Chương 12: Chia sẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giáo sư Giang, tôi hiểu rằng anh rất đau buồn khi mất đi người vợ yêu dấu nhưng bên phía điều tra phá án của chúng tôi cũng có những quy định riêng. Có một số thứ cần phải được bảo mật chặt chẽ cho đến khi điều tra xong xuôi và kết án. Mong anh hiểu cho, chúng tôi cũng không cố ý muốn giấu giếm anh mà là..."

Trên hành lang của trụ sở đội cảnh sát hình sự, cảnh sát Phương nhíu mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để nói chuyện với vị giáo sư đứng trước mặt mình.

"Mong anh hãy thông cảm cho chúng tôi, đừng có chạy qua đây mỗi ngày nữa!"

"Tôi hiểu, tôi hiểu." Giang Nhất Hoán khiêm tốn đáp lại nhưng ông vẫn không chịu nhượng bộ: "Nhưng chuyện đã xảy ra lâu vậy rồi mà đến giờ vẫn chưa có một chút thông tin gì. Tôi không muốn xem hiện trường hay bằng chứng, tôi chỉ muốn xem báo cáo khám nghiệm tử thi thôi. Anh cũng biết mà, nếu không vì mục đích tìm ra hung thủ thì lúc đầu, tôi đã không đồng ý cho phép khám nghiệm tử thi. Vợ tôi là một người có lòng tự trọng rất cao, mỗi lần nghĩ đến cảnh cô ấy nằm lẻ loi trên bàn giải phẫu..."

Với người nhà nạn nhân mà nói thì việc khám nghiệm tử thi là một việc rất khó để chấp nhận. Nhưng phải làm vậy thì mới có thể điều tra ra thêm nhiều manh mối có liên quan. Cảnh sát Phương rất biết ơn vì Giang Nhất Hoán đã ký vào đơn đồng ý khám nghiệm tử thi nạn nhân nhưng vừa nghĩ đến kết quả khám nghiệm, khóe mắt ông lại khẽ giật lên.

"Kết quả khám nghiệm tử thi...liên quan đến một số manh mối quan trọng." Cảnh sát Phương cũng biết câu nói này rất vô lý, ông quay mặt đi, tránh ánh nhìn của Giang Nhất Hoán: "Tạm thời chúng tôi vẫn chưa thể để anh xem được."

Giang Nhất Hoán nhìn chằm chằm vào cảnh sát Phương, một lúc lâu sau, ông thở dài: "Thôi được, tôi sẽ không làm phiền anh nữa."

Giang Nhất Hoán lịch sự chào tạm biệt cảnh sát Phương rồi rời khỏi trụ sở đội cảnh sát hình sự.

"Đó là người nhà của nạn nhân trong [Vụ án mạng tại phòng tập nhảy] à?"

Sau khi Giang Nhất Hoán rời đi, nữ cảnh sát ngồi ngay bàn làm việc bên cạnh tò mò hỏi.

"Đúng vậy." Cảnh sát Phương bất lực: "Ông ấy là một học giả rất tài giỏi, lúc xảy ra vụ án thì ông ấy đang ở bên nước ngoài..."

Vì đã đảm nhiệm vị trí đội trưởng đội cảnh sát hình sự suốt nhiều năm, lúc nào câu nói của cảnh sát Phương cũng mang ẩn ý theo bản năng nghề nghiệp. Ông nói, lúc xảy ra vụ án thì Giang Nhất Hoán đang ở nước ngoài, ngụ ý là Giang Nhất Hoán có chứng cứ ngoại phạm, khả năng gây án của ông cũng tương đối nhỏ.

"Tôi cũng đã nghe kể rồi. Bạn của tôi cũng làm bên lĩnh vực nghiên cứu khoa học, nghe nói nạn nhân trong vụ này là vợ của Giáo sư Giang, đến giờ bạn tôi vẫn chưa thể tin nổi." Nữ cảnh sát thở dài, nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Giang Nhất Hoán, cô bất mãn bĩu môi: "Nhưng Giáo sư Giang đang dùng thái độ khi nghiên cứu khoa học để nói chuyện với chúng ta đấy à? Từ khi vụ này xảy ra tới giờ, ngày nào ông ấy cũng chạy qua đây, dù có manh mối mới thì chúng ta cũng đâu thể tiết lộ cho ông ấy biết ngay được!"

"Tiểu Lư." Cảnh sát Phương nhíu mày: "Cô không thể nói vậy được. Dù gì thì nạn nhân cũng là vợ của người ta, ông ấy quan tâm đến tiến độ vụ án cũng là chuyện thường. Con trai ông ấy mắc bệnh tâm thần, đến giờ thằng bé vẫn chưa biết chuyện mẹ nó đã mất. Giáo sư Giang rất đáng thương, ông ấy không dám nói chuyện này trước mặt con trai nên đương nhiên ông ấy phải chạy đến đây để giám sát chúng ta rồi."

"Nhưng chúng ta cũng đâu cố tình trì hoãn vụ này đâu." Nữ cảnh sát cũng không kìm nén được cảm xúc nữa, cô bực bội đẩy mạnh ghế ra, ôm một đống hồ sơ đứng dậy: "Chúng ta cũng rất bận rộn mà!? Nhân viên hậu cần như tôi mà còn bị kéo đi làm thêm giờ! Còn thành viên chính thức của đội điều tra hình sự mấy người cũng bận như chong chóng, thiếu điều gắn bánh xe vào gót giày thôi! Không phải do chúng ta không muốn điều tra vụ này mà là do chúng ta thiếu nhân lực!"

"..."

Cảnh sát Phương im lặng không đáp.

Quả thực, gần đây có rất nhiều vụ án xảy ra.

Ngoài hai vụ nghiêm trọng là [Vụ án mạng trong phòng tập nhảy] và [Vụ mất ruột] thì vẫn còn vô số những vụ án lớn nhỏ khác.

Đội điều tra hình sự có rất nhiều thành viên nhưng họ không tài nào xử lý hết được một đống vụ cùng ập đến như thế, dù có nhiều nhân lực hơn đi chăng nữa thì vẫn không đủ.

Bằng không thì [Vụ mất ruột] ngày hôm qua cũng chẳng cần đến cảnh sát Phương đích thân có mặt hỗ trợ pháp y vận chuyển thi thể, dù gì thì ông vẫn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

Nghĩ đến chuyện hôm qua, cảnh sát Phương lại cau mày.

Sau khi vận chuyển thi thể về viện pháp y, ông cố tình ở lại để quan sát thêm một lúc. Ông cảm thấy vụ án này rất kỳ lạ, thậm chí còn kỳ quái hơn cả [Vụ án mạng tại phòng tập nhảy].

Khi tiến hành khám nghiệm tại hiện trường, không tìm thấy dấu vân tay hay dấu chân của người lạ. Ngay cả ruột của nạn nhân cũng không thấy đâu.

Dựa vào vết máu, bước đầu phán đoán hiện trường đầu tiên của vụ án là nhà vệ sinh. Trên bồn cầu có vết máu, vết máu này kéo dài ra đến phòng khách - nơi nạn nhân ngã xuống. Từ vết máu, có thể suy ra rằng nạn nhân đã bò ra từ toilet, cố gắng trốn thoát khỏi căn hộ cho thuê.

Chỉ nhìn vào đường đi của vệt máu, ai cũng nghĩ nạn nhân đã phát bệnh cấp tính ngay trong nhà vệ sinh, vì thế đã vội chạy ra ngoài để cầu cứu.

Nhưng ruột của nạn nhân đâu mất rồi?

Dù có vấn đề về hậu môn trực tràng đi chăng nữa thì ruột cũng không thể biến mất như thế được...

Quan trọng hơn, ruột của nạn nhân đang ở đâu?

Dựa vào kinh nghiệm phá án nhiều năm của cảnh sát Phương, lúc đầu ông cho rằng hung thủ đã dựng hiện trường giả thành phòng kín, giết hại nạn nhân một cách tàn nhẫn rồi rút ruột nạn nhân ra, mang nó đi như một chiến lợi phẩm.

Nhưng pháp y lại nói, hậu môn của thi thể không có dấu vết bị kéo căng. Nhìn vào các mô ở hậu môn thì có vẻ như phần cuối của ruột đã bị thiếu máu cục bộ và hoại tử, nó dễ dàng rơi ra ngoài, không chút đau đớn.

Không thể nào.

Nạn nhân chỉ vừa bước sang tuổi 25, dù có nghiện game đến mức nào đi chăng nữa thì khi thấy ruột mình rớt ra, cũng phải biết tự đi khám chứ...

Bí ẩn này lại nối tiếp bí ẩn kia.

Chẳng giải quyết được cái nào cả.

Giống hệt [Vụ án mạng tại phòng tập nhảy], dù họ đã cử rất nhiều cảnh sát hình sự và mời rất nhiều chuyên gia đến nhưng vụ đó vẫn chưa có tiến triển gì.

Thật ra, ông không cố tình giấu giếm Giang Nhất Hoán bất kỳ một thông tin nào cả. Chỉ là ông không có gì để nói với ông ấy mà thôi.

Cảnh sát Phương cảm thấy cực kỳ bức bối trong lòng.

May mà ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh, ít ra thì hôm nay cũng không phải là một ngày âm u khiến người ta chán nản.

Vừa lúc cảnh sát Phương đang bế tắc, định đi ra ngoài hút thuốc để thư giãn thì điện thoại trong túi bỗng reo lên.

Ông cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Cục trưởng.

Trái tim cảnh sát Phương chùng xuống, nghĩ chắc hẳn Cục trưởng gọi đến để chất vấn về tiến độ công việc. Ông nhíu mày bắt máy, nào ngờ Cục trưởng lại bảo ông đừng quan tâm tới mấy vụ án này nữa.

"Cục trưởng!?" Cảnh sát Phương giật mình: "Ý anh là..."

"Đừng hiểu lầm, đây không phải lệnh xử phạt." Giọng của Cục trưởng rất ôn hòa: "Phía cấp trên đã sắp xếp một nhóm người khác đến để xử lý mấy vụ này."

Cảnh sát Phương im lặng một lúc rồi hỏi: "Mấy vụ án này có liên quan gì đến nhau không? Tại sao lại gộp chúng lại rồi chuyển giao?"

Cục trưởng: "Đây không phải chuyện mà cậu nên biết."

Cảnh sát Phương: "Vậy khi nào nhóm điều tra kia mới đến để bàn giao với tôi? Tôi cần thời gian để sắp xếp lại các tài liệu đang có trong tay..."

Cục trưởng: "Không cần bàn giao đâu. Mấy tài liệu mà cậu có thì họ cũng nhận được hết rồi."

Cảnh sát Phương lại trầm mặc.

Bình thường Cục trưởng rất nghiêm khắc và ít nói nhưng ông ấy không phải loại người coi thường công sức của cấp dưới và không tôn trọng họ.

Mặc dù vụ án được giao cho ai làm thì cũng như nhau nhưng đội hình sự của họ đã theo dõi những vụ án này rất lâu, họ đã bỏ ra rất nhiều nhân lực và vật lực. Bây giờ đột ngột chuyển giao vụ án cho người khác, ít nhiều gì cũng khiến người ta không cam lòng.

Hơn nữa, thậm chí hai bên còn không cần bàn giao với nhau...

Đội hình sự của họ đã bỏ ra rất nhiều công sức cho mấy vụ này, đống tài liệu mà họ tìm được nhiều đến mức có thể chất thành núi. Đó là lí do vì sao đến cả đội hậu cần cũng được huy động đến để giúp đỡ.

Không cần bàn giao có nghĩa là đội điều tra mới đã âm thầm theo dõi từ trước, phía lãnh đạo cũng đã trao đổi xong xuôi với bên kia từ lâu rồi.

Hóa ra, từ trước đến nay, bọn họ phải làm việc không công cho người khác.

Cảnh sát Phương bỗng cảm thấy lòng mình trào dâng một nỗi chua xót khó nói nên lời.

Nhưng ông vẫn lựa chọn tuân theo mệnh lệnh, nói với Cục trưởng một tiếng: "Vâng."

Cục trưởng cũng nhận thấy tâm trạng bức bối của cảnh sát Phương, ông ấy thở dài một tiếng, nghiêm túc nói: "Tiểu Phương, không phải do các đồng chí khác muốn cướp công của cậu đâu. Gần đây, thành phố Nghi Giang của chúng ta thường xuyên xảy ra những chuyện lạ, có lẽ cậu cũng cảm nhận được, mưa gió sắp đến rồi...Mưa gió sắp đến rồi!"

Cảnh sát Phương giật mình.

Mưa gió sắp đến ư?

Có chuyện gì sao?

Cảnh sát Phương muốn hỏi thêm nhưng Cục trưởng lại tỏ vẻ khó nói, không tiết lộ thêm gì nữa.

Cảnh sát Phương ngơ ngác cúp máy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rõ ràng vẫn là trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ vậy mà...ông vẫn cảm thấy ngột ngạt như bị mây đen bao phủ.

---

Giang Diệu dừng lại trước một cửa hàng nhỏ.

"Lẩu cay Hồng Du" - đây là quán mà mấy chị điều dưỡng đã mua đồ ăn.

Mấy cô ấy nói gần đây quán lẩu này rất nổi tiếng trên mạng, đông khách lắm nhưng không ngờ cửa hàng này lại nhỏ đến vậy, hơn nữa nó còn nằm gần nhà Giang Diệu nữa chứ.

"Ở đây có phần cay nhẹ hoặc lẩu cà chua không nhỉ? Cay quá mình không ăn được đâu..."

Một nhóm các cô gái đến để thử món ăn mới, một trong số họ hỏi nhỏ bạn bè mình.

Người bên cạnh trả lời:

"Không có đâu! Quán này chỉ bán loại Malatang thôi!"

"Hả? Sao lại thế? Vậy những người không ăn cay ăn sao được?"

"Không ăn cay thì đừng có đến quán này! Người ta đã đặt tên quán là 'Hồng Du' rồi mà, ý chỉ Malatang chứ còn gì nữa...Mấy người không ăn cay chẳng ai đến đây đâu."

"Ơ, quán này kiêu quá vậy? Có khách mà không bán à?"

"Nghe nói trước kia ông chủ làm đủ loại nước dùng, có cả nước dùng trong và cà chua,...nhưng lúc đó ông ấy chưa nghiên cứu ra công thức Malatang độc quyền này nên vị lẩu cũng cay bình thường thôi, buôn bán ế ẩm lắm. Sau này, loại nước dùng Malatang của ông ấy nổi tiếng, ổng bỏ mấy loại nước dùng khác luôn. Dù sao thì chỉ cần bán mỗi loại này thôi là ông ấy đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, chẳng cần đến những khách hàng không ăn cay nữa."

"Cái này...là chiêu trò marketing phải không nhỉ? Bây giờ mấy quán ăn nổi tiếng hay tỏ vẻ kiêu ngạo giống thế, đặt ra đủ loại quy định, không được này không được kia, mấy người họ đang thao túng tâm lý khách hàng chứ còn gì nữa?"

"Không phải vậy đâu, cậu cứ ăn đi rồi sẽ biết! Món Malatang ở đây ngon lắm! Mình nói thật đấy! Mình cũng không ăn cay được nhưng mà gia vị ở đây thì...ừm...nói sao nhỉ...thơm lắm! Cực kỳ thơm luôn....! Um...chỉ cần ngửi thấy nó thôi là mình đã sắp chảy nước miếng luôn rồi này."

Nhóm các cô bạn trò chuyện rôm rả, hai mắt sáng lên vì háo hức chờ đợi món ăn ngon.

Trước cửa quán nhỏ có hàng đống người đang đứng xếp hàng, không chỉ có những bạn trẻ tới đây vì giới thiệu trên mạng mà còn có cả cư dân sống quanh khu vực này, nhân viên văn phòng cố tình lái xe đến để thưởng thức món mới và vô số các shipper đến giao đồ ăn.

[Làm ăn khấm khá ghê...]

Người trong lòng cậu cũng có chút kinh ngạc.

Giang Diệu nhón chân, cố rướn cổ lên để tìm điểm cuối của cái hàng người dài ngoằng này.

May mắn thay, quán làm rất nhanh. Khách hàng đã chọn sẵn các nguyên liệu mình muốn từ lúc còn đang đứng xếp hàng, đến lượt mình chỉ cần trả tiền, đợi nấu rồi mang đi là xong.

Chỉ cần rưới loại dầu ớt đặc biệt của quán lên trên là có ngay một bát Malatang thơm ngon, hấp dẫn đến nỗi ai nhìn vào cũng phải thèm thuồng.

Mãi mới đến lượt Giang Diệu. Cậu đưa những nguyên liệu mà mình đã chọn qua ô cửa sổ nhỏ.

---Mặt tiền của cửa hàng quá nhỏ, chỉ có bốn chỗ ngồi nên ai cũng mang đi.

Trong cửa tiệm cũng chỉ có mỗi một mình ông chủ đang đứng bán. Ông ấy nhận yêu cầu và thu tiền của khách thông qua một cửa sổ nhỏ trong bếp, sau khi nấu xong thì lại đưa món lẩu cay ra từ cửa sổ này.

Ông ấy làm rất nhanh, cứ như con bạch tuộc có tám cái xúc tu vậy.

Mua xong lẩu cay, Giang Diệu về nhà. Đứng từ xa, cậu đã thấy có một chiếc xe ô tô đang đỗ trước cửa nhà mình.

Cha cậu cũng đã về rồi.

Giang Diệu rảo bước nhanh hơn, đúng lúc gặp cha và dì giúp việc đang vội vã chạy ra ngoài.

"Sao bà lại để thằng bé tự đi ra ngoài!?" Giang Nhất Hoán lo lắng nói: "Không thể để thằng bé tách khỏi người khác được! Sao bà lại để nó tự đi ra ngoài!"

Người phụ nữ trung niên đứng cạnh bị chủ nhà mắng mỏ thì vẻ mặt tệ đi trông thấy. Bà ta lẩm bẩm vài tiếng trong miệng, rõ ràng là không phục.

---Người giúp việc này không phải là người đã làm việc ở nhà họ trong suốt mười mấy năm qua.

Dì giúp việc kia đã nghỉ việc kể từ khi mẹ Giang Diệu qua đời. Bà ấy nói bà muốn về quê để chăm sóc con cháu nhưng thật ra, ai cũng hiểu rằng sau khi nghe tin về cái chết thảm khốc của Từ Tĩnh Nhàn, bà ấy cảm thấy sợ hãi nên không muốn ở lại đây nữa.

Giang Diệu bước tới, Giang Nhất Hoán vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp tầm mắt của cậu, ông sững người.

"Giang Diệu!" Cha cậu vội chạy đến, nắm ấy vai cậu, lo lắng quan sát từ trên xuống dưới: "Con đi đâu vậy? Sao lại tự ý ra ngoài một mình!?"

[Đưa ông ấy xem thứ em đã mua đi.]

Giọng nói trong lòng đề nghị.

Giang Diệu giơ hai bát Malatang trong tay lên.

Giang Nhất Hoán nhìn chằm chằm vào tay cậu, thấy cậu cầm hai bát Malatang thì ông sững sờ trong giây lát rồi khóe mắt bỗng đỏ hoe.

"Con đi mua đồ ăn à? Con còn mua cho baba nữa sao?"

Giang Diệu: "Dạ."

Giang Nhất Hoán xúc động ôm chặt con trai vào lòng, cố kìm nén cảm xúc để nước mắt không trào ra.

Con trai ông đã có thể tự mình đi mua đồ ăn rồi...Nó còn biết mua thêm một phần cho ông nữa!

Phải biết rằng, trước đây, có khi được đút mà thằng bé còn chẳng chịu ăn nữa kìa!

Không ngờ thằng bé lại tiến bộ nhanh đến vậy...Bệnh tình của nó đã thuyên giảm thật rồi...

Nếu mẹ con biết được, bà ấy sẽ mừng lắm...

Trong mắt Giang Nhất Hoán đọng đầy những giọt nước chực trào, ông cực kỳ kích động. Khóe miệng ông cũng không nhịn được mà cong lên.

Cứ thế, ông đưa con trai về nhà.

Ở phía xa.

Dưới tàng cây, một bóng người cao lớn và điển trai đang khoanh tay trước ngực, thích thú quan sát nơi này.

"Biệt thự à...điều kiện cũng khá giả quá đấy chứ."

Bộ vest đen ôm sát cơ thể, cà vạt, khuy măng sét, tất cả đều thể hiện gu thẩm mỹ và sự thanh lịch của chủ nhân chúng.

Ánh mắt nghiền ngẫm của người đó dán chặt vào lưng Giang Diệu, nhìn cậu thay giày, bước vào nhà, mãi đến khi bóng dáng ấy khuất trong sân.

Trong không khí truyền đến mùi hương của Malatang.

Dầu ớt rắc vừng, cay nồng thơm ngon.

"Chậc, vô dụng quá đi mất..." Khóe miệng người đàn ông cong lên, lầm bầm lầu bầu vài câu.

"Ngay cả loại ô nhiễm cấp thấp như thế mà cũng không cảm nhận được..."

"Giang Diệu, cậu biến thành một kẻ vô dụng thật rồi."

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC