Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Không biết lúc này là mấy giờ, mà Phương Thời Ân mơ màng tỉnh giấc. Vừa hé mắt điều đầu tiên đập vào tầm mắt cậu là tấm rèm màu kem trong phòng ngủ, cậu chợt phát hiện ra trên tấm rèm còn đang che ánh sáng đó không biết từ lúc nào đã tối đen rồi.

Ánh mắt dừng lại ở đó vài giây, Phương Thời Ân giật mình tỉnh hẳn.

Chết rồi!

Cậu thầm nghĩ.

Cậu lập tức đi chân trần nhảy khỏi giường, bật đèn phòng lên. Ánh sáng chói loà khiến mắt cậu nheo lại, cố nhịn cơn đau nhức cố gắng đi tìm điện thoại.

Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ khi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi chìm vào giấc ngủ thì trời vẫn còn sáng, khoảng tầm ba bốn giờ chiều. Bây giờ ngoài trời đã tối đen, một dự cảm không lành ập đến trong lòng.

Phương Thời Ân không hiểu tại sao chuông báo thức mà mình đã cài đặt lại không kêu. Tìm kiếm trên giường mãi vẫn không thấy điện thoại đâu, mất khoảng năm sáu phút cậu mới thấy chiếc điện thoại đã tắt nguồn dưới gầm giường.

Sạc điện thoại, mở máy lên.

Phương Thời Ân nhìn vào thời gian hiển thị trên màn hình đã là 7 giờ 20 phút tối. Mà tin nhắn mà Tô Chấp Duật gửi đến trong giờ nghỉ trưa là hẹn gặp vào lúc 8 giờ tối.

Từ biệt thự Wiener đến khách sạn mà hắn đặt phòng mất gần bốn mươi phút đi xe, điều quan trọng hơn là tóc tai của cậu bây giờ rối bù như tổ chim, vẫn chưa kịp sửa soạn gì hết.

***

Hai người đã quen biết nhau được gần nửa năm, bởi vì Phương Thời Ân thường xuyên có những hành vi nịnh nọt thô thiển, bên cạnh Tô Chấp Duật tình cờ cũng có một chỗ trống nên hắn mới chịu thành lập quan hệ với cậu.

Mặc dù không có bất kỳ mong đợi nào đối với một người như Phương Thời Ân, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra cậu không chỉ muốn đi đường tắt để kiếm tiền mà còn cực kỳ thiếu đạo đức nghề nghiệp, ham ăn nhưng lại rất biếng làm.

Biểu hiện ở những lúc Tô Chấp Duật hẹn gặp ở nhà hàng hoặc trung tâm mua sắm, cậu sẽ đến đó trước để đợi hắn. Nhưng nếu hẹn cậu đi khách sạn lại thường xuyên đến trễ, hẹn mười lần thì hết năm lần là hắn phải chờ cậu đến. Trước đây hắn cũng không tính toán, nhưng lần này thấy thời gian đã trôi qua 9 giờ 20 phút mà cậu vẫn chưa đến.

9 giờ 40 phút, Tô Chấp Duật đã đọc hết biên bản cuộc họp ngày mai trong khách sạn, cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Phương Thời Ân thở hổn hển, có lẽ đã chạy hết tốc lực sau khi đến tầng này.

"Anh Chấp Duật, em xin lỗi, em xin lỗi..."

Tô Chấp Duật đã nghe lời xin lỗi nhiều lần quá rồi, đến lúc này cũng không còn kiên nhẫn gì nữa.

Phương Thời Ân nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng thầm kêu không ổn. Lần này đến muộn quá lâu, cậu còn chuẩn bị tâm lý Tô Chấp Duật sẽ không đợi được nữa mà tức giận bỏ đi.

Cậu vội vàng đến đây nên trên đường không có thời gian suy nghĩ, lúc này đến trước mặt người ta mới bắt đầu vắt óc nghĩ ra những lời bào chữa: "Lần này em thật sự không cố ý..."

Tô Chấp Duật đứng dậy từ ghế sofa đi đến bên cạnh Phương Thời Ân, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng: "Có lần nào mà em cố ý đâu, lần trước là khoá cửa ở nhà hỏng, lần trước nữa là cơ thể không khỏe đột nhiên bị tiêu chảy, còn có hai lần là kẹt xe trên đường, một lần là taxi bị hỏng giữa đường."

Hắn liệt kê xong mới nhìn cậu, mỉm cười nói: "Sao nào, lần này quên chưa kịp nghĩ ra lý do à?"

Phương Thời Ân kinh ngạc vì l cậu đã quên sạch hết những lý do này rồi mà hắn lại nhớ rõ ràng từng chuyện một, vừa bị mắng chửi cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.

1 tiếng 40 phút.

Cậu biết mình đã đến trễ quá đáng, khuôn mặt đỏ bừng đang cúi đầu không biết phải nói gì, thì thấy Tô Chấp Duật lại đưa tay lấy chiếc áo khoác treo trên móc áo chuẩn bị đi ra ngoài.

Cậu cuống quít đi lên túm chặt lấy cánh tay của hắn, gấp gáp giải thích: "Anh Chấp Duật, lần này thật sự là ngoài ý muốn, điện thoại của em không hiểu sao hết pin tắt nguồn rồi..."

Nhưng hắn dường như đã quá chán ngán những lời nói dối liên tục của cậu, hơi nhíu mày lạnh lùng liếc cậu một cái rồi không chút do dự nói: "Em làm không được thì đừng làm."

Phương Thời Ân bị hắn hất tay ra, khi đối phương đi ngang qua bất ngờ va trúng vai của cậu, cơ thể chao đảo lùi sang bên cạnh lại vô tình đụng vào bức tường. Trên vai lập tức cảm thấy đau nhói, cậu vốn là người rất sợ đau, lần này bị va chạm khiến cậu nổi cơn giận hét lớn với Tô Chấp Duật đã sải chân đi xa: "Sao lại nhỏ mọn như vậy!"

 Đây có thể coi là lần đầu tiên hai người họ cãi nhau.

Phương Thời Ân cho rằng mặc dù mình đến muộn là sai, nhưng nếu không phải Tô Chấp Duật ở trên giường quá khó chiều, và không hung dữ như vậy thì cậu cần gì phải trốn tránh làm chi.

Trước đây chưa thân thiết thì nói chuyện còn khá hòa nhã, bây giờ đã trả tiền rồi thì bắt đầu ra vẻ với mình, cái kiểu người gì thế. Trên giường còn không thích dùng bao cao su, làm đến khi nào mới chịu xong...

Phương Thời Ân đến quán bar Lan Hải uống xong một ly cocktail do Tiểu Tiêu mời, tỉ mỉ kể ra những khuyết điểm của Tô Chấp Duật, trong lòng chửi rủa hắn là một kẻ khốn nạn. Cậu nghiêng đầu tựa vào cánh tay, lẩm bẩm trên quầy bar: "Đừng để tôi có cơ hội, sớm muộn gì tôi cũng sẽ quăng tên khốn như anh đi..."

Cậu càng nghĩ càng tức tối khó chịu, trong cơn say cậu cầm điện thoại mở giao diện tin nhắn với Tô Chấp Duật lên gõ một loạt chữ.

"Anh cũng đừng tưởng mình có gì ghê gớm, có vài đồng tiền là cao thượng hơn người à, chỉ đợi thêm vài chục phút thôi mà đến nỗi phải nổi cáu vậy sao. Anh không kiên nhẫn với tôi, tôi cũng chẳng thèm hầu hạ anh đâu!"

"Nói gì đi! Nếu cảm thấy xấu hổ thì mau mau xin lỗi tôi đi!"

Giây tiếp theo cậu phát hiện tin nhắn của mình bắt đầu xuất hiện dấu chấm than màu đỏ, cậu đã bị Tô Chấp Duật chặn.

Rõ ràng hắn vẫn chẳng cảm thấy xấu hổ gì cả. 

Phương Thời Ân tức đến chao đảo đầu óc, chưa kịp hoàn hồn từ chuyện này đã bị Tiểu Tiêu kéo ra khỏi quầy bar.

Cậu nghe thấy đối phương nói: "Đi thôi, cậu ấm à, thiếu một mình em thôi đấy!"

Đầu óc Phương Thời Ân lại trống rỗng khi ngồi vào bàn mạt chược, vẻ mặt cậu cuối cùng cũng không còn u sầu nữa.

Nhưng thời điểm này vận may của cậu thật sự quá ít. Từ khi nhận được tiền từ Tô Chấp Duật, số tiền đánh mạt chược của cậu cũng ngày càng lớn, rơi vào những trường hợp như vậy hiếm ai chơi ít lại được mà ngược lại đều chơi đến mức không thể dừng lại.

Phương Thời Ân thua liên tiếp mấy ván, bắt đầu phát hiện thẻ của mình không rút được tiền. Cậu không ngờ hắn lại vô tình như vậy, lại còn tính toán chi li từng chút một, chỉ vì một lần đến muộn mà hắn thực sự đã khóa thẻ của cậu.

Lúc này Phương Thời Ân không biết là do say rượu mà mắt đỏ lên hay là bị bầu không khí của sòng bạc ngầm này thôi miên, tóm lại khi ông chủ Lưu một lần nữa hỏi cậu có muốn vay tiền không, cuối cùng cậu cũng cầm bút viết nguệch ngoạc tên của mình lên tờ giấy mượn tiền, ấn dấu vân tay.

Cậu ký xong còn nói đi nói lại với ông chủ: "Một tuần nữa tôi trả ông."

Có được tiền, Phương Thời Ân quay lại bàn mạt chược.

Nói thật thì đây chưa phải là sự khởi đầu vận xui của cậu.

Phương Thời Ân ở trong quán bar Lan Hải đánh bài suốt đêm, dù còn trẻ sức khỏe tốt nhưng ở trong một nơi u ám như vậy chơi bời nên trên đôi mắt cũng không tránh khỏi xuất hiện vài đường gân đỏ.

Sau khi ra khỏi quán bar, cậu cảm thấy không khí buổi sáng lạnh lẽo len lỏi vào ống tay áo, không nhịn được ôm chặt lấy hai cánh tay rồi rụt cổ lại.

Cuối tháng mười một, trận tuyết đầu mùa của thành phố Vân Hoài bắt đầu rơi. Phương Thời Ân ngơ ngác nhìn những bông tuyết bay xuống từ trên trời, đưa tay ra đón một bông.

Lúc này, chiếc điện thoại trong túi rung lên inh ỏi, cậu lấy ra xem rồi ấn nút nghe.

Cuối cùng cũng có chuyện tốt đến.

Là chiếc khăn quàng cổ phiên bản giới hạn mà cậu nhờ nhân viên bán hàng đặt trước đã về, lần này họ thông báo cho cậu đến lấy. Phương Thời Ân bắt taxi thẳng đến trung tâm thương mại, lúc lấy hàng ở cửa hàng rồi quay lại biệt thự mới phát hiện trong phòng đang có một đám người tụ tập.

Là các cô nàng Chu Vi Tuyết đến nhà Trình Thi Duyệt ăn lẩu.

"Sao ăn lẩu không gọi em vậy!" Phương Thời Ân bước vào thấy bọn họ đang ăn uống vui vẻ, trong phòng tràn ngập mùi thịt nướng thơm phức khiến cơn đói trong bụng cậu dâng trào, đôi mắt thức trắng đêm lúc này cũng không còn buồn ngủ nữa.

Vài người nghe thấy tiếng Phương Thời Ân trở về nên nhìn cậu, "Tụi chị mới bắt đầu thôi mà, thịt còn chưa kịp ăn vì vừa mới nấu chín luôn, thêm một bộ bát đũa thôi mà!" Trương Kỳ cười tươi rói đứng lên, quen đường quen lối đi đến tủ lấy cho cậu một bộ đồ ăn.

Mấy người phụ nữ ngồi nhích ra ghế khác, nhường chỗ cho cậu

Lúc này Chu Vi Tuyết nhìn thấy Phương Thời Ân cầm một cái túi xách, miếng thịt gắp lên trong bát cũng không vội ăn: "Ôi, mua cái gì đây nè."

"Là người kia." Cô nâng cằm lên: "Là anh chàng họ Tô mua cho em à?"

Anh họ Tô đó đang chặn tin nhắn của cậu, lấy đâu ra mua đồ cho cậu chứ.

Phương Thời Ân nghĩ đến chuyện này lập tức cảm thấy khó chịu, miệng lẩm bẩm trả lời: "Chị nói linh tinh gì vậy, đây là quà em mua cho chị gái."

"Cho A Duyệt à."

Thấy túi xách được đưa đến tay Trình Thi Duyệt đang cúi đầu ăn, mọi người liên tục hò reo.

"Ui, em trai thương chị ghê đấy."

"Cái này chắc phải mấy chục triệu đấy, hàng hiệu mà."

"Mày chả biết cái gì hết, đây là phiên bản giới hạn đấy, phải đặt hàng trước bao lâu mới mua được, bây giờ có tiền cũng không mua được đâu."

Gương mặt Trình Thi Duyệt không biết là do hơi nóng mà đỏ lên hay vì lý do gì khác, đôi đũa trên tay cuối cùng cũng buông xuống trước tiếng nói ồn ào của mọi người.

"Mau thử đi, thử đi."

Trình Thi Duyệt đẩy bọn họ: "Ai da, các người ồn ào gì thế, đang ăn mà, lát nữa thử, lát nữa thử."

Chu Vi Tuyết mở hộp quà lấy ra chiếc khăn quàng cổ, chẳng màng đến lời nói của Trình Thi Duyệt mà quấn lên cổ cô ta.

Trình Thi Duyệt duỗi chân đá cô: "Cút đi, muốn thắt chết tao à!"

Mấy người này rất thích náo loạn, thấy Trình Thi Duyệt mới vừa ngồi xuống ăn hai miếng lại đi trêu chọc Phương Thời Ân.

"Sao chỉ có A Tuyết mới có, bình thường gọi chị chị em em ngọt xớt đều là giả hết à."

"Đúng rồi, quà của tụi chị đâu."

"Cổ của chị Kỳ bị gió thổi qua nên cũng lạnh lắm, Tiểu Thời Ân thấy…"

Trình Thi Duyệt bỗng nhiên ngắt lời: "Im hết đi!" Cô ta nâng tay điều chỉnh lửa lớn hơn cho nồi lẩu: "Thịt bò nấu nữa sẽ bị quá lửa đấy, không ăn tao lấy hết đấy."

Mọi người này nhìn sắc mặt cô ta, tuy giọng nói lớn hơn vài phần nhưng trên mặt không hề có chút tức giận nào.

Ai cũng có thể nhìn ra, Trình Thi Duyệt hôm nay thật sự rất vui.

Bữa lẩu ăn rất vui vẻ, đến hai giờ rưỡi chiều mọi người trong phòng mới đi về.

Phương Thời Ân đi ngang qua Trình Thi Duyệt, thấy cô ta ngồi đó với cái bụng hơi nhô lên, nghi ngờ nói: "Chị, dạo này chị có phải béo lên không?"

Trình Thi Duyệt cũng theo ánh mắt của cậu nhìn xuống bụng mình, cô ta đứng dậy.

"Có sao? Vậy chắc phải chú ý đến chế độ ăn uống rồi." Cô ta cười nói.

Phương Thời Ân vừa đi lên lầu, vừa lười biếng nói tiếp: "Không sao đâu, chị có béo lên vẫn đẹp."

Cậu trở về phòng, thậm chí còn chưa kịp tắm mà để nguyên cơ thể còn dính mùi lẩu nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc đến sáng hôm sau mới dậy, cậu vừa mở cửa muốn xuống lầu rót một cốc nước nóng để làm dịu cổ họng khô khốc, bỗng nghe thấy tiếng chị gái đang nôn ọe.

Ba phút sau, cốc nước nóng cuối cùng cũng được đặt ở đầu giường của Trình Thi Duyệt

"Chị sao vậy? Sao bị nôn thế?" Phương Thời Ân bước vào phòng ngủ của chị mình, đứng bên giường thấy Trình Thi Duyệt vừa nôn xong đang nằm trên giường với gương mặt hơi tái nhợt.

Cô ta mở đôi mắt mệt mỏi ra, nói: "Chắc hôm qua chị ăn phải phần lẩu chưa nấu chín."

"Hừ, ai biểu mấ người ăn một mình." Phương Thời Ân vừa nói ra câu này, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đang mệt mỏi của chị nên vẻ mặt cũng trở nên lúng túng.

Cách cậu thể hiện sự hối hận là cầm lấy cốc nước nóng trên đầu giường, rồi đưa đến bên miệng Trình Thi Duyệt.

"Chị, còn muốn nôn nữa không, uống chút nước đi, không thì em đưa chị đến bệnh viện?"

Cô ta lắc đầu: "Không cần đâu, lúc nãy dạ dày khó chịu nhưng nôn xong đỡ nhiều rồi."

Vừa dứt lời ly nước trong tay cậu đổ một ít lên cổ áo của Trình Thi Duyệt, cô ta kêu "hừ" một tiếng rồi lập tức ngồi dậy khỏi giường.

Phương Thời Ân đâu có biết chăm sóc người khác, lúc này Trình Thi Duyệt tức giận giơ tay cầm lấy cốc nước trong tay cậu: "Đừng có ở đây gây rối nữa, đi ra ngoài, chị phải nghỉ ngơi rồi."

Nghe thấy giọng nói của chị đã khỏe mạnh nên cậu càng cảm thấy bản thân ở lại chỉ để làm phiền, "ừ" một tiếng rồi xấu hổ cúi đầu đóng cửa rời đi.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC