Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Khác với dự đoán của Phương Thời Ân, đám bạn cùng phòng không những không dọn dẹp đồ đạc trên bàn, mà còn "dọn" cả bản thân cậu ra khỏi ký túc xá.

Dù sao cũng phụ lòng dặn dò của Trình Thi Duyệt, cậu mang tâm trạng buồn bực rời khỏi trường học, còn bị mất hết thể diện nên trong thời gian ngắn cậu cũng không muốn quay lại trường.

Thời điểm này mà về cậu lo sẽ đụng mặt chị, hôm nay chị đã cố tình bảo cậu phải về trường học nên cậu cũng không muốn chị phải lo lắng chuyện cậu bị đuổi học.

Phương Thời Ân ngồi nhàn nhã trong quán cà phê một lúc, bữa trưa ở căng tin trường ăn không được ngon nên cậu gọi thêm vài chiếc bánh ngọt bơ có vẻ ngoài xinh xắn. Cậu vừa lướt điện thoại vừa ăn hai chiếc bánh nhỏ vào bụng. Chơi điện thoại suốt hai tiếng cậu mới nhìn lên bầu trời, quyết định ra khỏi quán cà phê. Giờ này vẫn còn sớm nên cậu không định về nhà.

Hôm qua Trình Thi Duyệt bảo cậu chơi giùm hai ván bài khiến ham muốn chơi mạt chược cũng được khơi lên, vả lại đã lâu lắm rồi không chơi, gần đây chỉ lo tập trung vào "việc chính" mà chị sắp xếp cho mình.

Nghĩ đến đây, Phương Thời Ân lấy điện thoại ra nhấp vào khung trò chuyện của mình và Tô Chấp Dật, thấy câu "Chào buổi sáng" mình gửi hôm nay vẫn lẻ loi không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Cậu chán nản nhét điện thoại vào túi, mang tâm trạng sa đọa gọi taxi đến quán bar Lan Hải. Quán bar này nằm ở một nơi khá vắng vẻ phía sau phố đi bộ sầm uất, vị trí bình thường và trang trí bên trong cũng không có gì đặc sắc so với các quán bar khác.

Theo lẽ thường, quán bar sẽ không mở cửa sớm thế này.

Nhưng Phương Thời Ân không đến quán bar để uống rượu.

Cậu đẩy cửa bước vào quán bar, rồi đi theo con đường quen thuộc đến cánh cửa bí mật phía sau quán bar. Nhân viên phục vụ nhận ra đây là khách quen nên không cản trở, còn làm một cử chỉ chào mời thân thiện.

Cánh cửa mở ra, cậu đi xuống vài bậc thang đã lập tức nghe thấy tiếng ồn ào phấn khích bên trong, xuống tầng hầm mới thấy hóa ra quán bar này còn có một cõi khác.

Đây là một sòng bài nhỏ hoạt động ngầm.

Lúc này có vài người xung quanh cũng đang chơi, Phương Thời Ân nghe tiếng xúc xắc vang lên, ánh sáng bên trong không được tốt lắm mà có tông màu ấm hơi tối.

Mặc dù đến sòng bài nhưng cậu tự nhận mình không nghiện cờ bạc, chỉ thích chơi mạt chược thôi.

Với ngoại hình như vậy của cậu đáng lẽ sẽ rất thu hút sự chú ý, nhưng hiện tại những con bạc trên bàn chỉ tập trung vào các lá bài. Phương Thời Ân bước vào cũng rất nhỏ nhẹ, vì vậy đi một đoạn đường cũng không thu hút được sự chú ý của ai.

Cậu đi thẳng đến quầy bar của người phụ trách sòng bài, chống tay lên quầy hỏi: "Ông chủ Lưu, còn chỗ chơi mạt chược không?"

Người đàn ông trung niên để râu quai nón ngước mắt nhìn, ánh mắt dừng lại, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên nhiệt tình: "Cậu Phương lại đến chơi à, đương nhiên còn chỗ chơi mạt chược rồi, theo tôi đến đây."

Phương Thời Ân chơi mạt chược ở đây không phải mới một lần hay hai lần. Số tiền chơi mạt chược cũng không hề nhỏ, nhìn vào cách ăn mặc của cậu và số tiền boa mà cậu thường xuyên đưa cho nhân viên phục vụ, ông chủ Lưu luôn nghĩ cậu là một tên thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng.

Tiếng mở cửa "kẽo kẹt" vang lên, trên bàn mạt chược trong phòng vừa vặn thiếu một người, ông chủ Lưu dẫn Phương Thời Ân đi đến chỗ ngồi.

Khi cậu ngồi vào bàn mạt chược, những người bạn cùng phòng đáng ghét và Tô Chấp Dật khó ưa... một loạt chuyện lộn xộn khác trong đầu đều bị gạt bỏ hết.

Không khí ngột ngạt trong căn hầm này không tốt lắm, nhưng khi Phương Thời Ân sờ vào mạt chược vẻ mặt lập tức tốt hơn hẳn.

Dáng vẻ giống như một chú mèo vừa bắt được cá.

Những người cùng bàn nhìn thấy vẻ mặt của cậu không khỏi liếc nhìn nhau, có người còn lơ là quên cả việc mình đã đánh ra quân nào.

Trên bàn mạt chược Phương Thời Ân tập trung cao độ, những người muốn nói chuyện với cậu đều bị phớt lờ.

Thời gian chơi mạt chược trôi qua rất nhanh, hôm nay cậu không may mắn lắm nhưng vẫn chưa muốn về sớm như vậy, đến cuối cùng không ngờ mình lại thua sạch hết tiền trong thẻ.

Phương Thời Ân theo bản năng định gọi điện cho chị, nhưng ngay sau đó mới chợt nhớ ra tuần trước Trình Thi Duyệt vừa chuyển cho cậu một khoản tiền tiêu vặt. Vả lại cậu đã hứa sẽ về trường học cũng chưa làm được, còn đến sòng bài ngồi cả buổi chiều rồi thua sạch tiền.

Cậu đặt ngón tay lên số điện thoại của chị chần chừ trong vài giây, sau một hồi đấu tranh tư tưởng cậu vẫn không bấm.

"Thôi quên đi." Phương Thời Ân đứng dậy khỏi bàn mạt chược, vươn vai, "Hôm nay không chơi nữa."

Cậu phớt lờ những lời níu kéo của mấy người trên bàn mạt chược muốn giữ mình lại chơi thêm hai ván, đi ra ngoài phòng riêng.

Ông chủ Lưu thấy cậu đi ra, không khỏi ngạc nhiên: "Sao thế cậu Phương, chơi xong rồi sao?"

Trước đây, Phương Thời Ân thường xuyên chơi thâu đêm.

"Không muốn chơi nữa!" Giọng điệu của cậu không tốt lắm, nhưng cũng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt ông chủ.

Người đàn ông trung niên đã lăn lộn trong sòng bài từ lâu, nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng là chưa thỏa mãn của Phương Thời Ân liền đảo mắt một cái, lập tức hạ giọng đến gần nói: "Cậu Phương, dạo này có phải hơi eo hẹp không?"

"Không sao, tôi hiểu mà, chắc là bị gia đình cắt tiền tiêu vặt rồi nhỉ. Nhưng tiền không thành vấn đề, không có thì tôi cho cậu vay trước, chơi đến khi nào cậu vui thì thôi."

"Thật ư?" Phương Thời Ân vốn định hất tay áo bỏ đi, liếc nhìn đối phương rồi thầm nghi ngờ sao có thể tốt bụng cho mình vay tiền chơi như vậy.

"Tất nhiên rồi!"

Cậu suy nghĩ một lúc, không biết nghĩ đến đâu mà thử hỏi: "Có tính lãi không?"

Ông chủ lén lút đưa cho cậu một con số.

Ngay lập tức tròng mắt Phương Thời Ân như muốn lòi ra ngoài, cao như vậy sao không đi cướp tiền luôn đi, đây không phải cho vay nặng lãi thì là gì.

Mặc dù con mắt nhìn đời của cậu còn non nớt, nhưng đối với bốn chữ "cho vay nặng lãi" vẫn rất cảnh giác, biết rằng đây là thứ không thể đụng vào.

Người đàn ông vốn nhiệt tình và niềm nở tiếp đón mình lại có tâm địa đen tối như vậy, nên Phương Thời Ân thầm mắng vài câu. Cậu nhìn thân hình to lớn gấp đôi mình của đối phương, rồi lại nhìn lướt qua sợi dây chuyền vàng trên cổ và hình xăm trên cánh tay, những lời mắng suýt nói ra lập tức nuốt trở lại.

Cuối cùng cậu chỉ nói với giọng điệu khó chịu, để lại một câu: "Đã nói là hôm nay không có tâm trạng! Không chơi nữa!"

***

Lúc Phương Thời Ân trở về trang viên Wiener, nhìn thấy đèn phòng khách sáng lên cũng biết Trình Thi Duyệt đang ở nhà.

Cậu mở cửa thấy chị vẫn mặc chiếc váy dài màu đỏ chưa kịp thay, đang nằm ngả lưng trên ghế sofa lim dim, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần sau khi trang điểm hiện lên vẻ mệt mỏi khó che giấu.

Cậu hỏi: "Chị, sao không lên lầu nghỉ ngơi?"

"Một lát nữa chị phải đi ra ngoài." Trình Thi Duyệt trả lời rồi nhìn sang cậu, "Em đi học rồi à?"

Phương Thời Ân vừa chơi mạt chược đến giờ mới về nhà, nhưng vẻ mặt không thay đổi và tim cũng không đập mạnh khi trả lời: "Vâng, không phải chị bảo em về trường à."

Cậu nhìn chị mình, đi đến nằm xuống ghế sofa, dang tay ôm lấy eo Trình Thi Duyệt rồi đầu cũng vùi vào lòng cô ta.

Trình Thi Duyệt không ngăn cản trò nũng nịu quen thuộc của cậu, giơ tay vuốt ve khuôn mặt ấm áp của cậu.

Cô ta ngửi thấy mùi rượu xen lẫn thuốc lá trên người Phương Thời Ân, nhìn vào đôi mắt đẹp long lanh đang nhìn mình cũng không vạch trần cậu, chỉ nhẹ nhàng gạt đi lọn tóc rối của cậu.

"Thời Ân, em cứ ham chơi như vậy làm sao ngài Tô thích được chứ?"

Cậu nghe vậy càng vùi mặt sâu hơn vào lòng Trình Thi Duyệt, giọng nói uể oải: "Ngài Tô vốn dĩ không có thích em đâu."

Cậu lại nói thêm: "Chị giỏi như vậy mà ngài Tô còn không thích, làm sao có thể thích em được chứ."

"Hắn là gay đấy."

Cậu ngẩng mặt lên: "Sao chị biết, chị đã nói anh ấy chưa từng có bạn trai mà?"

Trình Thi Duyệt vẫn kiên nhẫn với cậu: "Đó là vì hắn còn chưa biết bản thân mình là gay." Cô ta đặt tay lên vai cậu rồi nói: "Em phải cho hắn biết, hiểu chưa?"

Phương Thời Ân nhăn mặt, chưa kịp nói mình không hiểu thì đã bị chị đẩy ra.

"Đến giờ rồi, chị phải đi đây." Cô ta đứng dậy khỏi ghế sofa, chỉnh trang lại váy của mình rồi nói với cậu: "Tối nay chị có thể không về nhà, nếu em đói thì bảo dì nấu cơm cho ăn."

Trình Thi Duyệt nói xong mới bước đi, nhưng cơ thể không đứng vững nên thân hình cứ chao đảo.

Phương Thời Ân vội vàng đứng lên đỡ cô ta, giọng nói lo lắng: "Sao vậy chị, không khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Tối qua không ngủ ngon, không sao đâu, đã hẹn với người ta rồi sao có thể thất hẹn được."

Cậu nhìn chị mình từ đầu đến chân, không có chỗ nào không được trau chuốt tỉ mỉ, bèn hỏi: "Chị lại tìm kiếm người mới rồi à?"

Trình Thi Duyệt dường như cũng cảm thấy câu hỏi của em trai mình ngây thơ đến buồn cười, đẩy tay cậu ra rồi mỉm cười hỏi ngược lại: "Nếu không thì cứ ngồi đợi đến lúc mỏ vàng cũng cạn à?"

Tiếng "cạch" vang lên khi cô ta đóng cửa đi ra ngoài.

Phương Thời Ân nhìn theo bóng lưng chị gái khuất dần, trong lòng hoang mang một hồi. Từ trước đến nay cậu vô cùng ngưỡng mộ chị, trong mắt cậu Trình Thi Duyệt rất tài giỏi, khéo léo, xinh đẹp lại còn thông minh. Dường như chị chẳng cần tốn nhiều sức lực, chỉ cần nhấc nhẹ ngón tay hay nở một nụ cười là những người đàn ông giàu có sẽ tự động vây quanh chị, dâng lên vô số những món trang sức vàng bạc.

Trình Thi Duyệt là tay chơi lão luyện trong chốn quyền quý, cậu tưởng chị mình sẽ luôn sống ung dung tự tại, khi nhìn thấy chị không khỏe mà vẫn cố gắng tham dự buổi tiệc trong đêm khiến cậu cảm thấy không quen.

Dường như Trình Thi Duyệt luôn làm mọi việc một cách dễ dàng, giờ đây cũng cần phải "tốn một chút sức".

Phương Thời Ân nhận ra điều này, đột nhiên cảm thấy mình cũng nên gánh vác một phần nào đó cho chị,  nên cậu lại bắt đầu khôi phục lại chế độ tích cực "làm phiền " Tô Chấp Duật.

***

Cuối tuần này, một cơn mưa nhỏ đổ xuống.

Thời tiết se lạnh dần, sau trận mưa mùa hè cũng đã đi đến hồi kết.

Phương Thời Ân tiêu hết tiền tiêu vặt cũng không dám mở miệng xin thêm, chỉ có thể ở nhà chơi game.

Đang lúc cậu tập trung điều khiển nhân vật trên màn hình, tung ra đòn tấn công mạnh mẽ, thì nghe thấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng rung lên những tiếng "ong ong".

Mười ngày sau, cậu cuối cùng cũng nhận được lời hẹn gặp của Tô Chấp Duật.

Hắn trả lời tin nhắn "Anh Chấp Duật, anh đã ăn tối chưa ạ? Công viên Tân Hồ mở cửa trở lại rồi, hay là mình đi dạo nhé?" mà cậu đã gửi hai mươi phút trước bằng một chữ "Được".

Phương Thời Ân lập tức buông máy chơi game ra, xông vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó ra trước tủ quần áo bắt đầu chọn đồ.

Vừa cầm một chiếc quần dài ra, cậu bỗng nhớ lại hình ảnh của Trình Thi Duyệt hôm nọ, cậu khựng lại cuối cùng cắn răng đưa tay vào tủ lấy ra một chiếc quần ngắn.

Chín giờ rưỡi tối, Tô Chấp Duật nhìn thấy Phương Thời Ân đang đứng dựa vào tường ở lối vào công viên Tân Hồ đợi hắn.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, cổ tay có thêu hoạ tiết hoạt hình, áo sơ mi được sơ vin vào chiếc quần short màu nâu nhạt có thể lộ đầu gối khi đi bộ, tôn lên vòng eo vô cùng thon thả. Dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, kết hợp với khuôn mặt non nớt nói cậu là học sinh cấp 3 cũng có người tin.

Nhưng vào thời điểm chuyển giao từ mùa hè sang mùa thu, ban ngày mặc như vậy vẫn được nhưng đến tối nhiệt độ xuống thấp, cộng thêm gió thổi nên không tránh khỏi sẽ hơi lạnh.

Tô Chấp Duật cho rằng cậu có thể đã hiểu lầm sở thích của mình.

Phương Thời Ân dường như cũng nhận ra ánh mắt của hắn, thấy cậu liếc nhìn mình một cái sau đó chạy chậm đến gần.

Công viên Tân Hồ sau khi tu sửa lại cũng không khác biệt nhiều so với trước đây. Ít nhất là trên đoạn đường mà cậu đang đi qua, chỉ có thêm một vài đài phun nước nhân tạo và đường sỏi được thay bằng những cây cổ thụ quý giá có gắn bảng tên.

Hai người đi dọc theo con đường ngắm cảnh được sửa sang lại, chưa đi được bao xa Tô Chấp Duật đã cảm thấy cậu như vô tình cọ vào mu bàn tay mình.

Phương Thời Ân thấy hắn không phản ứng gì, cũng không cố ý né tránh nên lấy hết can đảm đưa tay nắm lấy tay hắn.

Hắn có cảm giác thiếu niên đang đi bên cạnh mình rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.

Đôi khi hắn cảm thấy Phương Thời Ân rất kỳ lạ, khi nhắn tin cho mình trên điện thoại hầu như câu nào cũng phải có những từ ngữ biểu cảm như "mà", "nhé", "à", cậu còn gửi những bức ảnh gợi cảm rất lộ liễu. Nhưng khi tiếp xúc ngoài đời, những cử chỉ lại táo bạo mà hời hợt cũng không thể che giấu được sự vụng về.

Hắn nghĩ có lẽ là giống kiểu trẻ con mặc quần áo người lớn rồi cố tỏ ra trưởng thành. Dù có thể bắt chước lời nói và hành động, nhưng cũng rất dễ khiến người ta cảm thấy không hợp.

Ngay lúc Tô Chấp Duật suy nghĩ, hắn phát hiện ra Phương Thời Ân đang nắm tay mình đã dừng bước. Hắn thấy cậu nhìn về phía một quầy hàng trong công viên Tân Hồ, quầy hàng đó đang bán kem.

"Anh Chấp Duật, anh ăn kem không?"

Hắn không thích ăn những thứ đồ ăn quá ngọt, nhưng chưa kịp trả lời đã thấy Phương Thời Ân buông tay mình ra chạy đến quầy bán kem.

Trước quầy không có ai xếp hàng, nên chỉ trong chốc lát cậu đã cầm một cây kem vui vẻ chạy về phía hắn đang đứng.

"Cho anh nè."

Tô Chấp Duật bị nhét một cây kem vô tay.

Phương Thời Ân dường như rất thích những món ăn vặt trông không mấy lành mạnh này, hắn thấy cậu ăn vài ngụm đã làm cây kem vơi hơn một nửa.

Có lẽ là do biểu cảm của cậu khi ăn kem quá mức hưởng thụ, như thể thứ đầy màu sắc và đường hóa học trong tay vô cùng thơm ngon, cũng có thể là do bị Phương Thời Ân thúc giục hai tiếng: "Ăn đi."

Thế là hắn đành há miệng nếm thử một miếng.

Vừa ăn xong Tô Chấp Duật lập tức nhíu mày, đúng như hắn dự đoán vị kem ngọt gắt và nồng mùi hương liệu, thêm vào đó kem lúc này cũng đã bắt đầu tan ra nên hắn không do dự giơ tay định ném vào thùng rác.

Phương Thời Ân nhìn thấy hành động của hắn, vội vàng ngăn lại: "Đừng làm vậy, anh không thích ăn thì đưa cho em, vứt đi thì quá lãng phí."

Cậu đưa tay ra kéo lại, mới phát hiện tay hắn đã bị kem nhiễu xuống làm bẩn.

"Phương Thời Ân, buông tay." Tô Chấp Duật lúc này rõ ràng đã thấy không vui, hắn nhìn cậu đang nắm lấy cổ tay mình.

Phương Thời Ân nghe thấy hắn gọi tên mình nên sững sờ, ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn lập tức lo sợ buông tay ra.

Kem đã chảy ra làm bẩn nửa bàn tay Tô Chấp Duật.

Hắn cúi mắt nhìn Phương Thời Ân, vẻ mặt khó đoán.

Dường như lúc này cậu mới nhận ra mình đã làm chuyện quá thất lễ, đang nghĩ cách sửa chữa: "Không sao đâu... Em có khăn giấy ướt để lau cho anh, ồ đúng rồi, đằng trước còn có nhà vệ sinh..."

Lời nói lắp bắp của cậu chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Ăn đi."

Tô Chấp Duật đột nhiên nói.

Hắn đưa bàn tay đang cầm cây kem lên trước mặt cậu, giọng điệu nhàn nhạt: "Chẳng phải em bảo muốn ăn à?"

Phương Thời Ân đưa tay ra nhận, nhưng lại bị né tránh.

Tô Chấp Duật lại mở lời: "Cứ ăn như vậy."

"À." Cậu khẽ đáp một tiếng, ngước mắt lên nhìn lại vẻ mặt đối phương nhưng lại không thể nhìn ra gì.

Hình như không giống cố ý trêu đùa, Phương Thời Ân nghĩ, chắc sợ mình cầm sẽ làm bẩn tay thêm. Nghĩ vậy nên cậu tiến đến gần tay hắn, đầu lưỡi đỏ thè ra liếm lấy phần kem còn lại vô tình liếm luôn tay của Tô Chấp Duật.

Ngón trỏ của hắn chợt cảm thấy ướt nóng.

Cậu định ngẩng đầu lên nói xin lỗi, nhưng lại thấy hắn vừa nãy còn kêu mình ăn kem đột nhiên giơ tay ném cây kem vào thùng rác.

Tô Chấp Duật cảm thấy cậu đúng là người hết thuốc chữa, đồng thời Phương Thời Ân cũng thầm chửi hắn đôi khi thật khó hiểu.

Sớm biết vậy đã không ăn kem, ý nghĩ này sau khi ăn hết một cây kem mới nhiều lần xuất hiện trong tâm trí Phương Thời Ân. Bản thân cậu mặc như vậy đi trong gió lạnh buổi tối đã hơi mệt, bây giờ thêm một cây kem lạnh nuốt xuống bụng cũng hút hết hơi ấm còn lại trong người.

Phương Thời Ân đứng đợi Tô Chấp Duật từ nhà vệ sinh công cộng của công viên đi ra.

Bây giờ tốt rồi, làm tới làm lui tay của hắn cũng lạnh luôn.

Tô Chấp Duật cảm thấy cậu càng đi càng sát mình, đến khi đi qua bồn hoa gần như nửa người đã muốn dựa vào người hắn.

Hắn ngửi thấy mùi nước hoa ngọt ngào trên người cậu, Phương Thời Ân dường như cũng cảm thấy mình cản trở hắn đi đường, nhưng thực sự không chịu được nên đành run bần bật nói: "Xin lỗi, anh Chấp Duật, em thực sự là... quá lạnh."

Đây không phải lời nói dối, hai chân lộ ra ngoài của cậu đã bị gió thổi lạnh buốt.

Tô Chấp Duật cúi đầu, nhìn thấy dưới ánh đèn đường mờ ảo của công viên là hai đầu gối đã ửng đỏ vì lạnh. Sau một lúc lâu hắn mới dời mắt, giọng điệu bình tĩnh: "Không sao, trung tâm thương mại có lẽ vẫn chưa đóng cửa, chúng ta đi thôi."

Đi dạo trong công viên chưa đầy hai mươi phút, hai người đã rẽ vào trung tâm thương mại.

Phương Thời Ân không ngờ Tô Trạch Duật sẽ dẫn mình đi mua quần áo, đến trung tâm thương mại mua được một bộ quần áo có giá cả trên nhãn khiến cậu hoa mắt chóng mặt, nên suốt quãng đường đi ra cậu đều vui mừng khôn xiết.

Khi ra khỏi trung tâm thương mại, trời đã rất tối, Tô Chấp Duật lái xe đưa cậu về nhà.

Lần này Phương Thời Ân đã biết cẩn thận hơn, nói với hắn chỉ cần chở cậu đến cổng đại học A là được. Tô Chấp Duật lái xe đưa cậu đến cổng trường, cậu cầm quần áo cũ đi vòng từ ghế phụ lái sang.

Hắn nhìn cậu, hạ cửa sổ xe xuống hỏi: "Sao vậy?"

Nếu đã nhận được quà, sao cậu có thể mặt dày không đáp lại Tô Chấp Duật đã chi tiền hào phóng chứ?

Lúc này Phương Thời Ân nhìn hắn, đột ngột thò đầu ra hôn lên má hắn một cái.

Nụ hôn dùng sức quá mạnh như muốn đánh lén, độ chính xác thì ổn nhưng tiếng hôn có hơi to.

Tô Chấp Duật đơ ra trong chốc lát, sau khi nhận ra cậu vừa làm gì mới định giơ tay lên lau, bỗng nhìn thấy khuôn mặt giả vờ e ấp của Phương Thời Ân bên ngoài cửa sổ xe.

"Cảm ơn anh Chấp Duật."

Điệu bộ cố tình ra vẻ ngây thơ. 

Hắn kéo cửa sổ xe lên.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC