Chương 10: Đến cọ tài liệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ tiệm thuốc bên trong tiệm thuốc đi ra , Nguyễn Môn cùng Lâu Tử Trần đi hoa tứ mười đồng tiền giải quyết một bữa cơm trưa.

Sau khi ăn xong hai người liền đi tiệm đồ dùng thường ngày chuẩn bị mua hộp đựng tôm hùm.

Bọn họ chỉ là gia công một chút tiểu tôm hùm ở cửa hàng lớn nơi đó , cũng không thể chiếm dụng bát đũa cùng bàn của người ta được.

Nguyễn Môn cùng Lâu Tử Trần sau khi thương lượng quyết định gia công xong sẽ sử dụng hộp dùng một lần của chính mình rồi đem đi bán.

Ấn một cân một cái hộp, bọn họ dự định mua tổng cộng 52 cái, chuẩn bị nhiều hai cái để ngừa vạn nhất, lại mua một chút một bao tay, giấy ăn và túi đựng một lần.

Có thể nói vốn tưởng suy nghĩ rất chu đáo, không ngờ một đống đồ vật này lại tốn đến một trăm đồng.

Mua đồ xong trả tiền cho thả lão bản, xem xem thời gian, ước chừng thời gian lấy tôm hùm còn tới hai giờ.

Lâu Tử Trần cẩn thận từng li từng tí một hỏi : "Tiền bối, nếu không chúng ta đi cạnh biển dạo một chút đi."

Hai ngón tay trỏ đã chỉ về phía đó , trong đầu đều méo mó khung cảnh hai người đi dạo trên biển, có đá, có sóng biển cùng ánh tà dương, bên tai nghe âm thanh sóng vỗ.

Ngẫm lại liền cảm thấy thật lãng mạn.

Nguyễn Môn đứng ở cửa hàng liếc nhìn mặt trời bên ngoài , nắng đến không cách nào ngẩng đầu, nhìn đến mắt đều ẩn ẩn đau, hiện tại chính là thời điểm mặt trời lên cao nhất , "Mặt trời lớn như vậy cậu xác định muốn đi ?"

Này nếu là đi cạnh biển dạo một vòng đều có thể thật sự lột xuống một lớp da!

"Vậy thôi chúng ta đi cửa hàng đồ uống ngồi một hồi đi." Lâu Tử Trần nhìn mặt trời bên ngoài, đầu trong nháy mắt gục xuống, y làm sao lại đần như vậy, cũng không có nghĩ tới điều này.

Nguyễn Môn nhìn bộ dáng như là một con gà đá bị thua , khóe miệng cong cong muốn cười, vẫn là nhịn xuống được.

Phụ cận có một tiệm trà sữa gia công tại nhà, bên trong có một tiểu ca đang ngồi trong phòng thổi điều hòa, ở đây buổi tối khách rất nhiều, nhưng là thời điểm mặt trời lên cao như này, đều không có mấy ai muốn ra ngoài hoạt động.

Tiểu ca ca ngồi trong cửa hàng trà sữa, mí mắt bên này nhắn một cái bên kia híp một phát cố gắng chống đỡ không ngủ gật.

Đột nhiên nhìn thấy một đám người bước vào liền có chút giật mình.

Lại nhìn đến mấy nhân thủ phía sau bên trong đều gánh camera mới phản ứng được, đây đại khái là đang quay chương trình a.

Nhanh chóng lấy ra thái độ chuyên nghiệp của bản thân ra chiêu khách, chỉ chỉ menu dán ở trên tường nói: "Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi muốn uống chút gì không? Mặt trên có thể xem thực đơn."

Thời điểm vừa nhìn tới Lâu Tử Trần liền nhận ra được hắn là ai, nhất thời cảm thán người này cũng quá đẹp đi, so với trên ti vi còn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

Một nam nhân như hắn nhìn suýt chút nữa còn bị mê hoặc.

"Tiền trong túi vẫn còn đủ để chúng ta uống hai ly nước , còn tận hai giờ nữa mới đến thời gian ước định lấy tôm hùm ." Nguyễn Môn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, ý định của hắn là tính ở đây uống ly nước , ngồi thêm một giờ nữa rồi hẳn đi lấy tiểu tôm hùm, đỡ phải ở bên ngoài không có chỗ nào để dạo, ít nhất nơi này còn có máy điều hòa.

"Ừm, tôi nghe tiền bối." Lâu Tử Trần nghe lời gật đầu, khóe miệng lúm đồng tiền theo nụ cười của y càng thêm sâu sắc, hỏi: "Tiền bối, anh muốn uống gì?"

Nguyễn Môn ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn về phía menu trên tường, kêu một ly trà chanh quýt.

Lâu Tử Trần ngẩng đầu lên nói: "hai ly trà chanh quýt ."

" Tốt , xin chờ một chút." Nhân viên phục vụ tiểu ca ca liền từ trong tủ lạnh lấy ra một quả chanh bắt đầu cắt miếng.

Tổ tiết mục tuy rằng đã tịch thu điện thoại di động của bọn họ, bất quá điện thoại di động phân phát vẫn có chức năng lên mạng.

Mấy người bọn hắn làm chương trình đều có lập một group để liên lạc . Vừa mở điện thoại lên nhìn, liền thấy trong nhóm đã có người post tin tức.

Hồ Nhất Vĩ: "Mệt chết đi được, tổ tiết mục an bài công tác cho chúng ta chính là chặt dừa, 150 đồng một ngày, chém tới hai tay giờ đều nhấc lên không được , đáng thương ta một cái xương già a."

Kỳ Hạo Lâm: "Hồ lão sư, các ngươi chặt quả dừa thì tính là gì, chúng ta bên này công tác là sơn tường đây ! Treo ở chỗ cao mấy chục mét để sơn tường một cái tường, đáng thương ta sợ độ cao a! Chân cứ run cả lên."

Hạ Minh Huy : "Ha ha ha ha ha vô tình cười nhạo! Đột nhiên hiếu kỳ đội Lâu Tử Trần Nguyễn Môn làm công việc gì?"

Thích Huân : "@ Lâu Tử Trần @ Nguyễn Môn, các cậu làm việc gì, bao nhiêu tiền một ngày , nói ra để mọi người cùng biết nào."

Kỳ Hạo Lâm: "Người cùng sở thích hiếm thấy! @ Lâu Tử Trần @ Nguyễn Môn!"

Tin tức này là post hơn nửa canh giờ trước, lúc đó hai người bọn họ đoán chừng đang chọn mua đồ vật, không có chú ý tới.

(Nửa canh giờ bằng một tiếng bên mình )

Vừa vặn lúc này nhân viên phục vụ vừa làm xong hai ly trà chanh quýt bưng tới.

Lâu Tử Trần đâm mở một ly trong đó đưa cho Nguyễn Môn, nói: "Tiền bối, cho anh! !"

Nguyễn Môn lấy tới uống một hớp, mùi vị chua ngọt vừa phải, đá lạnh mát mẽ vô cùng giải khát

Lâu Tử Trần lại lấy một ly mở ra , cầm ly lên uống.

Vừa lúc thấy Nguyễn Môn cầm điện thoại di động đối hắn chụp ảnh, nghi ngờ nói: "Tiền bối?"

"Cười một cái, gọi cái quả cà, post vào group." Người khác làm việc bọn họ lại ở đây uống đồ uống, thật khiến người phát hận.

Lâu Tử Trần lập tức ngoan ngoãn cười, còn rất nhị cười một cái , nụ cười ấm áp mà sạch sẽ nhìn đến khiến lòng người vô cùng thư thái.

Răng rắc một tiếng, đem bức ảnh mới chụp post lên group nhóm ; "Đang uống đồ uống!"

Kỳ Hạo Lâm: "Giả đi? Vì đả kích chúng tôi nên lấy một tấm hình cũ không biết chụp từ năm nào đăng vào , tâm cơ a!"

Thích Huân : "Cái chương trình của tổ này là chuyên gia hành hạ khách mời, không lý gì chúng ta bị chỉnh thảm như vậy, bọn họ còn có thể an ổn."

Hạ Minh Huy: "Tôi đoán công việc của Lâu Tử Trần cùng Nguyễn Môn bọn họ càng thảm hơn nên mới không dám post vào . Hài tử đáng thương!"

Hồ một vĩ: "Hài tử đáng thương +1."

"Hài tử đáng thương +2."

Trong đám người căn bản cũng không tin tưởng Lâu Tử Trần cùng Nguyễn Môn hai người này đang uống đồ uống, Nguyễn Môn cười cười phát ra một clip video, xuất hiện trên ống kính đầu tiên chính là Lâu Tử Trần, theo hình ảnh chuyển động, một đám VJ đứng bên cạnh cũng cùng được kéo vào.

Kỳ Hạo Lâm: "Mẹ kiếp, thói đời còn có thiên lý không a ?"

'Nguyễn Môn bị nhân viên quản lý cấm nói 10 phút' ! !

Nguyễn Môn nhìn cái tin tức này lần thứ hai cười cười, sau đó cầm điện thoại di động lên chơi trò chơi nổi lên trong màn hình.

Lâu Tử Trần lúc đó tay cũng cầm điện thoại di động đứng đó, Nguyễn Môn cũng không có để ý nhiều.

Sau một tiếng rưỡi hai người lại đi chợ hải sản tươi đem tiểu tôm hùm mang đi.

Lại đi cửa hàng lớn nơi đó -  quán ăn khuya Hồng Tinh, lão bản nhìn thấy hai người bọn họ trở về cao hứng còn kém bắn pháo ăn mừng.

Như vậy mới đúng chứ! Các người đều có nhiệm vụ trên người, còn phải cần đến chỗ này của ta làm công một ngày, làm sao có thể nói bỏ đi là bỏ đi được.

Lão bản liền hắng giọng một cái nói: "Các cậu trở lại rồi ? Đây là đã suy nghĩ kỹ muốn đến chỗ ta làm đầu bếp ? Bất quá bây giờ thời gian đã qua một nửa, lương cũng chỉ có thể lấy một nửa... Cái túi lớn trong tay các cậu là đồ gì vậy ?"

Hà lão bản nói nửa ngày mới phát hiện, hai người này trong tay đều xách theo một bao đồ vật , kinh ngạc hỏi.

"Chúng ta là đến cọ vật liệu." Lâu Tử Trần khóe miệng cong cong, con ngươi mang ý cười tựa như trăng lưỡi liềm trên trời.

Có thể đem chuyện cọ vật liệu nói tới thanh lệ thoát tục như vậy mà không làm cho người ta chán ghét, phỏng chừng cũng chỉ có một người này .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net