Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Tô Chấp Duật vừa rời khỏi Vân Hoài đi gặp đối tác, ngay ngày hôm sau đã nhận được một tin tức vô cùng bất ngờ.

Vào khoảng 11 giờ đêm, rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để bị làm phiền, nhưng điện thoại của hắn bỗng nhận được cuộc gọi từgiám đốc tài chính mới nhậm chức của tổng bộ Tô Đức.

Trong công ty Công nghệ Tô Đức do hăn người nắm quyền điều hành vẫn có một số giám đốc kỳ cựu được điều từ tổng bộ Tô Đức đến, tuy chẳng biết gì về ngành công nghệ thông tin lại đang giữ vị trí quản lý. Tô Chấp Duật thâu tóm hết quyền lực, nên mấy người này cũng không nắm được thực quyền gì trong tay.

Ngược lại trong tổng bộ Tô Đức do Tô Chấp Thư quản lý, cũng có một số người từng có thời gian làm việc dưới quyền của hắn.

Trong một tập đoàn lớn như vậy, dù hai anh em trước mặt mọi người luôn hòa thuận. Nhưng cũng có một số người tinh mắt nhận ra sự cạnh tranh gay gắt của bọn họ, giống như những ngọn đá ngầm nguy hiểm ẩn giấu dưới mặt hồ yên tĩnh.

Cũng khó tránh khỏi có người trong công ty sẽ chọn theo phe.

Giám đốc tài chính từng làm việc dưới quyền Tô Chấp Duật, giữa đêm gọi điện thoại đến lại nói chuyện ấp a ấp úng khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng hắn rất ít khi mất bình tĩnh trước mặt nhân viên, vẫn rất kiềm chế hỏi: "Sao vậy? Có gặp khó khăn gì trong cuộc sống không?"

Bên kia đầu dây rõ ràng im lặng vài giây, sau đó Tô Chấp Duật lại nghe thấy câu trả lời.

Anh ta nói: "Sếp Tô, tôi đã gửi cho ngài một email, ngài tự xem nhé."

Nói xong, cuộc gọi bị ngắt.

Trong hộp thư của Tô Chấp Duật nhận được thông tin sổ sách của tổng bộ Tô Đức do giám đốc tài chính gửi đến.

Lúc 12 giờ đêm, hắn ngồi trong phòng khách sạn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay đã ở đó hơn mười phút.

Dù biết năng lực của Tô Chấp Thư hạn chế, nhưng không ngờ sản nghiệp của Tô Đức khi giao vào tay anh ta lại xuất hiện lỗ hổng lớn như vậy. Tổng bộ đã làm giả rất nhiều sổ sách, rốt cuộc là do y chỉ thị hay sau khi Tô Nghiệp Đường từ chức y cũng bị những lão già đó lừa gạt?

Tô Chấp Duật hít một hơi thật sâu, đột ngột ngả người ra ghế ngửa đầu nhìn lên trần nhà khách sạn.

Hóa ra lúc nãy giám đốc tài chính nói lắp bắp không phải vì cảm thấy khó mở lời, mà là vì sợ hãi. Lỗ hổng lớn như vậy vốn dĩ không thể lấp đầy, nếu như những sổ sách mà hắn đang xem là thật thì Tô Đức cũng sắp phá sản rồi.

Tô Nghiệp Đường có biết chuyện này không?

Lần trước về nhà cũ, Tô Nghiệp Đường vẫn phải nhờ Trần Bích Uyển dìu xuống vườn để tập phục hồi chức năng. Ba hắn quả thật già đến hồ đồ rồi, nếu từ đầu giao mọi thứ của nhà họ Tô cho hắn thì sao có thể xảy ra chuyện như bây giờ?

Nhưng không lẽ ông thực sự không biết gì hết?

"Chấp Duật, nghe nói con quản lý công ty rất tốt, anh con cũng nên học hỏi con từ sớm, có cơ hội thì để nó đến công ty con xem thử..."

"Ba già rồi, nhà này sớm muộn gì cũng giao cho các con, hai đứa là anh em ruột..."

Trước đây những lời nói sáo rỗng này, Tô Chấp Duật chỉ coi như gió thoảng qua tai, nhưng bây giờ chuyện này bị phơi bày ra trước mắt, khi nhớ lại mới chợt nhận ra ý nghĩa sâu xa.

Những sổ sách giả mạo của tổng bộ Tô Đức không phải trong một sớm một chiều, quả bom nổ chậm một khi phát nổ sẽ gây ra thiệt hại không thể lường trước. Mặc dù công ty Công nghệ Tô Đức mấy năm gần đây đạt được thành tích tốt, nhưng dù sao cũng là công ty con nên không thể không bị ảnh hưởng.

Trong lúc này, tâm trạng của hắn trở nên tồi tệ đến cực điểm.

Nhưng hắn không phải là người để tâm trạng ảnh hưởng đến công việc. Sau khi kéo dài cuộc đàm phán với đối tác trong ba ngày và đạt được hợp tác thuận lợi, hắn lên máy bay quay trở lại Vân Hoài.

Tô Chấp Duật trở về Kim Phong Nam Loan lúc nửa đêm, kìm nén cảm xúc suốt mấy ngày nên rất cần thứ gì đó để giải tỏa. Hắn đẩy cửa hai phòng ngủ ở tầng hai của biệt thự, lại không tìm thấy Phương Thời Ân lẽ ra phải ở đây.

Cuộc gọi không được trả lời, tin nhắn cũng không nhận được hồi đáp. Theo thói quen bình thường, hắn sẽ không gọi lần thứ hai, chỉ cần tỏ vẻ lạnh lùng rồi chờ cậu một lần nữa hạ mình xin lỗi.

Nhưng hôm nay hắn đã gọi lần thứ hai.

Sau ba tiếng chuông, cuối cùng cuộc gọi cũng được bắt máy.

"Alo, xin chào."

Giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia không phải của Phương Thời Ân.

Tô Chấp Duật đến khách sạn mà người kia nói trong điện thoại.

Hắn gõ cửa phòng, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng bước chân rồi cửa được mở ra.

Tôn Tri Hiền và Tô Chấp Duật đối mặt nhau.

"Ồ, giám đốc Tô à, đã nghe danh tiếng từ lâu rồi."

Tôn Tri Hiền vốn dĩ cũng chẳng có bất kỳ giao tình nào với Tô Chấp Duật từ trước đến nay, nhưng trong giới kinh doanh ở Vân Hoài gần như không ai là không biết sản nghiệp Tô Đức. Gã thậm chí còn từng thấy ảnh Tô Nghiệp Đường cùng hai con trai tham dự buổi tiệc từ thiện trên kênh tài chính địa phương.

Gã thay đồ đàng hoàng, trên mặt nở nụ cười lịch sự, "Thật là trùng hợp, nếu biết là người của giám đốc Tô thì cho tôi mười cái gan cũng không dám động vào."

Khó có thể đoán được cảm xúc trên khuôn mặt Tô Chấp Duật, hắn đứng đó nhưng ánh mắt lạnh lùng, loại người như Tôn Tri Hiền đối với hắn mà nói vốn dĩ chẳng bao giờ đủ tư cách để giao thiệp.

Tô Chấp Duật trực tiếp bỏ qua gã, nhìn về phía chiếc giường lớn trong phòng.

Tôn Tri Hiền cứng đờ một lúc, con mồi sắp đến miệng giờ lại phải nhả ra khiến gã đã cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này mới thật sự nhận thức được khoảng cách của mình với nhà họ Tô, cũng sợ đắc tội nên không dám biểu lộ ra trước mặt Tô Chấp Duật.

Gã tinh ý lùi lại một bước, xoay người để lộ người đang nằm trên giường lớn trong phòng.

"Tôi chưa hề động vào chút nào đâu, giám đốc Tô yên tâm."

Tôn Tri Hiền muốn phủi sạch trách nhiệm, đồng thời cũng nói nói xấu người kia, "Tôi mới quay lại Vân Hoài không lâu, cậu nhóc này hay chơi ở sòng bạc của tôi, tôi thấy hợp mắt nên mời cậu ta uống một ly rượu. Không ngờ từ đó về sau cậu ta cứ đợi tôi đến mới đi đánh bài, còn bắt tôi phải chơi cùng..."

Gã nói đến đây lại thở dài, cứ như thể người bị quấy rầy và lừa gạt là mình vậy. Nói xong gã quan sát thấy biểu cảm của Tô Chấp Duật cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Tô Chấp Duật nói: "Cậu ta chơi ở sòng bạc của anh?" Mày hắn chau lại: "Cậu ta còn đánh bài?"

Tôn Tri Hiền tỏ ra vô cùng khó tin: "Thiệt sao? Giám đốc Tô không biết à? Cậu nhóc này là dân chơi đấy..."

Tô Chấp Duật không nói gì.

Gã tiếp tục tự nói tự cười: "Quên mất, giám đốc Tô bận rộn như vậy, không biết chuyện nhỏ này cũng là chuyện thường tình mà."

Hắn nhìn vào mặt gã, bình tĩnh đáp: "Làm phiền anh rồi."

Tôn Tri Hiền thấy Tô Chấp Duật như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhìn vẻ mặt và biểu cảm có vẻ cũng chẳng quá để tâm đến tên Phương Thời Ân kia.

"Không có gì đâu, đừng vì chuyện nhỏ này mà làm hỏng mối quan hệ."

Tô Chấp Duật cũng mỉm cười: "Sao có thể."

Tôn Tri Hiền thấy vậy lại rút ra danh thiếp của mình ra đưa: "Giám đốc Tô quả thật là người làm ăn lớn, sau này có cơ hội phải làm quen kỹ hơn."

Tô Chấp Duật lịch sự nhận lấy danh thiếp.

"Được rồi, không còn sớm nữa, tôi không làm phiền ngài nghỉ ngơi."

Tôn Tri Hiền giơ tay ra hiệu mời, sau đó lịch sự lui ra ngoài tiện thể đóng cửa lại.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Tô Chấp Duật ném thẳng tấm danh thiếp vào thùng rác.

Hắn đi đến bên giường, cúi đầu nhìn thấy Phương Thời Ân nhắm chặt mắt, cuộc trò chuyện vừa rồi không làm cậu tỉnh giấc chút nào.

"Phương Thời Ân." Tô Chấp Duật gọi một tiếng rồi vỗ vào mặt cậu, nhưng cậu vẫn không tỉnh lại.

Rõ ràng đã bị chuốt thuốc mê.

Hắn bước đến bàn lấy cái cốc rồi vào nhà vệ sinh mở vòi nước đổ đầy nước, sau đó đi ra ngoài tạt thẳng nước vào mặt cậu.

Bị nước lạnh kích thích khiến Phương Thời Ân từ từ tỉnh lại.

Ánh đèn trên đầu chói mắt, cậu uống rượu lại uống thêm thuốc mê, lúc này đầu óc choáng váng dù mở mắt ra vẫn còn chưa tỉnh táo nổi. Phương Thời Ân nheo mắt lại, không tự chủ được đưa tay lên đỡ cái đầu đau nhức của mình. Khi nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của Tô Chấp Duật trong tầm mắt, cậu vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phương Thời Ân lớn lên trong hoàn cảnh như thế lại thường xuyên lui tới các quán bar, cũng không phải là không biết cảnh giác. Nhưng ban đầu cậu vốn đã có ý định lợi dụng Tôn Tri Hiền, vả lại còn biết gã bị cái đó nên đâu được coi là đàn ông thực sự nên không đề phòng nhiều.

"A."

Cậu vừa tỉnh dậy đã cảm thấy mặt mình ướt át, nhổ nước ra khỏi miệng, mở to mắt cuối cùng cũng nhận ra người trước mặt chính là Tô Chấp Duật.

Cậu lau mặt một lần, giũ bớt nước ra rồi ngồi dậy.

"Anh Chấp Duật, anh... sao lại ở đây..." Dư âm của thuốc chưa hết, chỉ mới ngồi dậy đã khiến cậu tiêu hao gần hết sức lực.

Tô Chấp Duật nhìn cậu như vậy, nhếch mép cười lạnh: "Câu này tôi mới là người nên hỏi em đấy, sao em lại ở đây?"

Phương Thời Ân ngơ ngác, đúng rồi, tại sao mình lại ở đây. Ký ức của cậu vẫn còn dừng lại ở bữa tiệc trong vườn, đầu óc hỗn loạn, chỉ nhớ là mình hình như đã đi nhảy rồi sau đó... rồi sau đó thì sao.

Tô Chấp Duật thấy cậu dường như vẫn chưa nhận ra mình đã bị chuốt thuốc mê, còn bị Tôn Tri Hiền đưa lên giường suýt chút nữa bị làm nhục.

Mặc dù ký ức bị đứt đoạn, nhưng từ những giọt nước lạnh tạt vào mặt, chiếc giường lạ, căn phòng lạ, cộng thêm Tô Chấp Duật đang đứng trước mặt với vẻ mặt tức giận thì cậu cũng đoán ra được phần nào. Cái đầu không được nhanh nhẹn lắm của Phương Thời Ân nhanh chóng cảm thấy cảnh tượng này tự dưng giống cảnh bắt gian quá.

"Anh... anh gặp Tôn Tri Hiền rồi à?"

Tô Chấp Duật giận đến bật cười: "Em nghĩ sao?"

Phương Thời Ân gãi đầu, muốn trèo xuống giường để đến gần hắn, "Xin lỗi anh Chấp Duật, tối qua em uống nhiều quá, em không cố ý đến muộn."

Tô Chấp Duật lùi lại một bước, không cho cậu chạm vào vạt áo của mình.

Hắn một lần nữa quan sát cậu, trừ khuôn mặt ướt ra thì chẳng có gì khác, thầm nghĩ trong lòng việc mình dây dưa với loại người này có lẽ ngay từ đầu đã là một sai lầm.

Sự ngốc nghếch của Phương Thời Ân đến mức này đã trở thành một sự tra tấn đối với người khác, một gánh nặng cho xã hội.

"Phương Thời Ân, còn nhớ ba điều kiện mà lúc đầu tôi đưa ra không?"

Tô Chấp Duật đứng đó từ trên cao nhìn xuống, thấy mái tóc vẫn còn đang nhiễu nước và vẻ ngoài của trông thật thảm hại của cậu, "Lúc đó tôi nói em phải có mặt bất cứ lúc nào tôi gọi, không dùng chung với người khác, và muốn em ít khóc trên giường lại. Đến bây giờ em đã làm được điều nào?"

Phương Thời Ân đang cảm thấy vô cùng khó chịu. Trời đã vào đông, dù trong phòng bật điều hòa nhưng sau khi bị tạt nước lạnh khiến cậu vẫn cảm thấy lạnh buốt. Đầu thì đau như búa bổ, cho dù lý trí bảo cậu nên nhẹ nhàng cầu xin Tô Chấp Duật, nhưng vẫn khó lòng kiềm chế giọng điệu của mình: "Em không cố ý mà, em biết anh về hôm nay nên còn đặt báo thức nữa, chỉ là em không biết tại sao báo thức không reo."

Cậu không khỏi giải thích: "Em với Tôn Tri Hiền không có gì cả, sạch sẽ." Cậu kéo áo mình lên để chứng minh: "Anh xem, quần áo em còn nguyên. Em nói cho anh biết, anh không biết đâu, tên Tôn Tri Hiền đó dưới ấy không được, anh ta sẽ không làm gì em đâu."

Tô Chấp Duật thấy vẻ mặt của Phương Thời Ân vẫn còn ngốc nghếch như thế, không nhịn được nữa nắm lấy cổ áo của cậu, kéo cậu đứng dậy nhìn về phía bức tường, "Em nghĩ Tôn Tri Hiền là người tốt lắm à, vô duyên vô cớ phí thời gian chơi với em làm gì? Anh ta làm không được, nhưng biết anh ta chơi những trò gì trên giường không? Biết những tên đã từng ngủ với anh ta phải nhập viện bao lâu không?”

Phương Thời Ân nhìn thấy những món đồ chơi trên tường mà hai mắt không khỏi mở to, sau đó cảm thấy rợn tóc gáy ập đến.

"Làm sao em biết được!" Đến lúc này cậu mới nhận ra mình đã bị Tôn Tri Hiền lừa gạt, mặc dù sợ hãi nhưng lại không muốn bị Tô Chấp Duật quát mắng và đối xử thô bạo như vậy, cổ bị hắn nắm chặt đến nỗi khó thở nên không nhịn được mà né tránh.

Tô Chấp Duật thấy cậu vùng vẫy nên buông tay ra, tỏ ra không muốn dây dưa với Phương Thời Ân thêm nữa, lạnh lùng nói: "Chúng ta chấm dứt hoàn toàn, tự sắp xếp thời gian rồi nhanh chóng chuyển đồ đạc của mình ra khỏi nhà tôi."

Hắn hình như không thể chịu đựng được sự phản bội của Phương Thời Ân nữa, sau khi nói xong lập tức quay người định đi.

"Làm gì vậy, tôi với anh ta còn chưa làm gì cả, anh cần gì phải như vậy?" Phương Thời Ân thấy hắn tuyệt tình như vậy, vốn dĩ mình suýt chút nữa bị Tôn Tri Hiền lừa gạt đã đủ đáng thương rồi, hai người ở bên nhau cũng nửa năm vậy mà hắn không còn chút tình nghĩa nào.

"Anh có cần phải tỏ vẻ mặt này với tôi không?" Cậu dường như cũng bị ép đến được cùng, tức giận hét lên: "Chả phải anh cũng lén lút qua lại với phụ nữ sao? Anh đã như vậy, tôi không thể tự tìm người khác à?"

Tô Chấp Duật nghe thế nên đột nhiên quay lại, có vẻ đã bị chọc giận hoàn toàn: "Em theo dõi tôi? Tôi qua lại với ai em có tư cách gì mà nói?"

Phương Thời Ân hét lớn: "Vậy thì anh có tư cách gì mà kiểm soát tôi!"

Ngực cậu phập phồng kịch liệt vì tức giận, một phần là tức giận một phần là đau khổ: "Tôi nói cho cái tên họ Tô anh biết, đừng có nghĩ mình cao thượng hơn người! Giữa anh và tôi là mối quan hệ tình nguyện! Còn nói chấm dứt, dù anh có muốn thì tôi cũng không bán đâu!"

"Ba ngày! Trong vòng ba ngày chuyển khỏi nhà tôi!" Giọng nói của Tô Chấp Duật lạnh lùng như băng khi nói ra câu cuối cùng.

Phương Thời Ân cũng lớn tiếng đáp trả: "Không cần ba ngày! Một ngày tôi sẽ chuyển đi!"

Đáp trả câu trả lời của cậu là tiếng cánh cửa đóng sầm lại.

Tô Chấp Duật đóng mạnh cửa rời đi.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC