Chương 7 : Học nấu ăn vì ngươi <3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình ảnh hai người cưỡi ngựa cùng nhau thật vô cùng đẹp mắt, đẹp tựa như tranh vẽ.

Tổ tiết mục sau khi đến bờ biển làm nhiệm vụ, cũng đã cấm fans đi theo tiếp tục chụp ảnh, nếu không sẽ bị cho là tiết lộ tư liệu sống.

Những cái fans đó liền thầm hận cảnh tượng đẹp đẽ, duy mỹ như vậy mà không thể chụp lưu lại làm lưu niệm.

Mã chủ nhân nhìn hai người ngồi trên lưng ngựa, nội tâm không khỏi dâng lên một tia kỳ quái. Vì cái gì hắn lại cảm thấy cảnh tượng này vô cùng hài hoà nha !

Đắm chìm trong hình ảnh hài hoà của hai tuấn nam, ngựa chạy mất rồi mới chợt nhớ đến chuyện quan trọng, phát giác hô to : " Uy , uy, không được cưỡi, chỉ được dạo một chút thôi."

Ông chủ không ngờ được Nguyễn Môn sẽ cưỡi ngựa, sợ hắn té bị thương.

Thật ra cũng do Nguyễn Môn nhất thời quên mất, ngồi đến trên lưng ngựa liền nhớ đến cảm giác giục ngựa lao nhanh trước kia, chí khi nam nhi cứ thế mạnh mẽ trỗi dậy =)))

Bất quá dù sao cưỡi cũng đã cưỡi rồi, cũng không quản được nhiều như vậy, chính là không biết người trong ngực có sợ hay không.

"Cậu có sợ không, nếu sợ tôi sẽ dừng lại."

"Không sợ!" Có tiền bối ở đây, cái gì cũng không sợ.

Lâu Tử Trần thân còn cao hơn Nguyễn Môn đến 8 centimet, sợ mình ngồi đằng trước che mất tầm mặt của đối phương, cố sức rụt cổ lại.

Bộ dáng so sánh với tiểu tức phụ không khác nhau là mấy.

Sóng biển thổi đến bên tai, mùi hương của gió biển vấn vương nơi đầu mũi, trời xanh, mây trắng, Lâu Tử Trần giờ khắc này như có cảm giác cùng Nguyễn Môn hợp thể với nhau.

Thân mình hai người theo tốc độ ngựa chạy mà lắc lư một trên một dưới, mái tóc đen nhánh của Nguyễn Môn đung đưa theo gió, tuỳ ý mà tiêu sái.

Những người fans bên cạnh nhìn đến một màn này, sôi nổi thảo luận cảm giác xứng đôi của hai người.

"Tôi cảm thấy hai người đó sinh ra chính là để thuộc về nhau. Nhìn biểu tình Lâu ca chẳng khác gì tiểu tức phụ ."

"Chính xác, tôi cũng có cảm giác này. Phi phi phi, nói bậy bạ gì đó, Lâu ca chính là lão công của chúng ta a"

"Đúng đúng đúng, không thể loạn tưởng, Lâu ca chỉ là đang quay chương trình thôi, các người đừng gán CP bậy bạ."

Lời tuy nói như vậy, bất quá đại gia vẫn là nhịn không được trong lòng méo mó.

Nếu hôm nay người cưỡi ngựa chung với Lâu Tử Trần là một nữ minh tinh nào đó, bọn họ sẽ không vui đâu.

Nếu là nam tinh thì bọn họ cũng không có ý kiến gì to tác, ngược lại mỗi người còn có tâm tình méo mó, chủ yếu là đầu năm nay hủ nữ quá nhiều, hơn nữa bọn họ đều cho rằng đồng tính luyến ái là chuyện mà đại bộ phận người trên thế giới đều sẽ không tiếp nhận,việc xào CP nam minh tinh bán cái hủ là chuyện hết sức bình thường, không có khả năng thực sự yêu đương mà huỷ đi tiền đồ chính mình.

Bọn họ đâu biết rằng Lâu Tử Trần chính là vì Nguyễn Môn mà bước vào giới giải trí!

Đạo diễn bên cạnh xoa xoa tay, hưng phấn cùng VJ nói: "Một hồi đợi bọn họ cưỡi trở về, cậu nhớ quay một viễn cảnh cùng một cận cảnh, nhất định phải rõ ràng, không được run tay."

Hiện tại rất nhiều chương trình đều sẽ lấy CP xào một chút để tăng ratings, cơ hội đang đặt ở trước mắt, ông đương nhiên sẽ không bỏ qua, đặc biệt ban nảy nghe ông nói như vậy, người đại diện của Lâu Tử Trần bên cạnh cũng không lên tiếng, im lặng là tương đương với đồng ý.

Trần Tuấn Kiệt còn suy nghĩ lời nói về Lâu Tử Trần - Ngay thẳng boy cũng có ngày nói dối, tên tiểu tử này thuật cưỡi ngựa không tối, đem đi biểu diễn ảo thuật cũng không ngoa.

Mấu chốt là một màn mới nảy còn diễn rất giống. Nếu không phải chính hắn tận mắt gặp qua bộ dáng Lâu Tử Trần cưỡi ngựa , khẳng định sẽ bị lừa.

Thật vất vả cho y dùng hết tuyệt kỹ nói dối cả đời để áp dụng trên người Nguyễn Môn.

Sau khi đã cưỡi hết một vòng bờ biển, Nguyễn Môn liền lưu loát xuống ngựa. Nhìn đến Lâu Tử Trần còn ngồi y nguyên trên lưng ngựa, đôi tay gấp gáp bắt lấy khuyên sắt.

"Tử Trần, xuống ngựa"

(Gọi tên rồi kìa <3)

"A, tiền bối, chân, chân tôi mềm rồi."

Lần đầu tiên được gần gũi dựa vào nhau, mông của hai người dính sát vào một chỗ làm chân của y nhũn cả ra rồi.

Nguyễn Môn tưởng rằng y bị doạ, nghĩ ngợi cảm thấy lần đầu tiên cưỡi ngựa mà mình lại giục ngựa lao nhanh như vậy, xác thật rất doạ người.

"Tôi đỡ cậu." Nguyễn Môn vươn tay.

Lâu Tử Trần nhìn người đứng bên cạnh mình, đôi bàn tay hướng tới, chính mình xê dịch chân đạp bàn đạp bước xuống.

Sợ y té ngã, Nguyễn Môn liền đỡ eo đối phương, cẩn thận đem y đỡ xuống.

Chân của Lâu Tử Trần mềm nhũn, cố gắng làm cho mình đứng thẳng, không thể túng quẫn như vậy được.

Nguyễn Môn trước đặt cọc 100 đồng cho lão bản, giờ lấy về 50 đồng.

Tiếp nhận tiền, Nguyễn Môn hỏi : " Ông chủ, chúng tôi hiện tại có chút khó khăn, ông có biết phụ cận nơi này có chỗ nào đang thuê người không?, muốn kiếm chút tiền."

Mã chủ nhân vừa nghe liền biết cuối cùng đã bắt đầu nhiệm vụ hôm nay của mình rồi.

"Chỗ của tôi thật ra cũng có một cách để kiếm tiền, không biết các ngươi có muốn kiếm hay không thôi?"

Nguyễn Môn nhướng mày, biết rõ đây là tổ tiết mục đã an bài sẵn cho bọn họ để vượt qua ải khó.

" Kiếm tiền bằng cách nào?"

"Anh họ của tôi có mở một quán ăn khuya hải sản, hôm qua đầu bếp bảo nhà có chuyện xin nghỉ đi về rồi, bây giờ trong tiệm đang cần một đầu bếp, hai người các ngươi có ai biết nấu đồ ăn không?

Nói như vậy Nguyễn Môn liền có chút phiền muộn. Hắn thực ra là một người không biết nấu ăn.

Khi còn nhỏ quay phim bận đến không còn thời gian, làm gì rảnh mà học nấu ăn a. Sau khi lớn lên không phải không có làm qua, phát hiện bản thân mình không có thiên phú, liền trực tiếp bỏ qua.

"Để tôi nấu cho." Lâu Tử Trần nhút nhát giơ tay.

"Cậu nấu ? tay nghề cậu thế nào?"

Nguyễn Môn có chút không tin được, người trẻ bây giờ không có mấy ai biết nấu cơm, huống chi Lâu Tử Trần này còn là một vị sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Nấu mì gói được đã là không tệ rồi.

"Chắc là cũng tạm đi?"

Y thường ngày nấu cho người trong nhà ăn đều được khen ngon, cũng không biết người khác ăn sẽ thế nào.

Nhìn cách nói không mấy tự tin của Lâu Tử Trần, Nguyễn Môn càng không thể tin tưởng được, có lẽ không được tốt lắm.

Bất quá tổ tiết mục sắp xếp những nhiệm vụ này chẳng qua là muốn xem cách minh tinh hoàn thành nhiệm vụ, nói không chừng bọn họ chỉ là muốn quay Lâu Tử Trận làm một ít chuyện lông gà vỏ tỏi này thôi.

"Hay là chúng ta cứ đi thử đi?"

Đôi mắt một mí của Nguyễn Môn híp lại hướng Mã chủ nhân nói:

"Ông có thể cho chúng tôi địa chỉ được không? Hay là ông dẫn chúng tôi đi một chuyến cũng được."

"Tôi chỗ này còn phải làm ăn buôn bán, tôi sẽ nói địa chỉ cho các cậu, cách nơi này không xa đâu."

Ông chủ báo một tràng địa chỉ, Nguyễn Môn liền lấy giấy bút ra ghi chú lại.

Nguyễn Môn cầm di động tìm kiếm bản đồ để đi đến quán ăn này, kết quả lại nghe được Lâu Tử Trần nói hắn biết đường đến quán.

"Cậu biết? Cậu lúc trước có từng tới đây à? "

Nguyễn Môn tò mò hỏi.

"Không có, vừa rồi ngồi xe buýt đi ngang qua có để ý."

Nguyễn Môn hoài nghi. Ngồi xe buýt nhìn qua một chút liền nhớ kỹ? Này không phải là lén lục soát bản đồ sau lưng hắn đi?

Ôm thái độ hoài nghi đi theo Lâu Tử Trần, thật đúng là bị hắn tìm được rồi.

Quán ăn khuya cùng bãi biển xác thật không xa, đi thêm hai con phố nữa là đến. Một loạt các quán ăn bên cạnh cũng đều bán hải sản.

Hồng tình quán ăn khuya !

(Quán ăn khuya Hồng Tình)

Quán ăn này lấy tên cũng thật bình dân!

Đám người bọn họ gồm tổ đạo diễn cùng fans mênh mông cuồn cuộn đi theo tới, người khác nhìn không biết còn tưởng kéo bè kéo phái đi đánh nhau.

Nguyễn Môn và Lâu Tử Trần trước sau đi vào quán ăn khuya, mặt tiền của quán tính sơ trái phải cũng được trăm mét.

Quét tước sạch sẽ, trong phòng bày hơn mười bàn gỗ, gần chỗ thu ngân còn có bể pha lê trên dưới bốn tầng, bên trong nuôi hải sản tươi sống các loại.

Có hải hạt dưa, thạch đốm cá, hải sâm, tôm hùm lớn, tôm tích, cơ hồ một ít hải sản thấy được trên thành phố đều có.

Này nếu là đối với một tên chuyên ăn đồ hải sản mà nói đây tuyệt đối là một địa điểm lý tưởng.

Đại khái là vẫn chưa tới giờ cơm trưa , trong tiệm ngoài lão bản ra thì không còn người nào khác.

Ông chủ họ Hà, Nguyễn Môn liền gọi ông ta một tiếng lão bản.

"Đầu bếp và phục vụ trong tiệm chúng tôi hôm qua vừa xin nghỉ, hiện tại thiếu một đầu bếp và một phục vụ. Phục vụ thật ra không có yêu cầu gì đặc biệt, có điều, một trong hai người biết nấu ăn sao?

Lão bản mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn hai người.

"Biết, tôi biết nấu." Lâu Tử Trần gật gật đầu.

"Cậu nói thôi cũng chỉ vô dụng, vẫn là nên thử một chút, nếu tay nghề không được, tôi cũng không thể tuyển đại được."

"Đợi một chút. Thử thì tất nhiên phải thử, nhưng chuyện tiền lương như thế nào không phải nên thương lượng trước sao?

"Tiền lương của đầu bếp là 300 đồng một ngày, làm hai buổi trưa và tối. Bưng đồ ăn thì 100 đồng một ngày."

Lâu Tử Trần hơi kinh ngạc

"Thấp vậy sao?"Đi đến sát người Nguyễn Môn nhỏ giọng hỏi : "Tiền bối, có phải ông ta đang lừa chúng ta không?"

Y lúc trước học trù nghệ đã từng hỏi qua đầu bếp trong nhà, biết tiền lương của bọn họ phải đến 6 vạn một tháng, bình quân cũng có đến 2 ngàn một ngày, sao lại ít như vậy, càng đừng nói bưng thức ăn chỉ có 100 đồng một ngày.

"Cái này, hẳn là không gạt chúng ta đi? Tôi cũng không rõ lắm."

Người không biết nấu ăn như Nguyễn Môn đương nhiên sẽ không tìm hiểu giá cả của ngành này làm gì.

Hai người bọn họ nếu là làm công việc này ít nhất cũng có thể kiếm được 400 đồng, tiền đề là tay nghề của Lâu Tử Trần phải khả quan.

"Cậu đối với tay nghề của chính mình có tin tưởng không?

Nguyễn Môn lôi kéo Lâu Tử Trần, nhỏ giọng hỏi.

"Mọi người trong nhà tôi đều nói tốt."

Hắn nói lời này, Nguyễn Môn càng thêm không tin tưởng.

"Thử xem đi."

Cũng không còn biện pháp nào. Không được thì đi tìm việc khác thôi, tổ tiết mục khẳng định không có khả năng chỉ sắp xếp một loại công việc này cho bọn hắn.

"Tiền bối, anh yên tâm đi, tôi nhất định làm được."

Khoé miệng Lâu Tử Trần cong cong, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, đôi mắt xinh đẹp tựa lưu ly phảng phất như ẩn chứa muôn ngàn sao vì sao trên trời, làm cho Nguyễn Môn trong nháy mắt sinh lòng tin tưởng.

Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Đặc biệt là sau khi vào phòng bếp, nhìn bộ dạng cầm dao không mấy thành thục của Lâu Tử Trần.

Phòng bếp chính là trọng địa của quán ăn, chứa không được quá nhiều người, các VJ quay hình cùng đều không đi vào mà chỉ trang bị camera ở một góc trong phòng bếp.

Trừ bỏ Nguyễn Môn, Lâu Tử Trần và ông chủ Hồng Tình quán, những người khác toàn bộ đều ở ngoài.

Trong phòng bếp vô cùng sạch sẽ, bày đủ đồ gia vị ngăn ngắn trật tự, chai , lọ , vại còn được viết tên từng loại gia vị để phân biệt.

Trên giá bên cạnh là các loại rau dưa, tuy nói là quán hải sản nhưng cũng không có khả năng thực sự chỉ bán hải sản.

"Ông chủ, ông muốn kiểm tra ta nấu loại đồ ăn nào? Ông chọn đi."

Lâu Tử Trần cầm dao phây quẹt thử hai cái, xác thực không có sự thành thục, so với dao nhà mình chính xác là khác xa một trời một vực.

Luyện một hồi chắc là cũng có thể.

"Còn cho ta gọi món nữa sao? Khẩu khí cũng không nhỏ a. Được, ta đây liền lấy hai món quen thuộc trong nhà đại tôm hùm và khoai tây tơ* chua cay đi."

(Nguyên âm là 丝 ty: tức sợi trong sợi tơ, Hạc tạm dịch tơ để tiện phân biệt với chữ sợi bên dưới.)

Hai loại đồ ăn này đúng thật là thường xuyên bắt gặp.

Một cái chủ yếu chú ý nhiệt độ lửa, một cái chủ yếu chú ý thủ pháp dùng dao.

Nguyễn Môn hoài nghi hai món ăn này là tác phẩm mà tổ tiết mục và vị lão bản này nghĩ ra, chủ yếu là muốn thấy mấy vị khách mời là bọn họ đây xấu mặt.

Tuy là hắn không biết nấu ăn thiệt nhưng vẫn biết món đại tôm hùm này yêu cầu thời gian mồi lửa phải tuyệt đối chuẩn xác, không cẩn thận rất dễ đem tôm nấu thành già hoặc hồ.

Mà Khoai tây tơ chua cay này , nếu muốn cắt cho nhuyễn như tơ thật không dễ dàng, không cẩn thận sẽ bị biến thành khoai tây sợi* chua cay.

(Nguyên âm là điều 条 : sợi trong mì sợi )

"Tốt"

Lâu Tử Trần đối mắt loé sáng, đem tay áo thun trắng đen của mình xắn lên trên, lại cầm lấy tạp dề xanh dương sạch sẽ ở bên cạnh mặc lên người.

Nguyễn Môn nhướng mày, này động tác cũng không tồi!

Giai đoạn chuẩn bị động tác càng tốt, hậu kỳ vả mặt càng vui sướng!

Nguyễn Môn phảng phất đều đã nhìn thấy cảnh sau khi phát ra của chương trình, hậu kỳ biên tập viên cắt ghép sẽ in một cái bàn tay tự vả thật to lên mặt của Lâu Tử Trần thế nào =)))

............

Phù, thật lúc đọc chả thấy nó dài bao nhiêu, khi edit lại không ngừng cảm thán nhân sinh thật không dễ dàng.
Mỗi chương hơn 2500 chữ thôi mà tui mất gần 2-3 tiếng đồng hồ mới edit xong. o(TヘTo)
Chẳng biết là do trình độ dốt đặc cán mai ngôn từ hay lại do tính rùa bò của mình. ┐('д`)┌
Thôi thì không ngừng phấn đấu để nâng cao tay nghề vậy. ٩(͡๏̯͡๏)۶
Love all ('。• ᵕ •。') ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net