Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có Lâu Tử Trần ra tay, rất nhanh ba món một canh đã hoàn thành.

Hai người cơm nước xong, Nguyễn Môn ký xuống hợp đồng Lâu Tử Trần mang đến. Đây coi như là hắn chính thức tiếp nhận nhân vật Phương Thịnh trong ( Song song không gian).

Hắn gọi điện thoại báo cho Phương Huỳnh Huỳnh, đem việc này nói cho cô biết.

Đưa Lâu Tử Trần đến cửa, phát hiện xe Trần Tuấn Kiệt đã rời đi.

Sau lại gọi điện thoại cho Trần Tuấn Kiệt mới biết hắn sớm đã đi, còn cố ý đem điện thoại chuyển giao nhờ Nguyễn Môn cho Tử Trần thu lưu một buổi tối.

Một người khí chất đại minh tinh như vậy ban đêm ở trên đường đi lại thật không tốt.

Nguyễn Môn còn có thể nói gì, đương nhiên là đồng ý, vốn cũng không quá yên tâm Lâu Tử Trần buổi tối tự mình đón xe về khách sạn. Một cái thịnh thế mỹ nhan đi ở trên phố lớn thế kia không khác gì vũ khí hạt nhân.

Điện thoại cắt đứt không bao lâu, liền nhận được tin nhắn Trần Tuấn Kiệt gửi đến : Thế nào? Ca quá thông minh đi, tôi đi trước cậu liền có thể ở lại nhà Nguyễn Môn qua đêm.

Trần Tuấn Kiệt: Cậu nhất định đem thời cơ nắm chắc vào , đừng lại kéo, giữa hai người cũng nên có chút tiến triển.

Trần Tuấn Kiệt: Châm dầu nha! Tranh thủ một lần hành động đem Nguyễn Môn tóm lấy.

Đối phương phát một mạch 3 cái tin nhắn, Lâu Tử Trần liếc mắt nhìn không dám phản hồi, Nguyễn Môn đang cùng y đứng trong cùng một thang máy, y sợ mình không cẩn thận bị nhìn thấy.

Ra khỏi thang máy liền trực tiếp đến chung cư Nguyễn Môn.

May là lần trước đã thu thập xong phòng khách, Lâu Tử Trần có thể trực tiếp vào ở. Đây coi như là lần thứ hai hắn thu lưu Lâu Tử Trần, rất nhiều chuyện không cần lại phải giới thiệu.

Buổi tối nhàn rỗi hai người ngồi trên ghế sa lon bắt đầu chơi 'Thực vật đại chiến cương thi'.

Nguyễn Môn chơi trò chơi này có gần một năm, hắn rất ít khi nạp tiền, đều dựa vào từ từ tích lũy. Đến bây giờ cũng góp được hơn 100 loại thực vật, phần lớn thực vật đã là cấp 4, còn có phần nhỏ là cấp 5. Trang bị như vậy cũng đã coi như không tồi.

"Tiền bối, cương thi mặt sau càng ngày càng khó đánh, còn biết khoan đất bơi lội, tôi thăng cấp cũng càng ngày càng chậm, chơi đến bây giờ mới vượt được một nửa tinh hệ, còn hơn một nữa vẫn chưa thể thăng lên cấp 6 , có kỹ xảo vượt ải gì hay không?" Lâu Tử Trần lấy điện thoại di động nghiêng đầu hỏi.

Nguyễn Môn: "..." cậu đi, tôi không muốn cùng cậu tán gẫu.

Y chơi trò chơi này mới hai tháng đi, thực vật đã toàn bộ đều từ bậc 5 trở lên, còn có một nửa là cấp sáu.

Kẻ khắc người chơi chính là hào.

Hai người chơi games một lúc, xem xem thời gian cũng không sai biệt lắm, từng người nối đuôi nhau vào phòng tắm.

Sau khi trở lại phòng, Lâu Tử Trần thành thục cầm điện thoại di động lên, đọc tiểu thuyết.

Y xem đương nhiên là đồng nhân tiểu thuyết của mình và Nguyễn Môn tiền bối , tiểu thuyết này viết đã hơn hai tháng, vẫn chưa kết thúc.

Đại khái đối phương là một nhà văn nghiệp dư, tình tiết nắm bắt đều không quá tốt, câu từ cũng không ưu mỹ, thời gian đổi mới cũng ổn định, có lúc hai ba ngày một chương , có lúc năm, sáu ngày mới được một chương.

Lâu Tử Trần như thường gặm đến vui vẻ, chỉ cần mặt trên mang tên mình và Nguyễn Môn tiền bối, y liền vui vẻ, mấu chốt đây còn là một quyển tiểu điềm văn.

Ngày hôm nay vận khí không tệ, sau khi online liền nhìn thấy đối phương vừa đổi mới năm ngàn chữ, cũng tính là một cái chương mập mạp.

Kết quả càng xem mặt y lại càng hồng, thậm chí ngay cả thân thể đều nóng lên. Nội dung hôm nay viết đến là lần đầu tiên của y và Nguyễn Môn. Còn viết rất cẩn thận chi tiết, đọc đến Lâu Tử Trần miệng khô lưỡi khô, dòng điện toàn thân đều tập trung vào một chỗ. Lâu Tử Trần vỗ vỗ mặt mình, muốn tỉnh táo lại, cố tình chính là bình tĩnh không được. Thậm chí trong đầu y đã không ngừng não bổ ra hình ảnh của đoạn nội dung kia.

Nhắm mắt lại muốn ngủ, hình ảnh lại càng ngày càng rõ ràng.

Làm sao bây giờ? Còn tiếp tục như vậy, Y có thể sẽ bị nóng chết mất.

Lâu Tử Trần dùng hai tay quạt quạt chính mình, rời giường đi rót nước uống, miệng khô đến độ sắp nói không ra lời.

Đi tới nhà bếp, rót ba ly nước đun sôi để nguội uống mới cảm giác đầu óc thanh tỉnh một chút.

Không ngờ thời điểm trở về phòng đi ngang qua gian phòng Nguyễn Môn cặp chân kia lại đi không nổi.

Gian phòng này là phòng ngủ của tiền bối. Tiền bối chính là ngủ trong căn phòng này.

Nội dung đồng nhân lẩn quẩn trong đầu vất vả lắm mới đè xuống giờ lại nhô ra.

'Lâu Tử Trần đem Nguyễn Môn bức đến góc tường, một tay chống ở bên tường, một tay khác khinh nắm cằm Nguyễn Môn, hôn lên. Hai người vừa bắt đầu vẫn là nước ấm luộc thanh oa, đến mặt sau càng lúc càng gấp, lôi kéo quần áo...'

Xong xong, Lâu Tử Trần phát hiện mình cư nhiên có thể đem nội dung tiểu thuyết một chữ không bỏ sót, lúc thường luyện lời kịch đều không lợi hại được như vậy.

Nhìn thấy đèn trong phòng tiền bối tối tăm, tiền bối chắc là ngủ rồi đi? Tay không thể khống chế nắm lên cửa , nhẹ nhàng bắt đầu xoay tròn. Mở. tiền bối không có khóa trái cửa phòng.......

Nguyễn Môn nằm ở trên giường vốn là muốn ngủ, kết quả trái lại có chút ngủ không được, cũng không biết là do hôm nay nhận được một nhân vật quá tốt hay vẫn là bị bộ dáng Lâu Tử Trần mang mũ thỏ manh đến.

Ngủ không được, liền thẳng thắn mở đèn bàn, lấy kịch bản trong ngăn kéo ra nhìn lại một chút. Nhân vật này không phải dễ diễn, hắn vẫn cần phải đọc thêm không ít lần mới có thể nắm chắc nội tâm nhân vật, quen thuộc kịch bản.

Bất tri bất giác lại xem kịch bản hơn hai giờ liền, mãi đến khi đôi mắt có chút chua xót, Nguyễn Môn mới nặn nặn khóe mắt, đem kịch bản một lần nữa để tốt, đóng lại đèn bàn chuẩn bị ngủ.

Chưa chờ hắn ngủ hoàn toàn, âm thanh mở cửa bên ngoài phòng liền truyền đến.

Nguyễn Môn trong lòng cả kinh, đây là có người ăn trộm sao ?

Căn cứ theo tiếng bước chân, Nguyễn Môn kết luận đối phương mặc là dép lê, cái vị 'Tặc' là ai cũng đã quá rõ ràng.

Nguyễn Môn không biết Lâu Tử Trần ban đêm ban hôm chạy đến phòng của hắn để làm gì, quyết định trước tiên yên lặng xem biến đổi, làm bộ tiếp tụ ngủ.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng Lâu Tử Trần đi tới trước giường hắn, thực sự là cặp mắt nóng bỏng kia biểu lộ quá trần trụi, cho dù là nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được.

Lâu Tử Trần ngồi xổm ở nơi đó rất lâu, Nguyễn Môn nhắm mắt lại cũng không biết y đang làm gì, ngay lúc hắn cảm thấy như vậy rất tẻ nhạt, đang muốn mở mắt ra trực tiếp chất vấn thì đột nhiên phát giác trên môi mềm nhũn. Hôn! Hôn lên. Môi của hắn bị hôn lên. Dù cho lúc thường Nguyễn Môn rất lý trí, lúc này cũng có chút bị chỉnh đến bối rối.

Đôi mắt mở ra, vừa vặn cùng Lâu Tử Trần bốn mắt nhìn nhau. Lâu Tử Trần lùi về sau, trong màn đêm, Nguyễn Môn không thấy rõ y ngũ quan biểu tình, chỉ có thể dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ người vừa nãy hôn hắn là Lâu Tử Trần không có sai. Nguyễn Môn nhẹ giọng mở miệng: "Tử Trần?"

Lâu Tử Trần lại như hoàn toàn không nghe thấy, đột nhiên quay người trở về, tư thê bước đi có chút cứng ngắc. Đi ra cũng không đóng cửa, trực tiếp về thẳng phòng mình, cửa phòng đóng lại. Nguyễn Môn: "..."

Tình huống này là thế nào? Sờ khóe môi của mình, phía trên cảm xúc mềm mại, ấm ấm , có nhiệt độ người nào đó vừa hôn môi.

Mà người nào đó sau khi trở lại căn phòng mình, hận không thể đập đầu chết vì ngại.

Y thật... thật, thật sự hôn tiền bối.

Mấu chốt là còn bị tiền bối vững vàng tóm được, đây có lẽ là tình cảnh lúng túng nhất trong lịch sử cuộc đời y.

Làm sao bây giờ? đầu óc mình là bị mỡ mông lợn úng rồi sao? Sao có thể vọng động như vậy mà hôn tiền bối.

Tuy nói ý nghĩ này y vốn đã ngày nhớ đêm mong, nhưng đã nhịn thời gian dài như vậy, nhịn thêm một chút nữa thì có làm sao. Sao có thể không có kế hoạch liền trực tiếp làm rồi. Tiền bối có thể muốn giết mình hay không ? nha nha nha, y vô cùng muốn khóc , y có thể cùng tiền bối giải thích vừa nãy chỉ là quỷ nhập người hay không.

Suy nghĩ một chút vẫn là lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Tuấn Kiệt nhờ hắn nghĩ kế.

Điện thoại vang một hồi lâu mới có người tiếp. Trần Tuấn Kiệt mang theo thanh âm mơ hồ từ bên kia điện thoại di động vang lên, "Uy, Lâu Tử Trần, ban đêm tìm tôi có chuyện gì."

Lâu Tử Trần còn loáng thoáng nghe đến tiếng ngáp từ bên kia. "Tuấn Kiệt ca, em vừa nãy hôn tiền bối."

"Há, cậu nói cậu hôn..." Trần Tuấn Kiệt vốn đang mơ mơ hồ hồ , lập tức bị câu nói này oanh tạc tỉnh, từ trên giường đạn nhảy dựng lên, "Cậu thổ lộ? Anh ta đồng ý với cậu rồi sao ? Phát triển nhanh quá vậy? Một buổi tối đã đến giai đoạn hôn môi ?"

Lâu Tử Trần âm thanh rầu rĩ, hai chân khoanh lại, một tay khác đẩy đầu ngón chân của mình, "Không phải, là, là.. Tôi thừa dịp tiền bối ngủ trộm hôn." hành vi rất xấu hổ.

Trần Tuấn Kiệt khà khà cười không ngừng : "Không nhìn ra nha, gan cậu phát phì à , tôi còn tưởng rằng cậu vẫn sẽ luôn kinh sợ như thế."

Lâu Tử Trần: "Sau đó tiền bối tỉnh rồi."

Trần Tuấn Kiệt thiếu chút nữa từ trên giường té xuống, đỡ bên giường miễn cưỡng tìm về giọng nói: "Cậu trộm hôn người ta, còn đem người ta gọi tỉnh? Vậy anh ta phản ứng thế nào? Mắng cậu, hay là đánh cậu?"

Trần Tuấn Kiệt không biết Nguyễn Môn có phải là gay không, ít nhất hắn từ tin tức biết được, Nguyễn Môn chưa từng nói qua chuyện luyến ái, lúc thường công tác cũng sẽ không cùng nữ giới tiếp xúc quá nhiều, bất quá nam giới cũng vậy.

Nếu như hắn thật sự là một thẳng nam, buổi tối ngủ lại bị người trộm hôn, là con người đều sẽ nổi giận đi.

"Em không biết, em không dám nhìn vào mắt tiền bối đã trực tiếp quay người trở về phòng, em cũng không dám chạy, em sợ tiền bối sẽ chán ghét em."

"Cho nên cậu bây giờ còn đang trong nhà Nguyễn Môn?"

"Ừm. Tuấn Kiệt ca, cứu em nha, hiện tại em nên làm gì?" Trần Tuấn Kiệt cũng gặp phải nan đề, loại tình huốnh trộm hôn còn bị bắt được này phải giải quyết thế nào, hắn cũng chưa bao giờ gặp. Đối phương nếu là một cô gái còn tốt, cố tình lại là một cái đực rựa.

"Nếu không cậu cứ giả dạng như mình có chứng mộng du đi?" Trần Tuấn Kiệt suy nghĩ một chủ ý không mấy tốt.

"Mộng du? Cái này tiền bối sao có khả năng sẽ tin tưởng đây."

"Sáng sớm mai cậu cứ coi như không có chuyện gì, nếu như Nguyễn Môn hỏi tới thì cậu làm bộ hoàn toàn không biết, nói mình bị mộng du, đừng để ý tới anh ta có tin hay không, cậu trước cứ thử một lần đi."

"Em đã đáp ứng tiền bối không lừa gạt anh ấy."

"Vậy nếu không cậu liền nhân cơ hội bày tỏ đi? Đều đã nhiều năm như vậy, dũng khí vẫn chưa tích lũy đủ à?"

"Không dám."

"... Vậy cậu tắm rửa rồi ngủ đi, tôi cũng không có biện pháp."

Lâu Tử Trần cúp điện thoại, tâm lý biểu thị bất kể thế nào đều không thể tiếp tục lừa gạt tiền bối. Nếu không được nữa, cứ ăn ngay nói thật thôi, không quản tiền bối muốn đánh muốn phạt y đều chấp nhận.

Thật muốn khóc, sao mình lại kích động hôn tiền bối đây. mấu chốt y còn cảm thấy mình quá thiệt thòi, lúc đó chỉ lo căng thẳng, lo lắng, thời gian hôn quá ngắn, còn bị tiền bối tóm gọm. thiệt thòi lớn rồi.......

Một đêm, Nguyễn Môn ngủ cũng không được tốt.

Sáng sớm khi tỉnh lại, thấy Lâu Tử Trần đã ở nhà bếp làm điểm tâm.

"Dậy sớm thế?"Nguyễn Môn tiến lên nhìn y đang làm sandwich hải sản.

"Tiền bối, anh dậy rồi à, anh trước đi đánh răng rửa mặt đi, tôi rất sẽ xong."

Lâu Tử Trần thần sắc tự nhiên, Nguyễn Môn cũng không nhìn ra ý nghĩ của y, đứa nhỏ này là đang cố ý ẩn giấu tâm tình sao?

"Được." Nguyễn Môn gật đầu.

Đi tới cửa lại đột nhiên quay người nói: "Tử Trần, cậu buổi tối ngủ không thành thật lắm nha."

"A? Tôi ngủ không thành thật sao?" Lâu Tử Trần bộ dáng màng đáp lại: "Tôi chẳng lẽ lại mộng du? Tiền bối, không phải là tôi mộng du đến nhằm phòng anh đi?"

Nguyễn Môn: "... Không có, cậu mộng du đến phòng khách."

"Ồ nha, lần sau tiền bối anh thấy tôi mộng du, tuyệt đối không cần quản tôi, tôi sẽ tự mình bơi trở về thôi."

"Được, bất quá sandwich trong nồi cậu hình như cháy khét rồi kìa."

Lâu Tử Trần nhanh chóng quay người, quả nhiên thấy chảo rán đang bốc khói. Dập hỏa, cấp cứu.

Bánh mì đã không thể ăn, lại phải làm lại một phần nữa.

Nguyễn Môn quay người, nhếch miệng, ẩn hiện một vệt nụ cười nhàn nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net