng biết hắn đang nói gì không thoải mái, đành phải cố gắng mở mắt ra rồi đưa tay đẩy hắn một lần nữa.

Lần này Tô Chấp Duật có chút không kiên nhẫn nắm lấy tay cổ tay cậu đặt lên đỉnh đầu, tay kia lại đi kéo chân cậu ra. Hắn cảm thấy Phương Thời Ân tối nay đã lãng phí quá nhiều thời gian của mình rồi.

"Không phải là không có bệnh sao?"

Hắn thấy cậu đột nhiên lại khóc nức nở, cảm thấy Phương Thời Ân giả vờ làm ra vẻ. Nhưng có thể vì thấy cậu khóc quá thảm thương, nên hắn cau mày nói một câu nhỏ nhẹ có một chút an ủi, "Dù sao cũng không thể mang thai, sợ gì chứ..."

Sáng hôm sau.

Tô Chấp Duật tắm trong phòng tắm khách sạn.

Phương Thời Ân kiệt sức nằm trên giường, không biết là do tiếng nước trong phòng tắm đánh thức hay thực sự đã có tiến bộ, tóm lại cậu từ từ mở mắt tỉnh dậy.

Khi hắn bước ra ngoài thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Thời Ân tiều tụy che trong chăn, mí mắt lim dim hé mở một nửa.

"Tỉnh rồi?" Tô Chấp Duật mặc quần áo xong, đi đến bên giường nói với cậu: "Tôi đã gọi phục vụ phòng, lát nữa họ sẽ mang bữa sáng vào."

Phương Thời Ân không biết là không có sức để nói chuyện hay thực sự không được khỏe, không mở lời đáp lại hắn.

May mà tâm trạng của Tô Chấp Duật lúc này khá tốt, sẵn lòng dỗ dành cơn cáu kỉnh nhỏ của người tình trên giường sau khi tỉnh dậy.

Hắn lấy ra một chiếc thẻ đặt vào tay Phương Thời Ân.

"Mỗi đầu tháng tôi sẽ chuyển 700 triệu vào thẻ này, em có thể dùng thẻ này để chi tiêu." Tô Chấp Duật ngồi bên giường, nhìn cậu tiếp tục nói: "Nhưng tôi có một số yêu cầu."

Lúc này Phương Thời Ân nắm chặt thẻ trong tay, cơ thể dường như đã hồi phục một chút sức lực.

Giọng nói vẫn còn khàn khàn hỏi lại: "Yêu cầu gì?"

"Kêu là phải đến." Tô Chấp Duật nói: "Ngoài ra, tôi không có thói quen dùng chung với người khác, nên trong thời gian chúng ta duy trì mối quan hệ không được dây dưa với người thứ ba."

Phương Thời Ân không nhịn được mà trợn trắng mắt trong lòng, thầm nghĩ tôi hầu hạ một mình anh đã đủ mệt rồi thì hơi sức đâu mà kiếm người thứ ba chứ!

Nghĩ như vậy trong lòng, cậu lại cầm thẻ vào trong chăn rồi nhỏ giọng hỏi: "Còn yêu cầu nào khác không?"

Tô Chấp Duật suy nghĩ một lúc, ánh mắt lại quay lại khuôn mặt Phương Thời Ân, cuối cùng nói: "Khóc ít lại."

======

P/s: Tiền trong truyện đã được đổi sang tiền Việt, rồi làm tròn số nhé.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC