Chương 17: Gia vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Giang Diệu nghe thấy tiếng thét của dì Vương, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sấm.

Tia chớp trắng xóa xẹt qua cửa sổ, chiếu sáng toàn bộ phòng khách. Giang Diệu vội vã chạy xuống lầu, chưa nhìn thấy dì Vương đâu thì đã thấy một con rắn màu hồng nhạt.

Con rắn đó nhanh chóng lướt qua mặt cậu rồi chui vào dưới ghế sofa, cái đuôi dài ngoằng của nó chầm chậm kéo lê phía sau, cứ như thể nó không thèm để ý đến cái đuôi của mình.

Giang Diệu nhìn theo đuôi rắn, bỗng cậu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của dì Vương: "Cứu tôi với...Bé Giang! Con cứu dì với!"

Dáng người của dì Vương trông rất kỳ lạ. Dì ấy nằm sấp trên sàn nhà, phía sau quần toàn là máu. Dường như ở eo của dì ấy mọc ra thêm một cái đuôi màu hồng nhạt.

Cái đuôi kia rất mềm mại và nhạy cảm, hệt như chim bồ câu đã lột da, lộ ra phần thịt ẩm ướt và trơn trượt.

Giang Diệu nghi hoặc nhìn dì Vương, rồi lại nhìn về phía ghế sofa. Thì ra, cái đuôi của dì Vương chính là con rắn đó.

[Ruột.]

Giọng nói trong lòng nhắc nhở cậu: [Cứ cách xa nó một chút thì tốt hơn.]

Giang Diệu ngoan ngoãn lùi lại hai bước, đứng về lại cầu thang.

Dì Vương tuyệt vọng nằm trên mặt đất, cố vươn tay về phía Giang Diệu, hy vọng cậu sẽ giúp mình.

Giang Diệu nhấn gọi cấp cứu.

"Xin chào, ở đây có người bị thương." Giang Diệu lặp lại y nguyên những lời người trong lòng đã dạy: "Ruột của dì ấy bị rơi ra ngoài."

Con rắn thịt trên sàn nhà --- hay nói cách khác là ruột --- vẫn đang bò rất nhanh.

Hình như nó đang tìm kiếm thứ gì đó.

Gọi cấp cứu xong, Giang Diệu tò mò nhìn con rắn ấy.

Một đầu của ruột vẫn còn đang dính vào người dì Vương nhưng càng lúc nó lại càng dài ra.

[Đại tràng của con người dài khoảng 1,5 mét, ruột non thì dài khoảng 5 mét.] Âm thanh trong lòng nói.

Giang Diệu nhìn chằm chằm vào con rắn thịt đang bò lung tung khắp phòng.

Quả thật, phần đầu rắn khá to, đến một đoạn nào đó thì đột nhiên nhỏ lại, trở nên uốn lượn.

Chiều dài của nó đã đạt 5 mét rồi.

"Cứu dì...cứu dì với..." Dì Vương vẫn đang cầu cứu.

Giang Diệu hỏi: "Cứu bằng cách nào?"

Mặt mày dì Vương dính đầy máu và nước mắt, nghe vậy, dì ấy sững sờ một lúc rồi vội vàng nói: "Ruột của dì! Con bắt nó lại giúp dì đi, đừng để nó chạy mất! Đưa nó --- A!" Chưa kịp dứt lời, đoạn ruột cuối cùng đã tuột khỏi người dì Vương.

Toàn bộ ruột đã rút hoàn toàn ra khỏi cơ thể.

Dì Vương không còn nói được nữa, thậm chí dì ấy còn chẳng thể nhấc nổi tay lên để cầu cứu. Dì bất lực nằm sấp trên sàn nhà, mặt tái nhợt, chỉ còn một hơi tàn.

Giang Diệu quay đầu lại, dõi theo khúc ruột dài hơn 6 mét kia.

"À." Cậu đáp.

Đúng rồi, ruột phải nằm trong bụng chứ không phải bò lung tung khắp nơi như vậy.

Cũng như bức tượng gỗ phải nằm trên giá sách của St.Bernard chứ không phải nằm trong túi dì Vương.

Giang Diệu mong rằng mọi thứ sẽ trở về đúng nơi của chúng.

Vậy nên, cậu bước xuống lầu, đuổi theo khúc ruột.

Ruột chạy đi chạy lại trong phòng, tựa như một vị thợ sơn cần mẫn, nó nhuộm đỏ cả sàn, tường và trần nhà bằng màu máu.

Nó không những nhanh nhẹn mà còn trơn trượt và mềm mại, thoải mái chạy nhảy khắp phòng như cá gặp nước. Giang Diệu không tài nào bắt được nó.

[Đừng dùng tay chạm vào! Đừng dùng tay!!!]

Giọng nói trong lòng có chút hoảng hốt.

[Bẩn! Bẩn!]

Giang Diệu dừng lại.

Cậu bước vào bếp, đeo đôi găng tay cao su mà dì Vương hay dùng để rửa bát rồi quay trở lại, đang định tiếp tục bắt ruột thì bỗng nhiên, một tiếng "choang" lớn vang lên bên tai.

Thì ra, phần đầu của khúc ruột đã đập vỡ cửa sổ.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa. Khúc ruột dài màu đỏ trượt ra khỏi cửa sổ thông qua lỗ thủng, nước mưa cũng rơi vào trong phòng từ chiếc lỗ ấy, tựa như một sự trao đổi kỳ dị.

Giang Diệu vội bước tới, nắm lấy đuôi ruột, cậu nhíu mày lại.

Trơn quá.

Đeo găng tay rồi mà vẫn không bắt được, chỉ cần chạm vào là ruột sẽ tự động tuột khỏi tay như một con cá chạch.

Giang Diệu muốn mở cửa đuổi theo nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.

Cậu vặn mạnh chốt khóa, đợi đến khi bước ra ngoài được thì ruột đã bò đi rất xa.

Cơn gió lạnh buốt thổi vào mặt, mưa rơi lất phất tựa như một tấm lụa lạnh lẽo phủ lên người Giang Diệu.

[Dù.]

Giọng nói trong lòng nhắc nhở.

Nghe vậy, Giang Diệu quay bước vào nhà lấy ô.

Ruột bò rất nhanh, phải chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp tốc độ của nó.

Giang Diệu cầm ô, dùng đèn pin điện thoại để soi đường, theo sau khúc ruột. Chẳng mấy chốc, cậu đã ra ngoài đường lớn.

Giờ đang là mười hai giờ đêm. Hầu hết các cửa hàng trên phố đều đã đóng cửa, chỉ có mỗi quán lẩu cay Hồng Du ở đầu ngõ vẫn còn hoạt động. Không những vậy, ngoài quán vẫn còn kha khá người đang đứng xếp hàng chờ tới lượt.

Không hiểu sao mùi hương cay nồng hòa lẫn với mùi lạnh ẩm của mưa lại khiến người ta cảm thấy khó chịu đến kỳ lạ.

Vì dính phải nước mưa và bùn đất nên giờ đây khúc ruột có màu đen sì, nhìn thoáng qua trông nó chẳng khác gì mặt đất dơ bẩn xung quanh.

Hàng lông mày của Giang Diệu càng nhíu lại chặt hơn.

Trước khi nhét nó lại vào bụng dì Vương, cậu nên rửa sạch nó trước đã, Giang Diệu nghĩ.

Nghe thấy tiếng bước chân lép nhép của Giang Diệu khi dẫm vào vũng nước, hàng người đang đứng xếp hàng tò mò quay qua nhìn cậu. Giang Diệu cũng không thèm quay đầu lại mà chạy thẳng một mạch ngang qua trước quán lẩu cay, đuổi theo khúc ruột rồi rẽ vào một góc.

Cậu chạy vào một con hẻm nhỏ phía sau quán lẩu cay, bóng dáng dần dần biến mất trong đêm tối.

Những vị khách đang đứng xếp hàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nhau.

Chủ quán vẫn cuộn mình trong căn bếp nhỏ, tựa như một cỗ máy làm việc không biết mệt mỏi, nấu hết bát Malatang này rồi lại nấu tiếp một bát Malatang khác.

Những vị khách nhận được phần Malatang của mình thì thèm thuồng và háo hức hít một hơi thật sau, vừa nuốt nước miếng vừa chui vào ô tô riêng.

Tất cả mọi người đều vội vã chạy về nhà ăn Malatang, chẳng ai để ý đến cậu thiếu niên chạy ngoài đường ngay lúc đêm khuya.

Khúc ruột kia chui vào một ngôi nhà rồi biến mất.

Giang Diệu cầm ô, dùng đèn pin điện thoại để soi, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà.

Hình như đây là cửa sau của một cửa hàng nào đó. Trên cửa có một khe hở, có thể nhìn thấy ánh đèn mờ mờ từ trong nhà bếp rọi ra.

Một bóng người cao lớn cường tráng đang bận rộn trước bếp lò. Giang Diệu khẽ khịt mũi, dường như mùi lẩu cay cũng đậm đà hơn hẳn.

Cậu không khỏi nuốt nước bọt.

Giang Diệu đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng đẩy cửa.

Cửa đã mở.

Cậu cầm ô, nhẹ nhàng bước vào. Người trong bếp vẫn đang quay lưng về phía này, không hề hay biết đã có người đột nhập vào nhà mình.

Chỗ này nhìn trông giống một cái nhà kho nhỏ.

Giang Diệu nhìn quanh, trên sàn nhà có rất nhiều thùng lớn đựng nguyên liệu chế biến Malatang và những bao tải không biết đựng gì đang nằm chất đống. Một trong những bao tải ấy đã được mở ra, cậu bước tới, nhấc mép bao tải lên nhìn vào.

Là ớt bột.

Giang Diệu bỗng cảm thấy mũi mình hơi ngứa, cậu muốn hắt hơi. Nhưng hắt hơi vào gia vị của người khác thì không được vệ sinh cho lắm, vậy nên, cậu chỉ đành nhịn lại.

[Tầng hầm.] Giọng nói trong lòng nhẹ nhàng nhắc nhở.

Giang Diệu quay đầu lại, phát hiện ra một tấm ván gỗ nằm ở góc phòng. Tấm ván hé ra một khe hở nhỏ, giữa khe hở dính một ít bùn đất nhầy nhụa màu đỏ, chắc chắn đó là đoạn ruột kia.

Ruột của dì Vương chui vào tầng hầm nhà người ta, vừa dơ bẩn lại vừa bất lịch sự, Giang Diệu quyết định xuống dưới bắt nó lên.

[Cẩn thận, đi từ từ thôi.]

Giang Diệu nâng tấm ván lên, cẩn thận bước xuống.

Dưới tấm ván ấy là những bậc thang làm bằng gỗ, trông chúng có vẻ không được chắc chắn cho lắm. Khi bước lên, phải thật cẩn thận mới không gây ra tiếng động.

Kho hàng bên trên chất đầy gia vị, mùi thơm đã rất nồng rồi nhưng bên dưới tầng hầm này, mùi gia vị lại càng nồng hơn.

Cứ như thể rơi vào một chiếc lu khổng lồ đựng gia vị vậy.

Giang Diệu dùng đèn pin điện thoại chiếu sáng, cố nhịn không hắt hơi. Qua ánh sáng từ chiếc đèn, cậu nhìn thấy rất nhiều bột mịn đang lơ lửng trong không khí.

Tầng hầm này rất lớn.

Từng dải lạp xưởng được treo lủng lẳng trên xà nhà, mang đậm không khí Tết Nguyên Đán ở miền Bắc. Chúng tựa như một tấm màn thơm ngon, che khuất những thứ sâu bên trong tầng hầm.

Nếu quan sát kỹ thì có thể thấy, những dải lạp xưởng đó đang chuyển động.

Chúng uốn lượn như rắn.

Giang Diệu rất tò mò muốn biết vì sao chúng uốn lượn như vậy mà không bị rơi xuống. Vì thế, cậu đi tìm xung quanh, tìm thấy một công tắc đèn.

Tách.

Tầng hầm sáng lên.

Cảnh tượng xung quanh hiện ra trước mắt cậu.

Những dải ruột treo trên xà nhà có những đường vân màu đỏ trông như lạp xưởng, bên trong chúng căng phồng, được nhồi đầy bởi một thứ gì đó.

Tất cả bọn chúng đều đang chầm chậm chuyển động nhưng vẫn luôn treo mình trên thanh xà.

Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra trên xà nhà có đinh. Trên mỗi khúc ruột đều bị đóng vài cái đinh cố định từng đoạn, vì vậy, dù phần thõng xuống có động đậy đến mức nào, có vặn xoắn ra sao thì những khúc ruột ấy vẫn sẽ không bị rơi xuống.

...Hóa ra là chúng đã ăn no.

Giang Diệu chợt hiểu ra.

Bên trong ruột bị nhồi đầy bởi một thứ gì đó, chắc hẳn là vì ứ nghẹn nên chúng mới liên tục cử động.

Giang Diệu tiến tới, mở to mắt, quan sát kỹ từng khúc ruột.

Hình như bên trong chúng có một loại gia vị nào đó. Tròn tròn, từng viên từng viên một.

Cậu nghi hoặc: "Hạt tiêu?"

[Không phải tiêu.]

Quả nhiên, đợi đến khi Giang Diệu nhấc một đoạn ruột lên để quan sát kỹ hơn thì những thứ bên trong đột nhiên chuyển động. Những hạt tròn tròn đó đột ngột xoay lại, trở thành những con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cậu.

Giang Diệu nhíu mày.

Qua lớp găng tay cao su, cậu bóp nhẹ khúc ruột, những con mắt nằm bên trong rất mềm mại, có vài con còn bị cậu bóp nát.

Những dải ruột điên cuồng vùng vẫy.

Giang Diệu giật mình, buông tay ra, lùi lại: "Xin lỗi."

Vọc lung tung đồ của người khác rất bất lịch sự, mà bóp mắt người ta cũng không lịch sự chút nào.

Giang Diệu chân thành xin lỗi những dải ruột, hỏi chúng: "Tôi đang tìm ruột của dì Vương. Nó khác các bạn, nó chưa ăn no, có màu hồng nhạt. Các bạn có thấy nó không?"

Vô số những dải ruột có hoa văn treo trên xà nhà đều đang quằn quại, không có dải nào có miệng để nói chuyện với Giang Diệu. Chỉ có vô số đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm cậu qua thành ruột dày.

Đám ruột này không thể trả lời cậu, Giang Diệu đành phải đi vòng qua tầm màn thịt, đi tìm ở đằng sau.

Trên sàn nhà chất đống những bao tải màu vàng. Qua miệng bao đang mở, có thể thấy bên trong chứa đầy hoa hồi, tiêu và các loại gia vị khác.

Nhưng không có ớt bột.

Không khí xung quanh tựa như một nồi cháo chứa đầy gia vị, Giang Diệu cảm thấy rất đói. Trên sàn nhà cũng rải rác đủ loại bột, chắc chắn ruột của dì Vương từng bò qua đây, trên sàn vẫn còn dấu của một vệt bùn ướt.

Giang Diệu đi theo vết bùn như đang đi theo lời chỉ dẫn. Dần dần, cậu nghe thấy tiếng sột soạt. Đi qua một góc cua nữa, cuối cùng cậu cũng tìm thấy ruột của dì Vương.

À không.

Thực ra, cậu không chắc liệu đây có phải ruột của dì Vương hay không, hoặc nói cách khác, cậu không biết liệu ruột của dì Vương có ở trong đám này hay không nữa.

Vì cậu nhìn thấy rất nhiều ruột.

Rất rất nhiều, chúng có màu hồng thịt, quấn quanh một ngọn núi nhỏ được tạo từ bột ớt tựa như những con rắn dài.

Mà thực ra, ngọn nói nhỏ đó cũng không nhỏ, nó cao hơn cả Giang Diệu, gần bằng cái trần nhà. Những khúc ruột luồn lách bên trong, ra ra vào vào như những con rắn độc quấn quanh gốc cây thế giới trong truyền thuyết.

Trong đống bột đó có lẫn rất nhiều thứ tròn tròn. Lúc đầu, Giang Diệu nghĩ đó là mắt nhưng khi đến gần nhìn kỹ, cậu mới phát hiện ra không phải vậy.

Đó là một loại nấm mốc màu xanh xám.

Giang Diệu chưa từng thấy loại nấm mốc này bao giờ, cậu không biết tên của nó là gì.

Mũ nấm màu xanh xám, ở giữa là một vòng tròn các đốm đen, các đốm ấy xếp chồng lên nhau, bao quanh phần dưới màu xanh xám trông hệt như những con mắt của người chết.

Hóa ra những khúc ruột đó đã ăn ớt bột ở đây.

Và đống ớt bột đó đã bị mốc từ lâu, mọc ra những hàng nấm kỳ lạ.

Giang Diệu im lặng một lúc.

Cậu không còn thấy đói nữa rồi.

Những khúc ruột màu hồng thịt di chuyển sột soạt bên trong đống ớt bột, nuốt chửng đám nấm mốc hình mắt màu xanh xám. Khi chúng ăn no, có lẽ chúng sẽ giống đám được treo trên xà nhà, mọc ra hoa văn.

Giang Diệu không nhìn ra đâu là ruột của dì Vương. Cậu nhìn quanh, muốn tìm một cái bao tải để nhét hết đống này vào, để dì Vương tự mình lựa chọn.

Đột nhiên.

[Có người đang đến.]

Giọng nói trong lòng vội vã thì thầm.

[Mau trốn đi.]

Giang Diệu quay đầu lại, bên tường có một cái tủ sắt đã gỉ sét. Một tiếng cọt kẹt vang lên, cậu mở tủ ra, trốn vào bên trong. Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.

Cộc - cộc - cộc - cộc.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, đó là tiếng khi giẫm lên chiếc cầu thang gỗ.

Tiếp đó là một tiếng "rắc" kỳ lạ.

Âm thanh đó rất lớn, tựa như tiếng của một miếng gỗ dày bị bẻ gãy.

Đó là gì vậy?

Ánh sáng từ tầng hầm chiếu qua cánh cửa tủ đã gỉ sét, lọt vào mắt Giang Diệu. Giang Diệu nheo mắt lại, nhìn qua khe hở của cánh cửa.

Tách.

Bỗng nhiên, đèn bị tắt.

Con ngươi của Giang Diệu giãn ra.

Nhưng dù cố gắng đến mức nào đi chăng nữa, con ngươi cũng không thể thích nghi ngay với bóng tối. Giang Diệu cố hết sức nheo mắt lại, cố bắt lấy những tia sáng nhỏ bé. Đột nhiên, cậu có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Cậu cảm thấy mình không còn trốn trong cái tủ sắt đã gỉ chật hẹp kia nữa.

Mà như đang ở một vùng hoang mạc.

Cậu như một cái bia, đứng giữa vùng hoang mạc rộng lớn tối tăm, trống trải, không có bất kỳ một vật cản nào xung quanh.

---- Giang Diệu chợt nhớ ra, trước khi cậu đến, tầng hầm không bật đèn.

Nấm mốc ưa sống trong môi trường ẩm ướt và tối tăm, không thích ánh sáng.

Vậy nên, tầng hầm không bật đèn.

Vậy nên...

Tim Giang Diệu đập thình thịch.

Giây sau.

Ầm một tiếng.

Cánh cửa tủ sắt bị ai đó mạnh mẽ kéo ra.

Một mùi hôi cay nồng nặc, khiến người ta cực kỳ khó chịu xộc thẳng vào mũi cậu!

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC