Chương 12: Cùng giường cùng gối đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Môn sau đó lắc lắc, mình như vậy là thế nào nha?

Tại trong vòng giải trí lăn lộn lâu như vậy, khuôn mặt ra sao , thủ đoạn thế nào mà chưa từng thấy, lại bị một nụ cười tân nhân này làm cho mê hoặc, ở vòng giải trí này giả dối nhất chính là tình cảm.

Yên tâm làm nhiệm vụ, quay chương trình là có thể, những chuyện khác không nên suy nghĩ nhiều.

Sau khi rung động phút chốc , Nguyễn Môn nhanh chóng thu nhặt lại tâm tình chính mình.

"Cái này quá nóng, chúng ta đếm tiền trước đi!" Nguyễn Môn đem tôm siêu cay để qua một bên, sau đó lấy ra ba lô của mình, hắn để toàn bộ tiền đều đặt ở ba lô màu đen của mình.

Năm mươi phần tôm hùm tổng cộng kiếm 3,400 đồng , trừ đi 52 phần tiền nhập tôm hùm,lại loại đi số tiền Nguyễn Môn mua nước giải khát cho fans Lâu Tử Trần , đến trên tay bọn họ lợi nhuận ròng còn sót lại 1977 nguyên.

"Hạng mục cưỡi ngựa bên bờ biển của chúng ta đã hoàn thành, còn dư lại năm hạng mục, khấu hao hết mọi chi phí du lịch , chúng ta cũng còn dư hơn 500 đồng , nhiều tiền như vậy dư sức để chúng ta dùng cơm hai ngày." Vẫn có thể ăn được nhiều món ngon nữa là.

"Ân, tiền bối, anh thật giỏi, kiếm được nhiều tiền lời như vậy." Lâu Tử Trần hoàn toàn quên số tiền này tất cả đều là hắn xào tôm hùm mà có , chỉ nghĩ đến nếu không phải Nguyễn Môn nghĩ được cách kiếm tiền này , bọn họ cũng không còn cách nào kiếm được tiền.

"Đây coi như là mèo khen mèo dài đuôi sao ?" Nguyễn Môn cười đáp lại.

Bên ngoài mặt trời đã lặn về phía tây, một ngày bận rộn liền sắp hết.

Hai người thanh toán tiền cho Hà lão bản, lại với hắn chụp ảnh và kí tên, rời khỏi hồng tinh quán.

Sau đó liền đi chợ hải sản tươi sống , đem tiền nhập hàng tôm hùm chi trả .

"Tiền bối, chúng ta bây giờ đi nơi nào?" Lâu Tử Trần như tiểu tuỳ tùng theo sau Nguyễn Môn.

"Ta thấy phụ cận cạnh biển có nhà gỗ nhỏ, chúng ta trước đi đặt một gian nhà gỗ nhỏ đi. Như vậy nhiệm vụ của ngươi liền tính là hoàn thành xong hai cái." Nguyễn Môn lấy điện thoại di động kiểm tra điều kiện dừng chân của nhà gỗ phụ cận.

Sau đó lại cảm thấy đây là chỗ Lâu Tử Trần ở , cần phải để bản thân hắn tự chọn lựa thoả mãn mới được.

Lâu Tử Trần lấy điện thoại di động mở APP hết sức chăm chú chọn, thỉnh thoảng nghiêng đầu hỏi một chút: "Tiền bối, anh xem cái này được không ? Phía trên này giới thiệu nói không khí trong lành, non xanh nước biếc, hơn nữa buổi tối còn có thể ngồi ở trong phòng câu cá."

"Không tệ !" Nguyễn Môn gật gật đầu.

"Không được, bình luận trên này nói nơi đó cách âm không quá tốt, vạn nhất nếu là có người hát karaoke buổi tối , sẽ quấy rầy giấc ngủ của chúng ta ." Lâu Tử Trần liền lấy điện thoại di động tiếp tục lướt nhìn, lại chọn trúng một nhà, "Tiền bối, nhà này thế nào?"

Lâu Tử Trần tới gần, khí tức nói chuyện cứ quanh quẩn ở chóp mũi Nguyễn Môn, cả một buổi chiều nấu nướng đồ ăn , trên người y còn mang theo mùi dầu mỡ nhàn nhạt của nhà bếp .

Nhưng lại không hề khó ngửi!

Ngón tay trắng nõn nhỏ dài cầm di động , tay trỏ lướt ở trên màn ảnh, không khác gì một cây bạch ngọc tốt nhất.

"Kỳ thực cái này là gian phòng mà cậu ở , cậu mình thích là tốt rồi, ý kiến của tôi không quá trọng yếu." Nguyễn Môn thân thể thoáng lui về phía sau một bước, tránh khí tức câu nhân của Lâu Tử Trần.

"Ồ!" Lâu Tử Trần gật gật đầu!

Chẳng biết vì sao, Nguyễn Môn cư nhiên lại thấy trong ánh mắt hắn ẩn hiện lên tia mất mát.

Nghiêng đầu qua một bên , khẽ hít một hơi thật sâu.

Chỗ kia có chút xa, còn 7-8 dặm đường nữa mới đến được bến tàu, tiếp theo còn phải ngồi thuyền mới qua được .

Hai người trực tiếp đón xe đi bến tàu, người sau khi có tiền đều bành trướng, xe công cộng đều không muốn ngồi.

Ngồi ở trong xe, Nguyễn Môn cơn buồn ngủ theo thói quen lại ập đến , sáng sớm tinh thần còn có thể chống đỡ được , ban ngày bận rộn một ngày, ngồi trên xe không bao lâu liền bắt đầu buồn ngủ.

Lúc tỉnh lại nhìn thấy mình nằm nhoài trên bả vai Lâu Tử Trần.

"Tiền bối, anh tỉnh rồi!" Lâu Tử Trần con ngươi cong cong, mang theo nụ cười.

Ừm , đến rồi sao?" Nguyễn Môn còn có chút mơ hồ, nhìn xung quanh một chút xe đã bến tàu.

Nhanh chóng xuống xe, thanh toán tiền.

Sau đó liền mua hai tấm vé tàu, đi tới nhà gỗ trên nước của làng du lịch.

......

Đảo nhỏ làng du lịch!

Nơi này cách nội thành khoảng chừng mười mấy dặm, thời điểm bọn họ ngồi thuyền đến sắc trời đã nhá nhem tối.

Phòng ốc ở đây không phải rất nhiều, tổng cộng chỉ có 18 gian.

Trên biển đã lắp sáu cái quạt gió ở sáu gian phòng , mặt sau bãi biển là rừmg rậm nguyên sinh nuôi trồng cây đước lâm , dựa núi gần sông , ngồi ở trên thuyền có thể thấy rõ ràng đàn cá bơi tung tăng dưới biển , trên bờ còn có cò trắng bay lượn cùng một đám hầu tử , phong cảnh vô cùng đẹp.

Phòng như vậy lúc thường đều rất đắt, đại khái là do mùa này đang ế khách, giá thành giảm không ít.

Chờ giải quyết tốt nơi dừng chân, sắc trời đã đen thùi lùi , Nguyễn Môn nghĩ nên về rồi.

"Tiền bối, anh không phải vẫn chưa ăn cơm tối sao? Nghe nói phòng ở đây có nhà bếp nhỏ riêng biệt , nếu không tôi làm cơm cho anh ăn đi, anh ăn xong lại trở về."

"... Được !" Nguyễn Môn vốn muốn cự tuyệt , lại nghe đến âm thanh bụng chu chéo, chỉ có thể đổi giọng đáp ứng .

Thật ra hắn xác thật đã đói.

Trong tay mang theo hai hộp tôm hùm còn chưa mở theo nhân viên phục vụ phía sau đi vào phòng.

Một phòng ở đây tương đương với một căn nhà mini , bên trong có phòng ngủ, phòng rửa tay còn có nhà bếp nhỏ.

Tủ lạnh trong nhà bếp thậm chí còn dự trữ sẵn một ít đồ ăn thức uống các loại để khách trọ tự tiêu khiển.

Toàn bộ phòng ở đều chế tạo bằng mảnh gỗ, trần nhà rợp kín cỏ lau, đem mặt trời hoàn toàn ngăn cách.

Trong phòng có một giường lớn, một sô pha, TV đầy đủ mọi thứ, bên ngoài còn có một cái ban công nhỏ, đặt vào hai cái ghế tựa ngắm biển , ngồi ở chỗ đó ban ngày có thể trực tiếp tắm nắng, buổi tối còn có thể ngắm sao.

Quả thực vô cùng hoàn mỹ.

Lâu Tử Trần vừa vào phòng cũng không thèm quan sát hoàn cảnh, ngược lại đi vào nhà bếp bắt đầu làm cơm tối.

Đầu tiên nấu cơm, sau bắt đầu nấu ăn.

"Tôi đến giúp đỡ đi!" Nguyễn Môn không biết nấu cơm nhưng rửa rau vẫn là có thể.

"Không cần, tiền bối, lần này chỉ là đồ ăn tương đối đơn giản, anh ngồi nghỉ ngơi là được." Lâu Tử Trần cười nói.

Tay chân của y cực kỳ nhanh, không bao lâu tiện tay chân liền nấu ra một bàn hương cá thịt xé sợi, sườn kho cùng một nồi súp rau với nấm.

Sau đó múc hai bát cơm tẻ đi ra.

Hai người ngồi đối lập nhau, Nguyễn Môn gắp một đũa nếm thử , con ngươi hơi híp: "Oa, mùi vị rất tốt, cậu không đi làm bếp trưởng thực sự là đáng tiếc."

"Tiền bối, anh thích ăn là tốt rồi. Anh nếm thử món sườn kho này đi , tôi cố ý luộc trước rồi mới om, thịt vô cùng mềm ." Lâu Tử Trần rất tự nhiên gắp một khối sườn kho đặt vào bát Nguyễn Môn.

"Cảm ơn." Hắn và Lâu Tử Trần mặc dù chung sống một ngày, bất quá loại động tác gắp đồ ăn cho nhau này vẫn quá mức thân mật , Nguyễn Môn mặc dù cảm thấy không thích hợp cũng không nói gì.

Ăn uống no đủ xong, sắc trời đã sớm đen thùi, Nguyễn Môn cảm thấy không sai biệt lắm nên về rồi.

"Cái gì? Không có thuyền?" Nguyễn Môn ở phía trước đài bên kia hỏi một chút liền nhận được tin tức sét đánh này.

Bên này mỗi ngày đều không có nhiều thuyền, chuyến thuyền trễ nhất ở nửa giờ trước đã lái đi.

"Xin lỗi, tiền bối, đều là tôi không tốt." Lâu Tử Trần cúi đầu tự trách.

"Không có chuyện gì, cái này cũng không thể trách cậu được ." Là chính hắn quyết định muốn ở lại, liền quay đầu hỏi : "Vậy còn có phòng nào khác không ?"

"Không có, vốn là còn hai gian , mấy người cùng tới với cậu đã đặt trước rồi ."

Nguyễn Môn tự nhiên biết người đồng thời tới cùng hắn trong miệng người kia là ai, chính là tổ tiết mục, nếu Lâu Tử Trần muốn ở lại chỗ này , nhân viên quay chụp trong tổ mục cũng sẽ đặt phòng ở lại đây.

"Tiền bối, nếu không anh ngủ phòng tôi đi, tôi có thể ngủ ghế sô pha." Lâu Tử Trần nhỏ giọng mở miệng.

Nguyễn Môn thở dài, hiện tại có lẽ chỉ có thể dùng chung một cái phòng với Lâu Tử Trần , "cậu ngủ giường đi, tôi mượn ghế sô pha trong phòng cậu dùng là được."

Nói là nói thế , nhưng cuối cùng Nguyễn Môn vẫn không ngăn cản được Lâu Tử Trần, một hai phải bắt hắn ngủ giường mới chịu.

"Vậy nếu cậu không ngại , chúng ta cùng ngủ trên giường đi." Nguyễn Môn còn không đến mức mặt dày chiếm toàn bộ giường trong phòng đối phương được.

"Không ngại." Lâu Tử Trần hồi phục rất nhanh, nhanh đến Nguyễn Môn thậm chí đều cảm thấy  hắn chính là chờ mình nói câu này .

Hai người bọn họ ngày hôm nay ở bên ngoài bôn ba một ngày, trên người toàn là mùi thối , nhất định phải tắm rửa.

Không có mang bột giặt, chỉ có thể dùng áo ngủ trong phòng.

Nơi này cũng rất kỳ quái, người khác thường đều dùng áo ngủ của chính mình, bọn họ lại vẫn đặt sẵn hai bộ áo ngủ trong phòng.

May là trong phòng có máy giặt quần áo và máy sấy, bọn họ còn có thể cầm quần áo rửa để mai tiếp tục mặc.

Buổi tối Nguyễn Môn nâng hộp tôm hùm còn chưa ăn xong ngồi ở trên ban công, một bên gặm  tôm hùm một bên ngước nhìn bầu trời.

Đột nhiên nhớ đến người nào đó đã ngồi trên bồn cầu ngây ngốc nửa giờ rồi , đứng dậy lo lắng hỏi: "Tử Trần, cậu không sao chứ?"

"Không, không có chuyện gì. Tôi, tôi có chút táo bón." Âm thanh cách ván cửa truyền tới.

"Há, không có chuyện gì là tốt rồi." Táo bón không phải thói xấu gì lớn , nghề này của bọn họ áp lực lớn, không ít nghệ sĩ đều sẽ có tật xấu này, Nguyễn Môn cũng không nghĩ gì nhiều.

Thế nên không hề hay biết, Lâu Tử Trần lúc này ngồi xổm ở trên bồn cầu, sắc mặt có chút tái nhợt, trán còn có vài giọt mồ hơi lấm tấm chảy xuống , hai tay ôm bụng ẩn nhẫn đau đớn.

Trong phòng ngoại trừ phòng tắm còn lại đều có đặt sẵn máy thu hình, ở một phòng khác Trần Tuấn Kiệt quan sát camera , liền phát hiện Lâu Tử Trần vào phòng tắm nửa giờ liền vẫn chưa bước ra.

Trong lòng sốt ruột, hắn mỗi ngày đều làm việc chung với y , đương nhiên biết rõ đứa nhỏ này làm gì có tật xấu táo bón gì .

Nguy rồi, hắn sợ là...

Vừa nghĩ tới khả năng này, Trần Tuấn Kiệt lập tức đứng dậy chạy tới phòng Lâu Tử Trần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net