Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Vận Thanh rời đi thời gian đã hơn năm giờ, hôm nay đoàn phim khởi công sớm hơn bình thường rất nhiều, bảy giờ đồng hồ đã phải có mặt.

Phương Huỳnh Huỳnh tới tìm Nguyễn Môn kết quả lại bị vồ hụt.

Đang muốn muốn gọi điện thoại hỏi cậu ở nơi nào liền thấy Nguyễn Môn nâng một chậu tôm hùm đi về phòng.

"Cậu đây là mới vừa từ phòng đối diện đi ra?" Phương Huỳnh Huỳnh nhìn một chậu tôm hùm có chút thèm.

"Ừm." Nguyễn Môn đem chậu tôm hùm kia đặt lên khay trà, nói: "Muốn ăn thì cứ lấy một ít đi."

Phương Huỳnh Huỳnh ngay lập tức không khách khí cầm một cái túi để đựng.

Tôm hùm tuy nói thời điểm nóng ăn sẽ ngon hơn, nhưng là vừa nhìn liền biết đây là từ tay nghề Lâu Tử Trần làm mà ra, nguội lạnh cũng không ngại.

Sau đó bọn họ liền cùng Lâu Tử Trần đồng thời ăn điểm tâm rồi đến đoàn phim.

Phương Huỳnh Huỳnh luôn cảm thấy một buổi tối không gặp, ánh mắt Lâu Tử Trần nhìn Nguyễn Môn có chút kỳ quái, lẽ nào lễ Thất Tịch tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì mình không biết?

Trần Tuấn Kiệt đối với chuyện Nguyễn Môn thu thập Hà Vận Thanh đều không quản. Đến đoàn phim không thấy người, còn tưởng rằng Nguyễn Môn đã dùng thủ đoạn đem người đuổi ra đoàn rồi.

Kết quả từ chỗ đạo diễn nghe ngóng, Hà Vận Thanh sáng sớm đã gọi điện thoại cho Lý đạo xin nghỉ, nói đột nhiên eo đau.

Hà Vận Thanh bất quá chỉ là một nữ số bốn, hôm nay không có phần diễn, Lý đạo liền sảng khoái đồng ý.

Hà Vận Thanh ở bệnh viện xếp hàng đăng ký, một bên đứng xếp hàng một bên thầm mắng Lâu Tử Trần.

Người này quá độc ác, cư nhiên đối phụ nữ lại có thể hạ thủ nặng tay như vậy.

Nguyền rủa hắn!

Nguyền rủa anh ta sau này không tìm được bạn gái, chỉ có thể giảo cơ, còn là cái bị áp.

Lúc này Hồ Phẩm Hiên điện thoại đến.

Hà Vận Thanh không tình nguyện lắm, từ túi xách bên trong mò di động ra, nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Chuyện của cô làm được tới đâu rồi?"

"Xảy ra một số chuyện, có điều cơ bản đều đã làm xong, tối về tôi cùng anh nói." Nguyễn Môn nói không sai, người này xúi giục mình quả nhiên không có ý tốt, gọi điện thoại đến còn cố ý đổi giọng, đây khẳng định là có tật giật mình sợ mình ghi âm.

"Nếu sự tình làm xong trực tiếp tung ra là được rồi, không cần tới gặp mặt."

"Việc này từ đầu đến đuôi đều là tôi làm, anh không l trả giá thứ gì liền muốn ngồi đó thu hoạch quả, bây giờ còn muốn phủi đít mà đi, nằm mơ à. Tôi bị dằn vặt eo thẳng không nổi, hiện tại phải ở trong bệnh viện đăng ký xem bệnh, tâm tình vô cùng không tốt. Anh muốn quăng sạch sẽ trách nhiệm, không có cửa đâu, hoặc là tối về tán gẫu, hoặc là chúng ta chia tay từ đây, trái lại tôi lên giường với nam nhân xinh đẹp như vậy cũng không tính chịu thiệt." Nói xong Hà Vận Thanh trực tiếp cúp máy.

Mẹ nó, muốn lão nương làm việc lại không cấp lương, đối với tôi còn lên giọng ra lệnh.

Lời nói cô có chút lớn tiếng, một vị bác gái bên cạnh lòng tốt khuyên lơn: "Cô gái, người trẻ tuổi vẫn nên tiết chế, nam nhân kia cũng thật là. Chỉ lo mình sảng khoái, cũng không sợ lưu lại cho cô bóng ma."

Hà Vận Thanh: "..." Bác gái, trước mặt mọi người, bác nói chuyện so với tôi sao còn cởi mở hơn vậy.

Hồ Phẩm Hiên bên kia điện thoại bị rống có chút không cao hứng, nhưng cũng không có cách nào.

Từ bên trong góc trở lại đoàn phim, đúng dịp thấy Lâu Tử Tần ngồi trong trường quay, trong lòng nghi ngờ.

Nhìn cậu ta tiểu bạch kiểm yếu đuối đến có thể bị gió cuốn trôi, thật lợi hại vậy sao? Còn có thể đem Hà Vận Thanh làm đến đi bệnh viện vì đau thắt lưng.

Lâu Tử Trần căn bản không hề chú ý tới ánh mắt dò xét của Hồ Phẩm Hiên, tâm tình lúc này tất cả đều đã ném trên điện thoại.

Không tìm được di động, sáng sớm trước khi lên đường cũng đã tìm một hồi lâu, nhưng là vẫn tìm không ra. Y ngồi trên ghế đẩu nhỏ, một mặt đẹp đẽ biến thành bánh bao.

Trần Tuấn Kiệt không nhìn nổi, đem điện thoại di động của mình lấy ra, "Một cái di động mà thôi, không tìm được lại mua cái khác, cậu là đang muốn chơi du hí sao? Tôi trước tiên cho cậu mượn chơi."

"Không muốn, em chỉ muốn cái của mình." Bên trong di động còn giấu rất nhiều đồng nhân hoạt hình cùng tranh ảnh của mình và tiền bối , một ít trang web lớn đã bị ẩn đi, điện thoại kia nếu thật ném đi những cái đó liền không tìm về được.

Nhưng là chuyện xấu hổ thế này y không thể nói ra, bởi vậy một ngày đều chỉ có thể buồn bực, không vui.

Điện thoại di động của mình đến cùng đã đi nơi nào đây.

Gọi điện thoại cũng là trạng thái tắt máy, chắc không thể bị trộm được.

Tối hôm qua mình còn dùng qua, sáng đã không thấy tăm hơi, hẳn là vẫn còn trong phòng khách sạn mới đúng.

Nhưng là tìm mãi không ra.

Trần Tuấn Kiệt không hiểu Lâu Tử Trần phát sầu cái gì, vừa vặn lúc này Nguyễn Môn quay xong một tuồng phim, về giữa sân nghỉ ngơi, hắn nhanh chóng tìm cơ hội nhỏ giọng hỏi: "Anh hôm qua ở chung với cậu ấy có thấy cậu ấy đem điện thoại di động để ở đâu hay không?"

Nguyễn Môn lắc đầu một cái nói: "Không thấy."

Hôm qua cậu ấy lúc tỉnh không dám bày tỏ, thừa dịp say mới dám biểu lộ hơn nữa còn muốn chiếm tiện nghi. Biết cũng sẽ không nói cho cậu, xem bản thân cậu ấy khi nào phát hiện ra.

Nguyễn Môn không khỏi cảm thán mình hư hỏng.

Hồ Phẩm Hiên nhìn bên kia cười cười nói nói, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Toàn bộ đều là một đám đi cửa sau, có gì mà đắc ý.

Cũng đắc ý không được bao lâu.

Vừa nghĩ tối phải cùng Hà Vận Thanh gặp mặt, trong lòng gã không quá tình nguyện.

Hỗn vòng giải trí nhiều năm, rất nhiều chuyện đều phải ác ý hóa suy đoán mới được, gã sợ Hà Vận Thanh đặt bẫy hại mình, chuyện đối mặt đàm luận sẽ cho ả nắm bắt được nhược điểm.

Bất quá không gặp mặt cũng không được, vốn là nhìn trúng Hà Vận Thanh ngực lớn nhưng không có đầu óc, dễ đối phó, không nghĩ nữ nhân này cũng có lúc khôn khéo vậy.

-------------------------------

Buổi tối vẫn là hẹn Hà Vận Thanh gặp mặt, tất nhiên sẽ không ở phòng khách sạn, loại địa phương này nếu bị người bắt gặp rất dễ khiến người liên tưởng ra chuyện gì.

Vì vậy gã quyết định hẹn ở một quán cà phê phụ cận khách sạn.

Trong quán này có mấy lô ghế dùng cửa gỗ tách ra, vẫn tính là loại chỗ có thể nói chuyện.

Thật nếu như bị paparazi phát hiện cũng có thể nói là bằng hữu hẹn nhau gặp mặt.

"Đem ảnh cô chụp được cho tôi nhìn một chút." Dù chỗ này bốn phía đều phân cách, Hồ Phẩm Hiên làm việc vẫn tương đối cẩn thận, trên mặt còn đeo khẩu trang, đỉnh đầu đeo mũ lưỡi trai.

Hà Vận Thanh hôm nay không mặc trang phục hở ngực, mà là một áo sơ mi trắng đen sọc caro tương đối nhàn nhã hào phóng , cổ áo buộc nơ bướm đen thật lớn, thân dưới là quần đen lụa trắng bình thường.

Thời điềm vừa nhìn thấy trang phục Hồ Phẩm Hiên, ả xem thường trợn tròn mắt, bưng cà phê truớc mặt lên uống một hớp, mới chậm rãi nói: "Mang cái rắm khẩu trang, hai chúng ta loại nhân khí tuyến số mười tám này, đi trên đường đều không người gọi, anh cho rằng paparazi còn có thể nhận ra chúng ta sao?"

Paparazi quay chụp cuộc sống riêng minh tinh, ít nhất vẫn phải là loại có nhân khí không tồi, tuyến đầu là tốt nhất, tuyến hai, ba cũng được.

Như bọn họ loại tuyến mười tám này, paparazi sẽ không lãng phí thời gian trên người bọn họ.

Uống xong cà phê, cô nàng ghét bỏ để ở một bên, thật đắng chết, chả ngon lành gì.

Hồ Phẩm Hiên: "Đừng nói nhiều lời, mau đem bức ảnh cho tôi xem."

Hà Vận Thanh cầm lấy đường phèn bên cạnh ngậm một khỏa vào miệng, nói: "Đây là tôi chụp, vì sao phải cho anh xem."

Hồ Phẩm Hiên: "Cô có ý gì?"

Hà Vận Thanh cười nói: "Ý tứ chính là tôi đổi ý, tôi sẽ không phát. Tôi trước kia câu dẫn Lâu Tử Trần mục tiêu chính là muốn mượn anh ta xào scandal, cọ nhân khí để hồng một cái. Nhưng là bây giờ ngẫm lại, tôi đều đã cùng anh ta phát sinh quan hệ rồi, sao không nhân cơ hội nắm bắt cùng anh ta giao du. Thời điểm đó nếu như công khai tình yêu, sự nổi tiếng của tôi chẳng phải là càng cao hơn. Loại mượn người xào scandal, làm không tốt còn bị đối phương trở tay một tát nhân thiết của tôi liền khó giữ được, vòng giải trí cũng đừng nghĩ lăn lộn. Vẫn là làm bạn gái của anh ta tương đối tốt, chẳng những có thể tăng cao nhân khí, hơn nữa có anh ấy ở đây tôi còn có thể không có tài nguyên sao?"

Hà Vận Thanh càng nói càng cảm thấy ý đồ này không sai, thiếu chút nữa liền đem mình tẩy não, cho là thật đã cùng Lâu Tử Trần phát sinh quan hệ.

Hồ Phẩm Hiên hừ lạnh: "Cô đừng có nằm mơ, Lâu Tử Trần hiện tại là lưu lượng minh tinh đang hồng. Biết cái gì gọi là lưu lượng minh tinh không? Chính là không có tác phẩm dựa vào fans mà chống đỡ lấy, một khi công khai tình yêu, sự nổi tiếng của cậu ta cũng sẽ kịch liệt trượt xuống. Cậu ta không thể nào vì cô mạo hiểm lớn như vậy đâu."

Trong vòng giải trí nam nhân gì là nhiều nhất? Đương nhiên là tra nam.

Kết hôn lão bà còn ra ngoài làm người mang thai chỗ nào cũng có, nói chuyện yêu đương bắt cá nhiều tay lại càng nhiều.

Cái gọi là idol toàn năng, thập toàn thần tượng, hoàn mỹ minh tinh, mười cái chín cái hơn nữa đều là công quan đoàn đội xào ra được người thiêt lập sẵn.

Hồ Phẩm Hiên căn bản chưa từng tin tưởng Lâu Tử Trần thật sự như bên ngoài đơn thuần dễ thân như vậy.

Tuy tiện tìm đại một người, không phải đều ngay lập tức muốn lắn đến giường cậu ta sao.

Hà Vận Thanh: "Anh ấy có hậu đài, nhân khí trượt xuống chỉ cần có tài nguyên vẫn có thể lên như thường."

"Nhưng là bây giờ cô đối với nó cũng là trên giường vui đùa một chút, người như nó sao có khả năng thật sự với cô giao du đây?"

Mặt Hà Vận Thanh chợt lóe một tia lúng túng, Hồ Phẩm Hiên biết mình đã đoán trúng, tiếp tục nói: "Cùng với bị cậu ta vui đùa sau đó liền vứt bỏ, sao bây giờ không dựa vào nó xào vài scandal để cô tăng mạnh sự nổi tiếng. Cô ở vòng giải trí cũng có mấy năm, cần phải rõ ràng không phải nỗ lực thì có đất dùng, muốn xuất hiện không có một ít thủ đoạn là không được, lẽ nào cô muốn giống như tôi xuất đạo mười năm vẫn cứ không nóng không lạnh, bị những người so với mình xuất đạo muộn rất nhiều năm bò ở trên đầu, rõ ràng từng đứa từng đứa đều diễn xuất dở muốn chết, lời kịch cũng không thuộc còn muốn làm ngôi sao điện ảnh. Chỉ vì bọn họ biết làm người, sẽ nịnh bợ người có hậu đài, mà chúng ta không có bối cảnh liền đáng đời bị giẫm lên sao?"

Vừa bắt đầu Hồ Phẩm Hiên còn mang theo vài phần khuyên bảo Hà Vận Thanh, đến mặt sau càng nói càng phẫn, nghĩ tới chính mình mấy năm này có tài nhưng không gặp thời.

Hà Vận Thanh cũng bị ngữ khí, cảm xúc mãnh liệt của gã nói tới sửng sốt, cảm giác hiện tại Hồ Phẩm Hiên có chút phẫn nộ thanh âm.

Vốn là rất nhiều người sinh ra vận mệnh đều đã bất đồng, có người sinh ra đã là mục tiêu mà người khác phấn đấu mới đjat được , có người ăn một bữa cơm đã là thu nhập mấy năm thậm chí cả đời của người khác.

Chuyện như vậy nói tới thế nào cũng có đạo lý.

Chính vì như thế, loại nhân tài dựa vào chính mình nỗ lực đạt đến đỉnh ngọn núi vô cùng ít ỏi cùng truyền kỳ.

Trong vòng giải trí, tại sao fans đặc biệt yêu thích cây cỏ nghịch tập, còn không phải là bởi vì cây cỏ đánh trúng tiếng lòng mọi người, cho họ một cái an ủi.

Hà Vận Thanh không có hận đời như vậy, chỉ là muốn bằng cố gắng của mình có lẽ cũng có thể leo lên làm người bên trên.

Đừng hỏi cô tại sao muốn đi câu dẫn người khác, đó cũng là một loại con đường không phải sao?

Đều nói có hậu đài là thực lực, vận may cũng là một loại thực lực.

Cho nên cặp ngực căng đấy, vóc dáng đẹp mắt của cô cũng là một loai thực lực.

Ít nhất cô không đi làm tiểu Tam, so với rất nhiều người mà nói cũng coi như là loại có tam quan tốt rồi.

Đúng vậy , bản thân Hà Vận Thanh chính là định nghĩa như thế.

Chỉ là xuất sư bất lợi, lần đầu tiên câu dẫn liền bị người tính kế.

Ai, thất sách.

Hồ Phẩm Hiên nói một đống, cuối cùng chốt: "Lời của tôi nói chính cô suy nghĩ thật kỹ một chút, tôi đây chỉ là vì cô nghĩ thôi."

Hà Vận Thanh lần thứ hai cầm lọ đường phèn thả một cục vào miệng, nói: "Kỳ thực tôi có chút không hiểu, người có hậu đài nhiều như vậy, anh sao cứ chuyên nhìn chằm chằm Lâu Tử Trần một người đây?"

Lúc vừa mới bắt đầu khởi động máy đến lúc sau đóng phim lại cố ý áp diễn, đến bây giờ lại đặt bẫy hãm hại.

Hồ Phẩm Hiên: "Bởi vì nó giả nhất."

Mỗi ngày làm "Trích Tiên" không tranh với đời, tính cách thiết lập như quý công tử nhìn đến gã muốn buồn nôn.

Hà Vận Thanh: "..." Vậy đại khái là tư duy phẫn thanh đi, nhìn cái gì đều không vừa mắt, luôn cảm thấy tất cả mọi người có lỗi với gã.

Hà Vận Thanh mở miệng nói: "Một triệu."

Hồ Phẩm Hiên: "Cái gì?"

Hà Vận Thanh nói: "Việc này nếu làm, đó chính là được làm vua thua làm giặc, tôi một nữ diễn viên không hồng , thù lao đóng phim cũng chỉ có một ít , lúc thường mua mỹ phẩm bao bao đều không đủ, khoản để dành là không thể có, tôi cũng chỉ là muốn chừa chút đường lui cho mình."

Hồ Phẩm Hiên: "Tôi xem cô là muốn tiền muốn điên rồi, tôi nơi nào đào ra một triệu?"

Hà Vận Thanh: "Anh xuất đạo đã mười năm, hẳn là sex có tồn không ít đi."

Hồ Phẩm Hiên: "Không có."

Hà Vận Thanh: "Vậy chúng ta không còn gì để đàm luận. Không nói chứ, muốn lợi dụng tôi mà một phân tiền cũng không muốn lấy ra, không có cửa."

"Cô chẳng lẽ không muốn đỏ sao?"

"Tôi e sợ, chuyện không có đường lui tôi không dám làm. Vạn nhất làm không xong, Lâu Tử Trần muốn khởi tố, tôi còn phải bồi rất nhiều tiền." Hà Vận Thanh nói xong lấy túi xách đen bên cạnh : "Xem ra chúng ta là không đạt được ý kiến đồng nhất, hôm nay tôi cứ vậy đi thôi."

"Chờ đã, tôi đáp ứng cô." Hồ Phẩm Hiên cuối cùng cắn răng nói: "Bất quá tôi trước phải nhìn thấy ảnh. Sau khi thấy tôi sẽ lập tức trả cho cô ba mươi vạn tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành công lại trả cho cô khoản còn lại."

Hà Vận Thanh khóe miệng cong cong, thành công.

Dựa theo Nguyễn Môn nói, quả nhiên bị lừa rồi.

-------------------------------------------

Một bên khác, Lâu Tử Trần về khách sạn lục tung tùng phèo tìm hai giờ, lôi kéo Trần Tuấn Kiệt kém đem cả phòng bới hết ra.

"Cậu đến cùng đem điện thoại di động ném chỗ nào? Cả phòng này đều tìm khắp khắp cả rồi." Trần Tuấn Kiệt chống nạnh mệt đến thở hổn hển.

"Em không nhớ rõ." Uống say trước còn vui cười, nhất định là sau khi say rượu mới ném, xem qua băng ghi hình theo dõi xác định sau khi uống say mình cũng chưa từng ra ngoài, nói rõ điện thoại di động nhất định ở trong phòng.

Nhưng là tìm mãi không được.

Lại tìm hơn mười phút sau, Lâu Tử Trần đột nhiên nghĩ tới một biện pháp tìm về.

Y cầm điện thoại Trần Tuấn Kiệt, gọi hướng anh trai mình cầu viện: "Anh, điện thoại di động của em không tìm được, anh có thế để bộ kỹ thuật công ty bộ giúp em tìm về không?"

"Điện thoại di động không thấy? Anh mua cho em một cái khác đi? Mới nhất ra bản limited plus màu đỏ rất tốt."

"Em chỉ muốn cái kia thôi."

"Được, anh bảo đảm giúp em tìm trở về, một canh giờ cho em lời đáp." Em trai hiếm thấy mới tìm anh có việc, anh nhất định phải đem việc này hoàn thành thật hoàn mỹ.

Điện thoại vừa cúp, bên kia Cố Trạch Khải liền gọi cho bộ kỹ thuật công ty.

Điện thoại di động đã tắt máy đối với người bình thường mà nói sẽ không có cách nào định vị.

Đối với kỹ thuât viên tinh thông máy vi tính mà nói, chỉ cần sử dụng một ít thủ đoạn, muốn tìm ra cũng không khó.

Một nhân viên thuộc bộ kỹ thuật của tập đoàn đa quốc gia, lương hàng năm hơn trăm vạn, lại bị khẩn cấp gọi về đi làm chỉ vì tìm một cái điện thoại di động đã tắt máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net