Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng Nguyễn Môn ngồi xe vừa tới đoàn phim, Kỳ Hạo Lâm liền đầu trộm đuôi cướp tiến lên nói tin tức bát quái, "Nguyễn Môn, anh nghe gì không? Hồ Phẩm Hiên lui khỏi đoàn phim rồi."

Nguyễn Môn đương nhiên đã sớm biết, nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc hồi, "Có đúng không? sao lại rút ra?"

Kỳ Hạo Lâm chỉ chờ Nguyễn Môn hỏi câu nói này, lập tức đem bản thân bát quái trong não toàn bộ đổ ra, "Nghe nói hôm qua đi cầu thang té, chân sơ suất bị gãy xương, bác sĩ nói phải cẩn thận dưỡng thương hai tháng, chờ gã thương tổn dưỡng xong, phim của chúng ta cũng liền diễn xong luôn rồi, Lý đạo còn có thể làm sao, đương nhiên chỉ có thể để gã lui đi."

" Tâm tình Lý đạo hôm nay không quá tốt, cho nên anh một hồi đóng phim nỗ lực một chút, tận lực đừng để NG." Kỳ Hạo Lâm nhắc nhở.

Đoàn phim khởi động máy đã hơn nửa tháng, Hồ Phẩm Hiên tuy nói không phải nam chủ, cũng đã quay không ít, ảnh định trang đều đã phát ra.

Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, trong thời gian ngắn đi đâu tìm người thay thế bổ sung, phần diễn phía trước quay tốt cũng đều phải làm lại.

Này ngẫm lại cũng thực là một đại công trình, cũng không biết có thể vượt qua thời gian chế tác hay không , Lý đạo có thể không sầu sao?

"Biết rồi." Một trận lải nhải xong, vừa vặn lúc này Hàn Chí hạo lấy điện thoại di động, chạy tới cầu cứu, "Tôi sắp bị cương thi giết chết, Nguyễn Môn nhanh cứu tôi với."

"Một hồi tôi có cảnh diễn, cứu không được cậu. Cậu cứ dựa vào số trời mà định đi." Nguyễn Môn vừa nói xong, bên kia liền truyền đến âm thanh 'Đầu óc của ngươi bị cương thi ăn hết'.

Hàn Chí hạo chán chường 3 giây, "Tôi cũng không tin tôi không thể qua cửa ải này."

Lúc này chuyên gia trang điểm vừa vặn tiến vào, Hàn Chí hạo cầm điện thoại đi ra ngoài, không lại quấy rầy Nguyễn Môn hoá trang.

Kỳ Hạo Lâm cũng đi theo.

Nguyễn Môn ngồi ở trên ghế, chuyên gia trang điểm bên cạnh bắt đầu giúp cậu hoá trang.

Nguyễn Môn nghĩ đến chuyện Hồ Phẩm Hiên, vốn là muốn để bản thân gã vi ước, lấy phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho gã một bài học.

Hiện tại chân gã đã gãy xương, phí bồi thường vi phạm hợp đồng không cần thanh toán.

Về phần là thật hay là giả liền không rõ lắm.

Trang điểm tốt xong, Nguyễn Môn gửi môt tin nhắn cho Trần Tuấn Kiệt, để cậu ta tìm người theo dõi Hồ Phẩm Hiên.

Nếu như gã vì để giải trừ hiệp ước thật đem chân mình làm gãy, vậy quên đi, tính cho gã một cái đau đớn giáo huấn.

Vạn nhất là giả...

Chuyện như vậy giao cho Trần Tuấn Kiệt đến làm tương đối tốt, cậu ấy giao thiệp so với mình rộng hơn.

Sau mấy tiếng, Nguyễn Môn liền từ chỗ Trần Tuấn Kiệt biết được tin tức, Hồ Phẩm Hiên làm bộ gãy xương.

Bắp đùi của gã căn bản chẳng có chuyện gì, sổ khám bệnh cũng là gã suốt đêm làm, vừa vặn bác sĩ kia là thân thích của gã, làm giả cái sổ khám bệnh vô cùng dễ dàng.

Trần Tuấn Kiệt quả nhiên thần thông quảng đại, không chỉ lấy được chứng cớ, còn chụp thêm vào bức ảnh Hồ Phẩm Hiên về nhà.

Chỗ nào có bộ dáng gãy xương, bước đi quả thực chính là nhanh như bay.

Nguyễn Môn lấy đại một cái danh tính , đem những tài liệu này nặc danh phân phát cho truyền thông.

Tuy nói Hồ Phẩm Hiên nhân khí không ra gì, truyền thông không có bao nhiêu hứng thú, thế nhưng gã là từ Lý đạo đoàn phim lui ra, cái này là thật có giá trị.

Lý đạo là đạo diễn Hoa quốc duy nhất cầm qua giải nhất đạo diễn của Oscar.

Tham diễn ông điện ảnh là sự tình bao nhiêu người tha thiết ước mơ đến.

Hiện tại cư nhiên lại có diễn viên vì không muồn diễn mà làm bộ té gãy chân, việc này rất có tin tức giá trị.

Thời đại tốc độ truyền bá nhanh vô cùng, rất nhanh trên internet tất cả đều là tin tức Hồ Phẩm Hiên làm bộ gãy chân lui khỏi đoàn phim (Song song không gian ).

Mọi người đều dồn dập suy đoán, tốt như vậy đoàn đội, tốt như vậy tác phẩm, người này là bị điên rồi sao? Người khác muốn cầu còn cầu không được, gã là điên rồi mới làm loại yêu sự này.

Hoặc giả là còn có nội tìnnh sâu hơn , ở trong đoàn kịch không nổi nữa, không có cách nào mới ra hạ sách này ?

Lý đạo cả ngày đều quay phim, điện thoại di động cũng không có thời gian xem.

Tin tức này vẫn là chấp hành đạo diễn sau khi biết, lấy điện thoại di động cho ông xem.

Vừa thấy tin tức trên internet, còn có ảnh Hồ Phẩm Hiên vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa còn có quyển sổ khám bệnh giả kia , tức giận đến đem điện thoại chấp hành đạo diễn đập phá tại chỗ.

"Lẽ nào có lí đó, lẽ nào có lí đó, quá bắt nạt người." Lý đạo lập tức tràng ra một kiện, dùng weibo chính thức phát một phong công hàm luật sư ra ngoài.

Hồ Phẩm Hiên vốn là ở nhà thảnh thơi thảnh thơi xem kịch uống trà, ngày tháng trải qua cực kỳ thích ý.

Tổn thất 30 vạn, tuy nói trái tim gã như đang chảy máu, càng đáng tiếc là bắt mình rút khỏi đoàn của Lý đạo diễn, đây mới là đau lòng thật sự.

Cũng may núi xanh còn đó.

Những năm này gã coi như là vai phụ cũng có chút ít tiếng tăm, sáng sớm hôm nay người đại diện đã cho gã xem qua nhân vật một bộ phim, lần này diễn chính là nam số hai.

Đối với gã mà nói xem như là đột phá lớn.

Nếu đã cùng Lý đạo bên kia biểu thị không thể đóng phim, gã liền giả vờ giả vịt ở nhà rỗi rãnh một tháng.

Vừa vặn bộ kia diễn cũng là một tháng sau mới chụp, cũng không có bỏ lỡ sự kiện gì.

Thời điểm người đại diện gọi đến , gã vẫn còn uống trong tay lá trà.

"Hồ Phẩm Hiên, đầu cậu có phải là bị lừa đá rồi không, ngay cả Lý đạo cũng dám đắc tội. Sáng nay đạo diễn cái kịch bản đã thương lượng xong tự mình gọi điện thoại tới, nói diễn viên như cậu ông ta thật không dám nhận, tôi xem cậu vẫn là ở nhà hảo hảo suy ngẫm lại đi."

Hồ Phẩm Hiên bị mắng đến mơ mơ hồ hôg.

Bên kia điện thoại đã treo, Hồ Phẩm Hiên lập tức lên weibo điều tra xem phát sinh sự tình gì.

Này không không nhìn thì thôi , vừa nhìn thiếu chút nữa bị doạ ngất.

Chỉ thấy weibo chính thức của ( Song song không gian ) phát ra một phong công hàm luật sư, tức giận đến sa sầm mặt mày.

"Nguyễn Môn, tao thảo mẹ mày, mày khinh người quá đáng."

Mắng xong liền muốn gọi điện thoại chất vấn Nguyễn Môn, dãy số đã ấn xong lại để qua một bên.

Gọi thì có thể thế nào? Còn không bị tên đó nhục nhã đến chết.

Gã lại muốn muốn gọi điện thoại đến cầu xin Lý đạo, kết quả cũng không nói ra được.

Lý đạo nếu như hỏi mình tại sao phải lừa gạt chân bị gãy, gã có thể nói gì? Gã cái gì đều không thể nói.

Chỉ có thể dùng tiền vi ước, hơn nữa sự kiện lần này qua đi , thanh danh gã trong vòng giải trí cũng sẽ truyền đi, một khoảng thời gian sau đó nghĩ cũng đừng nghĩ tiếp được kịch bản.

Quãng thời gian này là bao lâu, gã cũng có chút không rõ ràng.

Nghĩ đến đây tức đến mặt lần nữa đều tái xanh.

......

Sức hút từ Lý đạo diễn vẫn là rất lớn, dù cho chỉ là một nam số ba, cũng sẽ khiến không ít người đến tranh giành.

Cuối cùng Lý đạo từ một đám người cạnh tranh chọn ra một người, là một sinh tốt nghiệp từ khoa nhiếp ảnh đã ba năm ,đồng dạng cũng một diễn viên không nóng không lạnh, gọi Quản Thanh.

Lúc trước trong lúc casting Quản Thanh cũng có tham dự, phần biểu diễn của cậu Lý đạo vẫn tương đối thoả mãn, chẳng qua là khi đó giữa cậu ta và Hồ Phẩm Hiên, vẫn quyết định lựa chọn Hồ Phẩm Hiên.

Bởi vì Quản Thanh nhìn hơi trẻ hơn, mà nhân vật kia lại là một quan quân đội trưởng, Hồ Phẩm Hiên tuổi tác cùng hình tượng càng tương xứng.

Hiện tại Hồ Phẩm Hiên không diễn, Quản Thanh hiển nhận được tiếp nhận.

Quá trẻ tuổi, vậy chỉ có thể từ trang điểm cùng hoá trang bù đắp vào.

Quản Thanh cũng không nghĩ tới, vòng vòng chuyển chuyển, nhân vật này cuối cùng vẫn là về tay mình.

Trước cậu đã quen thuộc kịch bản, quay chính thức cũng sẽ không kéo chân mọi người.

Hơn nữa còn nguyện ý chịu khổ, tăng ca thêm giờ đem phần diễn Hồ Phẩm Hiên trước đây nhanh chóng bù khuyết, tận lực không kéo dài tiến trình đoàn phim.

Mấy ngày diễn đập xuống, Lý đạo thấy tiến độ dần dần đuổi kịp, đỉnh mây đen trên đầu rốt cục dần dần tản đi.

Quản thanh tính tình tương đối hoạt bát, lúc không đóng phim rất thích nói chuyện, còn rất thích giảng chuyện cười, trải qua mấy ngày mọi người đều biết, đây hẳn là một tiểu tử lảm nhảm thích pha trò cười. Cùng mọi người sống chung cũng không tệ, chỉ là có chút không chịu được tật xấu suốt ngày lảm nhảm của cậu ta.

Ăn cơm trưa, mọi người một đám vây quanh một cái bàn ăn nhỏ, Quản Thanh kẹp một cái trứng luộc trong hộp cơm đàng hoàng trịnh trọng nói: "Này, là một quả trứng được gà mẹ sinh ra."

Kỳ Hạo Lâm cắn thịt ngẩng đầu, hỏi: "Làm sao cậu biết ?"

Quản thanh: "Bởi vì gà cha không thể sinh sản."

Kỳ Hạo Lâm: "..." Hận không thể vả mình một vả, cho mày lắm miệng hỏi nhiều.

Quản thanh không chút nào lưu ý , tiếp tục bắt đầu lái lãnh dí dỏm, "Từ trước, có một cái bánh bao đi trên đường, nó đi nha đi, đột nhiên đói bụng, các người nói nó làm sao bây giờ?"

Kỳ Hạo Lâm không lại thèm ý tới cậu ta, Quản thanh liền đi quấn lấy Hàn Chí hạo.

Mới vừa cơm nước xong, chuẩn bị chơi game, Hàn Chí hạo thấy thế nhanh chóng chạy.

"Cậu đừng chạy nha? Cậu nói bánh màn thầu này cuối cùng phải làm sao đây?" Quản thanh nâng hộp cơm ở phía sau đuổi theo.

"Cậu đừng đuổi theo tôi, mấy ngày nay bị cậu hành, tôi 1 trận cũng thắng không nổi, nơi này nhiều người như vậy, cậu tại sao không truy người khác đi." Hàn Chí hạo vừa chạy vừa gào.

"Bởi vì cậu khốc nhất đám." Quản thanh cười nói.

Quản thanh vẫn rất có chừng mực, biết Nguyễn Môn và Lâu Tử Trần là ngôi sao điện ảnh, bình thường phần diễn đều nhiều, sẽ không chạy tới quấy rầy.

Kỳ Hạo Lâm cũng là nam số hai, phần diễn cũng không tính quá ít, cho nên Hàn Chí hạo cái nam số bốn này rất thường xuyên bị cậu ta quấn vào.

Nguyễn Môn nhìn hai người quần nhau, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Đột nhiên cảm giác được hai đạo tầm mắt, lập tức ngẩng đầu.

Quả nhiên thấy bên kia phòng nghỉ ngơi, Lâu Tử Trần thò ra nửa cái đầu víu ở thành cửa, đang len lén ngắm mình. Bị Nguyễn Môn bắt được, y sợ đến vội vàng đem nửa cái đầu thu về, lập tức đóng cửa lại.

Nguyễn Môn khóe miệng cong cong, mang theo ý cười.

Mấy ngày nay đóng kịch, Lâu Tử Trần không giống như trước, vừa ở không liền hướng bên cạnh cậu lăn xăn, ngược lại vừa thấy mình liền trốn.

Hại Trần Tuấn Kiệt cùng Phương Huỳnh Huỳnh nhiều lần tới hỏi, hai người có phải là nháo mâu thuẫn.

Nguyễn Môn biết Lâu Tử Trần sao lại như thế.

Lâu Tử Trần hẳn là đã tìm thấy đoạn video bên trong điện thoại kia đi. Mấy ngày nay phỏng chừng tâm lý vẫn còn kết củ.

Nguyễn Môn liền thuận theo, xem y có thể xoắn xuýt tới khi nào, nhìn y những ngày qua mỗi lần một hồi đều trốn tránh mình, trốn xong lại lén lút mà nhìn. Vài lần đều đối với cậu một bộ muốn nói lại thôi, để xem thời điểm nào y nhịn không nổi, tự mình đến hỏi mình.

Lâu Tử Trần mới vừa thu đầu về ngồi trên ghế, tim vẫn còn nhảy ầm ầm. Tay không tự chủ liền sờ di động trong túi.

Ngày đó túi đựg điện thoại di động từ két nước bồn cầu két tìm ra toàn bộ đều ướt đẫm. May là đóng gói đủ tốt, để lâu như vậy vẫn không có nửa giọt nước ngấm vào.

Vừa mở túi ra, y liền sạc điện, chẳng qua là muốn nhìn một chút tranh ảnh bảo bối trọng yếu còn ở đó hay không. Đó đều là lương thực tinh thần của mình đó nha.

Kết quả ở bên trong phát hiện một video chưa từng xem, nhìn thấy bìa video lại là tiền bối, xem thời gian thu chế hẳn là sau khi mình say rượu, khó trách y không có ký ức gì.

Đợi sau khi nhấn vào, y liền sợ ngây người, vô cùng bối rối.

"Tiền bối, chúng ta kết giao đi."

"Tiền bối, được cái gì?"

Đây là mình sao? Mình cư nhiên trong lúc say rượu cùng tiền bối thổ lộ.

Say rượy bày tỏ, cứ như vậy thổ lộ.

Gan chó của mình là từ đâu tới? còn dám truy hỏi.

Càng kinh ngạc chính là tiền bối đáp ứng.

Anh ấy đã đáp ứng.

Sau đó lại thấy chính mình không biết xấu hổ đưa đầu đến gần hôn một cái, nói: "Đóng dấu."

Mình hôn tiền bối, đã vậy tiền bối còn không hề tức giận.

Lúc đó Lâu Tử Trần liền trái tim nhỏ đã nhảy ầm ầm của mình, mặt đỏ tai hồng, đến cả cái cổ đều hồng. Kích động thiếu chút nữa muốn xông ra cửa phòng đi hỏi Nguyễn Môn tiền bối. May thay vẫn còn sót lại một chút lý trí, đem y đè lại.

Mình là ở lúc say rượu mới dám hỏi, tiền bối sẽ không phải vì để hống người say rượu là y mới tùy ý đáp ứng đi?.

Làm sao bây giờ?

Y thật muốn có được đáp án, nhưng lại rất sợ sệt tiếp nhận đáp án. Rất sợ nghe được không phải thứ mà bản thân muốn, thậm chí còn sợ tiền bối chủ động nói tới chuyện này.

Những ngày qua tâm tình của Lâu Tử Trần tương đương mâu thuẫn, theo bản năng liền chọn cách trốn tránh tiền bối, lại muốn thấy tiền bối, còn muốn chính mồm hỏi tiền bối.

Y nắm thật chặc di động trong tay, chỉ ngẫm thôi mà tâm lý đã căng thẳng không ít rồi.

Ngày đó mình tại sao lại say rượu a.

Bất quá mình cũng không thể cứ như vậy trốn tránh, đây là thời điểm nên học cách chủ động công kích.

Ở trong lòng cũng là lần thứ N lần giúp chính mình đưa ra ám hiệu tâm lý, Lâu Tử Trần quyết định hôm nay quay xong trở về phòng khách sạn sẽ tìm tiền bối hỏi rõ ràng.

Nếu không... Vẫn là ngày mai tìm cơ hội hỏi tiền bối đi.

Có lẽ... Ngày tới hỏi cũng không tồi.

Ngày kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net