Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Phẩm Hiên nói vẫn tính là tương đối uyển chuyển, Lâu Tử Trần lời này chính là trực tiếp ba ba tát vào mặt người ta.

Kết quả còn chưa đợi Hồ Phẩm Hiên tức giận đáp lời, y liền đứng lên một cái cầm rượu trong tay Nguyễn Môn nói: "Nguyễn Môn tiền bối thân phận không phải là người nào cũng có thể chúc rượu, anh còn chưa xứng."

Hồ Phẩm Hiên tức đến mặt đều tái đi, "Tôi tốt xấu cũng coi như là tiền bối của cậu đi, cậu bình thường đều nói chuyện với tiền bối như vậy ?"

Hồ Phẩm Hiên hỗn vòng giải trí lâu như vậy rồi, còn muốn lấy tiền bối hậu bối đến ép người, vòng giải trí cũng không chỉ so ai già ai thâm niên, tất cả đều phải dựa vào nhân khí.

Lâu Tử Trần nói chuyện quá ngay thẳng, dễ dàng ăn thiệt thòi, tuy nói y căn bản không cần thiết phải để ý những chuyện như vậy, thực lực tuyệt đối, hậu đài trước mặt, loại như Hồ Phẩm Hiên còn không đáng để y để mắt đến.

Bất quá Nguyễn Môn lại không muốn Lâu Tử Trần vừa vào tổ liền bị giáng xuống đại bài bắt nạt người, bất kính tiền bối.

"Tử Trần, ngồi xuống." Nguyễn Môn mở miệng nói.

Dù cho không quá tình nguyện, Lâu Tử Trần vẫn là bé ngoan ngồi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ thở phì phò, một mặt dáng vẻ không phục.

"Vẫn là Nguyễn Môn tiền bối hiểu lý lẽ, nếu anh đã cùng Lâu Tử Trần nhận thức, nên cẩn cẩn cùng y giảng một chút luân thường đạo lý." Hồ Phẩm Hiên cầm chén rượu có chút đắc ý nói.

Kỳ Hạo Lâm ngồi trên bàn, âm thầm lắc đầu.

Người này đầu óc vẫn là như trước đây, chẳng trách nhiều năm như vậy dù có kỹ năng diễn xuất cũng nửa điểm không hồng, còn không bằng một ít người xuất đạo so với gã muộn nhiều năm.

Nguyễn Môn ý cười ngâm ngâm cầm lấy chén rượu trong tay kính Hồ Phẩm Hiên nói: "Tử Trần mới xuất đạo không lâu, rất nhiều quy củ đều không hiểu, tôi phạt một chén rượu thay cậu ấy bồi tội."

Nói trực tiếp tự mình cầm ly rượu đỏ đế cao trong tay uống một hơi cạn sạch.

Nguyễn Môn vừa nói thế, Hồ Phẩm Hiên ở trước mặt mọi người cũng không tiện nói thêm gì, "Thôi, cậu ta còn nhỏ tôi làm tiền bối đương nhiên sẽ không tính toán."

Nói xong cũng đem rượu đỏ trong tay mình uống một hơi cạn sạch.

"Cậu nói rất có đạo lý, người tuổi trẻ bây giờ chính là quá nóng nả, tôi cảm thấy hôm nay với cậu vừa gặp mà đã như quen, đến đến, chúng ta hôm nay nhất định phải uống nhiều vài chén."

Nguyễn Môn tay trực tiếp đưa về phía rượu đỏ bên cạnh, vô cùng khách khí thay Hồ Phẩm Hiên và mình rót một chén.

Cầm chén rượu lên kính người.

Lâu Tử Trần ngồi bên cạnh, nghe Nguyễn Môn nói rất là oan ức, viền mắt thiếu chút nữa liền đỏ. Tiền bối là đang nói y quá nóng nảy sao?

Lấy đũa gắp một đoạn bắp ngô trong canh xương hầm, mạnh mẽ cắn, càng ăn càng cảm thấy oan ức, bưng rượu đỏ bên cạnh lên một hơi cạn sạch, lần thứ hai oan ức cắn bắp ngô.

Nguyễn Môn có chú ý tới hành vi Lâu Tử Trần, bất quá lúc này lại không thể nói gì, tiếp tục mời rượu.

Kỳ Hạo Lâm nói không sai, Hồ Phẩm Hiên người này xác thực đĩnh cấp giả thanh cao, Nguyễn Môn nhấc hắn vài câu, cậu ta liền có chút tự cao.

Nguyễn Môn một chén tiếp một chén rót hết, đương nhiên Nguyễn Môn nói chuyện cũng là kín kẽ không một lỗ hổng, mời rượu khuyên đến mức rất có trình độ.

Cố tình cái vị Hồ Phẩm Hiên này tửu lượng cũng không hề tốt đẹp gì, tổng cộng mới uống 4 ly rượu đỏ, người liền say không chịu được, bắt đầu ăn nói linh tinh.

Người chung quanh coi như nhìn ra Nguyễn Môn là đang cố ý nhấc rượu cũng sẽ không nhắc nhở, ai sẽ vì một nam số ba đi đắc tội nam chính đây.

Coi như Nguyễn Môn hiện tại không phát hỏa, nhưng là Lâu Tử Trần hỏa thì có nha, huống chi nghe nói Lâu Tử Trần sau lưng còn có chỗ dựa, cũng chỉ có Hồ Phẩm Hiên không biết trời cao đất rộng mới trực tiếp mở miệng muốn sặc người.

Xuất đạo nhiều năm như vậy không hỏa cũng là có đạo lý.

"Nguyễn Môn tôi và anh nói, hiện tại cái thị trường này thật sự là quá táo bạo, diễn viên không nghĩ tới diễn trò hay, ca sĩ không nghĩ tới xướng ca tốt. Từng người từng người chỉ muốn làm sao hồng, làm sao hỏa, làm sao mò tiền. Từng đứa từng đứa chỉ dựa vào tuyển tú xuất đạo, dùng một tấm nương pháo mặt, nam nhân hóa trang bôi son môi mang khuyên tai, nam không ra nam nữ không ra nữ, xem đích thực khiến người buồn nôn..."

Hồ Phẩm Hiên cũng thật là lợi hại, vừa mở miệng liền đem trên bàn hơn nửa người đều đắc tội.

Như Kỳ Hạo Lâm, Hàn Chí hạo những người này đều là xuất thân từ tuyển tú.

"Nhìn lại một chút nữ hài tử, lớn lên không ra gì, tâm còn rất lãng. Toàn muốn làm sao dựa vào ngủ với đạo diễn, ngủ với người sản xuất phim, ngủ với biên kịch đến thu được nhân vật, quả thực thấp hèn..."

Lần này đem hai vị nữ tinh ít ỏi trên bàn cũng đắc tội.

Hai nữ diễn viên trên bàn sắc mặt cũng khó coi, nhìn chằm chằm Hồ Phẩm Hiên, còn kém dùng ánh mắt đem gã bào xuống hai khối thịt.

Người như thế sao vẫn chưa bị phong sát? Không có thiên lý.

Nguyễn Môn ngồi xuống, yên tĩnh cầm đũa ăn đĩa rau, đối với lời nói Hồ Phẩm Hiên một mực không tiếp.

Lúc này Lý đạo trở lại, thấy Hồ Phẩm Hiên đứng gác một chân trên ghế, cầm đũa chỉ vào tất cả mọi người nói chuyện, hỏi: "Cậu ta như vậy là sao? Mới vừa khai yến đã uống say?"

Kỳ Hạo Lâm: "Đoán chừng là quá hưng phấn đi."

Hồ Phẩm Hiên nhìn thấy Lý đạo còn rất hưng phấn lôi kéo tay ông ta nói: "Lý đạo, Lý Quốc Khôn đạo diễn, ông tại sao phải làm như vậy? Trước đây tôi là cỡ nào sùng bái ông, ông là người có thân phận gì ? Sao có thể tiếp thu mấy người đi cửa sau đây? Không nghĩ tới ông bây giờ cũng cùng bọn họ giống nhau, thông đồng làm bậy, ông như vậy quá làm tôi thất vọng rồi, quả thực uổng là một đời đại đạo..."

Lý đạo mới vừa trở về vẫn không có hiểu rõ tình hình: "..."

Nguyễn Môn tiếp tục gắp đồ ăn, khóe miệng hơi cong. Thật là có kĩ năng, lần này là đem luôn đạo diễn đến đắc tội.

Hồ Phẩm Hiên cơ hồ đem tất cả mọi người trong đoàn phim đều đắc tội, không cần Nguyễn Môn ra tay, gã ta sau này ở đoàn phim cũng tuyệt đối sẽ không quá dễ chịu.

Nguyễn Môn tâm tình không tệ, muốn gắp một miếng thịt cho Lâu Tử Trần ăn, sau đó mới phát hiện Lâu Tử Trần hình như có chút không đúng.

Y cư nhiên lấy đũa đâm một đoạn bắp ngô, ở nơi đó đếm hạt bắp.

"187, 1 88, 189..."

Lâu Tử Trần đếm không hề phát ra tiếng động, nếu không phải xem khẩu hình miệng, Nguyễn Môn còn không biết y là đang đếm cái gì.

Chẳng qua là hình như y vẫn luôn đếm đi đếm lại ở hàng thức nhất.

Nguyễn Môn xoa trán, tốt rồi, bắp ngô hình tròn, chiếu y đếm từng vòng sổ pháp như này, hôm nay khẳng định là đếm không hết.

Hắn hồi ức chỉ thấy Lâu Tử Trần uống qua một chén rượu đỏ, sao lại say thành thế này.

Mấu chốt sau khi say còn đếm hạt bắp, không hiểu sao Nguyễn Môn lại thấy nó vô cùng đáng yêu.

Có Hồ Phẩm Hiên chuyên gây họa ở đây, bữa yến tiệc này khẳng định tất cả mọi người sẽ ăn không quá vui vẻ, người kia sau khi say rượu cũng không biết giữ mồm giữ miệng, đem hết thảy người có thể đắc tội đều đắc tội.

Cho nên giải tán tương đối sớm.

Mọi người đều biết Nguyễn Môn và Lâu Tử Trần quan hệ tốt, liền để Nguyễn Môn đưa Lâu Tử Trần trở về phòng.

Kỳ Hạo Lâm nhìn Lâu Tử Trần đã ngà say nói: "Nếu không tôi và anh cùng dìu cậu ta trở về đi."

Người say rượu khí lực đều đặc biệt lớn, hiện tại Lâu Tử Trần nhìn vẫn không có say khướt, không biết một hồi sẽ thế nào.

Kết quả tay Kỳ Hạo Lâm mới vừa vặn mò tới vai Lâu Tử Trần, liền bị y há mồm cắn một cái.

"Há mồm, há mồm, a a a đau..." Kỳ Hạo Lâm muốn dùng sức đưa tay kéo trở về, kết quả Lâu Tử Trần cắn còn rất chặt.

"Tử Trần, nhanh há mồm." Nguyễn Môn nhanh chóng mở miệng nói, Lâu Tử Trần miệng buông lỏng ra, sau đó cầm đũa đâm bắp ngô tiếp tục đếm.

Kỳ Hạo Lâm nhìn hai hàng dấu răng trên mu bàn tay, "Cái tên này là chó sao? Uống say còn cắn người?"

Đau chết người.

Hàn Chí hạo đứng ở bên cạnh có chút nóng lòng muốn thử.

Tay mới vừa đụng tới, Lâu Tử Trần liền quay người cắn, may là Hàn Chí Hạo rút tay lại nhanh, "Cái tên này tuyệt đối là thuộc loài cẩu."

Lâu Tử Trần không cắn được người, hung ác hướng về phía Hàn Chí hạo kêu to : "Uông uông, uông uông uông..."

Hàn Chí hạo: "..."

Nguyễn Môn bất đắc dĩ: "Tôi đến thử xem."

Kỳ Hạo Lâm khoanh tay sau lưng: "Anh cẩn thận, đừng để bị cắn."

Nguyễn Môn để sát vào tai Lâu Tử Trần nhỏ giọng nói: "Tử Trần, nhận ra tôi là ai không?"

Lâu Tử Trần dừng lại động tác đếm bắp, nghiêng người, khóe miệng cong cong cười: "Tiền bối, tôi thích nhất tiền bối."

Nguyễn Môn đưa tay ra nói: "Tiệc rượu đều tán đi rồi, cùng tôi trở về được không?"

Lâu Tử Trần phi thường ngoan ngoãn hai tay chặt chẽ nắm Nguyễn Môn, sắc mặt còn có chút thẹn thùng, rất giống một bộ bạn gái dắt tay bạn trai làm nũng.

Kỳ Hạo Lâm và Hàn Chí hạo hai người cùng nhìn nhau một cái, sau đó đều duỗi tay rục rà rục rịch.

Mới vừa rồi còn là một con chó con, Lâu Tử Trần đối mặt với hai cái ma trảo duỗi tới liền lập tức hóa thân thành chó săn, "Uông uông, uông uông uông..."

Kỳ Hạo Lâm: "..." Chẳng lẽ là ta không đẹp trai sao?

Hàn Chí hạo: "..." Chẳng lẽ là ta không khốc sao?

Nguyễn Môn cười một cái nói: "Đại khái là bởi vì tôi và cậu ấy khá quen thuộc đi."

Sau đó ôn nhu cùng Lâu Tử Trần nói: "Tử Trần, chúng ta đi thôi."

Lâu Tử Trần cúi đầu đem đầu của chính mình hướng vai Nguyễn Môn cà cà, mềm mại nói: "Được."

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Kỳ Hạo Lâm sờ đến mu bàn tay bị cắn đau của mình, thật có một loại đậu moá tâm tình.

Nguyễn Môn mang theo Lâu Tử Trần về phía phòng y và mình, trên đường tính gọi điện thoại thông báo cho Trần Tuấn Kiệt, kết quả người kia lại nói có chuyện tới không được, nhờ hắn hỗ trợ chăm sóc một chút.

"Tử Trần, thẻ phòng của cậu đâu?" Đứng ở cửa, Nguyễn Môn hỏi.

"Ở trong túi tiền của tôi." Sau đó Lâu Tử Trần liền mò a mò a, từ trong túi tiền móc ra một cái thẻ ngân hàng.

Nguyễn Môn: "..."

Bất đắc dĩ mang theo y về trước phòng khách sạn của mình.

Sau khi say rượu Lâu Tử Trần kỳ thực cực kỳ ngoan, trên căn bản là Nguyễn Môn muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Chính là có điểm quá dính người, không quản Nguyễn Môn đi tới chỗ nào, hắn liền cũng muốn tới chỗ đó.

Dù cho Nguyễn Môn muốn đi nhà cầu, y đều sẽ ở bên cạnh ngồi xổm trông coi, thiếu chút nữa hại Nguyễn Môn tiểu không được.

Vừa nghe nói đi ngủ, so với Nguyễn Môn còn nhanh hơn, chui vào trong chăn.

Nguyễn Môn: "..."

Bất đắc dĩ chỉ có thể đi tới, vén chăn lên chui vào.

Vừa mới tiến vào, eo liền bị Lâu Tử Trần ôm chặt, hai chân cũng bị cái tên gia hoả này chặt chẽ cuốn lấy.

Nguyễn Môn cảm thấy tư thế ngủ này không quá thoải mái, "Tử Trần, cậu có thể hay không trước tiên..."

"Tiền bối, ngủ ngon." Nói xong nhanh chóng hôn lên môi Nguyễn Môn, hai tay lần thứ hai ôm eo hắn thật chặt, nhắm mắt lại liền ngủ.

Không được mấy giây liền truyền đếntiếng hít thở đều đều.

Nguyễn Môn: "..." Cái tên này là giả say đi?

Sờ sờ khóe miệng, lại bị chiếm tiện nghi.

Lâu Tử Trần thật ra là say thật, sáng ngày thứ hai căn bản liền không nhớ đến tình huống sau khi uống xong ly rượu đỏ ngày hôm qua kia.

Tỉnh lại còn có một loại cảm giảc không biết mình ở nơi nào.

Mãi đến tận lúc phát hiện hai tay hai chân mình đều đang ôm người, lại nhìn trong lồng ngực của mình là Nguyễn Môn tiền bối, chuông cảnh báo trong đầu nhất thời vang lên.

Tôi là ai?

Và đây là đâu?

Tại sao y sẽ cùng tiền bối ngủ trên một giường?

Nguyễn Môn cũng tỉnh lại, ánh mắt còn có chút lim dim, nhìn về phía người trước mặt mơ mơ màng màng hỏi: "Cậu đã tỉnh?"

Lâu Tử Trần nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Trước, tiền bối, tôi tại sao lại ở chỗ này vậy?"

Nguyễn Môn nâng lên cái eo đau đớn mệt mỏi của mình nói: "Cậu không nhớ rõ chuyện ngày hôm qua sao?"

Lâu Tử Trần đáy lòng lỡ một nhịp, tối hôm qua y không phải là làm ra chuyện gì rất quá mức đi?

Say rượu loạn trí?

Sắc dục huân tâm?

Tặc gan bao thiên?

Đem ma trảo rốt cục đưa về phía tiền bối?

"Tôi đã làm cái gì?" Lâu Tử Trần lần thứ hai nhỏ giọng hỏi.

Nguyễn Môn kéo xuống áo ngủ xanh lam sọc caro của mình, để y thấy rõ mấy cái vết trảo trên ngực, đỡ eo đau đớn mệt mỏi nói: "Đây đều là chuyện tốt cậu làm."

Tâm lý mãnh liệt trong lòng Lâu Tử Trần hơi rục rịch, hai chân lập tức gập gối trên giường, quỳ trước mặt Nguyễn Môn, một bộ dáng dấp ngoan ngoãn thành khẩn nhận sai.

"Xin lỗi, tiền bối, tôi nhất định sẽ đối với anh chịu trách nhiệm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net