Chương 14: Ăn cay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nạn nhân thứ hai của [Vụ mất ruột] đã xuất hiện.

Lần này, tại hiện trường, ngoài cảnh sát ra còn có một thanh niên không mặc đồng phục, tóc nhuộm màu bạc, nhìn trông rất kỳ lạ.

Áo da đen, lại còn bó sát nữa chứ...Cảnh sát Phương đứng cạnh lạnh lùng quan sát chàng thanh niên nọ, thầm đưa ra lời nhận xét: Người này không đáng tin.

Chẳng nghiêm túc tí nào cả!

Theo lệnh của Cục trưởng, [Vụ mất ruột] đã được chuyển giao cho người khác. Cảnh sát Phương vốn tưởng rằng "người khác" này chắc chắn phải là một nhóm chuyên án từ trên tỉnh cử xuống hoặc ít nhất cũng phải là một đội ngũ chuyên gia cùng cấp bậc.

Ngờ đâu, người đến hiện trường lại là một thanh niên trạc tuổi đôi mươi, đeo kính râm, lại còn nhuộm tóc.

Trang phục kỳ lạ thì thôi đi, điều khiến cảnh sát Phương khó chịu nhất chính là nước da của người này, trắng đến mức đáng sợ.

Ông không chắc liệu người nọ có trang điểm hay mắc bệnh gì không nhưng...màu da của cậu chàng đó rất kỳ lạ. Giống hệt như trong mấy app vẽ, chỉ cần dùng dụng cụ đổ màu, bấm một cái là trắng toát.

Cứ như thể đây không phải là một người sống mà là một nhân vật trong truyện tranh, hoặc...

Một bức tượng sáp trong bảo tàng.

Kỳ lạ hơn nữa, chàng thanh niên trắng bệch toàn thân này lại mặc một chiếc áo da đen bó sát. Cơ thể săn chắc và cân đối của anh được chiếc áo ấy bao bọc kỹ càng, ngay cả găng tay cũng là màu đen.

Dường như anh không muốn để lộ một chút da thịt nào, chỉ có cổ và má là buộc phải để lộ ra cho người ta nhìn ngắm.

Chỉ thế thôi mà anh đã không chịu được. Cúc áo da cài đến tận trên cùng, cố hết sức để che kín cổ mình.

Nhưng anh càng làm vậy thì cái cổ trắng như sáp của anh lại càng nổi bật.

Màu sắc tương phản mạnh mẽ, rất hút mắt.

Nếu kiểu người như anh xuất hiện trước mặt bạn, bạn sẽ giật mình ngay lập tức. Nhưng bạn lại không thể không nhìn thêm vài lần.

Tính ra thì người chết nằm trên sàn nhà trông còn sống động hơn anh ta.

Chàng thanh niên đó tự xưng là Tần Vô Vị, nói rằng mình là chuyên gia chuyên xử lý các vụ án loại này. Về phần cụ thể anh thuộc bộ phận nào thì cần phải bảo mật. Tóm lại trước hết loại trừ nhân viên cảnh sát.

Đùa à, nhân viên cảnh sát mà xuất hiện tại hiện trường với bộ dạng này là muốn hù chết ai cơ chứ! Cảnh sát Phương hiểu người trẻ tuổi có cá tính riêng nhưng mà cậu thanh niên này trông chẳng nghiêm túc tí nào cả!

Đây là nơi có người chết đấy trời!

Phàn nàn thì phàn nàn thế thôi nhưng cảnh sát Phương vẫn rất hợp tác, nhường đường cho đối phương.

"Người của chú chụp hình xong chưa?" Tần Vô Vị khoanh tay trước ngực, vô cảm nhìn nhân viên thu thập chứng cứ đang quỳ trên đất: "Thu thập xong mấy thứ cần thiết thì dọn dẹp đi, từ giờ sẽ do tôi tự mình điều tra."

"Chuyện này đâu có hợp quy định đâu?" Cảnh sát Phương cau mày: "Đồng chí, tôi biết cậu là chuyên gia về một lĩnh vực nào đó nhưng dù gì thì đây cũng là hiện trường của một vụ án mạng..."

Sao có thể để một người lạ mặt như thế ở lại hiện trường một mình được! Xác chết còn đang ở đây, ai biết được liệu anh ta có phá hủy bằng chứng quan trọng nào không!

Cảnh sát Phương không dám tin tưởng vị Tần tiên sinh này. Nhưng dù sao đây cũng là người được cấp trên phái đến, dù không hài lòng thì ông cũng chỉ có thể làm theo.

Các nhân viên điều tra lần lượt rời đi, trong căn hộ cho thuê chỉ còn lại mỗi Tần Vô Vị đang mắt to trừng mắt nhỏ với xác chết không còn ruột.

"..." Tần Vô Vị thở dài.

Thật phiền phức. Nếu không phải vì nạn nhân trước khi chết đã gọi cấp cứu, khiến xã hội chú ý thì lần hành động này không cần cảnh sát xuất hiện. Chỉ cần có cảnh sát dính vào thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn nhiều.

Ví dụ như, thiết bị di động chuyên dụng không thể mang ra trước mặt cảnh sát.

Tần Vô Vị cầm thiết bị di động, tiến hành kiểm tra toàn bộ căn nhà.

Đèn pin bật sáng, mọi dấu vết ô nhiễm đều không thể trốn thoát.

Hay nói cách khác-----trong căn phòng này, hầu như không có chỗ nào sạch sẽ.

Giống hệt vụ án đầu tiên...

Tần Vô Vị nheo mắt, hướng máy dò về phía xác chết trên sàn.

Tường, trần nhà, bàn ghế, sofa và các đồ nội thất khác, mức độ ô nhiễm khoảng 100. Còn về bản thân xác chết, mức độ ô nhiễm cũng chỉ dừng ở con số 107.

Chuyện này rất kỳ lạ.

Thông thường, những nạn nhân bị dị chủng giết hại thường sẽ có mức độ ô nhiễm cao hơn do tiếp xúc gần. Nhưng mức độ ô nhiễm của thi thể này lại không khác biệt nhiều so với môi trường xung quanh.

Sao lại vậy cơ chứ?

Tần Vô Vị suy nghĩ một lúc rồi hướng ánh mắt về phía bàn làm việc của nạn nhân...Trên đó đặt một bát Malatang đã ăn hơn nửa.

Dạo gần đây, quán "Lẩu cay Hồng Du" này rất nổi tiếng. Tần Vô Vị ngẫm lại, trong nhà của nạn nhân đầu tiên cũng có một phần Malatang thế này.

Anh bước đến, dùng thiết bị di động đo mức độ ô nhiễm của Malatang.

----89.

Thấp hơn một chút so với môi trường xung quanh.

Xem ra, món Malatang này cũng bị ô nhiễm như các đồ nội thất khác trong nhà.

...Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Để chắc chắn hơn, Tần Vô Vị quyết định đến quán lẩu cay đó kiểm tra thử xem sao. Nhưng khi anh chuẩn bị rời đi, vòng tay thông minh lại đột nhiên nhận được liên lạc.

"Đội trưởng Tần, chúng tôi đã tìm thấy Ngô Phàm và những người khác rồi..." Là nhân viên liên lạc của Cục Quản lý Ô nhiễm Đặc biệt.

Giọng nói của nhân viên liên lạc hơi run, mang theo một chút đau buồn. Trái tim của Tần Vô Vị cũng chùng xuống.

Tần Vô Vị: "Ngoài Ngô Phàm ra thì còn ai nữa?"

Nhân viên liên lạc: "Sương Cầm, Linh Linh, Chu Hồng Liệt..."

Tần Vô Vị nhắm mắt lại.

Gương mặt của những người đồng đội cũ dần hiện lên trong tâm trí. Tần Vô Vị thầm nghĩ, xem ra, những người thi hành mà anh phái đi điều tra [Ốc sên] đều đã bị tiêu diệt.

"Tôi sẽ qua đó ngay."

Tần Vô Vị nói với nhân viên liên lạc.

Còn về phần quán lẩu cay Hồng Du đó...

Chỉ có thể tạm gác lại.

---

Mấy ngày nay, ngày nào Giang Nhất Hoán cũng bôn ba khắp nơi. Công việc bên trường đại học nếu trì hoãn được thì trì hoãn, phía lãnh đạo cũng thông cảm cho hoàn cảnh của ông, cho phép ông nghỉ dài hạn.

Cái chết của vợ quá kỳ lạ, Giang Nhất Hoán đến đồn cảnh sát hình sự nhiều đến nỗi sắp đạp đổ cửa trụ sở, nhưng rồi câu trả lời ông nhận được vẫn luôn là "Hiện tại chưa được quyền công khai bất kỳ một thông tin nào."

Tâm trạng ông vô cùng phức tạp.

Đương nhiên, ông rất tin tưởng cảnh sát, cũng thông cảm cho họ vì họ đang thiếu nhân lực và vật lực.

Nhưng tại sao đến cả kết quả khám nghiệm tử thi cũng không thể báo cho gia đình?

Giang Nhất Hoán rất muốn biết tối hôm đó, vợ ông đã phải trải qua những gì, cái chết của cô ấy bi thảm đến vậy mà.....Đêm nào ông cũng giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, mơ thấy vợ mình khóc lóc cầu cứu ông.

Tại sao hôm đó ông lại không ở nhà cơ chứ?

Điều duy nhất Giang Nhất Hoán có thể làm bây giờ là làm rõ sự thật.

Nếu cảnh sát thiếu nhân lực và vật lực, ông sẽ bỏ tiền và dốc sức.

Nếu gặp phải những trở ngại khác...thì ông sẽ sử dụng những mối quan hệ trong xã hội của mình, sử dụng những mối quan hệ mà nhà họ đã tích lũy qua nhiều năm tháng, đòi lại công bằng cho vợ ông.

Vì thế, mấy hôm nay ngày nào Giang Nhất Hoán cũng chạy ngược chạy xuôi. Con trai ông vẫn chưa biết "cái chết" là gì, Giang Nhất Hoán nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu không biết. Vậy nên, ông thường nói với con mình và cậu bác sĩ tâm thần kia là dạo này ông đang bận việc.

"Ông Giang, ông yên tâm." Ôn Lĩnh Tây đặt tay lên vai Giang Diệu, "Tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy."

Không được để thằng bé ở một mình---Giang Nhất Hoán theo thói quen định dặn dò như vậy, nhưng khi nhớ lại hôm đó Giang Diệu tự mình ra ngoài, mua hai phần Malatang về, Giang Nhất Hoán lại không kiềm được nụ cười trên môi.

Có lẽ, ông nên tin tưởng con trai mình một chút.

Sau khi Giang Nhất Hoán rời đi, Ôn Lĩnh Tây đưa Giang Diệu vào phòng nghỉ phía sau.

Chỗ này là chỗ các cô điều dưỡng thay phiên nhau nghỉ ngơi. Giang Diệu đã đến đây nhiều lần, mọi người đều đã quen với cậu từ lâu. Hơn nữa, cậu rất ngoan ngoãn, không bao giờ ngay rắc rối cho mọi người xung quanh. Chỉ cần đưa cậu một cái cây hoặc một con côn trùng nhỏ, cậu có thể ngồi yên chơi cả ngày, rất dễ nuôi.

Vả lại, cậu nhóc này còn đẹp trai nữa chứ, ở đây ai cũng thích cậu.

"Trưa nay em muốn ăn gì?"

Gần đến giữa trưa, Ôn Lĩnh Tây tranh thủ chạy qua hỏi Giang Diệu.

Giang Diệu: "Malatang."

Ôn Lĩnh Tây ngạc nhiên.

Giang Diệu bổ sung thêm: "Malatang sa tế."

Nghe xong yêu cầu của cậu, Ôn Lĩnh Tây dở khóc dở cười.

Trời ạ! Chẳng lẽ là vì Chủ nhật tuần trước không được ăn Malatang nên thằng bé thèm đến tận bây giờ luôn đấy à?

Cha của Giang Diệu bận bù đầu bù cổ nên vẫn chưa kịp nói với Ôn Lĩnh Tây chuyện Giang Diệu đã có thể tự mình ra ngoài mua đồ ăn. Vì thế, trong lòng Ôn Lĩnh Tây, Giang Diệu vẫn là cậu thiếu niên chưa nhiễm bụi trần.

Thôi đành vậy, cậu thiếu niên xinh đẹp này đã chỉ định món Malatang kia rồi.

Ôn Lĩnh Tây lắc đầu cười cười, hỏi các cô điều dưỡng xem mấy cô ấy đã đặt ở tiệm nào rồi gọi một phần cho Giang Diệu.

Vì là cửa hàng nổi tiếng nên rất đông khách, đợi mãi mới có người giao hàng.

Vừa lúc buổi khám bệnh của Ôn Lĩnh Tây cũng đã xong xuôi, anh cầm đồ ăn đến phòng nghỉ, chưa kịp bước vào đã ngửi thấy mùi Malatang lan tỏa khắp hành lang.

...Nổi tiếng thật đấy.

Không chỉ có điều dưỡng mà đến cả bác sĩ ở những phòng khám khác, ai cũng có một phần.

Ngon đến vậy sao.

Ôn Lĩnh Tây lắc đầu, ngồi xuống cạnh Giang Diệu.

"Sao rồi? Chơi có vui không?" Ôn Lĩnh Tây hỏi về tổ kiến mà hồi sáng anh tặng cậu.

Nói về tổ kiến, đó là một hộp nhựa trong suốt hình dẹt. Bên trong chứa đầy cát, được phân chia ra thành nhiều đường hầm khác nhau. Người bán còn tặng kèm thêm kiến sống, sau khi được đưa vào tổ kiến, đàn kiến sẽ tự sinh sôi nảy nở bên trong. Qua tấm nhựa trong suốt, có thể quan sát được hoạt động của đàn kiến ấy. Đồng thời, cũng có thể cho kiến ăn thông qua lỗ nhỏ trên đỉnh. Thứ này bán rất chạy trên mạng, Ôn Lĩnh Tây nghĩ Giang Diệu sẽ thích nên đã mua tặng cậu một hộp.

Quả thật, Giang Diệu rất thích món quà này.

Cậu ngồi sấp mặt xuống bàn, nhìn chằm chằm cái hộp nhựa nhỏ xíu kia cả buổi sáng.

Cứ thế nhìn chằm chằm, cả buổi sáng.

Không biết tổ kiến có gì hay để xem nữa.

Đợi đến khi Ôn Lĩnh Tây xong ca làm, Giang Diệu mới từ từ dời mắt khỏi tổ kiến và quay đầu lại nhìn anh.

Nhưng cậu vẫn không nói gì.

....Giang Diệu đang nghĩ gì vậy?

Ôn Lĩnh Tây không khỏi tò mò.

Nhưng dù tò mò, Ôn Lĩnh Tây vẫn biết rằng, Giang Diệu nhìn anh như thế không phải vì cậu đang muốn nói gì đó với anh. Có lẽ là bởi cậu nhận ra có người đến gần nên mới quay đầu nhìn anh chằm chằm mà thôi.

Khi Giang Diệu nhìn chăm chú vào ai đó, đôi mắt đen trắng rõ ràng của cậu sẽ phản chiếu hình ảnh đối phương, tạo cảm giác khiến người ta nghĩ rằng thế giới của cậu chỉ có mỗi người đó.

Ôn Lĩnh Tây chợt nghĩ, ngoại hình Giang Diệu xuất chúng, tính cách lại dịu dàng, từ bé đến lớn chắc hẳn có rất nhiều người ngưỡng mộ cậu. Nếu cậu không mắc căn bệnh này...Nếu cậu không trải qua sự kiện mất tích đó...

Cảm giác đồng cảm chua xót lại trào lên.

Ôn Lĩnh Tây thở dài, mỉm cười đưa tay xoa đầu Giang Diệu.

"Đói rồi chứ? Ăn trưa trước đi."

Gỡ nút túi nilon buộc chặt, Giang Diệu tự mình lấy hộp đồ ăn ra.

Ôn Lĩnh Tây định giúp cậu nhưng nghĩ lại, đây cũng là cách rèn luyện khả năng tự lập. Vì thế, anh chỉ ngồi cạnh quan sát.

Nắp hộp bị đậy rất chặt, bên ngoài còn bọc một lớp màng bọc thực phẩm trong suốt. Giang Diệu nhìn chằm chằm chiếc hộp một lúc để nghiên cứu rồi dễ dàng mở nó ra.

Không tệ.

Ôn Lĩnh Tây rất hài lòng.

Nhưng ngay giây sau, Giang Diệu đã làm một hành động khiến Ôn Lĩnh Tây cực kỳ ngạc nhiên.

----Cậu đổ toàn bộ gói sa tế vào!

"Đợi đã! Đừng đổ hết vào!"

Ôn Lĩnh Tây muốn cản cậu lại nhưng đã quá muộn. Gói sa tế đặc biệt của quán này được đóng gói riêng, vì là công thức độc quyền nên không mua được ở ngoài, chủ quán đã hào phóng cho cả một gói lớn vào túi.

Vì Giang Diệu đổ cả gói vào nên ngay lập tức, bát Malatang của cậu nổi lên một lớp sa tế dày đến hai centimet.

Ngay cả các điều dưỡng xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Giang Diệu lại ăn cay giỏi đến vậy.

....Tất nhiên là Giang Diệu không giỏi ăn cay đến thế rồi.

Ôn Lĩnh Tây nghĩ, chắc chắn Giang Diệu không biết ăn cay, cậu đổ cả gói vào như thế chắc là vì cậu không biết sa tế là gì.

"Cái này cay lắm." Ôn Lĩnh Tây dở khóc dở cười, vừa dùng muỗng múc bớt sa tế ra vừa giải thích: "Chủ quán cho em nhiều đến vậy là để em cho vào đây theo khẩu vị của mình, chứ không nhất thiết phải đổ hết vào..."

"..." Giang Diệu chăm chú nhìn tay anh.

Ực. Cậu nuốt nước bọt.

[Nói cho anh ấy biết, em thích ăn gì đi.]

[Nói cho anh ấy biết, em thích ăn cay nên mới đổ vào nhiều đến vậy.]

Giang Diệu nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào chiếc muỗng đang múc sa tế trên tay Ôn Lĩnh Tây: "Tôi thích ăn cay."

Cậu nghiêm túc lặp lại từng chữ mà người trong lòng đã dạy: "Tôi thích ăn cay nên mới đổ vào nhiều đến vậy."

Động tác của Ôn Lĩnh Tây bỗng cứng đờ.

"Em thích ăn cay!?" Ôn Lĩnh Tây không dám tin: "Em ăn cay giỏi vậy sao!?"

Thật đấy à? Cái sa tế này cay lắm đấy! Các điều dưỡng bên cạnh đang vừa khóc sụt sịt vừa ăn kia kìa!

Ôn Lĩnh Tây trơ mắt nhìn Giang Diệu múc từng muỗng sa tế đã bị múc ra vào lại bát Malatang...

[Được rồi. Nhiêu đây thôi, không được thêm nữa. Em sẽ bị đau bụng đấy.]

Giang Diệu ngoan ngoãn dừng tay.

[Lấy một ít khăn giấy của bác sĩ Ôn đi. Cầm trên tay, cẩn thận đừng để nước mắt rơi vào bát nhé.]

Giang Diệu cầm chặt khăn giấy trong tay.

[Ăn đi. Ăn chậm thôi, coi chừng bị sặc.]

[Nếu chẳng may khi đang ăn cay mà bị sặc thì khí quản sẽ rất đau. Uống chút nước đi, đừng vội.]

Ôn Lĩnh Tây cùng các bác sĩ và điều dưỡng đều rất ngạc nhiên.

Chỉ thấy Giang Diệu đang cố nén sự thèm ăn, ngoan ngoãn ăn từng đũa một cách chậm rãi. Thỉnh thoảng còn uống một miếng nước cho nhuận họng.

Nhưng lớp sa tế dày hai centimet kia không phải trò đùa.

Rất nhanh, mặt Giang Diệu đã đỏ bừng, nước mắt chảy ròng ròng.

Nhưng cậu ăn rất chậm, thỉnh thoảng lại uống một ngụm nước nên dù Malatang rất cay, Giang Diệu vẫn không bị sặc.

Cậu cứ vui vẻ ăn đều đều như thế.

Các nhân viên y tế: "..."

Nhìn ra rồi, cậu không thể ăn cay.

Nhưng cậu --- lại thật sự rất thích ăn!

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC