Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Môn ở bệnh viện treo bình bốn ngày liền được thả về, cậu hiện tại mặt mày nhợt nhạt mệt nhọc thấy rõ, việc chính cần làm vẫn nên là nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lâu Tử Trần bất chấp chối từ hết mọi công tác, một hai phải đến nhà trọ đi chăm sóc cậu bằng được.

Nguyễn Môn không cản được y, chỉ có thể đồng ý.

Nói đi cũng phải nói lại, tay nghề của Lâu Tử Trần không phải dạng tốt bình thường, canh dưa các loại quả thực ngon kinh khủng.

Trước kia Nguyễn Môn gầy gò đến mức gió thổi sẽ bay.

Giờ bị Lâu Tử Trần vỗ béo bằng một đống các loại canh thập toàn đại bổ , chút thịt tiêu hao kia dùng mắt thường đã có thể phát hiện được.

Một tháng sau, Nguyễn Môn đứng ở trên cái cân hai mắt chăm chú nhìn.

Nhìn con số 70 trên cái cân, mắt trợn tròn không dám tin.

"Cân này có phải là hư rồi không? Sao có thể đùng cái nhảy lên tới 70 kí lô được, hôm qua không phải còn 68 kg ư? Một ngày lên 2 ký? Nà ní?" Nguyễn Môn rất là không muốn tin tưởng.

Trước kia cậu gầy đến chỉ còn 55 kí, lúc này mới hơn một tháng, cư nhiên liền tăng 15 kí thịt.

Heo cũng không phình nhanh như vậy đi.

"Nguyễn ca, hôm nay anh muốn uống canh gì? Hay là em làm cho anh canh đậu phụ đầu cá ha?" Lâu Tử Trần trên người đeo tạp dề, khóe miệng cong cong, bên mép còn mang theo lúm đồng tiền nhạt nhạt.

"Lại uống canh? Anh uống đến mập lên 15 kí rồi. Trời sập anh cũng không uống nữa." Hiện tại uống canh, sau này lại phải cố gắng giảm béo, Nguyễn Môn cũng không tự tìm khổ.

"Mập chỗ nào chứ? Trước là do anh quá gầy. Nếu không em làm cho anh  canh kim chi cải thảo nha?"

"Được." Cái này trước đó Lâu Tử Trần đã làm qua một lần, hương vị không tệ. So với ngoài hàng làm ngon hơn nhiều.

Về phần chuyện tăng cân đó à, thêm một ngày cũng vậy, ngày mai rồi bắt đầy giảm béo sau cũng được.

Buổi tối hai người đồng thời ngồi trên ghế sa lon đánh thực vật đại chiến cương thi.

Hiện tại rãnh rỗi ở nhà, Nguyễn Môn tối thường chơi game là chính.

Lâu Tử Trần là cái loại khắc người chơi, dù cho Nguyễn Môn kỹ thuật tốt cỡ nào, cũng không cách nào sánh bằng trang bị cường hãn của ai kia.

"Chơi lại." Nguyễn Môn tinh thần chiến đấu sục sôi, kết quả vẫn là toàn thua.

Sau đó lại là một ván reset lại, Nguyễn Môb thừa dịp Lâu Tử Trần chơi game, bình tĩnh thò một tay sang, chộp vào bộ vị nào đó.

Một chiêu hầu tử trộm đào làm thân thể Lâu Tử Trần một phát rụng rời, đầu trống rỗng, không biết mình tiếp theo nên làm gì.

Kết quả rất rõ ràng, Lâu Tử Trần thua, không chỉ riêng màn này, toàn bộ những ván sau đều thua.

"Sao không dùng pháo nã bắp ngô nữa đi?" Nguyễn Môn nhìn điện thoại Lâu Tử Trần, lần thứ hai hiển thị phụ đề 'Đầu của ngươi bị cương thi ăn hết', biết rõ còn hỏi.

"Em, Em hết tiền." Lâu Tử Trần cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng không thể đầy đầu y hiện tại đều là một đống phế liệu, tâm tư đã không còn trên trò chơi, liền lấp liếm tìm đại một cái cớ cho qua.

Nguyễn Môn cười cười, nửa người đè lên y, khiêu khích nói: "Vậy có muốn anh cho mượn một ít tiền không?"

Đối phương dựa vào gần một chút, Lâu Tử Trần hô hấp liền càng căng thẳng, nuốt nước miếng cái ực, nói: "Vậy thì còn gì bằng."

Nguyễn Môn đưa ngón tay day day môi Lâu Tử Trần nói: "Anh cho em vay tiền, em dùng gì để trả?"

Lâu Tử Trần cơ hồ là theo bản năng liền bật thốt lên: "Đền thịt."

Nguyễn Môn đầu tiên là sững sờ, sau đó không khỏi cười ra tiếng, vai không ngừng lay động.

Đây là tiểu khả ái mà cậu quen trước kia sao?

Ngay cả câu đền thịt như này mà cũng nói được.

Nhìn y đã sắp muốn đem mặt chôn thẳng xuống đất, Nguyễn Môn không nhịn được vuốt cằm, một bộ như đang suy nghĩ, "Đền thịt, cái này có thể cân nhắc một chút."

"Có thật không?" Lâu Tử Trần lập tức ngẩng đầu, trưng bày một đôi mắt đẹp đẽ như lưu ly lấp lánh như sao.

"Vật chuẩn bị gì cũng không có, chúng ta..." Nguyễn Môn lời còn chưa nói hết.

Chỉ thấy Lâu Tử Trần từ đệm ghế sô pha móc ra mấy thứ đồ, hưng phấn nói: "Em đều chuẩn bị xong rồi."

Nguyễn Môn: "..."

Áo mưa, thuốc bôi trơn.

Đệch, chuẩn bị cũng thực đầy đủ.

Hiển nhiên không phải âm mưu một ngày hai ngày.

Mấu chốt vì cớ gì thời điểm y đem giấu những thứ đồ này dứoi đệm ghế sô nhà mình, cậu mỗi ngày đều ngồi mà cư nhiên không phát hiện.

Đại khái là cho rằng Nguyễn Môn không thích những thứ đồ này, Lâu Tử Trần liền chạy vào phòng bếp.

Nguyễn Môn nhìn cử chỉ này của y, không phải là...

Lập tức đi theo vào xem, quả nhiên thấy cái tên này từ dưới tủ bếp lấy ra một cái túi.

Roi, còng tay.

Nguyễn Môn: "..."

Cái tên này giấu nhiều thứ đồ này ở nhà từ hồi nào vậy ta?

Không phải là mỗi một góc khuất đều giấu đấy chứ?

Mấu chốt là cái tên này lấy hết những công cụ bày ra, sắc mặt đỏ bừng hỏi: "Nguyễn ca, anh thích loại nào? Em, em, em đều... Nghe lời anh."

Nguyễn Môn xoa trán, cái tên này mặt đỏ bừng lại nói ra những lời phóng đãng như vậy, có biết rất mê hoặc lòng người hay không hả?

Như vậy mà còn có thể nhịn, Nguyễn Môn sẽ không phải người.

Trực tiếp bỏ điện thoại di động xuống, tự mình đi tới một gian phòng, đem cửa phòng đóng sầm.

Lâu Tử Trần vẫn đứng ngây ra đó nghệch mặt.

Nguyễn Môn tiền bối là đang đồng ý? Hay là không đồng ý ?

Lúc này Nguyễn Môn đem cửa phòng mở ra, tức giận nói: "Đem những thứ đó vào đây."

Lâu Tử Trần ánh mắt sáng lên, "Vâng."

Nắm túi trong tay, liền nhào tới ghế sô pha bên kia, đem hết những cái áo mưa và thuốc bôi trơn gom lại.

Ngẫm lại vẫn sợ không đủ dùng, lại từ đệm ghế sô pha lôi ra thêm một mớ.

Lo trước khỏi hoạ! !

Mười phút sau...

Lâu Tử Trần mang vẻ mặt mê luyến, chăn phủ lên thân thể trơn láng của hai người

3 phút.

Y lần thứ nhất chỉ kiên trì được 3 phút.

Vẫn còn chưa kịp phát lực, đã bắn.

Tiền bối lần này nhất định sẽ ghét bỏ mình, sẽ cho rằng mình rất vô dụng.

Nguyễn Môn ngược lại không nghĩ nhiều như thế, cằm gác lên bờ vai y hôn một cái, an ủi: "Người trẻ tuổi, lần thứ nhất sẽ có chút kích động, rất bình thường. Làm thêm mấy lần sẽ tốt hơn."

Lâu Tử Trần lập tức quay đầu, mong đợi hỏi: "Nguyễn ca, chúng ta làm tiếp một lần đi."

3 phút tuyệt đối không phải thực lực của y

Nguyễn Môn: "Được."

Cậu sợ nếu hôm nay không cho Lâu Tử Trần cơ hội phát huy, cái tên này sợ là từ nay về sau sẽ mang ám ảnh trong lòng.

Sau một giờ.

"Lâu Tử Trần, em có xong chưa hả?" Nguyễn Môn rống giận dữ gào.

"Em, em, em em tiền bối, xin anh, em sẽ xong nhanh thôi."

" Nửa giờ trước em cũng nói như vậy."

"Ư ư ư, tiền bối, xin lỗi, em em em en không dừng được, em có cảm giác em càng ngày càng hưng phấn, phải làm sao bây giờ?"

"Lăn, đi ra ngoài cho anh."

"Không ra được, lúc này đi ra ngoài sẽ chết người đó."

Nguyễn Môn chưa từng nghĩ tới, lúc thường ngoan như cừu nhỏ vậy, sao ở trên giường sẽ hung mãnh như vậy.

Mấu chốt là một bên miệng nói xin lỗi, một bên làm.

Không thành tâm, quá khinh người.

Đến cuối cùng Nguyễn Môn chỉ có thể mắng trong lòng, quá mệt mỏi.

Sáng hôm sau, Nguyễn Môn đỡ cái eo đau đớn, mệt mỏi thức dậy.

Những ngày tháng này thật không có cách nào chấp nhận, người khác đều là công lược fan, tại sao đến cậu lại bị fan công lược vậy aaaaa ~~~

"Awww Thắt lưng của tôi, cái eo của lão già niên đại 89 này thiếu chút nữa bị làm đến gảy."

Nguyễn Môn Từ trước đến giờ đều không có thói quen bám giường, lần đầu tiên cậu sản sinh kích động muốn bám giường.

Cửa phòng mở ra, Lâu Tử Trần mặt mày hồng hào đi vào, trong tay còn nâng một bát cháo hải sâm.

"Nguyễn ca, em đoán giờ này anh sẽ tỉnh, vừa vặn em cũng vừa nấu xong cháo, em đút anh ăn có được không?"

Nguyễn Môn bây giờ nhìn Lâu Tử Trần liền không kiềm chế được nhớ tới chuyện tối hôm qua.

Cái tên này hiện tại biết điều như vậy, tối hôm qua ở trên giường lại không phải như thế.

Đây chính là một con sói đội lốt cừu, tức giận nói: "Anh cần em đút sao?"

Lâu Tử Trần: "Em là sợ tiền bối đau thắt lưng, ngồi xuống mệt, cho nên mới nghĩ..."

Nguyễn Môn: "Ngậm miệng."

Thực sự là hết chuyện để nói.

Y là đang khoe khoang với mình tuổi trẻ có sức sống vô hạn sao?

Cũng đều là vận động một buổi tối, mình lại nằm liệt giường, đau lưng nhức eo, y thì lại có thể xuống bếp sớm như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Môn lại cảm thấy mình có chút nhiễu sự vô căn cứ.

Cậu bình thường rất bình tĩnh, hôm nay bị sao vậy?

Suy nghĩ lại không được vài giây.

Bình tĩnh cái rắm, bị fans công lược thành như vậy rồi, chó má mới bình tĩnh được.

Lâu Tử Trần ngược lại rất tiện nghi, không cần biết Nguyễn Môn đối với cậu mặt lạnh ra sao, y đều cứ cười hì hì.

Hơn nữa Nguyễn Môn cũng không nỡ lòng đối với y mặt lạnh, múc hai ngụm cháo ăn cho ấm dạ dày, hai người liền quấn nhau thành một đoàn.

......

Theo thời gian ngày lại ngày trôi qua, sắp cuối năm.

Mỗi năm một lần, cứ đến Xuân Vãn ai ai cũng đều sốt sắng dàn dựng và luyện tập tiết mục.

Lâu Tử Trần năm nay cũng nhận được lời mời tham gia Xuân Vãn, từ ba tháng trước đã bắt đầu dàn dựng và luyện tập tiết mục, những công tác khác có thể lùi, công việc này muốn lùi cũng khó.

Lâu Tử Trần mỗi lần đều lê bộ dáng dàn dựng và luyện tập tiết mục mệt mỏi trở về, lại lo lắng Nguyễn Môn một mình ở nhà không thể chăm sóc tốt bản thân, không chịu ăn cơm.

"Xuân Vãn dàn dựng và luyện tập tiết mục như thế nào rồi, có lòng tin diễn được không?" Lúc ăn cơm, Nguyễn Môn hỏi thăm.

Sau khi Nguyễn Môn ở nhà nghĩ dưỡng, Lâu Tử Trần liền theo qua chăm sóc, Xuân Vãn đã định từ hai tháng trước, hơn nữa công việc này cũng không thể đẩy xuống.

Cho nên hiện tại Lâu Tử Trần ngoài công việc này, cũng không có việc gì khác.

"Rất tốt, cũng không quá khó, chỉ cần cùng các tiền bối khác diễn tập nhiều chút, hiện trường không phạm sai lầm là được rồi." Lâu Tử Trần cầm chén múc canh cho Nguyễn Môn.

"Còn phải ca hát? Nhớ đừng quên từ."

"Không quên được, anh phải xem em đó, em tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm."

Nguyễn Môn gật gật đầu: "Vậy thì tốt. Có thể biểu diễn ở Xuân Vãn đối với sự nổi tiếng của em có trợ giúp rất lớn, em phải nắm chặt cơ hội."

Nguyễn Môn cũng từng tham gia qua Xuân Vãn, trước đây lúc hắn nổi diễn qua sáu lần, sau khi tốt nghiệp đại học cũng không tham gia nữa.

Nghĩ muốn đem một ít kinh nghiệm của mình nói cho Lâu Tử Trần, lại ngẫm lại Xuân Vãn hiện tại cùng trước đây không giống nhau, kinh nghiệm của hắn lúc xưa căn bản là không có tác dụng.

"Nguyễn ca, nhà em cách chỗ tổ chức Xuân Vãn rất gần, chờ Xuân Vãn kết thúc, em mang anh về nhà em ăn tết nhé?" Lâu Tử Trần cẩn thận từng li từng tí hỏi, thanh âm lộ chút căng thẳng.

Động tác ăn cơm của Nguyễn Môn khựng lại, "Không cần đi."

Lâu Tử Trần: "Vậy em cùng anh ăn tết."

Cuối năm náo nhiệt như vậy, Lâu Tử Trần không nỡ bỏ lại Nguyễn Môn một mình cô đơn.

Nguyễn Môn nhìn khuôn mặt người con trai này, đẹp đẽ không khác gì thiên sứ lại biểu lộ nét quật cường, không khỏi cười cười.

Ba ngày trước Xuân Vãn, Nguyễn Môn cuối cùng vẫn cùng Lâu Tử Trần lên máy bay đến kinh đô.

Xuân Vãn vẫn náo nhiệt như thường.

Nguyễn Môn ngồi trong khách sạn, xem ti vi phát sóng trực tiếp.

Lâu Tử Trần mở màn sau người thứ ba, cũng xem như tương đối sớm.

Cùng hai vị lão tiền bối, còn có hai ca sĩ trẻ lưu lượng không tồi xướng bài hát năm mới.

Nguyễn Môn xem đến vô cùng yêu thích.

Không tới nửa giờ, đã có người nhấn chuông cửa, mở ra xem quả nhiên là Lâu Tử Trần.

"Em sao lại chạy về nhanh như gió vậy?" Giờ vẫn còn cách thời điểm chương trình kết thúc đến 1 tiếng.

Đoán chừng là Lâu Tử Trần vừa kết thúc tiết mục liền tháo đồ trang sức thay đồ xông thẳng về đây.

Khách sạn chỗ hai người ở cách nơi tổ chức Xuân Vãn không xa.

Phố xá hôm nay cũng sẽ không có quá nhiều xe, cho nên ngồi xe gấp rút về đây tính thời gian cũng không sai biệt lắm.

"Em muốn nhanh chóng dẫn anh đi gặp người nhà." Lâu Tử Trần phỏng chừng đi gấp, trên mặt còn hồng hồng.

"Ừm." Nguyễn Môn kỳ thực có chút sốt sắng, nhưng vẫn đáp lời.

Nếu đã quyết định cùng Lâu Tử Trần sống cùng nhau, chuyện này sớm muộn cũng phải đối mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net