Chương 23: Tức chết người không đền mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn phim nhanh chóng bày đạo cụ, Lưu đạo chỉ cho một canh giờ cho bọn họ đua ngựa.

Bất quá chuyện chơi vui như thế, ông ta đương nhiên cũng sẽ góp một chân, không riêng Lưu đạo, phó đạo diễn, thôi biên kịch, phàm là người trên tay không có gì làm, toàn bộ đều ngồi ở một bên mái che nắng trong trại ngựa vây xem náo nhiệt.

Thậm chí còn người nhàn rỗi bắt đầu đánh cược ai sẽ thắng.

Có đánh cược Nguyễn Môn thắng, cũng có chận Vương Huy thắng, tỉ lệ một nửa một nửa đi.

Chỉ là một ít cá cược nhỏ, cho nên tất cả mọi người đều đặt một trăm đồng.

Trong chốc lát, nơi đó đã đặt tổng gần hai ngàn đồng.

"Tôi cá là Nguyễn Môn tiền bối thắng."

Một thanh âm ở phía sau bọn họ vang lên, mọi người nhìn về sau, thấy Lâu Tử Trần đang đứng sau lưng bọn họ.

Từ người Trần Tuấn Kiệt cầm ra một trăm đồng lại đây, hướng trên bàn để xuống.

"Tôi cũng cược Nguyễn Môn thắng." Phương Huỳnh Huỳnh cùng đặt theo một trăm đồng.

Trần Tuấn Kiệt theo sát cũng đặt một trăm đồng.

Tất cả mọi người chia ra đứng hai bên, ngồi chờ Nguyễn Môn dẫn ngựa ra.

Vương Huy chọn ngựa xong thay quần áo hết mười phút, thấy Nguyễn Môn nửa ngày trời còn chưa ra tới , không khỏi sốt ruột, đang muốn để trợ lý đi vào thúc giục một chút, liền thấy Nguyễn Môn đi ra.

Trên người đồng dạng cũng thay trang phục cưỡi ngựa, áo sơ mi trắng cùng áo khoác đen bên ngoài, thân dưới mặc quần và đôi ủng đen, đỉnh đầu đội một chiếc mũ.

Mang bao tay vào, một tay dắt ngựa, cả người tắm dưới ánh mặt trời, anh tuấn suất khí.

Nếu như bỏ qua con ngựa nho nhỏ thấp bé bên cạnh, quả thật có loại vương tử cảm giác.

Thời điểm vừa nhìn thấy ngựa Nguyễn Môn chọn, Vương Huy nhất thời không nhịn được, tại chỗ bật cười, "Nguyễn Môn, cậu không có lầm chứ? Ngựa tốt trong trại nhiều như vậy, cậu đều không chọn trúng sao? Cư nhiên lại chọn một con ngựa thấp bé lại đây?"

Nếu không phải hình tượng bị hạn chế, Vương Huy đều muốn phình bụng cười to.

Nguyễn Môn ở bên trong chọn nửa ngày, lại chọn một con điền mã ra, còn là một con ngựa chân ngắn.

Loại điền mã này giống nhau chiều cao chỉ từ 80 đến 120 centimet, ưu điểm là chịu đựng tốt, tính khí dịu ngoan, khuyết điểm là chân quá ngắn chạy không nhanh.

Trước đây loại ngựa này chuyên dụng để chở hàng, hiện tại dùng để cho tiểu hài tử hoặc là người mới học kỵ.

Hắn chọn là một con ngựa thuần chủng Anh quốc, là chủng loại được công nhận tốc độ nhanh nhất, Nguyễn Môn liền muốn lấy loại ngựa nho nhỏ thấp bé này cùng ngựa thuần chủng của hắn thi đấu, quả thực chính là nói chuyện viển vông.

Không riêng gì Vương Huy, ngay cả bọn Lưu bình đứng một bên xem trò vui cũng cảm thấy ánh mắt chọn ngựa này của Nguyễn Môn thật không đúng lắm!

Có phải là nên chọn một con suất hơ một tí hay không .

Nguyễn Môn: "Ngắn nhỏ tháo vát, ngựa thấp bé cũng rất tốt."

Vương Huy không chút khách khí châm biếm : "Cậu còn thật dự định lấy ngựa thấp còi này tới thắng tôi? Đừng nói tôi bắt nạt cậu, cậu vẫn là đi vào chọn lại con khác đi, cậu chọn như vậy cho dù tôi thắng cũng không có gì hay."

Nguyễn Môn nhàn nhạt nói: "Thi đấu còn chưa bắt đầu, thắng thua chưa xác định, lời nói này không phải quá sớm sao."

Vương Huy mị con ngươi, "Được, nếu cậu đã nhất định phải lấy con ngựa thấp còi này tới thi đấu, xem dáng dấp còn rất tự tin, Không bằng chúng ta lại cược thêm một chút thế nào?"

Nguyễn Môn hỏi: "Cậu muốn thêm cái gì?"

Vương Huy nói: "Tôi ba ngày sau có một bộ điện ảnh mới công chiếu, người thua bao mười tràng điện ảnh. Đương nhiên tôi cũng biết bộ điện ảnh của cậu hai tháng trước đã hạ chiếu, cậu có thể tùy ý chọn một bộ điện ảnh khác , hoặc tôi cũng có thể chờ điện ảnh mới của cậu công chiếu."

Nguyễn Môn ánh mắt thâm thúy, thần sắc hờ hững: "Chờ điện ảnh mới của tôi công chiếu quá chậm, không bằng trực tiếp lấy của Tử Trần là được , tôi biết cậu ấy ba ngày sau cũng có một bộ điện ảnh sẽ công chiếu. Mười tràng quá ít, muốn làm thì phải làm cho lớn, thôi thì thêm vào một trăm tràng đi."

Người đứng ở mái che nắng bên trong đều hít vào một hơi, Nguyễn Môn thật đủ bá khí, vừa mở miệng chính là một trăm tràng,

Một trăm tràng ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn, hơn nữa lúc trước đã cược 3 ngày Phúc Ký tiện lợi, trận này tiền đặt cược tính xuống, muốn gần một triệu.

Thật là giàu a!

Đối với Vương Huy tới nói chừng trăm vạn tiền tuy nhiều, nhưng muốn kiếm về vẫn là dễ như trở bàn tay, dùng hắn nhân khí lưu lượng hiện tại , tùy tiện quay một bộ phim đã hơn mười triệu giá khởi điểm.

Bất quá đối với Nguyễn Môn cũng coi như là con số không nhỏ đi.

Quan trọng nhất là, này rõ ràng nhìn liền biết trận này sẽ thua, ngựa thấp bé cùng ngựa thuần chủng, căn bản là không có khả năng so sánh.

Vương Huy có chút đắc ý: "Tốt, vậy ai đến chung điểm trước sẽ thắng, người thua bao đoàn phim ba ngày Phúc Ký tiện lợi, cộng thêm một trăm tràng điện ảnh."

Nguyễn Môn cũng không sợ thua, chẳng lẽ chính mình còn để ý chút tiền lẻ này sao?

Trần Tuấn Kiệt nhìn về phía sắc mặt Lâu Tử Trần, bộ dáng không có bất kỳ lo lắng gì, ngược lại còn có một tia giấu không được hưng phấn, hơn nữa hắn cũng không tin Nguyễn Môn đã biết trận đấu này sẽ thua còn cược tròng vào , bên trong nhất định có chuyện hắn không biết.

Nguyễn Môn khóe miệng hơi cong, chân đạp bàn đạp, nhảy lên trên lưng ngựa.

Ngựa này thật sự quá lùn, tổng chiều cao mới khoảng một mét, Nguyễn Môn đem chân đặt trên bàn đạp, một đôi chân dài còn phải gấp khúc đến lợi hại, càng lao lực mất công tốn sức, liền dứt khoát thả hai chân xuống, lần này chân của hắn trực tiếp chạm xuống đất.

Chọc đến Vương Huy một trận ha ha ha cười nhạo.

Hắn theo sát nhảy lên, ngồi trên lưng ngựa anh tuấn tiêu sái vô cùng.

Cùng Nguyễn Môn thấp một đoạn kia chênh lệch rõ ràng.

Bọn họ chọn lựa đường chạy trung đẳng của trại ngựa, một vòng là 800 mét, quy tắc thi đấu là chạy một vòng, ai tới trước người đó thắng.

Trọng tài vừa vung kỳ xuống, hai con ngựa đồng thời xuất phát.

Vương Huy cưỡi con ngựa Bạch Long mã cinh đẹp tuyệt trần nhanh chóng chạy, bày ra tốc độ ngựa thuần chủng Anh Quốc nên có.

Lại nhìn Nguyễn Môn...

Mọi người ngồi bên trong mái che nắng đều không nỡ nhìn thẳng.

Chỉ thấy Nguyễn Môn ngồi trên một con ngựa thấp đến chân chạm tất , chậm rãi, chậm rãi như lão nhân đang cưỡi lừa.

Tốc độ kia so với đi bộ nhanh còn muốn kém hơn.

Nơi này chỗ nào là đang đua ngựa, rõ ràng là đang đi dạo chùa hương.

Mấy người đánh cược Nguyễn Môn sẽ thắng đều dồn dập hối hận, sớm biết vậy nên cược Vương Huy thắng.

Hà tỷ hai tay khoanh ngực, nhíu mày nhìn sang Phương Huỳnh Huỳnh nói: "Thắng bại đã định."

Phương Huỳnh Huỳnh tuy rằng cũng không hiểu Nguyễn Môn sao lại muốn chọn con ngựa này, bất quá đều là người một nhà, ở trước mặt người ngoài vẫn sẽ bao che khuyết điểm, "Xác định cái gì xác định? Vẫn còn chưa tới chung điểm, hết thảy đều chưa thể xác định."

(30 chưa phải là tết, muốn xem phim hay phải chờ hồi kết =))))))

Hà tỷ cười nói: "Nhìn như vậy còn nói không biết, kết cục đã quá rõ ràng."

Tuy nói thắng một con ngựa thấp bé cũng không có gì gì đáng để kiêu ngạo, bất quá là do Nguyễn Môn muốn tự cho mình thanh cao, Vương Huy đã cho cậu ta cơ hội trở về chọn lại một lần, là cậu ta không chịu chọn, có thua cũng không trách người khác được.

Vương Huy cưỡi đến một nửa, còn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nguyễn Môn, phát hiện hắn mới cách vạch xuất phát chưa được bao nhiêu bước , trong lòng không khỏi xem thường.

Lấy ngựa chân ngắn đi so với ngựa thuần chủng,đầu óc Nguyễn Môn cũng hẳn là có vấn đề.

Lâu Tử Trần không lên tiếng, tâm tư y tất cả đều đặt trên đường chạy, mắt thấy sắp đến chung điểm, y đột nhiên tiến hai bước, ngón tay trỏ cùng ngón tay cái nắm vào nhau đặt lên miệng, huýt một cái.

Sau đó hướng về phía 'Hồng Hoa' hai tay khoanh lên giương trên đỉnh đầu.

Mọi người còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy nguyên bản 'Hồng Hoa' đang lao nhanh đột nhiên chậm lại, cách điểm kết thúc chỉ còn dư lại năm mét dừng lại.

Mọi người: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net