Chương 2 : Không thể quá ngay thẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Tử Trần cuối cùng được trợ lý và người đại diện đột phá vòng vây đưa ra khỏi sân bay, tài xế thức thời chạy nhanh chóng xuống mở cốp xe, giúp bọn họ đem hành lý cất vào.

Vừa nhìn đến người ngồi trong góc, Lâu Tử Trần liền ngốc người.

"Tử Trần, mau lên đi."

Lâu Tử Trần đi lên có chút khẩn trương định ngồi ở nhị bài, sau lại bị Trần Tuấn Kiệt kéo đến hàng ghế sau "cậu ngồi hàng sau đi, tôi có chút say xe."

Vị trí nhị bài vốn có hai chỗ, Trần Tuấn Kiệt liền đem hành lý của mình phóng đến chiếm luôn cả hai.

Tài xế tiểu hoả phía trước nghe được Trần Tuấn Kiệt bị say xe liền nói : "Trần lão sư ngài bị say xe sao? Kia, có thể ngồi ghế phụ được không?"

"Đã ngồi xuống rồi, không đổi, không đổi." Hắn làm gì có nơi nào giống bị say xe a, chính là muốn tạo không gian cho người ta đó nha!

Tài xế cũng không nói gì nữa, khởi động xe rời đi.

Trần Tuấn Kiệt làm bộ cố ý cúi đầu ngủ,men theo kẽ hở lặng lẽ lén nhìn tình huống ở phía sau.

"Xin chào, tôi là Nguyễn Môn." Nguyễn Môn chủ động mở miệng tự giới thiệu. Ở giới giải trí phân biệt đối xử mà nói. Nguyễn Môn được xem là tiền bối của Lâu Tử Trần, nhưng chiếu theo nhân khí mà nói, đối phương phải ném mình đến tám con phố.

Giới gỉải trí là như vậy, là một nơi vô cùng thực dụng, tiền bối thì đã sao chứ, vẫn phải nói chuyện dựa vào nhân khí thôi.

Nguyễn Môn vươn bàn tay xem như chào hỏi.

"Tử Trần, Nguyễn Môn lão sư đang chào hỏi cậu kìa." Trần Tuấn Kiệt nhịn không được sốt ruột mở miệng, thầm hận tên gia hoả này thực không hiểu chuyện, khẩn trương một cái liền đem lưỡi mình thắt chặt như hũ nút luôn rồi ?

Bên kia vẫn là không có phản ứng, Nguyễn Môn cũng không để bụng.

Hắn biết hiện tại tiểu thịt tươi người trước người sau đều có hai gương mặt, cho rằng y không muốn cùng mình bắt tay, chuyện này mấy năm nay hắn đã gặp nhiều, cũng không thèm để ý.

Người này không có nói móc hiện tại nhân khí hắn không được đã là tốt rồi, vừa định đem tay rút về thì đột nhiên lại bị đối phương cấp tốc bắt về, kích động nói : "Tiền bối, tôi là fans của anh đó nha, tôi thực rất thích anh, tôi từ nhỏ đã xem anh diễn lớn."

Trần Tuấn kiệt đặt mông ngồi ở ghế trên, một tay che mặt.

"Cảm ơn! Tôi cũng xem qua cậu diễn, rất đẹp." Này tiểu nãi bao từ đâu chui ra , vừa vào liền nói xem chính mình diễn lớn lên, mặc kệ thế nào cũng phải khách sáo với cậu ta hai câu.

Nguyễn Môn thật đúng là làm gì đã xem qua y diễn đâu, hoạ chăng cũng chỉ biết mỗi cái tên a ! =)))

Giới giải trí ấy mà, gặp mặt chính là ba phần khách khí bảy trần dối trá. Đối phương chính là fans của mình sao? Loại này nghe một chút là được rồi, hắn đảm đương không nổi đâu.

Bất quá người này diễn cũng không tồi, ít nhất hai tay nắm chặt tay mình kích động cứ như thật , lôi kéo muốn đem tay rút về, phát hiện kéo sao cũng không xi nhê.

"Cảm Ơn!" Lại nói cảm ơn lần nữa, đem tay mình kéo trở về.

Liền nhìn thấy tay của người kia lau lau trên quần, này là ghét bỏ bắt tay với mình sao?

Quả nhiên những câu nói này cũng chỉ nên nghe ngoài tai rồi thôi, Nguyễn Môn cũng không muốn gây chuyện, lần nữa hướng cửa sổ bên cạnh xê dịch, vẫn là rất biết tự mình an phận.

Trần Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn Lâu Tử Trần cũng hướng bên cạnh ngồi một chút, liền câm nín không nói nên lời, để một khoảng trống lớn ở giữa như vậy là muốn tu đường sông à?

Đưa ba lô của chính mình hướng Lâu Tử Trần nói : "Tử Trần, tôi muốn ngủ một lát, cậu giữ ba lô hộ tôi một tý."

" Tốt !" Lâu Tử Trần tiếp nhận ba lô, Trần Tuấn Kiệt nhìn đến hai khoảng trung gian
Lâu Tử Trần đặt vào ở hắn và Nguyễn Môn.

Trần Tuấn Kiệt : "................"

Y tính toán muốn xây tường thật sao? Nếu không phải biết hắn yêu thầm Nguyễn Môn mười mấy năm, hắn còn tưởng rằng động tác này của y là muốn ăn tết đâu (này tui cũng không hiểu tác giả ý muốn nói gì =.=@!)

Ngươi không thể đem bao đặt ở vị trí dựa cửa sổ ,tự mình ngồi bên cạnh Nguyễn Môn sao? Đợi lát nữa có cơ hội liền có thể đem Nguyễn Môn đặt vào trong lòng ngực rồi.

Ngươi nói đã lên xe còn đội mũ mang khẩu trang là muốn làm cái gì !

Còn không mau đem giá trị nhan sắc siêu cấp vô địch thế kỷ của ngươi ra mà câu dẫn hắn a ?

Tính tình này,thật không chịu nổi a không chịu nổi !!!

Bởi vì có mặt chư vị khách mời trên xe, Nguyễn Môn liền cố gắng chống đỡ không ngủ gục, nếu không sẽ bị xem là thiếu lễ phép.

Thôi đành dứt khoát lấy di động ra chơi vậy.

Ngồi bên cạnh hắn, mỗ tiểu thịt tươi nào đó cũng lấy di động ra nghịch chơi, thường thường còn lé mắt sang nhìn lén Nguyễn Môn.

Cũng may đã trang bị sẵn kính râm, cứ như vậy nhìn lén một đường cũng không bị Nguyễn Môn phát giác .

Xe boong boong trên đường hơn một giờ, ba giờ chiều liền dừng chân tại khách sạn mà tổ tiết mục đã an bài.

Xe dừng lại, Nguyễn Môn muốn bước xuống xe nhưng buộc phải leo qua ngươi Lâu Tử Trần.

Không ngờ phát hiện hắn vẫn ngồi nghiêm túc ở đó không hề động, liền buột miệng hỏi : "Lâu lão sư, cậu không xuống xe sao ?"

Lâu Tử Trần hai tay đặt trên đùi, hơi siết chặt nói : " Tôi, một lát nữa tôi xuống"

Vì không muốn ai kia nhìn ra dị thường, Lâu Tử Trần tận lực dùng thái độ bình tĩnh, ung dung mà ngồi.

"À, vậy tôi xuống trước nha." Nguyễn Môn nghiêng thân mình cẩn thận đi qua bên người Lâu Tử Trần. Xe thương vụ tuy rộng rãi nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi tình trạng cẳng chận cọ cẳng chân khi đi.

Nguyễn Môn không có chú ý tới, khi chân hai người chạm vào nhau, lỗ tai Lâu Tử Trần bèn lặng lẽ ửng đỏ, lan dần đến hai bên mặt, chẳng qua do mang khẩu nên không bị người chú ý.

Nguyễn Môn tự lấy hành lý của mình ra rồi lần nữa cùng đám người nói hẹn gặp lại, sau đó từ tổ tiết mục xác nhận phòng mình rồi đẩy rương hành lý lên lầu 6.

Số phòng của Nguyễn Môn là 601, là một căn phòng có giường lớn tiêu chuẩn, phong cảnh cũng không tồi.

Đem hành lý đặt ở phía sau cửa, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, đi chuyến bay dài như vậy cũng có chút mệt.

...............

Phòng 602 cách vách !

Lâu Tử Trần ngồi ở ghế sô pha, hai chân gập gối.

Đỉnh đầu vốn dĩ đội một cái mũ lưỡi trai lúc này đã được gỡ ra, khẩu trang, kính râm cũng đã trút xuống toàn bộ, cằm gác lên đầu gối lộ ra một gương mặt thập phần tinh xảo.

Mỗi một đường nét đều như được Thượng Đế điêu khắc tỉ mỉ, sáng tựa minh nguyệt, sáng quắc đào yêu (?), làn da như sứ làm không ít nữ sinh đều sinh lòng ganh ghét.

Khuôn mặt như vậy tuyệt đối là kiểu mà cả nam lẫn nữ đều hổ thẹn không thể sánh bằng

Nói hắn sinh đẹp tựa nữ nhân nhưng lại không nhu nhược, ngũ quan cũng thực rõ ràng, cố tình lại không hề mang tính công kích như nam nhân, ngược lại lại mang sức hút đến mười phần.

Có người đã từng nói Lâu Tử Trần chính là được Thượng Đế ưu ái mà lớn, đặc biệt mỗi khi cười rộ lên liền như thiên sứ hạ phàm.

Nguyên bản Trần Tuấn Kiệt còn muốn quở trách Lâu Tử Trần một phen, vừa thấy đối phương tròn xoe chớp đôi mắt, bộ dáng vô cùng uỷ khuất liền biết, hiện tại y không phẩi là đang bán manh bán thảm mà chính là thực sự thương tâm. =))))

"Có phải hôm nay tôi biểu hiện không được tốt lắm ?" Lâu Tử Trần đem mặt chôn vào đầu gối, thanh âm rầu rĩ.

Đâu chỉ là không tốt lắm, căn bản là quá kém cỏi !

Trần Tuấn Kiệt cố ý hỏi thăm chuyến bay của Nguyễn Môn, đem chỗ ngồi sắp xếp thật tốt cho hai vị trí ở bên cạnh nhau, kết quả một chuyến bay này, Nguyễn Môn thì ngủ cả một đường, Lâu Tử Trần liền nhìn lén một đường, cuối cùng còn sợ bị phát hiện, máy bay vừa tiếp đất đã bỏ của chạy lấy người =)))

Lại cố tình an bài tổ tiết mục một chiếc xe đến đón bọn họ đi khách sạn, hẳn là một đường đi dài như vậy phải có rất nhiều chuyện để hàn huyên đi?

Kết quả một đứa chơi di động suốt một đường, một đứa khác làm bộ suốt một đường chơi di động =)))) (Thật là khổ thân bác ~~~)

Hắn ngồi ở phía trước một hồi gấp đến độ bốc hoả đầy đầu, hận không thể chính mình xông lên thổ lộ giùm Lâu Tử Trần cho rồi.

Đều đã thích mười mấy năm , sao vẫn còn túng quẫn như vậy !

Đến cuối cùng Lâu Tử Trần còn bởi vì quá khẩn trương mà chân tê rần, đi không được !

Liền nhìn cái dạng quẫn bách này của hắn, ngày mai không biết còn làm ra chuyện gì khi quay tiết mục cùng Nguyễn Môn nữa a .

Xem bộ dáng này của y, cũng không đành lòng trách cứ gì y,liền hỏi : "Cậu lên xe rồi sao còn không cởi khẩu trang ra hả ?"

Lúc ấy nếu chịu đem trang bị tháo hết xuống, dựa vào khuôn mặt thiên thần của y ít nhất cũng tạo được tý hảo cảm đầu tiên khi gặp mặt a.

"Tôi lúc ấy mang mũ lưỡi trai làm tóc bị đè xẹp lép hết rồi, tôi sợ Nguyễn tiền bối chê tôi xấu >.<"

"Diện mạo này của cậu còn sợ bị chê xấu ? Làm ơn chừa cho thường dân bọn ta chút đường sống đi! "

Vắt óc ra hiến nhiều kế như vậy cho y mà một cái cũng không hoàn thành được.

Thật là tức chết hắn có được không a !!!!

Bất quá nhìn hắn như bị hút hết sinh lực như vậy, vẫn là không đành lòng mở miệng nói :

" Cũng đừng quá nản lòng, ta thấy Nguyễn Môn cũng không có ấn tượng xấu gì với Cậu."

Nhiều nhất hôm nay gặp mặt không ghi được điểm thôi.

"Chính cậu tự nghĩ đi, nếu thật muốn theo đuổi Nguyễn Môn thì không thể cứ thành thật vậy đâu . Cái gì mà xem phim anh diễn lớn mấy loại linh tinh sau này tốt đừng nhắc lại nữa."

Cũng may Nguyễn Môn tuổi không quá lớn, nếu đổi thành nữ minh tinh ba bốn mươi tuổi khác lại rắc một vựa muối lên vết thương của người ta rồi !

"Nga!"

Thì ra có rất nhiều minh tinh sẽ để ý những lời này. Y cũng vì quá hưng phấn không nghĩ được nhiều như vậy.

Trần Tuấn Kiệt nhớ tới Lâu tử Trần cũng không khỏi thầm cảm khái ! Mỗi người đều nói giới giải trí đều rất rành về tình trường, nhưng cố tình đứa nhỏ này từ nhỏ đã được người trong nhà bao bọc thái quá, chính là cái loại chỉ số thông mình thì cao mà EQ lại thuộc con số âm điển hình.

Mỗi lần đối mặt với phóng viên đều hỏi gì đáp nấy, vô cùng thành thật, (AK bị người ta gài =))))

Phóng viên hỏi hắn chân thật cao bao nhiêu? Y trực tiếp đáp lời 186cm. Phóng viên hỏi vì cái gì trên Baidu lại ghi 188cm? Y cư nhiên trả lời staff nói đem chiều cao khai gian lên một tí sẽ đẹp hơn =))))

Đóng phim cũng vậy, trừ bỏ nhưng cảnh thật sự khó khăn mới mời diễn viên đóng thế, bình thường diễn xuất nếu có thể toàn chính mình tự hoàn thành, điểm này lại ăn điểm hơn các tiểu thịt tươi khác về độ chuyên nghiệp.

Tuyên truyền đoàn đội toàn bộ suất diễn đều là chính mình y tự ra trần, ngay trong lúc phóng viên đề cập đến đề tài này, hắn cư nhiên trực tiếp đáp lại :

"Không phải a, có vài cảnh diễn đều không phải ta tự mình quay, là võ sư thay thế giúp ta hoàn thành."

Đồng đội tuyên truyền tâm tư muồn đập đầu vào gối đều có.

Lại có một lần quay tiết mục tuyên truyền điện ảnh khác, vốn dĩ người chủ trì muốn mượn một chút hình ảnh nhân khí cao của Lâu Tử Trần xào một chút đề tài để kéo ratings.

"Trang nhẫn hộp kêu nhẫn hộp, trang giày hộp kêu giày hộp, xin hỏi trang ngươi cùng La Phỉ Nhi hộp gọi là gì ?"

"Hủ tro cốt" (Haha thật sự không ngậm được mồm với thằng bé mà =)))))

Ngẫm lại những trang lịch sử đen tối đó, Trần Tuấn kiệt đều có chút không nỡ nhìn thẳng!

Cũng may Lâu Tử Trần thật sự là vượng người, nhân khí phi thường tốt, cứ như vậy không có EQ lại vẫn được quẳng cho cái danh hiệu ngay thẳng boy thân thiết.

Danh xưng này ngược lại mang đến cho dân chúng cảm giác vừa giản dị vừa gần gũi,còn tăng cho y không ít độ nổi tiếng.

"Được rồi, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, tôi qua tổ tiết mục nhìn xem. Ngày mai quay áng chừng cả ngày cũng đừng hòng nghỉ ngơi, cậu phải dưỡng tốt tinh thần lên."

Chỉ bằng Lâu Tử Trần gương mặt kia, nếu muốn theo đuổi nữ hài tử, đương nhiên là khôgn hề có chút khó khăn nào. Ai mượn cố tình hắn coi trọng chính là một người nam nhân, muốn đem một thẳng nam bẻ cong hả? Đâu có dễ như vậy

Mấu chốt vẫn là người này, mỗi lần đối mặt với Nguyễn Môn liền túng đến độ muốn đào hố chôn mình, phi thường không có tự tin, nói chuyện lại quá thẳng, đắc tội với người ta cũng không biết.

Lâu Tử Trần ngồi ở trên sô pha, nghĩ lại lời Trần Tuấn Kiệt nói cảm thán.

Không thể quá ngay thẳng !

........................
*nhị bài : chắc là hàng ghế phụ kế bên tài xế

Không hiểu sao Tử Trần mà nhiều lần vẫn gõ lộn thành Tinh Trần, lại phải ngồi lật đật sửa lại

>-_-<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net