Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Á tinh giải trí là công ty giải trí mấy năm gần đây đột nhiên quật khởi.

Chỗ dựa sau lưng là tập đoàn Tư Thụy.

Có tiền có thế có nhân mạch, cho nên rất nhanh liền tăng đến top 3 công ty giải trí hàng đầu.

Phương Huỳnh Huỳnh là người đại diện của Nguyễn Môn, đương nhiên cũng sẽ theo chân đi cùng .

Cùng hai người bọn họ gặp mặt chính là Hứa tổng của á tinh giải trí , đã hơn năm mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất chấn hưng, trên đầu cũng không có mấy sợi tóc bạc , ánh mắt mang theo một chút khôn khéo của người kinh doanh.

"Các cậu tới rồi, đừng khách khí , chúng ta ngồi trên ghế salông đàm luận đi." Hứa tổng thấy bọn họ phi thường khách khí, chào hỏi xong liền hướng ghế salông ngồi.

Sau đó lại đánh một cú điện thoại nội tuyến, gọi thư ký bưng 3 ly cà phê vào.

"Đến, nếm thử, tay nghề pha cà phê của bí thư này là nhất lưu đó." Hứa tổng ngồi ở ghế sa lon đen bằng da thật, mặt hiển lộ nụ cười.

Nguyễn Môn bưng cốc cà phê trắng lên , nếm thử một miếng, là Americano, rất đắng.

Đem so sánh mà nói, hắn vẫn tương đối thích caramel macchiato hơn, trong đắng mang ngọt.

"Cảm ơn Hứa tổng, cà phê tôi đã uống, thiết nghĩ chúng ta cũng nên tiến vào đề tài chính đi, ông hẳn phải biết tôi tìm tới đây là để làm gì ?" Nguyễn Môn nói chuyện khách khí lễ độ, khiến người không vạch ra được bất cứ sai lầm nào .

"Cậu đứa nhỏ này thật thẳng thắn ." Vốn còn muốn khách khí hai cái, kết quả đối phương đã đi thẳng vào vấn đề, Hứa tổng cười nói: "Cậu là muốn hỏi bản sự kịch bản ( Song song không gian )  này đi."

"Đúng, không biết Hứa tổng có nguyện ý hay không nói cho tôi một lời nói thật."

"Chúng ta làm đầu tư tuyển diễn viên đương nhiên là đã tổng hợp cân nhắc qua, cậu kỹ năng diễn xuất tốt , nhân khí cao, hơn nữa hình tượng nhân vật rất phù hợp ." Hứa tổng khách khí nói.

"Là đã từng nhân khí cao, cũng đã là chuyện của bảy, tám năm trước . Kỹ năng diễn xuất tôi cảm thấy không có trở ngại. Thế nhưng bộ phim này đạo diễn là Lý Quốc Khôn lão sư, cứ dựa vào thanh danh này mà nói , muốn dạng diễn viên có kỹ năng diễn xuất gì mà không được ?" Nguyễn Môn đồng dạng cười híp mắt nói: "Về phần hình tượng cũng có thể chế tạo."

"Cậu người này cũng thật dám nói thẳng." Hứa tổng bưng cốc cà phê lên, nhấp một hớp, trong lòng suy nghĩ phải trả lời làm sao mới có thể qua loa lấy lệ Nguyễn Môn, lại không bộc lộ ra mục đích lão bản .

"Ông có phải là coi trọng tôi không ?" Nguyễn Môn đột nhiên hỏi.

"Khụ khục..." Hứa tổng bị lời nói Nguyễn Môn hù đến ho sặc sụa, thiếu chút nữa phun ngụm cà phê ra ngoài, sau đó giương mắt nhìn Nguyễn Môn nói: "Cậu cái tiểu oa nhi này đang nói bậy bạ gì vậy? Tôi ông lão này làm ba cậu đều thừa sức, đầu cậu chưa bên trong là dưa gì vậy."

Hứa tổng bị tức đến thiếu chút nữa muốn quơ quyển tạp chí bên cạnh đến đánh người, nhìn bộ dáng Nguyễn Môn cười nhạt , Hứa tổng ông lão này có loại cảm giác mình bị đùa giỡn.

Nội tâm lệ rơi đầy mặt, hiện tại tuổi trẻ thật là không biết nhã nhặn.

Lời này không chỉ hù đến Hứa tổng, ngay cả Phương Huỳnh Huỳnh ngồi một bên cũng bị hù đến, này không giống lời kịch bọn họ đã thương lượng sẵn nha.

"Xem ra là tôi tự mình đa tình rồi." Nguyễn Môn bình tĩnh cầm ly cà phê uống một hớp, nhìn sắc mặt Hứa tổng kia thở phì phò, lần thứ hai bất động thanh sắc hỏi: "Cái kịch bản này là song nam chủ, vậy một vai chính khác đã định xuống chưa ?"

"Về nam chủ khác sao, ngược lại đã có lên danh sách sẵn vài người , bất quá tạm thời vẫn chưa thể quyết định được." Hứa tổng nhẫn nhịn đem tạp chí kích động vỗ vào mặt Nguyễn Môn , tiếp tục đem đẩy mạnh sự tình phải xử lý.

"Có thể nói ra không? Tôi cũng có thể hỗ trợ tham khảo một chút."

Hứa tổng cũng thật sự có lệ đề ra mấy cái tên, Nguyễn Môn nghiêm túc lắng nghe, sau đó nghiêm túc đưa ra ý kiến.

"Vậy chiếu theo ý cậu này, có vẻ đều không có ai phù hợp, xem ra tôi còn phải tìm lại từ đầu một lần rồi ." Hứa tổng chống cằm nói.

"Đã sắp khai máy, xem ra Hứa tổng phải cố gắng nỗ lực nhiều rồi." Nguyễn Môn giơ cổ tay nhìn một chút thời gian biểu, nói: "Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, cũng nên về rồi."

Hứa tổng hỏi: "Vậy quyết định của cậu thì sao?"

Nguyễn Môn: "Kịch bản tốt như vậy ,Đoàn đội cùng đạo diễn lại không chê vào đâu được , tôi nếu là không tiếp chẳng phải là đứa ngốc."

Hứa tổng: "Vậy chúng ta hôm nay đem hợp đồng ký đi."

Nguyễn Môn cười nói: "Tôi hôm nay không mang chứng minh thư , không bằng để Lâu Tử Trần buổi tối mang theo hợp đồng tới nhà của tôi đi, tôi thời điểm đó ký là được ."

Hứa tổng: "..."

Phương Huỳnh Huỳnh vừa đi ra khỏi Á tinh đại lâu, liền gấp hỏi: "Nguyễn Môn, câu nói sau cùng kia của cậu là có ý gì ? Chúng ta không phải muốn tới làm rõ ý đồ bọn họ tại sao phải chọn cậu diễn sao? Tại sao lại kéo Lâu Tử Trần vào vậy."

Nguyễn Môn khóe miệng hơi cong : "Kịch bản đoàn đội tốt như vậy, nhưng cố tình á tinh lại đến tìm tôi đến diễn. Vừa nãy thời điểm chúng ta tiến vào văn phòng, chị có phát hiện không, Hứa tổng đối với chúng ta rất khách khí. Ông ta là lão tổng một công ty lớn, nghệ sĩ đang nổi tiếng dưới tay cũng là hằng hà sa số, tất yếu phải đối một diễn liên quá thời như emkhách khí vậy sao? Đó chỉ có thể nói hắn nhất định phải khách khí với chúng ta."

"Em sau đó cố ý hỏi câu kia, có phải là coi trọng tôi không ? Đây thật ra là một câu không lễ phép , nhưng là em xem hắn sinh khí vẫn phải nhẫn nhịn, sau còn hỏi chúng ta ký kết sự tình. Chị không cảm thấy kỳ quái sao?"

Phương Huỳnh Huỳnh gật đầu: "Đúng vậy , là rất kỳ quái, nhưng này cùng Lâu Tử Trần có quan hệ gì ?"

"Huỳnh Huỳnh tỷ, chị có phải là gần đây cọ Lâu Tử Trần ăn, cùng y hỗn đến choáng váng rồi không. Chị quên mất y ngoại trừ diễn viên còn có một tầng thân phận khác ?" Nguyễn Môn cười nói.

"Thân phận gì?" Phương Huỳnh Huỳnh vừa niệm xong, mới đột nhiên nhớ tới, cả kinh kêu lên: "Tôi quên mất y vẫn là một cái phú nhị đại."

Này không trách cô quên được , thực ra là Lâu Tử Trần ngoại trừ có khí chất phú quý công tử ở ngoài, toàn thân đều không có một chút phú nhị đại tật xấu, còn thường xuyên xuống bếp làm đồ vặt cho bọn họ ăn.

Làm cô suýt quên mất.

"Oa, cho nên Tử Trần này là muốn cùng cậu đồng thời đóng phim sao ? Nói thẳng không phải tốt sao? Sao còn nhiễu một đống trò như thế nha." Phương Huỳnh Huỳnh không quá lý giải, sau đó lại nghĩ đến Nguyễn Môn trước giờ đều không tiếp chủ diễn , nếu là thẳng nói phỏng chừng sẽ bị cự tuyệt, sau đó nghi ngờ nói: " ĐầuTử Trần thẳng thắn, có thể nghĩ ra kế phức tạp như vậy ? Hẳn là Trần Tuấn Kiệt ở phía sau ra chủ ý đi."

"Em cũng không biết, nói chung phía sau hắn khẳng định có cao nhân chỉ điểm." Nguyễn Môn cười híp mắt nói.

Hiện tại cơ bản có thể xác định, vị ngôi sao điện ảnh khác chính là Lâu Tử Trần.

Thành thật mà nói, Nguyễn Môn thật có điểm mong chờ ngày tháng cùng Lâu Tử Trần đồng thời đóng phim .

Lúc này Nguyễn Môn chỉ đoán được kịch bản là Lâu Tử Trần an bài, muốn cùng cậu đồng thời diễn, cho là y lợi dụng thân phận phú nhị đại, đầu tư bộ kịch này hoặc là y từ giữa móc nối quan hệ, hoàn toàn không nghĩ tới toàn bộ Á tinh này đều có thể nói là của Lâu Tử Trần.

Một cánh cửa bên trong phòng làm việc Hứa tổng mở ra, bên kia là một phòng nghỉ ngơi.

Từ trong đi ra ba nam nhân.

Một người dáng dấp cũng không tệ lắm, nhưng là cùng hai người khác so ra hơi kém một chút, chiều cao cũng kém không ít.

Người đứng ở chính giữa kia đường viền rõ ràng, lạnh lẽo như sương, toàn thân đều tản ra khí tức người sống chớ gần .

Người Cuối cùng bên phải làn da trắng nõn, dáng dấp như bước ra từ thế giới giả tưởng trong truyện tranh , một đầu tóc nâu cùng con ngươi hút hồn người.

Nếu là Nguyễn Môn vẫn còn ở nơi này sẽ lập tức nhận ra, ba người này bên trong đã có hai người là Trần Tuấn Kiệt và Lâu Tử Trần .

Trần Tuấn Kiệt: "Nguyễn Môn đoán được."

Lâu Tử Trần đầy mặt sốt sắng, "Anh, làm sao bây giờ? Tiền bối biết em đang tính kế anh ấy rồi sẽ không tức giận đi, anh ấy nhất định sẽ sinh khí đi?"

Vừa nghĩ tới Nguyễn Môn tiền bối sẽ tức giận, Lâu Tử Trần nhất thời có một loại cảm giác của ngày tận thế.

Cố Trạch Khải an ủi nói: "Cậu ta sẽ không giận em đâu , bằng không cũng sẽ không cho em lấy hợp đồng đến nhà cậu ấy ."

Trần Tuấn Kiệt cũng nói: "Đúng vậy, hơn nữa việc này là anh cậu thiết kế, cậu nhiều nhất cũng chỉ tính là tri tình không báo." (biết mà không báo)

Lâu Tử Trần đầu gục xuống, luôn cảm thấy 'Tri tình không báo' cũng là tội nặng.

Cố Trạch Khải nhìn đệ đệ bảo bối của mình như vậy, rất là bất đắc dĩ.

Xem đệ đệ bộ dáng kinh sợ, vừa nhìn chính là nhịp điệu sau này khẳng định bị ăn đến gắt gao, nộp lên thẻ lương.

"Đừng tâm tình không tốt, nếu không... anh cho em tiền tiêu?" Trên thế giới này duy nhất có thể để anh hống, cũng chỉ có mình đệ đệ , dù cho như vậy, Cố Trạch Khải cũng không biết làm sao hống người.

"Không muốn." Lâu Tử Trần rũ đầu đáp lại, hiện tại y tự mình có thể kiếm tiền, sẽ không dùng tới tiền trong nhà.

"Trạch Khải ca, nếu không cho tôi tiền tiêu đi ? Tôi khá thích cái này." Trần Tuấn Kiệt đứng quẹo qua quẹo lại cười nói.

Cố Trạch Khải đưa một ánh mắt tới, Trần Tuấn Kiệt đành ngậm miệng .

Quay đầu tiếp tục dụ dỗ đệ đệ mình, "Tử Trần, nếu không em mua cho cậu ta bó hoa đi? Sinh khí dùng cái này hống có lẽ không sai."

Tổng giám đốc Cố không có kinh nghiệm yêu đương, chỉ gặp qua lúc trợ lý bạn gái sinh khí, phụ tá của anh sẽ dùng một bó hoa hống trở về.

Trần Tuấn Kiệt: "Cái này..." Cái này không quá thích hợp đi.

Hắn muốn nói loại này giống như chỉ dùng trên người tình nhân, hiện tại Nguyễn Môn và Lâu Tử Trần còn không phải là tình nhân đâu.

Chỉ thấy đôi mắt Lâu Tử Trần đột nhiên sáng lấp lánh nói: "Biện pháp này được đó, ca, anh thật thông minh ."

Trần Tuấn Kiệt: "..."

Cố Trạch Khải gương mặt góc cạnh rõ ràng chợt lóe lên biểu tình ngạo kiều , tốc độ nhanh không để người bắt lấy.

Trần Tuấn Kiệt nội tâm lắc đầu.

Ai, hai cái đều là người thông minh mà EQ bằng âm.

Thời điểm rơi vào ánh mắt trên người Cố Trạch Khải, nội tâm Trần Tuấn Kiệt có chút phiền muộn, tâm lý có chút hâm mộ Lâu Tử Trần.

Ít nhất có thể làm cho Trạch Khải ca quan tâm như vậy , cũng chỉ có một Lâu Tử Trần này.

Quan tâm như vậy kỳ thực hắn cũng rất muốn có.

Hứa tổng đứng ở một bên ghế sô pha cảm thấy không khí này hình như có chút quái dị lúng túng .

Đường đường một đại tổng tài của tập đoàn xuyên quốc gia lại giúp đệ đệ mình truy người.

Cố tình người được truy còn là một nam nhân.

Là bóng hồng không dễ chơi sao? Hay vẫn là người mẫu trẻ không đẹp?

Sao chọn ai không chọn liền nhìn trúng một nam nghệ sĩ đã quá thời đây.

Bất kể thế nào, Hứa tổng vẫn là biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, không quản em trai Cố tổng thích ai, ông chỉ cần toàn lực chống đỡ phối hợp là được .

Ai bảo cái Á tinh giải trí này đều là Cố tổng vì em trai mà sáng lập đây.

Trong lúc đang suy nghĩ , điện thoại trong gian phòng vang lên, Hứa tổng hướng về phía Cố Trạch Khải báo một tiếng, sau đó chuyển nội tuyến ấn phát loa.

"Hứa tổng, Vương Huy cùng người đại diện Hà Dao đang ở lầu một trước đài muốn gặp ngài."

Hứa tổng nhìn Cố Trạch Khải liếc mắt một cái, thấy anh ta gật đầu, mới đối thư ký nói: "Để hắn lên đây đi."

Lâu Tử Trần nghi hoặc: "Ca, Vương Huy này tới công ty làm gì?"

Hắn đối Vương Huy hình ảnh không quá tốt, người bắt nạt tiền bối cũng không phải người tốt lành gì.

Cố Trạch Khải ánh mắt nhìn về phía Hứa tổng, để ông ta trả lời. Anh phải chưởng quản nhiều công ty như vậy, sao có khả năng sẽ biết đến thay đổi nhân sự nho nhỏ dưới đáy công ty con đây.

Hứa tổng: "Vương Huy cùng cựu lão bản sắp hết kỳ hợp đồng , công ty có ý định muốn đem hắn đào qua."

Lâu Tử Trần lông mày tuấn dật cau lại: "Đào anh ta làm gì, anh ta không phải người tốt."

Hứa tổng sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Cố Trạch Khải ra hiệu.

Cố Trạch Khải ánh mắt chim ưng nhìn hoắc sang, " Đã Hiểu chưa?"

Hứa tổng lập tức phản ứng lại: "Rõ ràng, tôi cái gì đều hiểu được."

"Em không muốn thấy anh ta, em vào bên trong ngốc đây." Lâu Tử Trần méo miệng, không vui nhìn thấy người kia.

"Đừng nóng giận, Tử Trần, một hồi liền để cậu ta đi. em nếu là nhìn thấy cậu ta khó chịu, anh phong sát cậu ta." Cố Trạch Khải đại tổng tài không sợ trời không sợ đất, sợ nhất em trai sinh khí.

"Không muốn, như vậy không phải là em cố tình gây sự sao, em chỉ là không muốn cùng anh ta ở chung một công ty thôi ." Lâu Tử Trần mở cửa ra đi vào phòng nghỉ ngơi, Cố Trạch Khải theo ở phía sau hỏi: "Có đói bụng hay không? Có muốn uống nước trái cây không ?"

Hứa tổng nhìn đến dáng dấp Cố Trạch Khải , quả thực vọt đến một đôi titan hợp kim mắt chó.

Cố tổng, người ngài bố trí đâu? Cao lãnh không vương bụi trần đâu? Sao mỗi lần gặp gỡ Lâu Tử Trần liền biến thành sủng đệ cuồng ma thế này ?

Lúc này Vương Huy cùng Hà Dao đã chạy tới cửa phòng làm việc.

Vương Huy một mặt đều là quyết tâm muốn lấy cho bằng được, nếu đối phương muốn đào chính mình, vậy thì thế nào cũng phải lấy ra một ít thành ý .

Nam chủ điện ảnh ( Song song không gian ) này hắn đã định rồi.

Vương Huy nghĩ đến rất rõ ràng, đây là một cái điện ảnh song nam chủ , chính mình muốn một cái, Á tinh vẫn có thể đem một cái khác  cho nghệ sĩ muốn bồi dưỡng khác.

Chắc chắn Á tinh giải trí sẽ không từ chối điều kiện như vậy.

------------------------------------------

Do mình vừa edit vừa đọc nên ban đầu cứ tưởng Tuấn Kiệt và Trạch Khải ngang tuổi, ai dè lại nhỏ hơn >.<, mà mình lại lười mò chương cũ để sửa nên là mong quý dị thông cảm cho. Sau này edit hoàn mình sẽ beta lại một lần luôn. Cảm ơn mấy bạn đã ủng hộ và đồng hành cùng mình trong cái quá trình còn non tơ này. Love all <(๑・ω-)~♥"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net